Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 267: Gặp Mặt
ếu để cho nhà sử học viết, lần đầu tiên gặp mặt của Lãnh Phong và ông cụ Dung là lần gặp mặt có ý nghĩa lịch sử vượt thời đại, đánh dấu hai người dẫn đường quan trọng trong cuộc đời quan trường của Quan Doãn lần đầu bắt tay..., đương nhiên, với bút pháp của các nhà sử học, còn phải áp đặt thêm nghĩa bóng, như là ảnh hưởng vĩ đại, thắng lợi và sâu xa, vân vân, đều là sau Gia Cát, cùng trong lòng đương sự lúc ấy có đăm chiêu suy nghĩ không có chút nào quan hệ.
Trong nháy mắt ở lần đầu gặp, Lãnh Phong cũng tốt, ông cụ Dung cũng tốt, thân là hai đương sự của sự kiện, hoàn toàn không nghĩ được xa như vậy, càng sẽ không bay lên đến ý nghĩa lịch sử trọng đại gì, ánh mắt hai người chỉ là hơi giao lưu rồi lập tức mở ra.
Lãnh Phong từ trước đến nay nổi tiếng lạnh lùng và bất động thanh sắc, người quen biết ông ta đều biết rằng, tùy tiện sẽ không có chuyện gì khiến Lãnh Phong biến sắc, cho dù là khi gặp băng sông Lưu Sa suýt nữa làm vỡ tung đập nước sông Lưu Sa, ông ta cũng chỉ huy kiên định, không kinh hoảng chút nào, nhưng một khắc nhìn thấy ông cụ Dung, trên mặt Lãnh Phong toát ra khiếp sợ khiến mọi người chấn động.
Đúng vậy, Lãnh Phong chẳng những khiếp sợ, hơn nữa trong ánh mắt rõ ràng còn toát ra khủng hoảng và khó có thể tin, dường như ông cụ Dung trước mắt không phải một ông cụ bình thường dung mạo không sâu sắc, mà là người lãnh đạo quốc gia cải trang vi hành.
Đúng vậy, ở trong mắt Lãnh Phong, ông cụ Dung trước mặt vừa đứng, tuy rằng nhìn như bình thản không có gì lạ, trên người lại không thấy khí thế của kẻ bề trên, cũng không có quan uy làm người ta không dám ngưỡng mộ, nhưng cố tình lại có một loại khí chất bình tĩnh thong dong, giống như một người trải qua tất cả đỉnh cao nhân sinh lại trở về bình thường.
Đổi thành người bình thường nhìn không ra ông cụ Dung có khí thế cạnh sắc nội liễm, nhưng Lãnh Phong không phải người bình thường, ông ta trải qua rất nhiều gặp gỡ đời người mà người khác chưa trải qua, to lớn của sự chênh lệch đời người bấp bênh, người bình thường đều không tưởng tượng được, hơn nữa ông ta cũng gặp nhân vật quan trọng nhiều rồi, có thể nhìn ra khí thế phía sau khi ông cụ Dung thản nhiên mà đứng, ẩn chứa nhân sinh mạnh mẽ rộng lớn gì đó mà người ta không biết!
Chủ yếu hơn chính là, trong nháy mắt khiến Lãnh Phong sinh ra một ảo giác, dường như ông cụ Dung trước mắt là một người nhiều năm trước ông ta gặp qua ở Bắc Kinh..., làm sao có thể, ông ta kinh ngạc đánh giá ông cụ Dung vài lần, còn thiếu chút lại nhào nặn dụi mắt cẩn thận một phen.
So sánh với khiếp sợ của Lãnh Phong, ông cụ Dung bình tĩnh thong dong hơn, ông đứng ở trước xe bất động, vẻ mặt bất động như tùng, không vui không buồn, dường như Lãnh Phong trước mắt không phải Bí thư huyện ủy, mà là một người bán hàng rong bán bánh nướng giống ông.
Một ông cụ bán bánh nướng có thể đem Bí thư huyện ủy trở thành người bán hàng rong bán bánh nướng, điều này phải cần có tố chất tâm lý mạnh cỡ nào.
- Bí thư, để tôi giới thiệu một chút, Dung Bán Sơn.
Quan Doãn trước giới thiệu ông cụ Dung với Lãnh Phong, trịnh trọng nói ra tên tuổi ông cụ Dung, lại không nói thân phận của ông, sau đó hắn lại giới thiệu Lãnh Phong với ông cụ Dung
- Bác Dung, đây là Lãnh Phong Bí thư huyện ủy.
Trần Vũ Tường và Sư Long Phi ở một bên mở to hai mắt nhìn, Quan Doãn long trọng đẩy Dung Bán Sơn ra, bọn họ còn tưởng rằng Dung Bán Sơn là nhân vật quan trọng có lai lịch lớn gì, không ngờ chỉ nói tên không đề cập tới thân phận, hiển nhiên người không có thân phận gì, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của Dung Bán Sơn, cũng không giống người trong quan trường, từ phong độ mà nhìn, càng không phải là khí mạng của kẻ bề trên... trong hồ lô Quan Doãn bán thuốc gì?
Với ánh mắt của Trần Vũ Tường và Sư Long Phi, đương nhiên nhìn không ra cao minh của Dung Bán Sơn, làm cho bọn họ chấn động chính là, vốn cho là Lãnh Phong chỉ là cùng Dung Bán Sơn bắt tay cho có, dù sao Dung Bán Sơn không rõ lai lịch, không ngờ Lãnh Phong bước về phía trước, cung kính hai tay nắm tay Dung Bán Sơn, thành khẩn nói:
- Ông cụ, một đường khổ cực.
Dung Bán Sơn lại không có toát ra chút thái độ được sủng ái mà lo sợ, lạnh nhạt cầm tay Lãnh Phong
- Không khổ cực, không khổ cực, bí thư Lãnh làm quan phụ mẫu của nhân dân huyện Khổng, mới vất vả.
Bị các nhà sử học bốn phía tuyên dương Lãnh Phong và Dung Bán Sơn lần đầu tiên gặp mặt, kỳ thật chính là mấy lời ít ỏi, vừa không có gì chấn động, cũng không có quá nhiều lời nói sắc bén, chỉ là hai ba câu hàn huyên liền kết thúc đối thoại.
- Ông cụ là người Bắc Kinh?
Lãnh Phong lại hỏi một câu,
- Tôi thấy ngài có vài phần quen mặt.
- Không phải, mấy năm này tôi luôn luôn ở huyện Khổng.
Dung Bán Sơn từ chối cho ý kiến trả lời vấn đề Lãnh Phong, còn nói,
- Quen mặt, có thể là bộ dạng tôi khá đại chúng.
- Tên của ông cụ rất có thiền ý, không biết có phải là bán sơn trong nhất thủy bán sơn hay không?
Lãnh Phong nghiêm trọng hoài nghi Dung Bán Sơn là người gì đó của Dung Nhất Thủy ở Bắc Kinh, mới hỏi như vậy.
- Nếu bí thư Lãnh đã nói rất có thiền ý, như vậy nói phải là phải, nói không phải là không phải rồi.
Dung Bán Sơn uyển chuyển trả lời.
- Ha ha, nói rất hay, nói rất hay.
Lãnh Phong vung tay lên,
- Đến văn phòng nói chuyện, bên ngoài quá lạnh rồi.
Ở văn phòng bí thư, Quan Doãn gặp được Lý Lý, hiện tại Lý Lý thành thông tín viên của Lãnh Phong, ở Huyện ủy được trọng dụng, trở thành một ngôi sao chính trị mới kế Quan Doãn.
Trước khi Quan Doãn về huyện Khổng, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực cũng đã trở về ba ngày rồi, hôm nay đã hẹn gặp ở Quan gia, Lý Lý sau khi tan việc cũng sẽ đi.
Đương nhiên, trong những người gặp mặt, còn có Ôn Lâm.
Sau khi cùng Lãnh Phong, Trần Vũ Tường thảo luận một ít công tác Thành ủy, và tiến triển các hạng mục công tác huyện Khổng, Quan Doãn cùng với Kim Nhất Giai tạm biệt Lãnh Phong, đi ô-tô về nhà. Lãnh Phong và Trần Vũ Tường cũng nghỉ, hai người hai ngày nữa sẽ về nhà đón năm mới.
Một hàng ba người Quan Doãn, vẫn là Quan Doãn lái xe, từ Huyện ủy đi về phía đông 300m, từ tỉnh lộ rẽ hướng huyện lộ, chính là đường cái nối thẳng đến Quan gia. Ngẫm lại mùa thu mấy tháng trước, Quan Doãn cưỡi xe đạp mang theo Hạ Lai, đi theo Kim Nhất Giai và Ôn Lâm, một đường có bao nhiêu cười vui, hiện tại cảnh còn người mất, không khỏi khiến người sinh lòng cảm thán.
Lúc đang muốn quẹo vào, chợt phát hiện một người đứng ven đường. trong trời đông giá rét lạnh rung, cô mặc áo lông màu vàng nhạt, buộc một bím tóc đuôi ngựa, trên chân một đôi giày lông, quần bò màu lam nhạt phụ trợ cho dáng người no đủ hơi chút đẫy đà mà khả quan của cô..., chính là Ôn Lâm.
Vốn là hẹn Ôn Lâm ở Quan gia chờ, không ngờ cô nóng vội, lại chờ ở ven đường. Trời đông này giá rét đấy, rất lạnh, Quan Doãn đau lòng, một cước phanh lại bên người Ôn Lâm.
- Cô bé ngốc, sao lại chờ ở chỗ này? Mau lên xe.
Quan Doãn trách cứ Ôn Lâm nói,
- Không phải bảo em ở nhà chờ sao? Sao lại không nghe lời?
Ôn Lâm “ Ai nha “ một tiếng:
- YAA.A.A.., sao lại không phải xe Thành ủy, là xe Bắc Kinh, a, còn là Mercedes-Benz, xe của ai?
Cô một bên dậm chân, một bên kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, đột nhiên lại kinh hô một tiếng,
- Nhất Giai cũng tới!
Kim Nhất Giai nhảy xuống xe, kéo tay Ôn Lâm, hai người vui mừng nhảy mấy cái, vui mà sung sướng, tình nghĩa thân như chị em khiến trong lòng Quan Doãn vui mừng.
Ông cụ Dung thấy thế, mở cửa xuống xe, ngồi lên chỗ lái phụ, than thở một câu:
- Tiểu Quan, chớ bị hồng nhan lừa suốt đời.
Quan Doãn cười nói:
- Sao có thể? Hồng nhan hạ khán, anh hùng thiên hạ trọng.
- Tùy cậu, lúc thua thiệt, đừng khóc nhè là được.
Ông cụ Dung cười nhẹ một tiếng, không nói.
Trong lòng Quan Doãn buồn bực, luôn cảm giác ông cụ Dung trên vấn đề đối đãi phụ nữ khá truyền thống, tựa hồ đối với mỹ nữ bên cạnh hắn có rất nhiều bất mãn, rồi lại cũng không nói thẳng, lại so sánh với quản giáo của mẹ đối với hắn, đột nhiên cảm giác được tư tưởng của ông cụ Dung và tư tưởng của mẹ có rất nhiều chỗ tương thông.
Chờ Kim Nhất Giai và Ôn Lâm lên xe, Quan Doãn một cước đạp xuống chân ga, Mercedes Benz phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhanh chóng tiến về phía trước, mấy phút đồng hồ sau đã đến
Cửa chính Quan gia cũng đủ rộng, ô tô có thể trực tiếp lái vào, đương nhiên khi xây cửa chính, cũng không có suy xét đến vấn đề dừng xe, vốn dựa theo ý tưởng của Quan Thành Nhân, cửa chính phải hẹp trên một mét, nhưng Mẫu Bang Phương chẳng biết tại sao muốn kiên trì xây cao hơn nửa mét rộng hơn một mét so với nhà người ta, Quan Thành Nhân rất tức giận, nói là cửa xây rộng, phí công phí vật liệu phải thêm tiền.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn là dựa theo nguyện vọng của Mẫu Bang Phương xây cửa chính, cửa chính Quan gia cũng đã thành cửa chính riêng một ngọn cờ trong toàn bộ Chức Trung, cũng làm cho không ít người nghị luận, không biết Quan gia tại sao phải xây một tòa cửa chính rộng thùng thình như vậy, chẳng lẽ nói, cửa chính càng rộng càng ra quan lớn?
Chờ sau khi Quan Doãn điều nhiệm đến Thành ủy đảm nhiệm thư ký số 1 Thành ủy, láng giềng mới đều kinh hô, quả nhiên là cửa chính càng rộng càng ra quan lớn, Quan gia thực sự dự kiến trước.
Rốt cuộc cửa chính rộng lớn Quan gia xem trọng cái gì, có phải ngụ ý rộng lớn hay không, người ngoài không được biết, nhưng lúc Quan Doãn trực tiếp lái xe vào sân, trong lòng hắn vẫn là vô cùng khâm phục mẹ nhìn xa, toàn bộ Chức Trung, chỉ có cửa chính Quan gia có thể thông xe.
Sân Quan gia tuy rằng không lớn, nhưng đậu được mấy chiếc xe hơi, Mercedes-Benz vừa mới dừng hẳn, Tiểu Muội liền từ trong nhà ra đón, trên mặt cô tràn đầy nụ cười thản nhiên, ánh mắt tuy rằng bức thiết mà nhiệt liệt, nhưng vẫn là đi nhanh như xe, không có một vẻ bối rối, bước nhanh đi đến bên người Quan Doãn, ngọt ngào kêu một tiếng:
- Anh.
Trong nháy máy sự đáng yêu của Tiểu Muội khiến Quan Doãn nhớ tới Ngõa Nhi, từng nhớ rõ Ngõa Nhi nói qua nghỉ đông đến huyện Khổng, không nghĩ kế hoạch theo không kịp thay đổi, Lý Dật Phong không đợi nghỉ đông liền rời huyện Khổng, nhớ tới từng cùng Ngõa Nhi ngoéo tay, trong lòng Quan Doãn dao động gợn sóng.
- Anh Quan!
- Anh Quan!
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực cũng ra đón, hai người mỗi người cầm trong tay một củ khoai lang, vừa ăn vừa vui, bộ dạng rất không hình tượng, làm cho người ta như thế nào cũng sẽ không cho là bọn họ chính là Hắc Bạch Song Sát danh chấn học viện tiến thủ.
Đúng vậy, Lưu Bảo Gia và Lôi Tân Lực bị một đám người học viện Tiến Thủ đặt cho danh hiệu Hắc Bạch Song Sát, bây giờ ở học viện Tiến Thủ, nhắc tới tên Hắc Bạch Song Sát, không ít người đều thay đổi sắc mặt.
Quan Doãn vui vẻ, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực một đôi dở hơi này mỗi lần tới nhà, đều là ăn uống no say, giống như ở nhà mình ăn không đủ no.
Khi nói chuyện, ông Quan bà Quan cũng ra đón.
Quan Thành Nhân cười ha hả:
- Đều đến đây, náo nhiệt, tết chính là phải náo nhiệt.
Mẫu Bang Phương đầu tiên là nhìn Quan Doãn, cười hiền lành, đưa tầm mắt nhìn qua Kim Nhất Giai và Ôn Lâm, cũng là khẽ gật đầu, sau đó liền thấy được ông cụ Dung đứng ở cuối cùng, ánh mắt của bà liền giật mình một chút.
Chỉ giật mình chốc lát, bà lại cười:
- Sao ông lại tới đây?
Ông cụ Dung chắp tay sau lưng, đi về phía trước vài bước, gật đầu nói:
- Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng nên tới nhà thăm một chút, làm sao vậy, cô không chào đón?
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận