Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Đời Người Có Bao Nhiêu
ôi muốn mời cô một chén rượu, cảm ơn cô đã làm tất cả cho tôi!
Bỗng nhiên Quan Doãn bắt đầu ngừng cười, nghiêm trang nói.
- Giai Giai, trong lòng tôi, cô là một người con gái khiến tôi cảm động, khiến tôi biết ơn. Tình nghĩa cô sống chết gắn bó, tôi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, suốt đời khó quên!
Nói xong, hai tay Quan Doãn nâng chén cao hơn đầu, thoáng xoay người hướng về phía Kim Nhất Giai, mười phần tôn trọng, hết sức cung kính, sau đó một hơi uống cạn một chén rượu đầy.
Mắt Kim Nhất Giai đã ươn ướt.
Người đàn ông một khi đã hứa, một lời nói một gói vàng. Cô chưa bao giờ nghĩ tới Quan Doãn sẽ trịnh trọng hiếm thấy như thế đối với cô để mời rượu cô. Cô còn tưởng rằng Quan Doãn có suy nghĩ không an phận đối với cô, trong lòng đang do dự chưa biết nên cự tuyệt hắn thế nào mà không làm tổn thương lòng tự trọng của hắn. Không ngờ, Quan Doãn lại kính cô như khách.
Nhất thời cảm xúc lúc lên lúc xuống, ngây dại, chậm rãi đứng lên. Nhất Giai đưa tay ra cầm chai rượu, rót đầy một chén rượu, hai tay giơ lên ngang với lông mày. Sau đó cô uống một hơi cạn sạch:
- Anh kính tôi như khách. Tôi nâng chén ngang mày, kính anh.
Cô uống quá nhanh. Tuy là rượu vang đỏ, nhưng vẫn bị sặc, ho khan vài tiếng. Sắc mặt cô lập tức phớt hồng như cánh hoa gặp mưa càng đỏ thắm.
Tửu lượng của Kim Nhất Giai không tệ. Một chén rượu vang đỏ đối với cô mà nói không tính là gì. Nhưng tinh thần đang dao động, vẫn có một chút ngà ngà say. Cũng có lẽ là bị Quan Doãn nói một hồi cảm động, cô lại rót đầy thêm một chén rượu vang đỏ:
- Quan Doãn, tôi cũng kính anh một chén. Anh khiến tôi biết, trên thế giới thật sự có đàn ông có tình có nghĩa. Cám ơn anh.
Những lời nói này khiến Quan Doãn chẳng hiểu ra sao cả. Kim Nhất Giai bảo hắn là có tình có nghĩa, hắn lại không biết cô nói hắn có tình có nghĩa với Hạ Lai, hay với cô. Nhưng mặc kệ là ai, một chén rượu này, đã cạn.
Khi chén rượu thứ hai xuống bụng, Quan Doãn cảm giác thấy chếch choáng dâng lên. Hắn cảm thấy đã có ba phần ngà ngà say. Hơn nữa, hệ thống sưởi ấm trong phòng quá nóng. Mùa xuân ấm áp. Quan Doãn chỉ mặc một áo lót lông vẫn cảm giác toàn thân nóng bức. Hắn liền cởi áo lót lông, chỉ mặc áo sơ mi.
Có lẽ Kim Nhất Giai cũng nóng. Cô đứng dậy đi vào phòng cô. Không bao lâu sau, cô đi ra, trên người đã thay thành áo ngủ. Áo ngủ lông nhung. Không cần chạm vào, cũng biết cảm giác vô cùng tốt. Hơn nữa còn là áo ngủ màu tím, tôn lên làm da trắng hơn tuyết của cô, đẹp không gì sánh bằng.
Ngực cô chỉ lộ ba phần, xương quai xanh gợi cảm mà mê người. So với Hạ Lai, cô đẫy đà hơn ba phần. So với Ôn Lâm thì gầy bớt một phần. Trong mắt Quan Doãn, hoàn mỹ mà không thể bắt bẻ.
Mà eo lại thu lại, phía dưới lưng rộng ra, lộ ra dáng người hồ lô. Dưới chiếc áo ngủ, cô càng lộ ra hương vị của một người phụ nữ nội trợ, làm một người vợ ở nhà chào mừng chồng trở về, cũng khiến người chồng an tâm khi rời đi.
Lại nhìn hai chân Kim Nhất Giai thẳng. Khi bước đi, bờ vai không động, chân chẳng phân biệt được. Bước đi nhẹ nhàng mà phần eo rất nhỏ đong đưa, rõ ràng là tấm thân xử nữ. Sau khi cô ngồi xuống, một mùi hương thoang thoảng đập vào mặt, lập tức khiến Quan Doãn nhớ tới một bài thơ....
Xa biết không phải tuyết.
Vì có hoa mai đến.
Hai mắt Quan Doãn liền trở nên mơ màng. Từ lúc lọt lòng tới nay, lần đầu tiên hắn ở chung một phòng với một cô gái vào ban đêm. Là một thanh niên mới lớn chưa hiểu chuyện đời, khó tránh khỏi nhịp tim nhanh hơn. Người thiếu niên nào không chung tình, người thiếu nữ nào không có xuân. Huống chi Quan Doãn lại rượu mạnh tiếp thêm sắc đảm. Tuy rằng hắn không phải người đáng sợ, nhưng rượu vào thì loạn tính vẫn áp dụng với mỗi người.
- Giai Giai, cô thật là xinh đẹp.
Quan Doãn giơ chén rượu lên.
- Đều nói ngắm hoa trong sương, trăng rằm trong nước, cũng không bằng nhìn người đẹp dưới ánh đèn. Tôi muốn nói, mắt say lờ đờ nhìn người đẹp hơi say, mới là cảnh tượng nhân gian khó thấy nhất. Vì sự xa cách của chúng ta, lại làm một chén.
Vừa rồi Kim Nhất Giai còn sợ rượu vào loạn tính, hiện tại không biết sao lại không từ chối uống rượu, ngược lại rất có khí thế không say không nghỉ. Cô chủ động rót đầy một chén cho Quan Doãn, lại rót đầy một chén cho mình:
- Uống rượu và ca hát, cuộc đời có bao nhiêu, lại làm một chén.
Tất nhiên Quan Doãn sẽ không thua một cô gái, hào khí nổi lên:
- Người đẹp khi say cũng nghiêng thành. Cô không sợ tôi uống rượu vào thì loạn tính sao?
- Sợ thì có tác dụng gì? Hơn nữa, anh không phải không thể kìm chế nam tính của chính mình.
Kim Nhất Giai cười khanh khách.
- Thật hay cho câu cuộc đời không được hoàn mỹ của Phương Tín, ngay cả là nâng chén ngang mày, chung quy ý khó vững...
Quan Doãn uống một hớp rượu trong chén. Hắn cười ha hả.
- Cô bé Giai. Cô biết vì sao tôi nói ý khó vững không?
- Không được gọi tôi là cô bé Giai. Tôi không thích. Chỉ được phép gọi tôi là Giai Giai.
Kim Nhất Giai bĩu môi, lại cười khẽ nói.
- Tôi biết vì sao anh nói ý khó vững. Nhìn thấy tôi, không hiểu sao anh luôn nhớ tới Hạ Lai, có đúng hay không? Anh cảm thấy tôi và Hạ Lai có vài phần giống nhau?
- Trước kia cảm thấy là tám phần. Hiện tại cảm thấy chỉ có ba phần.
Quan Doãn cũng không biết vì uống rượu, hay nhất thời đau lòng, lại quay đầu lại tự uống một chén.
- Cô sai rồi Giai Giai. Tôi nói ý khó vững, không phải vì cô luôn khiến tôi nghĩ tới Hạ Lai, mà là tôi muốn lấy được cô mà không thể.
Những lời này nói được trực tiếp nói trắng ra, thoáng cái khiến mặt Kim Nhất Giai đỏ thẫm lại. Cô đã liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, oán trách nói:
- Tôi còn tưởng anh rất tốt, không ngờ cũng háo sắc, đại háo sắc.
Quan Doãn cười khà khà:
- Được rồi, ngay trước mặt cô tôi một lần làm kẻ háo sắc thì đã làm sao? Một người đàn ông ở trước mặt người con gái mình mà háo sắc, mới là đàn ông. Ở trước mặt người con gái mà mình không thích tỏ ra háo sắc, lại là lưu manh.
Khi nói chuyện, hắn đứng lên, tới trước mặt Kim Nhất Giai, cúi người xuống liền hôn cô.
Kim Nhất Giai kinh hoàng lúng túng, muốn đẩy Quan Doãn ra, lại sợ tổn thương tới niềm kiêu ngạo của hắn, cô không đẩy hắn ra nữa. Cô lại cảm thấy hiện tại cho hắn, quá vội vàng. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt. Tuy rằng cô đã sớm nhận định, sớm muộn gì cô cũng là người của hắn.
Đúng lúc đang khó xử, hơi thở đàn ông nặng nề của Quan Doãn đã gần trong gang tấc. Cô không kịp đưa tay ra đẩy, đôi môi Quan Doãn có chút lạnh lẽo bắt đầu dừng ở trên hai má cô.
Trong nháy mắt, tim cô như tan ra. Người đàn ông này rất liều mạng, quá mệt mỏi. Hắn cần một bến cảng thu nhận một kẻ bôn ba như hắn. Hắn ở Hoàng Lương đơn độc một mình hăng hái chiến đấu, gánh vác bao nhiêu áp lực mà người bình thường cũng không thể chịu đựng được. Trong lòng hắn có bao nhiêu cay đắng, có bao nhiêu mệt mỏi, Hạ Lai không lý giải được, Ôn Lâm không thể tưởng tượng được, chỉ có một mình cô hoàn toàn hiểu rõ.
Suy nghĩ như vậy, hào quang bản năng người mẹ bao phủ trong lòng, cô quyết định chắc chắn. Thôi đi, tuy hắn vậy. Người đàn ông kiếp này chỉ có hai hàng nước mắt, nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân. Người phụ nữ từ trước đến nay cũng chỉ có một giọt nước mắt. Cả đời chảy mãi không dừng....
Kim Nhất Giai vừa nhắm mắt, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống. Đây là tưởng niệm giây phút cuối cùng được làm một cô gái của cô.
Đợi một hồi lâu, cô lại không thấy Quan Doãn có động tác tiếp theo. Cô mở một mắt, Quan Doãn chỉ ôm vai cô, đầu tựa vào trước ngực cô, đúng là đang ngủ. Hắn ngủ say sưa, giống như một đứa trẻ nằm bên cạnh mẹ, yên ổn mà thoải mái.
Kim Nhất Giai lại khóc. Nước mắt này là nước mắt hạnh phúc. Một người đàn ông ngủ ở trong lòng mình như một đứa trẻ, lại là người đàn ông mình yêu nhất. Đây chính là hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ.
Quan Doãn uống rượu say, thân thể rất nặng. Cũng may Kim Nhất Giai luyện qua thuật phòng thân. Kỳ thật nếu Quan Doãn dùng sức mạnh, chưa chắc đã đánh thắng được Kim Nhất Giai. Cô dùng sức đưa Quan Doãn lên trên giường, lại giúp hắn cởi áo. Khi cởi đến quần, mặt cô đỏ ửng, không có lòng tốt cởi tiếp. Nhất là khi thấy vị trí nào đó của Quan Doãn giơ lên trời, cô càng mặt đỏ tai hồng, không dám liếc mắt nhìn thêm một cái.
Một giấc mộng Hoàng Lương. Cũng không biết trong một đêm, Quan Doãn có mơ thấy ai hay không. Khi rạng sáng, chờ tới lúc hắn tỉnh lại, xốc chăn lên vừa nhìn, không nhịn được phì cười. Phía dưới ăn mặc hết sức chỉnh tề. Trên người lại trống trơn. Ngủ kiểu trên hè dưới đông như vậy, đối với hắn vẫn là lần đầu tiên.
Lại quan sát, được, hắn ngủ ở trong phòng khách của Kim Nhất Giai. Trên giường, tất cả đều là chăn đệm mới. Vậy Nhất Giai ngủ ở chỗ nào? Quan Doãn vội vàng đứng dậy tới phòng ngủ của cô. Trên giường, Kim Nhất Giai đang ngủ say. Con mắt khép hờ, lông mi thật dài, mơ hồ có thể thấy được con mắt đang chuyển động. Theo nhà khoa học nghiên cứu. Người đang ngủ, con mắt chuyển động chính là đang nằm mơ. Cũng không biết cô mơ thấy ai?
- Cô tỉnh rồi?
Quan Doãn đang muốn ghé sát vào một chút, tính lặng lẽ vuốt ve, bỗng nhiên Kim Nhất Giai liền mở mắt, cười giảo hoạt.
- Đừng nghĩ tới chuyện đánh lén. Tôi biết ngay là anh muốn trêu ghẹo tôi.
Quan Doãn không có ý tốt mỉm cười:
- Đêm qua, không ngờ lại say. Thật là xấu hổ.
- Say mới tốt, khỏi phải bị anh làm loạn.
Kim Nhất Giai xốc chăn từ trên giường đứng lên. Cô cũng mặc quần áo mùa thu, bó sát trên người. Tất cả đường cong hiện ra. Quan Doãn không khỏi liếc nhìn thêm vài lần. Cô lại đỏ mặt.
- Không được nhìn.
- Không nhìn thì không nhìn, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Quan Doãn chơi xấu.
- Cô nhắm mắt lại. Tôi cũng không cho cô nhìn tôi.
- Anh thật vô sỉ.
Kim Nhất Giai giận, nhảy dựng lên muốn đánh Quan Doãn, lại bị Quan Doãn kéo vào trong lòng. Quan Doãn hôn một cái thật sâu lên trán cô, nói:
- Giai Giai, theo tôi tới huyện Khổng đi.
- Ừ.
- Buổi tối ở trong nhà.
- Ừ.
- Ở huyện Khổng thêm vài ngày.
- Ừ.
Quan Doãn nói cái gì, Kim Nhất Giai ừ cái đó. Cô ôn tồn và ngoan ngoãn giống như cô dâu nhỏ vừa qua khỏi cửa, khiến hắn không khỏi cười ha ha.
Thu thập tốt mọi thứ, ăn điểm tâm xong, khi Quan Doãn đang đợi xe bên Thành ủy tới đón, thì ông cụ Dung gọi điện thoại tới. Cửa hàng của ông cụ Dung đã lắp điện thoại. Vẫn là do Quan Doãn tìm người tới lắp vào. Cũng tiện cho hắn có thể liên hệ với ông cụ Dung bất cứ lúc nào.
- Chuẩn bị xong chưa? Lát nữa sẽ qua đón ông.
Quan Doãn đã hẹn với ông cụ Dung cùng nhau quay về huyện Khổng lễ mừng năm mới. Hơn nữa hắn còn tính đón ông cụ Dung về nhà, cũng để lão nhân gia cảm thụ một chút cảm giác ấm áp của gia đình. Đương nhiên, hắn giữ kỹ ý tưởng này, không để lộ ra....
- Cháu qua lúc nào, thì đi lúc đó.
Ông cụ Dung khẽ cười một tiếng.
- Không ngồi xe Thành ủy thì đỡ một chút, đỡ phải làm người khác chú ý.
Để điện thoại xuống, Quan Doãn vẫn chưa hiểu ý của ông cụ Dung, bỗng nhiên chợt nghe Kim Nhất Giai nói:
- Ôi, đã quên nói cho anh biết một việc. Khi tôi từ Bắc Kinh qua, đã lái xe tới, không cần Thành ủy đưa anh đi.
Quan Doãn ngạc nhiên, ông cụ Dung cũng quá thần kỳ. Chẳng lẽ ông ấy đã biết Kim Nhất Giai tới Hoàng Lương?
Hắn lại gọi điện thoại thông báo Thành ủy không cần phái xe tới đưa hắn đi. Quan Doãn và Kim Nhất Giai cùng nhau đi lấy xe. Kim Nhất Giai lái một chiếc Mercedes-Benz, có động cơ 3,5 lít, mã lực mạnh mẽ. Quan Doãn chưa từng lái Mercedes-Benz, liền việc nhân đức không nhường ai ngồi ở vị trí người lái.
Khi lên xe, Quan Doãn mở cửa xe chơ Kim Nhất Giai. Sau khi mời cô ngồi vào, lại cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, còn điều chỉnh độ cao của đai an toàn một chút. Mà Kim Nhất Giai an tâm hưởng thụ sự chiếu cố của Quan Doãn đối của cô, trên mặt cười tươi như hoa.
Ô tô vòng qua chỗ ngoặt, đón ông cụ Dung, sau đó thẳng một đường đi về phía đông ra khỏi Hoàng Lương. Trên đường đi, đường thông thoáng, Mercedes-Benz đẹp, thoải mái và có tính năng cách âm khiến ông cụ Dung vừa lên xe đã ngủ. Quan Doãn có Kim Nhất Giai làm bạn, trên đường đi vừa nói vừa cười, bất giác thời gian trôi qua, hơn một giờ đi tới huyện Khổng.
Vừa mới tiến vào huyện Khổng, ông cụ Dung bỗng nhiên tỉnh lại, vừa mở to mắt đã nói một câu khiến Quan Doãn chấn động:
- Cô bé Giai, năm sau tôi muốn vào Bắc Kinh một chuyến. Cháu cho tôi số điện thoại của cháu. Đến lúc đó có chuyện cần cháu giúp.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận