A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 235: Người Trong Nghề Khẽ Nhấc Tay
hoáng một cái, chiếc ô tô không hề chú ý đến chiếc BMW đang đậu ven đường, cứ gầm rú chạy qua, phóng về phía phòng máy bơm nước giếng. Ô tô không biển số, nhưng rõ ràng không phải là xe mới, hiển nhiên là cố ý hủy đi biển số. Nhưng xem thương hiệu ô tô, người ngồi trong xe hẳn phải là nhân vật đáng giá.
Là một chiếc Mercedes Benz cũ, hơn nữa lại còn là một chiếc xe lậu, nhưng ít nhất cũng khoản hơn một trăm ngàn tệ, không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi vào được.
Sau khi chiếc Mercedes Benz chạy qua, mấy người Quan Doãn mới từ trong góc tối đứng dậy, nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi tắt đèn đang biến mất về phía xa, mơ hồ có thể thấy trên xe có vài bóng người, chạy sâu về phía phòng máy bơm nước giếng.
Tề Ngang Dương hai mắt bốc hỏa, nhìn Quan Doãn.
Chỗ của mấy người Quan Doãn hiện giờ là nơi dã ngoại hoang vu, phía sau là thành thị đèn đuốc sáng trưng, phía trước lại là thôn trang thăm thẳm. Phòng máy bơm nước giếng nằm ngay nơi tiếp giáp giữa thành thị và nông thôn, phía trước không đến làng, phía sau lại chẳng phải cửa hàng, hơn nữa bốn phía đều là đồng không mông quạnh, quả nhiên là địa điểm đã được lựa chọn cẩn thận. Có lẽ đối phương muốn đến mảnh đất trống trải này, thừa dịp đêm tối mà mai phục để khiến cho Quan Doãn khó chống trả được. Nhưng chúng đã quên Quan Doãn lớn lên từ nông thôn, trước đây gần như mỗi ngày đều cùng đám bạn chia phe đánh nhau ngoài đồng.
Dù Quan Doãn rất xa lạ với điều kiện địa lý nơi này, nhưng lại rất quen thuộc với việc bày binh bố trận trên mảnh đất trống. Nhưng hắn lại không tin tưởng lắm khi đối mặt với Phong Huống.
Đừng nói hắn chưa quen thuộc lắm với điều kiện khắc nghiệt của thành phố Hoàng Lương, chỉ là hắn và Phong Huống chưa từng quen biết, không thể nào biết người biết ta được, cũng là điều bất lợi. Hơn nữa, hôm nay Phong Huống lại được địa lợi nhân hòa, lại đi trước một bước, chiếm được thế thượng phong khi bắt giữ Tô Mặc Ngu. Không nói gì khác, chỉ như thế, vừa bắt đầu thì hắn và Tề Ngang Dương đã hoàn toàn ở vào thế bị động.
Vốn hắn đang nghĩ sau khi đến được Hoàng Lương, trước hết phải gặp mặt ông cụ Dung một lần. Thế cục Hoàng Lương phức tạp hơn so với dự liệu, hắn muốn trực tiếp gặp mặt ông cụ Dung để thỉnh giáo một chút. Cũng như chẳng sợ không thể rẽ mây để nhìn thấy mặt trời, vừa đưa mắt nhìn đã nhận rõ được thế cục Hoàng Lương, ít nhất trong lòng cũng đã hiểu rõ, không đến mức hai mắt tối tăm.
Nhưng thời cơ thì không đợi người. Gần đây Hoàng Lương có vô số chuyện nối tiếp xảy ra, khiến người ta không kịp nhìn thấy, khiến hắn vốn đã không quen thuộc với tình hình ở Hoàng Lương lại càng không thể hình dung. Chuyện này cũng nói lên được một vấn đề, có người không muốn cho hắn cơ hội để thở, nhất định muốn đánh cho hắn trở tay không kịp.
Ngoan độc, đủ độc, cũng đủ rõ ràng.
Chẳng qua, nếu muốn Quan Doãn hình dung tâm trạng mình, hắn cũng sẽ chỉ cắn răng cười. Cứ việc đến đi, được lắm, y thích bày mưu tính kế, nhất quyết thắng thua, cũng không thích vừa mới nói một lời đã đẩy dao tới một cách sòng phẳng. Tới thì tới, ai sợ ai chứ?
Càng sớm phân thắng bại càng tốt.
Tuy tinh thần chiến đấu tăng cao, nhưng Quan Doãn vẫn hết sức bình tĩnh. Tình thế lúc này không thể có nửa điểm sơ xuất, chẳng những hắn không thể gánh vác nổi, mà nếu Tề Ngang Dương bị thương thì cái giá phải trả quá cao, cũng không thể để cho Tô Mặc Ngu phải chịu thương tổn không cần thiết. Cục diện bây giờ chẳng những bị động, kẻ thù nấp trong bóng tối, khó đối phó, mà đối với hắn, đây cũng là trải nghiệm nặng nề nhất mà lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải.
Thấy Trần Nam và Trần Kiều phối hợp ăn ý, đổi mũ và áo khoác rách nát trong xe tải của Lưu Bảo Gia, giày Tây lúc nãy cũng biến mất nhanh chóng, biến thành tên lưu manh không ai nhận ra được, Quan Doãn gật đầu nói:
- Anh Nam, anh cùng Bảo Gia một tổ. Anh Kiều, anh cùng Tấn Lực chung một tổ, phối hợp với nhau. Hai người không được cách xa một mét. Hai tổ không được cách xa mười mét. Cứ chầm chậm tiến về phía trước, mai phục cách phòng máy bơm nước giếng trong vòng hai mươi mét, chờ tôi và Tề tổng.
Trần Nam không yên tâm, hỏi:
- Vậy ai bảo đảm an toàn của tổng giám đốc Tề và… thư ký Quan?
Tề Ngang Dương xua xua tay:
- Tôi cùng Quan Doãn có thể tự bảo vệ mình, các cậu cứ làm theo chỉ bảo của cậu ấy đi.
Lưu Bảo Gia cũng không hiểu, hỏi:
- Anh Quan, mười mấy tay nội ứng của đối phương đều ở đó cả, tôi thấy rất rõ, chúng ta có cần chia ra đấu với chúng không?
Quan Doãn lắc đầu nói:
- Giờ chưa cần, mười mấy tên, nếu đánh nhau, tất nhiên sẽ có người thương vong, đụng tới mạng người không hay chút nào.
- Nếu chẳng may hành động của chúng ta bị đối phương phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
Trần Kiều không nhận ra sự sắp xếp của Quan Doãn có gì hay ho. Xuất phát từ chức trách đảm bảo an toàn cho Tề Ngang Dương, anh ta có lý do nghi ngờ bố cục của Quan Doãn:
- Tôi không cho rằng bố trí của thư ký Quan là an toàn tuyệt đối, không có sai sót hay nhầm lẫn. Hơn nữa, căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, chúng ta cứ hai người một tổ, chia nhau hành động, rất dễ dàng bị đối phương tiêu diệt từng phần.
Quan Doãn không hề tức giận trước chất vấn của Trần Kiều, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích:
- Nếu đối phương đã hẹn chúng ta đến đây gặp mặt, chắc chắn đã sớm có sự chuẩn bị. Dù có phòng bị thế nào, chúng ta ngoài sáng, đối phương trong tối, bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm muộn. Chúng ta không thể đánh bừa với đối phương mà phải dùng trí. Các anh không phải là quân tiên phong, mà là phục binh.
- Phục binh?
Trần Nam và Trần Kiều dù sao cũng mới biết Quan Doãn, hoàn toàn không biết gì về việc bày binh bố trận của Quan Doãn, nhất thời đều kinh ngạc.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực cũng đã hoàn toàn hiểu được bố cục của Quan Doãn, Lưu Bảo Gia nói:
- Anh Nam, anh Kiều, cứ tin tưởng anh Quan đi. Đúng vậy, năm đó, dưới sự chỉ huy của anh Quan, ba người chúng tôi đã đánh bại mười hai người.
Trần Nam và Trần Kiều vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Lấy ba chọi với mười hai, chẳng khác lấy một chọi bốn. Với thân thủ đã từng là bộ đội đặc chủng như họ, lấy một chọi bốn còn có thể hiểu được. Nhưng như Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, chỉ dựa vào sức mình mà có thể lấy một chọi bốn, khiến người ta không thể tin nổi, trừ phi… trừ phi là cùng nhau tác chiến.
Nhưng những người đã từng tham gia quân ngũ như Trần Nam và Trần Kiều không thể nào tin được Quan Doãn lại có bản lĩnh cùng nhau tác chiến.
Trần Nam và Trần Kiều có tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Tề Ngang Dương tin là đủ rồi, anh ta vung tay lên:
- Lập tức chấp hành.
- Dạ!
Trần Nam và Trần Kiều vẫn như trước, nửa tin nửa ngờ sự sắp xếp của Quan Doãn, nhưng trách nhiệm phải phục tùng mệnh lệnh. Hai người không dám hỏi nhiều, liền chia nhau cùng Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực cùng nhau hành động.
- Giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?
Bóng dáng mấy người đó biến mất trong bóng đêm. Tề Ngang Dương thấy Quan Doãn còn án binh bất động, không khỏi lo lắng hỏi.
- Còn phải làm phiền anh Tề đổi quần áo bẩn nữa.
Quan Doãn lại lấy một áo khoác quân nhân cũ nát từ trong xe tải. Có trời mới biết sao Lưu Bảo Gia lại chuẩn bị nhiều quần áo cũ như vậy. Hắn đưa cho Tề Ngang Dương, nói:
- Thân phận của anh đã bị lộ trước mặt Hoàng Hán, nhưng em cá rằng thân phận của anh trước mặt Phong Huống này vẫn còn là bí mật. Anh thích hợp làm quân bài bí mật. Hơn nữa, đối phương chưa biết Tô Mặc Ngu là người của anh, cho rằng em có liên hệ gì với Tô Mặc Ngu, cho nên em lên trước.
Ai xung phong đương nhiên người đó nguy hiểm nhất. Tề Ngang Dương kéo Quan Doãn lại:
- Không được, Mặc Ngu là người của anh, không thể để cho cậu mạo hiểm.
Quan Doãn xúc động cười:
- Anh Tề cứ yên tâm, em cho dù là xả thân cứu Mặc Ngu cũng không cần cô ấy lấy thân báo đáp đâu.
Tề Ngang Dương bị Quan Doãn đùa, bật cười. Dù cười nhưng tâm trạng vẫn rất nặng nề, nói:
- Cậu Quan, thiệt thòi cho cậu rồi.
Quan Doãn hào sảng cười:
- Lại khách sáo với em rồi, em cũng gấp như anh thôi.
Hắn lại tự trào:
- Gió hiu hiu khiến Hoàng Lương lạnh, Quan Doãn vì mỹ nhân mà lấy thân mạo hiểm. Anh Tề, nếu chẳng may em gặp điều gì bất trắc khi cứu Tô Mặc Ngu, hy vọng anh có thể cưới cô ấy làm vợ.
Câu nói này khiến mắt Tề Ngang Dương hơi ươn ướt, bèn đánh Quan Doãn một cái:
- Cậu nói gì đó? Muốn ăn đòn hả?
Lại cảm thấy không khí bất thường, cố ý đùa:
- Anh nghĩ rồi, chờ em cứu được Mặc Ngu, nếu cô ấy cảm động đến nỗi lấy thân báo đáp, anh cũng không có ý kiến. Anh với Mặc Ngu thật sự rất trong sạch, cô ấy còn con gái đó.
- Anh nói cái gì vậy?
Quan Doãn cũng cười. Nụ cười làm tiêu tan sát khí, bỗng nhiên hào khí lại ngút trời. Nhìn thấy Tề Ngang Dương đã thay quần áo xong, liền vỗ vai Tề Ngang Dương:
- Đi!
- Đi!
Tề Ngang Dương cũng hăng hái:
- Anh em đồng lòng, rất lợi hại nha!
Trong bóng đêm dày đặc, bóng dáng của Quan Doãn và Tề Ngang Dương đơn bạc như nước, nhưng hai người dứt khoát bước tới trước, không hề ngần ngừ. Một bước, mười bước, trăm bước, dần dần tiến đến gần ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu của phòng máy bơm nước giếng.
Đến lúc còn cách phòng máy bơm nước giếng hơn mười mét, Quan Doãn và Tề Ngang Dương đứng lại. Quan Doãn tiến lên phía trước một bước, để Tề Ngang Dương ra sau, như một vị anh hùng, chống tay lên, hô to:
- Quan Doãn đến rồi, có ai ra nghênh tiếp đi.
Tề Ngang Dương đứng phía sau Quan Doãn, giấu mình trong áo khoác và mũ quân nhân, âm thầm tán thưởng. Hay cho Quan Doãn, có gan có trí. Có thể kết giao với Quan Doãn là thu hoạch lớn nhất của anh ta khi đến Hoàng Lương, làm cho anh ta vui vẻ hơn cả khi quyết định đầu tư. Một hạng mục thành công có lẽ chỉ thu hoạch được vài năm hay nhiều lắm là mười mấy năm, nhưng một người bạn tốt, có thể được tới trọn cuộc đời.
Giọng nói của Quan Doãn trong bầu trời mênh mông vang dội khác thường. Cửa gỗ của phòng máy bơm nước giếng rít lên kin kít, một người đẩy cửa bước ra.
Người bước ra là ai cũng không thấy được rõ ràng. Lưng gã đưa về phía ngọn đèn, mặt giấu trong bóng đêm, mặc áo quân nhân dày cộm, trên đầu còn trùm chiếc mũ bao hết nửa khuôn mặt, gần như cách ăn mặc độc nhất vô nhị của Lưu Bảo Gia. Gã vừa bước ra, trước tiên liếc nhìn Quan Doãn, cũng không tỏ thái độ gì, ánh mắt lạ đưa đến Tề Ngang Dương đang đứng sau Quan Doãn, lập tức hoảng hốt.
Không phải là bị dáng vẻ của Tề Ngang Dương làm cho hoảng sợ, mà vì bị cách ăn mặc của gã và Tề Ngang Dương giống nhau như đúc khiến gã hoảng hồn. Đừng nói gì khác, chỉ dựa vào cách ăn mặc này cũng biết hóa ra đối phương là tay thiện chiến.
Người trong nghề khẽ nhấc tay là đã biết đúng không rồi. Đối phương nghĩ tới Quan Doãn mới ra đời, miệng mồm chẳng có lông, làm việc còn chưa hết sức đã biết hành động sâu xa như vậy, sĩ khí không khỏi giảm đi vài phần, hắng giọng hỏi:
- Mày là Quan Doãn?
- Tôi chính là Quan Doãn!
Quan Doãn lạnh lùng nói:
- Chuyện của đàn ông thì để đàn ông giải quyết, bắt giữ phụ nữ định làm gì? Phong Huống là nhân vật số hai của Ngũ hổ tướng, sao lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế? So với Hoàng Hán, không chỉ kém hơn phân nửa, cũng không lạ là Hoàng Hán được đứng thứ nhất, không sợ là không được xếp hàng, chỉ sợ là xếp ở hàng kém..
- Mày…
Đối phương đã bị chọc giận:
- Bớt nói nhảm đi. Giờ người của mày còn trong tay tao, còn dám nói bậy bạ, không sợ tao hiếp trước giết sau người đàn bà của mày sao?
Tề Ngang Dương phía sau đã nổi lửa giận ngút trời, muốn xông lên phía trước liều mạng ăn thua đủ với đối phương, nhưng bị Quan Doãn ngăn lại. Quan Doãn tiến lên một bước, ngăn cản Tề Ngang Dương thật sát sao, cao giọng nói:
- Hiếp trước giết sao? Ha ha… Hù dọa ai chứ? Tôi dám đến đây, thì nắm chắc mười phẩn. Hơn nữa, tôi tin rằng anh cũng không dám đụng đến ngón tay của Tô Mặc Ngu đâu!
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận