Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 233: Tầng Sóng Thứ Nhất Chưa Được Yên
ói chính xác, nói là một thế lực khác cũng không đúng. Hai người cứ âm thầm theo dõi Quan Doãn và Tề Ngang Dương, không nghi ngờ gì nữa chính là thế lực của Trịnh Thiên Tắc. Mà Trịnh Hàn cũng là một trong những phe phái của Trịnh Thiên Tắc. Nhưng rõ ràng, cùng với sự việc bất ngờ xảy ra với Đỉnh Đỉnh Hương, không hề có liên quan, hai sự việc như tách biệt với nhau, phía sau cũng dường như không hề có mối liên hệ nào.
Lại liên tưởng tới tin tức mà Trần Tư Thanh đã tiết lộ trước đó --- đối với công tác điều tra lấy chứng cứ trong việc của học viện Tiến Thủ. Hoàng Hán và Phong Huống cũng cung cấp chứng cứ mới – người theo dõi khẳng định là thân tín của một trong hai người. Nếu Trịnh Thiên Tắc đã cử Hoàng Hán và Phong Huống toàn quyền xử lý những việc có liên quan đến Quan Doãn, thì cái đuôi cứ đi theo trên đường, không phải người của Hoàng Hán thì là người của Phong Huống.
Nếu là người của Hoàng Hán, vậy vừa nãy ở Đỉnh Đỉnh Hương, thì phương pháp xử lý của y lúc nãy không nên làm quyết đoán, nhanh gọn. Với tình hình lúc đó, Hoàng Hán có nhiều cơ hội để can thiệp, khiến sự việc phát triển theo chiều hướng ngược lại. Thậm chí y cũng có thể âm thầm thúc đẩy, để khiến hai người theo dõi có cơ hội hạ độc thủ với hắn.
Nhưng Hoàng Hán lại không thúc đẩy sự việc phát triển theo hướng ngược lại, ngược lại, còn cố gắng để sự việc phát triển theo hướng bình thường, ít nhất biểu hiện bên ngoài cũng là giải quyết việc chung. Đương nhiên, sở dĩ Hoàng Hán không làm bậy, không phải Quan Doãn cũng chưa nghĩ đến nguyên nhân là có Tề Ngang Dương đang ở đó. Nhưng hắn tin với thủ đoạn của Hoàng Hán cộng với ảnh hưởng của Hoàng Lương, cho dù Tề Ngang Dương ở đó cũng không thể ngăn được y âm thầm hạ độc thủ.
Nói như thế, sau cái vẻ công bằng chấp pháp của Hoàng Hán, có lẽ là vì Hoàng Hán không biết có người đi theo Quan Doãn và Tề Ngang Dương. Cho nên có thể suy đoán, hai người theo dõi đó là người của Phong Huống.
Là người của Phong Huống cũng không có gì lạ, với thế lực hùng mạnh của Trịnh Thiên Tắc ở Hoàng Lương, bất cứ người nào cũng có năng lực làm được. Vấn đề là, Hoàng Hán không biết tối hôm nay có người theo dõi Quan Doãn đồng thời hạ độc thủ với hắn. Phong Huống muốn hạ độc thủ với hắn nhưng Hoàng Hán lại không biết, bên trong đó cũng có điều đáng để suy ngẫm rồi. Chẳng lẽ, nhân vật số một số hai trong ngũ tướng của Trịnh Thiên Tắc, bằng mặt nhưng không bằng lòng?
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, mà thành lũy dễ dàng công phá nhất là công phá từ bên trong. Nếu có thể thật sự xác thực được việc Hoàng Hán bất mãn với Phong Huống, vậy trong quá trình đọ sức với Trịnh Thiên Tắc, thì có thể giành được thắng lợi ở mặt nào đó.
Nghĩ đến đây, Quan Doãn cảm thấy khá vui mừng. Thấy Tề Ngang Dương dường như không hề phát hiện có người theo dõi, liền nhắc nhở Tề Ngang Dương một câu:
- Cẩn thận, có người!
Vẻ mặt vui mừng của Tề Ngang Dương thoáng biến mất, đổi lại là sự lạnh lùng:
- Đi theo cả một tối rồi, cũng không thấy mệt, còn chưa từ bỏ ý định, thật muốn chết hay sao?
Hóa ra Tề Ngang Dương sớm đã phát hiện ra đối phương, Quan Doãn không khỏi cười:
- Đối phương là theo dõi tôi, không liên quan gì đến anh. Anh Tề, anh đi trước đi, tôi theo sau.
- Nói nhảm cái gì vậy, đã từng cùng sinh tử hoạn nạn, tôi lại có thể để mặc một mình cậu không quan tâm sao? Tôi là loại người đó sao? Còn nói những lời đó với tôi, tôi sẽ xong với cậu.
Tề Ngang Dương cười hừ hừ, tiện tay móc ra một đồ vật,
- Có cái này trên tay, đừng nói có hai người đi theo, đến thêm mấy người nữa cũng không sợ.
Trong bóng đêm, trong bàn tay Tề Ngang Dương lóe lên ánh sắt lạnh băng, âm thầm dọa người, đó không ngờ lại là một khẩu súng.
- A!
Quan Doãn hoảng sợ,
- Sao anh lại có khẩu súng này…
- Ha ha, sau khi sự việc xảy ra không ai chú ý đã đánh mất một cây súng, tôi liền nhân tiện đó mà lấy đi. Hoàng Lương không yên ổn, có một khẩu súng bên mình, cũng an toàn hơn nhiều.
Tề Ngang Dương thu cây súng lại, làm bộ thủ thế,
- Đừng nói ra, chuyện này dù sao cũng danh bất chính ngôn bất thuận.
Quan Doãn gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Về phòng trước đi.
Vốn dĩ hắn định đưa Tề Ngang Dương về khách sạn trước rồi mới quay về, trời đã quá muộn rồi, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Nhưng vừa thấy cái đuôi theo dõi hơn nửa đêm rồi vẫn còn, một lần nữa ý chí chiến đấu của hắn lại sục sôi.
Sự việc càng ngày càng thú vị, Quan Doãn thầm mỉm cười. Sau khi tiếp xúc với Hoàng Hán xong, hắn lại càng thêm tự tin. Quả nhiên điểm tựa của Thư ký số một Thành ủy quả thật rất có tác dụng, nếu như hắn vẫn còn là thân phận Phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy huyện Khổng, e rằng hôm nay vừa gặp mặt Hoàng Hán đã bị diệt khẩu rồi. Nếu như vòng hào quang của quyền lực có thể hình thành được chế ước mạnh mẽ, vậy cần phải lợi dụng thân phận thư ký số một Thành ủy này nhiều hơn nữa. Lại thêm Tề Ngang Dương gần như là một kim bài miễn tử, như thế, liền có đủ thực lực để giao đấu với Trịnh Thiên Tắc.
Tề Ngang Dương như có vẻ vô tình liếc mắt về phía sau một cái, cùng Quan Doãn bước nhanh qua một cái hành lang, từ cửa bên của khách sạn, nhìn ra phía sau, không còn thấy cái đuôi đó nữa.
Về đến phòng, Tề Ngang Dương cười ha hả nói:
- Lực khống chế của Trịnh Thiên Tắc đối với Hoàng Lương quả thật kinh người, chỉ cần có chuyện, liền cảm nhận được những xúc tua của y. Nhóm người ở Đỉnh Đỉnh Hương cùng với mấy cái đuôi đi theo chúng ta, có thể nói chính là thế lực của Trịnh Thiên Tắc. Nhưng nói cụ thể ra, lại không phải cùng một người ra tay. Là một nhân vật thống lĩnh ngũ hổ tướng lĩnh, Hoàng Hán dường như không biết có người vẫn bám theo chúng ta. Việc này, thật thú vị hơn nhiều rồi.
Quan Doãn cũng hứng thú thừa nhận:
- Anh Tề, thật ra tôi đã sớm phát hiện phía sau có đuôi, cái đuôi đó là nhằm vào tôi, không liên quan gì đến anh. Nhưng tôi vẫn không nói cho anh biết, tức là tôi cũng đã kéo anh xuống nước…
Tề Ngang Dương xua tay nói:
- Không sao, ha ha, tôi cũng nói một câu thật sự, cậu Quan, tôi đến Hoàng Lương, cũng là đến một vũng nước sâu. Chỉ là không ngờ, nước đó còn sâu hơn cả tưởng tượng của tôi, không những sâu, vòng xoáy của nó còn kinh người. Nhưng tính cách của tôi là càng thấy mạnh lại càng mạnh. Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, đã bình an được hai năm rồi, những tháng ngày trôi qua cũng quá đơn điệu. Ở Hoàng Lương phải làm lớn một phen, cũng là chuyện tốt, tinh thần phấn chấn, mời có thể khiến người ta không đến mức buông thả.
Quan Doãn rất xấu hổ, người khác mong được bình yên còn không được, Tề Ngang Dương thì ngược lại, ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, lại thích oanh oanh liệt liệt. Có khi oanh oanh liệt liệt lại phải trả giá bằng cả sinh mệnh… Nhưng nghĩ lại, tính cách giữa người với người khác nhau rất lớn, Tề Ngang Dương nếu không phải có tính cách mạo hiểm, thì y cũng không thể khi còn học đại học đã nổi tiếng, làm nên được sự nghiệp nổi tiếng khắp nơi.
- Đối với thế cục Hoàng Lương, anh Tề chắc chắn hiểu rất kỹ rồi.
Quan Doãn hỏi thử, từ trong những lời vừa nãy hắn mẫn cảm nhận ra được ý vị sâu sắc. Tề Ngang Dương đến Hoàng Lương không những đã có sự chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn mang theo một niềm tin chắc thắng. Ngay cả ngũ hổ tướng quân y cũng biết rõ ràng đến như thế, thậm chí y còn nhận thấy được phía đằng sau của vẻ ngoài có vẻ đoàn kết mật thiết của ngũ hổ tướng quân, nhưng thật ra lại không hề phối hợp. Y cũng là một nhân vật có ánh mắt vô cùng lợi hại.
Lại nghĩ thêm, có thể cùng Tề Ngang Dương hoạn nạn có nhau quả là một tài sản lớn. Nếu không, giữa hắn và Tề Ngang Dương cũng không biết phải trải qua bao nhiêu lần thử thách gặp mặt mới có thể tín nhiệm được lẫn nhau.
- Trước khi đến Hoàng Lương, quả thật cũng đã có một chút chuẩn bị, không đánh vào nơi không chắc chắn là nguyên tắc mạo hiểm của tôi.
Tề Ngang Dương vừa rót nước, vừa đẩy cho Quan Doãn một ly,
- Đối với mâu thuẫn giữa cậu và Trịnh Thiên Tắc, hắc hắc, tôi cũng có biết một chút.
Quan Doãn cười ngượng ngùng:
- Thật hổ thẹn, tôi còn có ý định lấy anh Tề làm tấm chắn.
Tề Ngang Dương thấy Quan Doãn thành thực như vậy, liền cười ha hả:
- Cậu Quan không cần phải tự trách, lần đầu gặp nhau, đều có tâm lý phòng vệ, tôi chẳng phải cũng muốn sử dụng cậu cho mục đích của tôi đó sao? Hơn nữa tôi cũng nói thật một câu, tôi còn muốn làm quen với người đứng sau lưng cậu…
Quan Doãn kinh ngạc không ít, Tề Ngang Dương sao có thể nhìn ra được sau lưng hắn có cao nhân chỉ dẫn? Hắn sững sờ, không biết nên trả lời Tề Ngang Dương như thế nào. Với giao tình hoạn nạn có nhau với Tề Ngang Dương, vốn dĩ không nên giấu giếm điều gì, huống hồ Tề Ngang Dương cũng đối xử với hắn khá tốt, nhưng nếu hắn nói ra chuyện của ông cụ Dung, lại có chút không can tâm. Cũng không phải không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự không thể nói được ông cụ Dung cao minh ở chỗ nào!
Sự cao minh của ông cụ Dung là một sự cao minh trong im lặng, có một nội tâm cũng im lặng, lại cũng không muốn cho người khác cảm thấy huyền bí. Hơn nữa bình thường lão cũng chỉ là một người bán bánh nướng không thể bình thường hơn được nữa. Trừ phi mở miệng chỉ dẫn nước cờ lớn, nếu không ông ta cũng không có vẻ bề ngoài của tiên nhân, lại cũng không phải người trong chốn quan trường, không ai có thể nhận ra được bản lĩnh của lão.
Đương nhiên, Quan Dõan biết ông cụ Dung đã lâu, biết trong đầu ông cụ Dung quả thật có giấu nhiều càn không, cũng hiểu được việc ẩn náu nơi chốn vắng vẻ và ẩn náu nơi chốn thành thị. Nhưng muốn nói ra rốt cuộc ông cụ Dung cao minh ở chỗ nào, hắn thật sự nói không ra được như thế nào.
Cũng may, khi Quan Doãn còn chưa biết nên trả lời Tề Ngang Dương như thế nào, Tề Ngang Dương lại nhanh chóng chuyển đề tài, bỏ chén trà xuống đẩy cửa đi ra ngoài nói:
- Chờ tôi một chút, tôi đi xem Mặc Ngu.
Đúng, đã quên mất Tô Mặc Ngu rồi, Quan Doãn đứng lên:
- Tôi cùng đi với anh.
Hai người đi tới bên cạnh, Tề Ngang Dương gõ cửa, không có người lên tiếng, y gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngu, không có người nghe, sắc mặt liền trầm trọng đi một chút. Lại gọi điện thoại đến quầy tiếp tân, tiếp tân nói không để ý Tô Mặc Ngu có về hay không. Quan Doãn kinh ngạc, cũng không quan tấm đến nhiều như vậy, liền nói:
- Mời mở cửa phòng.
Nhân viên phục vụ liền mở cửa phòng Tô Mặc Ngu, trong phòng tối đen. Dựa vào cảm giác liền biết không có người, mở đèn lên, trong phòng ngăn nắp, không có dấu vết có người đến. Trong lòng Quan Doãn trở nên nặng nề, quét mắt qua, phát hiện trên bàn trà có đè một tờ giấy, liền nhanh chóng bước qua đó lấy lên xem, trong lòng liền nặng nề.
- Người đang ở trong tay chúng tôi, muốn cô ấy bình an, lập tức tới đồn Bát Lý.
Dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này chứng tỏ là người học chưa hết tiểu học. Nhưng cho dù là Đại học hay tiểu học, thì cũng là thuộc loại uy hiếp trắng trợn!
Sắc mặt Quan Doãn thay đổi lớn!
Tề Ngang Dương đưa chân đá ngã bàn trà, hung hăng mắng một câu:
- Bọn này, khinh người quá đáng!
Quan Doãn lúc này lấy điện thoại báo cho cảnh sát, Tề Ngang Dương ngăn lại, lạnh lùng nói:
- Trước tiên không nên báo cảnh sát, người này phong cách làm việc không giống như Hoàng Hán. Nếu báo cảnh sát, tôi sợ sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
- Ý của anh là gì?
Quan Doãn thật ra cũng đoán được là Tề Ngang Dương lại muốn mạo hiểm rồi.
- Có muốn cùng tôi tác chiến hay không?
- Còn phải hỏi?
Trong xương cốt của Quan Doãn đều là ý chí chiến đấu, nhưng hắn lại nói:
- Chỉ dựa vào hai người chúng ta, e rằng không được. Đối phương thế lực mạnh, hơn nữa thủ pháp cũng chủ động hơn, đối phương còn bỉ ổi hơn cả Hoàng Hán.
- Bên cạnh tôi có hai vệ sĩ, cậu có mấy người?
Quan Doãn hổ thẹn nói:
- Tôi mới đến Hoàng Lương được một ngày…
Lời vừa mới dứt, di động Quan Doãn liền vang lên, sau khi nghe máy, liền truyền đến giọng nói của Lưu Gia Bảo:
- Anh Quan, tôi cùng Tấn Lực đến Hoàng Lương rồi.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận