The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 231: Một Đêm Lạnh Giá
ừng nói Hoàng Hán thật sự không ngờ được người trước mắt không nói được một lời đã ra tay đánh trực diện như vậy, chính là Thư ký số một danh tiếng lẫy lừng của Thành ủy, Quan Doãn. Ngay cả Quan Doãn cũng thật sự không ngờ được, hắn và Hoàng Hán lần đầu tiên gặp mặt, sẽ có kịch tính hấp dẫn như vậy.
Càng không ngờ, Hoàng Hán và sự tưởng tượng của hắn lại khác nhau rất lớn như vậy. Cũng không phải diện mạo nham hiểm, hình tượng đáng khinh, cũng người cao ngựa lớn, tướng mạo đường đường là một người đàn ông.
- Thư ký Quan?
Hoàng Hán thoáng ngẩn ra, không thể tin được vào hai mắt của mình. Người trẻ tuổi thản nhiên đứng ở ngoài một thước thật sự một lòng muốn đưa gã vào chỗ chết là Quan Doãn sao?
Tuy rằng đã phái ra hai viên Đại tướng dưới quyền luôn đi theo Quan Doãn, nhưng đến tột cùng Quan Doãn có bộ dạng dài ngắn thế nào, gã thật sự không có ấn tượng sâu lắm. Dù sao Quan Doãn mới đến Thành ủy thậm chí còn chưa tới một ngày. Ai có thể tưởng tượng được trong thời gian chưa đến một ngày có thể phát sinh ra nhiều chuyện như vậy? Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Hoàng Hán chợt hiện lên vô số ý niệm. Làm thế nào để giải quyết vấn đề lúc này? Làm thế nào để kết thúc. Là thuận thế để lộ ra chân tướng của sự việc, hay là lội ngược dòng mà vu oan hãm hại Quan Doãn... Tuy rằng lúc này gã còn chưa rõ ràng lắm đến tột cùng trong phòng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của gã, đại khái cũng có thể phỏng đoán được đến 8, 9 phần.
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Chỉ chần chừ một chút, Hoàng Hán liền đưa tay ra bắt tay Quan Doãn. Trong trường hợp lúc này nói hạnh ngộ chẳng ra sao cả. Sau khi nói xong, gã mới tự biết mình nói lỡ lời, không khỏi âm thầm lắc đầu. Sao lại ở trước mặt Quan Doãn, gã lại thiếu chút nữa thất thố như vậy? Không nên, thật sự không nên.
Tuy nhiên suy nghĩ lại, rốt cuộc là người có tên cây có bóng. Danh tiếng của Quan Doãn quá lớn, lại còn trẻ mà tài cao, bản thân có địa vị cao, nổi danh, hào quang chói mắt, vô hình trung khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực. Nhưng Hoàng Hán vẫn không hiểu rõ lắm. Từ khi gã thành danh ở Hoàng Lương cho tới hôm nay, chưa từng nao núng và kinh sợ. Hiện tại đứng ở trước mặt Quan Doãn, không hiểu sao gã lại có cảm giác áp bách như vậy?
Lấy hào quang của Quan Doãn Thư ký số một của Thành ủy, không đủ để khiến gã cảm nhận được uy áp. Chẳng lẽ không phải Quan Doãn, mà là người trẻ tuổi bên cạnh Quan Doãn?
Ánh mắt Hoàng Hán liền rơi xuống người Tề Ngang Dương.
Tề Ngang Dương đứng chống tay, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Hán một cái. Hoàng Hán thấy anh ta bình tĩnh thong dong, khí chất bất phàm, trong lòng liền càng khẳng định lai lịch anh ta hẳn là không tầm thường, không khỏi quay ra hỏi:
- Thư ký Quan, vị này chính là?
- Anh ta là Chủ tịch Tập đoàn Yến Sơn Tề Ngang Dương!
Trong lòng Quan Doãn rõ ràng, Hoàng Hán không thể so với Trịnh Hàn. Gã chính là nhân vật xếp hạng đứng đầu trong ngũ hổ tướng, tuyệt đối là nhân tài nhất đẳng. Trịnh Hàn muốn đóng cửa chết ở trong phòng, không chắc Hoàng Hán cũng có ý tưởng tương tự. Hơn nữa hiện tại một mảnh bừa bãi, chính là thời cơ tốt có thể bịa đặt bất cứ sự thật nào.
Lúc này nếu không chuyển ngọn núi lớn Tề Ngang Dương ra, còn chờ tới khi nào?
Tề Ngang Dương? Quan Doãn vừa nói xong. Trong phòng lập tức ngoại trừ tiếng thở dốc ra, còn lại không có chút âm thanh nào. Quách Vĩ Toàn mở to hai mắt nhìn, tìm được đường sống trong chỗ chết, vui sướng lại bị danh tiếng của công tử đứng đầu tỉnh Yến bao phủ làm khiếp sợ. Mà Hoàng Hán đã sớm tu luyện đến mức không tỏ thái độ bỗng nhiên lui về phía sau một bước, vẻ mặt kinh ngạc quan sát Tề Ngang Dương vài lần.
Công tử đứng đầu tỉnh Yến Tề Ngang Dương? Trong lòng Hoàng Hán khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được. Danh tiếng Tề Ngang Dương quá lớn, thân phận rất cao, lực ảnh hưởng rất kinh người, đến mức Hoàng Hán nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm hay không, hoặc là Quan Doãn cố ý hù người?
Tề Ngang Dương là người có thân phận địa vị thế nào? Cho dù Quan Doãn là Thư ký số một của Thành ủy thì có năng lực như thế nào? Toàn tỉnh có mười mấy Thư ký số một của Thành ủy, lại chỉ có một công tử đứng đầu tỉnh Yến. Quan Doãn có tư cách gì khiến Tề Ngang Dương liếc mắt một cái đã xem trọng hắn?
Nếu để cho Hoàng Hán biết Tề Ngang Dương chẳng những liếc mắt một cái đã xem trọng Quan Doãn, hơn nữa còn cùng Quan Doãn kề vai chiến đấu, sinh tử gắn bó, chỉ sợ y sẽ càng thêm khiếp sợ. Chẳng qua hiện tại Hoàng Hán không có thời gian để tiếp tục kinh ngạc. Sau khi biết được đối phương là Tề Ngang Dương, việc nên xử trí chuyện đã xảy ra thế nào, trong lòng gã lập tức đã có quyết định cuối cùng.
- Hóa ra là Tổng giám đốc Tề. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Đây là lần thứ hai Hoàng Hán nói hạnh ngộ. Gã đưa tay ra bắt tay Tề Ngang Dương.
- Còn phải phiền Tổng giám đốc Tề cùng tôi đến cục một chuyến.
- Được thôi.
Tề Ngang Dương thản nhiên đáp lại một câu, quay đầu liếc mắt nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, nói.
- Trưởng ban thư ký Quách đúng không?
Quách Vĩ Toàn gần như ngừng suy nghĩ. Nếu nói một loạt chuyện vừa phát sinh làm người ta kinh ngạc không nói lên lời, còn không đủ để làm đảo điên kinh nghiệm mấy chục năm của ông ta, hiện giờ biết được người trẻ tuổi sinh tử chiến đấu với Quan Doãn không ngờ là... con trai của Phó bí thư Tỉnh Ủy Tề Toàn, niềm vui bất ngờ và lực đánh vào quá lớn khiến suýt nữa thì ông ta hôn mê ngã xuống đất.
Lại nhớ tới chuyện vừa rồi ông ta liều lĩnh bảo vệ Quan Doãn, cùng với việc Tề Ngang Dương ra tay cứu ông ta một mạng, trong đầu Quách Vĩ Toàn chợt hiện lên một ý niệm khiến ông ta mừng rỡ gần như phát điên. Có thể được Quan Doãn tán thành và Tề Ngang Dương khen ngợi, vậy con đường đời của ông ta, sẽ được rảo bước tiến trên con đường rộng lớn thênh thang rồi.
- Tôi là, tôi là Quách Vĩ Toàn.
Thái độ Quách Vĩ Toàn ở trước mặt Tề Ngang Dương rất nhún nhường, liên tục gật đầu.
- Tôi và thư ký Quan đã từng quen biết từ huyện Khổng, là bằng hữu tốt. Tổng giám đốc Tề, cám ơn anh vừa rồi đã cứu tôi.
Tề Ngang Dương cười nhạt:
- Trưởng ban thư ký Quách không cần khách khí. Vừa rồi anh phấn đấu quên mình cứu Quan Doãn, tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Câu nói đầu tiên như sấm nổ bên tai, khiến Quách Vĩ Toàn có cảm được người yêu thương vừa mừng vừa lo. Nếu có thể đáp trên tuyến của Tề Ngang Dương, về sau ông ta muốn không thăng chức nhanh cũng khó. Huống chi Quan Doãn và Tề Ngang Dương là sinh tử chi giao. Ông ta cũng không dám trèo cao làm sinh tử chi giao với Tề Ngang Dương, nhưng ít ra coi như là từng trải qua một cuộc chiến anh dũng đẫm máu.
- Phiền Tổng giám đốc Tề, Trưởng ban thư ký Quách và thư ký Quan theo tôi đến cục một chuyến. Chung quy chuyện này cũng cần phải đi qua đó.
Hoàng Hán khách khách khí khí lễ phép mời ba người.
Trong lòng Quan Doãn chắc chắc, địa vị Tề Ngang Dương quá lớn, thân phận của anh ta một khi đã để lộ ra, đừng nói Hoàng Hán không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả Trịnh Thiên Tắc cũng thành thành thật thật dựa theo quy củ để làm việc.
Khi nói chuyện, sự bừa bộn trong phòng đã được quét tước thu dọn sạch sẽ. Ti Hữu Lập sớm được nâng ra bên ngoài. Trịnh Hàn cũng được hai gã cảnh sát nâng ra ngoài, hẳn là đưa vào bệnh viện. Trong nháy mắt, căn phòng đã thu thập sạch sẽ. Ngoại trừ vết máu còn lưu lại trên mặt đất ra, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Quan Doãn, Tề Ngang Dương và Quách Vĩ Toàn ba người đi theo phía sau Hoàng Hán ra ngoài. Gió đêm thổi qua, mát mẻ không gì sánh được. Ngoài đường phố, vẫn người đến người đi, náo nhiệt khác thường. Ngoại trừ cảnh sát gác cửa mặc thường phục và bảo vệ trật tự đứng ở cửa khách sạn ra, cũng không có gì khác thường. Trên đường, người đến người đi vội vàng. Cũng không có mấy người vì đèn trên xe cứu thương và xe cảnh sát mà dừng lại.
Điều này cũng khiến Quan Doãn âm thầm tán thưởng. Không phải khen ngợi người dân thành phố Hoàng Lương đã nhìn nhiều thành quen, mà trong lòng hắn cảm thấy khâm phục đối với thủ đoạn khống chế đại cục của Hoàng Hán. Đồng thời cũng thoáng đánh giá cao Trịnh Thiên Tắc. hắn báo cho mình biết, không thể khinh địch. Đến bây giờ giữa hắn và Trịnh Thiên Tắc mặc dù từng chính diện giao phong, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là cuộc đánh nho nhỏ. Cuộc đọ sức chân chính còn chưa được trình diễn. Một khi động tới đao thật súng thật, mới là trận chiến sinh tử. Mà thủ hạ của Trịnh Thiên Tắc có Đạt Giang Hữu giống như hạng người bất tài, cũng có cao thủ bình tĩnh mà trầm ổn như Hoàng Hán. Điều đó đã chứng minh một điểm, bản thân Trịnh Thiên Tắc quả thật có chỗ hơn người.
Quan Doãn cũng không biết rằng, có thể hắn thật sự đúng là khắc tinh của Trịnh Thiên Tắc. Tuy rằng Đạt Giang Hữu bị hắn nhận định là bất tài, cũng là một trong ngũ hổ tướng được Trịnh Thiên Tắc yêu thích nhất. Cũng bởi vì Quan Doãn và Đạt Giang Hữu không quen thân, cũng không biết Đạt Giang Hữu là người thế nào. Đạt Giang Hữu chính là nhân vật có sở trường về giao tiếp nhất trong ngũ hổ tướng.
Hắn càng không biết chính là, Đạt Giang Hữu vừa chết, Trịnh Thiên Tắc tức giận đến ba ngày ba đêm không ăn không ngủ được, thật vất vả lại lựa chọn Trịnh Hàn bổ sung vào ngũ hổ tướng. Sở dĩ ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc vẫn là năm người, bởi vì năm người mỗi người đều có một sở trường riêng, hình thành ưu thế góc bù, có thể khiến cân bằng đạt tới giới hạn lớn nhất. Ông ta cũng không ngờ được, Trịnh Hàn lại ngã xuống trong tay Quan Doãn.
Ngũ hổ tướng... Quan Doãn chưa vào Hoàng Lương, đã chết trước một người. Hắn vừa vào Hoàng Lương, lại một người ngã xuống. Cho dù không có Hạ Lai làm cầu trong mối thù sâu như biển giữa ông ta và Quan Doãn, chỉ vì Quan Doãn khiến ông ta bị tổn thương nặng như vậy, giữa ông ta và Quan Doãn cũng sẽ là mối thù không đội trời chung!
Có một chiếc xe cứu thương đưa Ti Hữu Lập trước. Tuy nhiên, khi bác sĩ tới kiểm tra vết thương của Ti Hữu Lập đều lắc đầu. Ti Hữu Lập dữ nhiều lành ít. Trên bụng thủng một lỗ quá lớn, dù bác sĩ có cao minh tới đâu cũng hết cách xoay chuyển.
Tuy nhiên Quan Doãn chú ý tới một việc khác thường. Trên xe cứu thương đưa Ti Hữu Lập đi ngoại trừ bác sĩ ra, còn có một cảnh sát cùng đi. Nhưng trên xe cứu thương của Trịnh Hàn lại có tới ba bốn người cảnh sát. Lại suy nghĩ, hắn lại thấy bình thường. Hiện tại Trịnh Hàn là người người bị tình nghi phạm tội. Tuy rằng anh ta bị thương, nhưng còn có năng lực hành động, được chăm sóc trọng điểm cũng hành động bình thường
Nhưng chuyện tiếp theo không thể hoàn toàn nằm trong tay Hoàng Hán. Quan Doãn lặng lẽ kéo ống tay áo Quách Vĩ Toàn:
- Trưởng ban thư ký Quách, vẫn nên gọi điện thoại thông báo một chút với Cục trưởng Quách và Cục trưởng Thôi thì tốt hơn.
Quách Vĩ Toàn gật đầu đáp lại:
- Tôi cũng hiểu được. Thư ký Quan, có nên thông báo một chút cho Bí thư Tưởng hay không?
Làm Thư ký số một của Thành ủy, xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến hình tượng nhân vật số một của Thành ủy là Tưởng Tuyết Tùng. Có cần thiết để Tưởng Tuyết Tùng biết trước hay không?
Một khi Tưởng Tuyết Tùng hiểu rõ tình hình, tính chất sự việc cũng sẽ lớn hơn nhiều.
Quan Doãn thoáng suy nghĩ:
- Thời gian không còn sớm, chút việc nhỏ này cũng không cần làm phiền đến Bí thư Tưởng. Có Cục trưởng Quách và Cục trưởng Thôi ra mặt, khẳng định chuyện này có thể nhận được giải quyết tốt đẹp.
Quách Vĩ Toàn không tiếp tục kiên trì. Tuy rằng ông ta cũng không thể dựa vào Tưởng Tuyết Tùng, nhưng hiện tại người có thể nói chuyện thay mặt Tưởng Tuyết Tùng chính là Quan Doãn. Ông ta liền gọi điện thoại cho Quách Hiểu Húc và Thôi Hướng.
Đang lúc nhóm người Quan Doãn ngồi trên xe ô tô đi tới Phân cục Đan Thủy, ô tô của Trịnh Hàn đang đi dọc theo đường Quang Minh đi về hướng bắc. Trên đường đi hẳn là nên rẽ trái đi về phía bệnh viện thành phố, ô tô lại thẳng đi về phía trước, không hề dừng lại.
Tay Trịnh Hàn bị súng bắn bị thương, tuy rằng được băng bó sơ qua, nhưng hiện tại vẫn đau như kim châm muối xát. Trong lòng y tức giận ngút trời, quyết định chờ sau khi thương thế lành lại, dù liều cái mạng này cũng phải tiêu diệt Quan Doãn.
Đang suy nghĩ, ngẩng đầu lên lại thấy hiện tại không đúng. Vì sao không phải đường đi đến bệnh viện? Lại nhìn đám cảnh sát bên cạnh cũng không nhận ra ai cả. Bọn họ chẳng những có vẻ mặt hung ác, hơn nữa ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập sát khí. Trong lòng Trịnh Hàn đột nhiên cảm thấy bất an. Y quát to một tiếng:
- Tôi muốn xuống xe.
Y vừa dứt lời, chiếc xe liền đột nhiên dừng lại. Cửa sau mở ra, Trịnh Hàn nhảy xuống, lập tức chạy như điên. Trực giác nói cho y biết, y không phải bị bán đứng thì chính là trở thành vật hi sinh, chỉ có một con đường là chạy trối chết là có thể đi. Chậm một bước, có thể sẽ mất mạng.
Chỉ có điều Trịnh Hàn không ý thức được rằng, đối phương đưa y tới một nơi hẻo lánh, sao có thể dễ dàng thả y đi được? Mới chạy chưa được mấy bước, đột nhiên có tiếng súng nổ. Tiếng súng vừa vang lên "Bằng" một tiếng, Trịnh Hàn liền như một chiếc lá khô từ không trung bay xuống, đúng lúc rơi xuống sông Phủ Dương.
Tối nay, đây là phát súng thứ ba ở Hoàng Lương.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận