The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 215: Hiệu Ứng Kinh Người
ếu để cho Quan Doãn biết rằng đánh giá của Tề Toàn về hắn, hắn nhất định sẽ khiếp sợ không hiểu, bởi vì sự thật phía sau hắn có cao nhân chỉ bảo, cho đến hiện tại, còn chưa bao giờ có một người nhìn thấu, mà Tề Toàn và hắn chưa bao giờ gặp mặt, có thể một câu nói toạc ra thiên cơ, bởi vậy có thể thấy được Tề Toàn làm người cao minh và sâu không lường được.
- Bác Tề nói chuyện luôn luôn cẩn thận, sẽ không khoa trương, đánh giá của ông ta đối với Quan Doãn, hẳn là chính xác?
Tô Mặc Ngu vừa nói, vừa vươn một ngón tay lặng lẽ đưa về phía lòng bàn tay Tề Ngang Dương, rồi lại bị Tề Ngang Dương tránh né, cô liền tức giận, đơn giản nhảy sang bên cạnh, cùng Tề Ngang Dương duy trì khoảng cách an toàn.
Tề Ngang Dương lắc đầu cười, không để ý tới động tác nhỏ của Tô Mặc Ngu, còn nói:
- Trước không quản nhiều như vậy, chờ buổi tối tôi lại cùng Quan Doãn tiếp xúc một chút rồi nói sau, lời ba nói cho dù có lý, đối với Quan Doãn, tôi cũng phải có phán đoán của mình. Nếu Quan Doãn quả thật như lời ba nói sau lưng thực sự có một cao nhân chỉ bảo, ngược lại có thể kết bạn với hắn.
- Nịnh bợ! Anh rốt cuộc là kết bạn với hắn, hay là muốn kết giao với cao nhân sau lưng hắn?
Tô Mặc Ngu giễu cợt Tề Ngang Dương.
Lông mi Tề Ngang Dương giương lên:
- Có khác nhau sao? Trong mắt của tôi, nếu sau lưng Quan Doãn thực sự cao nhân, tôi trở thành bạn của hắn, lúc ích lợi giống nhau, cao nhân chỉ bảo hắn, chẳng khác nào là chỉ bảo tôi.
- Anh thực khôn khéo, làm chuyện gì đều tính kế rành mạch, chưa bao giờ chịu thiệt, chính là kết giao với em cũng thế.
Tô Mặc Ngu nói châm biếm, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như khiêu khích nhìn về phía Tề Ngang Dương.
Tề Ngang Dương không tiếp chiêu:
- Mặc Ngu, tôi và cô kết giao, nhưng chưa từng có tính kế qua cô. Cô đối với tôi là có ham muốn, có ham muốn mà chưa đủ, sẽ bất mãn, bất mãn sẽ dẫn phát thành kiến, cho nên, tôi không tiếp nhận kết luận không lý trí của cô.
- Anh... Anh được lắm!
Tô Mặc Ngu bị suy luận của Tề Ngang Dương từng bước tiến lên nói đến á khẩu không trả lời được, đành phải nhận thua
- Đừng có dùng tư duy lô-gích của anh trước tạo cho tôi một chướng ngại, tôi hỏi anh, anh thật muốn đến Hoàng Lương đầu tư? Không sợ đầu tư trôi theo dòng nước? Hoàng Lương ngoại trừ có ưu thế giao thông tiện lợi, kinh tế không phát đạt, cũng không phải thành phố trung tâm. Thật không biết anh nghĩ như thế nào? Anh tới thì tới được rồi, vì sao còn muốn kéo theo tôi làm bia đỡ đạn?
Lúc nói chuyện, đã đi tới phòng. Tô Mặc Ngu lấy tay chỉ phòng của cô:
- Đến phòng của em ngồi một chút?
- Không.
Tâm lý đề phòng của Tề Ngang Dương đối với Tô Mặc Ngu rất nặng, xua tay cười nói
- Vào phòng của cô, có nguy hiểm, hay là vào phòng của tôi.
- Đi chết!
Tô Mặc Ngu giơ tay đánh Tề Ngang Dương một cái, thẹn thùng vô hạn
- Tề Ngang Dương, anh đừng quá đáng, tuy rằng em thích anh, nhưng còn chưa tới bước chủ động hiến thân. Em không tùy tiện như vậy.
- Chỉ đùa một chút cũng không được? Cô xem cô, rất không đáng yêu rồi.
Tề Ngang Dương cười ha hả, mở ra cửa phòng của anh ta
- Nói thật, Mặc Ngu, tôi thật sự chính là muốn đến Hoàng Lương đầu tư, hiện tại trước không đánh ra quân bài chủ chốt, là muốn tranh thủ thêm một ít chính sách ưu đãi.
- Anh thực xem trọng tương lai của Hoàng Lương?
Nói chuyện đến chính sự, mặt Tô Mặc Ngu không đỏ nữa, tâm tư cũng yên tĩnh trở lại
- Hay là chỉ vì mục đích chính trị của anh? Lấy hơn chục triệu tiền đầu tư để đạt tới một mục đích chính trị. Có phải trả giá quá lớn hay không?
- Lợi ích chính trị, kinh tế đi trước, ngược lại cũng thành lập, lợi ích kinh tế, chính trị đi trước, chính trị và kinh tế quan hệ không phải quan hệ là trợ thủ đắc lực, trợ thủ đắc lực còn có thể chia tay, quan hệ của chính trị và kinh tế là quan hệ mặt trước mặt sau của bàn tay, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cô nói mặt nào quan trọng mặt nào không quan trọng?
Tề Ngang Dương đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên, lại lật tay, mu bàn tay lại hướng lên
- Cô lại nói thử, cái nào trước cái nào sau?
- Được rồi, được rồi, tôi nói không lại anh, anh cũng đừng truyền thụ cho tôi lý luận kinh tế và chính trị mật thiết không thể tách rời của anh, tôi đã nghĩ rõ ràng một việc, ạnh tính toán đầu tư bao nhiêu ở Hoàng Lương, cuối cùng muốn đạt được thu hoạch gì? Tôi phải phân tích tính toán được mất, mới có thể suy xét rốt cuộc có cần cùng anh đánh cuộc một lần.
- Kỳ thật...
Tề Ngang Dương rót một chén nước đưa cho Tô Mặc Ngu
- Mặc Ngu, cô có đầu tư hay không cũng không quan trọng, tôi để cô đến rốt cuộc là vì cái gì, cô hẳn là sớm hiểu rồi.
- Tề Ngang Dương!
Vẻ mặt Tô Mặc Ngu vừa nãy còn trời trong nắng ấm, đảo mắt liền là mặt giận dữ, giơ tay làm vỡ cái chén, mảnh vỡ cái chén vẩy ra chung quanh, nước trà cũng ướt đầy đất
- Tôi thích anh, cũng không có nghĩa là tôi vô nguyên tắc nhân nhượng anh, cũng không cho thấy tôi sẽ hết lần này đến lần khác làm bia đỡ đạn của anh, tôi làm con rối của anh đủ lắm rồi!
- Thế nào lại là con rối, lời nói không cần quá khó nghe vậy, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn bè mà.
Tô Mặc Ngu mặt biến sắc làm vỡ cái chén, Tề Ngang Dương sắc mặt không thay đổi, giống như nhìn đã quá quen thuộc, thậm chí còn cười nhẹ nhàng
- Mặc Ngu, khi nào thì có thể thay đổi tính tình của cô? Động một chút lại đập phá lung tung, nếu cô gả cho một người nghèo, nhà đều đã bị cô phá hư. Cô theo tôi đi gặp cha mẹ tôi một chuyến, lại theo tôi vào kinh một chuyến, trông thấy người nhà họ Kim, sau đó tôi liền cho cô một dự án tốt, thật tốt các bên cùng có lợi thật là việc tốt, làm gì giống cô nói không chịu nổi như vậy?
- Thiên kim Kim gia không phải rất tốt, tính tình tốt hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, quốc sắc thiên hương, xuất thân lại cao quý, chỗ nào không xứng với anh rồi? Thừa sức xứng với anh, anh không cần quá khó tính.
Tô Mặc Ngu tức giận bất bình nói
- Anh nhiều lần lấy tôi làm bia đỡ đạn, anh đã không thật lòng thích tôi, vì sao luôn để tôi làm bạn gái giả mạo của anh?
- Mặc Ngu, đừng nóng giận, tính cách của tôi cô cũng không phải không biết, tôi tùy tiện tìm một thiên kim nhà giàu giả làm bạn gái không phải là không được, nhưng không ai hiểu được tôi như cô, cũng không có ai phối hợp ăn ý với tôi như cô... cô nói tôi có cửa ải khó khăn rồi, không mời cô hỗ trợ, còn có thể tìm ai? Trong lòng một người đàn ông, chỉ có thể có một người hồng nhan tri kỉ.
Vẻ mặt Tề Ngang Dương ảm đạm thêm vài phần.
Tô Mặc Ngu mềm lòng, ngồi xổm người xuống nhặt mảnh vỡ chén, vừa nhặt vừa nói:
- Được rồi, tôi sẽ giúp anh một lần cuối cùng, có được hay không, tôi mặc kệ, dù sao tôi biết bí thư Tề không thích tôi, ông ta chê tôi xuất thân không tốt... Ai da.
- Làm sao vậy, xem, dứt tay rồi sao? Cô chân tay vụng về thì đừng có nhặt nữa.
Tề Ngang Dương oán trách nói, xoay người đi tìm băng dán cá nhân.
Tô Mặc Ngu nhìn bóng lưng Tề Ngang Dương, bỗng nhiên ngây người, ngón tay bỏ vào trong miệng, cảm nhận được hương vị máu vừa mặn vừa đắng, cùng tâm tình độc nhất vô nhị của cô, không khỏi nghĩ thầm rằng, gút mắc tình cảm của cô và Tề Ngang Dương, khi nào thì giải quyết xong?
Lại nghĩ, Tề Ngang Dương nói có việc riêng nói với Quan Doãn, có lẽ là vì chuyện của Kim gia?
Quan Doãn nếu biết chuyện riêng mà Tề Ngang Dương muốn tìm hắn nói liên quan đến Kim gia Bắc Kinh, hắn có lẽ cũng sẽ không như bây giờ dễ dàng tự nhiên như vậy —— trở lại Thành ủy, tin tức Quan Doãn chính thức nhậm chức đã truyền ra, dọc theo đường đi, gần như mỗi người gặp phải đều trước chào hỏi Tưởng Tuyết Tùng, sau đó là Lãnh Nhạc, mà nguyên nhân Quách Hiểu Húc rất ít xuất hiện ở Thành ủy, liền bị trực tiếp loại bỏ rồi, đối tượng chào hỏi cuối cùng, chính là Quan Doãn rồi.
- Chào thư ký Quan.
- Chào đại thư ký Quan.
- Chào Thư ký Quan.
Bất kể là loại xưng hô nào, cũng bất kể là già trẻ nam nữ, trên mặt mỗi người đều dào dạt nhiệt tình và cung kính, quầng sáng thư ký sô một Thành ủy chói lọi trên người Quan Doãn, vì hắn một bước bước vào Thành ủy trước đẩy lui Trịnh Thiên Tắc sau ra ngoài cùng Tưởng Tuyết Tùng, mà sáng rực lên, nhất thời trở thành một người chói mắt nhất Thành ủy.
Sự chú ý của phần lớn mọi người rơi trên người Quan Doãn, đều muốn tranh nhau thấy hình dáng thư ký số một Thành ủy, chỉ có một số nhỏ chú ý tới Quan Doãn sóng vai đi cùng Quách Hiểu Húc. Người bên trong Thành ủy biết rõ cách làm người và lập trường của Quách Hiểu Húc thấy tình hình này thì chấn động, nhất là tấn công mãnh liệt khi Quan Doãn và Quách Hiểu Húc đi song song mang đến, giống như lập trường trung lập mà Quách Hiểu Húc giữ vững được hai năm ở Hoàng Lương, lại vì Quan Doãn mới đến không đến nửa ngày, liền đột nhiên thay đổi!
Giỏi cho một Quan Doãn vừa vào Hoàng Lương liền dẫn phát thế cục Hoàng Lương mất cân bằng!
Lập trường Quách Hiểu Húc khi việc điều tra lấy chứng cứ sự kiện học viện Tiến Thủ lâm vào cục diện bế tắc, có thể phát ra tác dụng thúc đẩy rất quan trọng, lúc trước, chưa bao giờ thấy qua Quách Hiểu Húc đến Thành ủy báo cáo quá công tác với ai, mà hiện tại, Quách Hiểu Húc gắt gao đi theo bên cạnh Tưởng Tuyết Tùng, lại đi cùngQuan Doãn - thư ký số một, còn vừa nói vừa cười, ông ta là lập trường gì, chỉ cần có mắt đều có thể thấy rất rõ ràng.
Không ít người âm thầm kinh hô, Hoàng Lương thật muốn trình diễn đao quang kiếm ảnh rồi hả?
May mắn thế nào, cảnh tượng Quách Hiểu Húc và Quan Doãn đi song song theo sát phía sau Tưởng Tuyết Tùng bước vào lầu chính Thành ủy, bị Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thiên Tắc vừa mới từ bên ngoài trở về ngồi trong xe nhìn thấy rõ ràng, Hô Diên Ngạo Bác vốn đang cùng Trịnh Thiên Tắc vừa nói vừa cười nhìn thấy bóng dáng Quách Hiểu Húc và Quan Doãn vừa lúc biến mất ở cầu thang, trong nháy mắt sắc mặt giống như băng lạnh, nhớ tới chuyện lúc trước gọi điện thoại cho Quách Hiểu Húc, không khỏi khiến ông ta thẹn quá thành giận, một quyền đập lên chỗ ngồi.
- Quách Hiểu Húc đứng vào đội rồi!
Sắc mặt Trịnh Thiên Tắc so với Hô Diên Ngạo Bác còn khó coi hơn, nếu lập trường mơ hồ của Thôi Hướng ở sự kiện học viện Tiến Thủ cũng biến đổi theo, mà Quách Hiểu Húc càng xác định rõ lập trường, một Phó cục trưởng quản lý hình sự, một Phó cục trưởng thường trực, ông ta ở dưới sự tấn công trước sau của Thôi Hướng và Quách Hiểu Húc, chẳng khác gì là hai mặt có địch, như vậy không hề nghi ngờ, cuộc điều tra lấy chứng cứ sự kiện học viện Tiến Thủ cùng với hướng đi cuối cùng của sự việc, sẽ thoát ly khống chế của ông ta.
Làm sao bây giờ? Quan Doãn là mấu chốt bên trong mấu chốt, là điểm tựa bên trong điểm tựa, hắn mới đến Thành ủy nửa ngày, khiến cho Quách Hiểu Húc lập trường chưa bao giờ rõ ràng gọn gàng mà linh hoạt đứng vào đội, đây là hiệu ứng kinh người như thế nào? Quan Doãn là cái thá gì? Quan Doãn lại dựa vào cái gì?
Cho dù đoán không ra tác dụng điểm tựa của Quan Doãn từ đâu mà đến, nhưng Trịnh Thiên Tắc hiểu rõ một điều, nếu để tác dụng điểm tựa của Quan Doãn tiếp tục mở rộng và phóng đại, thế cục Hoàng Lương tuyệt đối sẽ mất cân bằng, hơn nữa sẽ theo hướng bất lợi với phương hướng của ông ta nhanh chóng tụt xuống, chẳng những liên quan đến chuyện sống chết của ông ta, cũng có khả năng khiến đại bộ phận thế lực họ Trịnh toàn bộ bị diệt!
Quan Doãn không diệt trừ không được!
Mới nghĩ như vậy, điện thoại Trịnh Thiên Tắc lại vang lên, ông ta cũng không để tâm xin Hô Diên Ngạo Bác chỉ thị một chút, lập tức liền nghe điện thoại.
- Cục trưởng Trịnh, Thôi Hướng đang tới Thành ủy, đi cùng Trần Tư Thanh, muốn báo cáo tiến triển mới nhất của điều tra lấy chứng cứ cho bí thư Tưởng.
Cả Thôi Hướng cũng hành động? Chẳng lẽ Thôi Hướng cũng muốn xác định lập trường rồi? sắc mặt Trịnh Thiên Tắc lại biến đổi, không tốt, sự kiện học viện Tiến Thủ sắp diễn biến thành sự kiện chính trị rồi, sắp không khống chế được toàn diện!
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận