"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Lòng Dạ Sắt Đá
ương Xa quân bị dọa đến tiểu ra quần, ngồi bệt xuống đất, cũng không nghĩ được đám người đó lại xòe bàn tay to hơn bình thường, liên tiếp đánh gã hơn mười mấy cái tát, đánh Vương Xa Quân gãy cả răng, đầu lắc lư như trống bỏi, mặt gã sưng phù không khác gì đầu heo.
Đợi đến khi mấy người kia đánh xong mười mấy cái tát thì Vương Xa Quân đã bất tỉnh nhân sự, giống hệt như miếng thịt thối rữa té sấp trên mặt đất.
Nhưng người tới vẫn chưa tha cho y, đá một cước vào phía đùi gã. Vương Xa Quân tuy hôn mê nhưng vẫn đau đến rên lên một tiếng, rõ ràng đã gãy chân rồi.
Mấy người này nhanh nhẹn lanh lợi, chưa được vài phút đã dẹp yên mọi người. Từ đầu đến cuối đều ra tay rất bình tĩnh, ác độc, không nói lời nào, cũng không lộ diện mạo. Sau đó, tên cầm đầu nói nhỏ gì đó với Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, ba người liền nhanh chóng biến vào bóng đêm.
Ôn Lâm và Kim Nhất Giai nhìn nhau, trấn tĩnh lại, hai người cũng dắt tay nhau về theo đường cũ, không bao lâu đã mất dạng dưới ánh đèn xa xa.
Tiếp đó, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi chạy tới. Mấy cảnh sát kéo Vương Xa Quân đang nằm liệt trên đất lên xe cảnh sát. Xe cảnh sát đi khỏi, tất cả đều phục hồi lại sự yên tĩnh, không hề kinh động đến ai cả. Trừ mặt đất đầy vết máu và răng rụng thì không ai biết vừa rồi, ngay nơi này, ngay góc tối đèn đường không chiếu tới này, đã xảy ra vụ án hình sự rùng rợn nhất lịch sử huyện Khổng.
Trên chiếc xe ô tô không bật đèn cách đó không xa, có hai người đang ngồi. Một người trẻ tuổi tóc húi cua, đẹp trai, vẻ mặt thản nhiên nhìn mọi chuyện xảy ra, người còn lại đã vào tuổi trung niên, mặc cảnh phục, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng điếu thuốc kẹp nơi tay hơi run run.
- Cục trưởng Thôi, bắt cóc, đe dọa, làm nhục phụ nữ, còn cầm vũ khí đả thương người khác, nhiều tội như vậy cùng một lúc, giờ muốn trừng trị, anh nói sẽ có kết quả thế nào?
Người trẻ tuổi sắc mặt bình tĩnh lạnh lẽo như nước ban đêm thản nhiên hỏi. Sự hòa hợp với bóng đêm ngoài cửa xe khiến người ta không rõ giọng nói hắn lạnh như băng hay bóng đêm lạnh như băng nữa.
Thôi Ngọc Cường công tác trong hệ thống công an huyện Khổng đã hai mươi năm. Huyện Khổng thì nhỏ, trong hơn hai mươi năm, ông ta đã thấy muôn hình vạn trạng vụ án hình sự cũng như tranh chấp dân sự, cũng đã tiếp xúc, qua lại với vô số lưu manh vô lại, tự cho rằng ông ta có thể ứng phó tự nhiên với bất kỳ nhân vật nào. Nhưng hôm nay, Quan Doãn đập ầm cửa nhà ông ta, khi ông ta bị Quan Doãn kéo tới đây, ngồi trong chiếc xe này, xem màn kịch thật phấn khích từ xa, trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc.
Rất nhiều ngạc nhiên, mà còn bị sự bình tĩnh, ác nghiệt và vô tình của Quan Doãn làm kinh ngạc hơn nữa.
Tầm mắt của Quan Doãn khiến người khác nhìn không rõ, sờ không thấu, là người trẻ tuổi khiến đáy lòng người khác lạnh lẽo.
Một thanh niên mới 23 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học mới hơn một năm, đã luyện được ý chí sắc đá và thanh sắc bất động, Hắn thật sự lợi hại vậy sao? Thôi Ngọc Cường không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, Quan Doãn bị ghẻ lạnh hơn một năm ở Huyện ủy, chẳng những không bị đè bẹp, mà còn tạo cơ hội cho hắn luyện được bản lĩnh ẩn nhẫn, bình tĩnh, một khi ra tay là thật sự trí mạng.
Không đơn giản, người thanh niên này sau ắt là châu báu.
Thôi Ngọc Cường hít sâu một hơi. Nghĩ lại vừa rồi ba người Lưu Bảo Gia ra tay hết sức bình tĩnh, vô tình, xuống tay cực kỳ độc ác, động tác nhanh gọn, khiến công an kỳ cựu như ông ta cũng xem thế là đủ. Nhất là khi ra sức đánh Vương Xa Quân, ông ta cũng không nỡ nhìn, nhưng Quan Doãn lại thủy chung lạnh lùng bàng quan, thậm chí mặt cũng không hề có chút đổi sắc, cứ như xem phim chứ không phải là sự thật, khiến ông ta không khỏi khâm phục Quan Doãn lòng dạ sắt đá.
Một người có ý chí kiên định, chỉ cần biết rõ mục tiêu và cương quyết theo đuổi thì sau này nhất định có thể thành đại sự. Lúc này ánh mắt Thôi Ngọc Cường nhìn Quan Doãn không phải từ trên cao nhìn xuống nữa, mà thật sự là bình đẳng, thậm chí còn có một tia sợ hãi khó hiểu.
Đúng vậy, trong lòng ông ta xuất hiện một tia khiếp đảm không thể tin được. Ngẫm lại, tuy ông ta không giống Lý Vĩnh Xương, tung hoành mấy mươi năm trong huyện Khổng, nhưng xấu tốt gì cũng đã công tác trong hệ thống công an huyện Khổng hai mươi năm, trong huyện Khổng dù gì cũng là một nhân vật, sao lại sợ một thằng con nít ranh? Đùa sao?
Nhưng quả là không phải đùa, từ sâu trong lòng ông ta toát ra luồng hơi lạnh, nghĩ kỹ, rốt cuộc Thôi Ngọc Cường cũng hiểu được là ông ta đang sợ điều gì. Không phải sợ Quan Doãn âm u lạnh lẽo, trên thực tế Quan Doãn là một nam nhi chói lọi, cũng không phải sợ ba người Lưu Bảo Gia ra tay độc ác, độc hơn nữa ông ta cũng đã gặp qua. Chuyện thật sự khiến ông ta phát lạnh là vì Quan Doãn biết rõ Vương Xa Quân sẽ bất lợi với Ôn Lâm nhưng vẫn cố ý bày kế khiến Vương Xa Quan nhảy vào, đúng là muốn hủy diệt hoàn toàn tiền đồ của Vương Xa Quân.
Lại nghĩ đến lần trước có người thầm gài bẫy ba người Lưu Bảo Gia. Giờ Quan Doãn đã về đây, ba người Lưu Bảo Gia cũng đến đồn công an một chuyến rồi thoải mái ra về, có khác chăng lúc này Vương Xa Quân không chỉ gãy vài cái xương sườn hay rụng mấy cái răng, mà toàn bộ tiền đồ của gã cũng coi như tiêu rồi.
Không vì cái gì khác, chỉ là vì gã đắc tội với Ôn Lâm. Đúng rồi, cả với Kim Nhất Giai nữa.
Kim Nhất Giai là ai? Là nhà đầu tư đến từ Bắc Kinh, là nhân vật rất có lai lịch, là khách quý mà Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện rất coi trọng. Vương Xa Quân bị ma quỷ ám ảnh, chẳng những muốn Ôn Lâm, mà còn muốn Kim Nhất Giai nữa, cũng không thử dùng chân suy nghĩ xem trước khác nay khác. Giờ là lúc Lý Vĩnh Xương gặp rủi ro, gã không lo cụp đuôi cho tốt, ngược lại còn muốn đường hoàng, không phải là tự chuốc lấy cái nhục diệt vong sao?
Ngu xuẩn, ngu như heo, à không, còn ngu hơn cả heo.
Quan Doãn cũng đủ độc. Thôi Ngọc Cường thở dài một tiếng não nuột tự đáy lòng. Quan Doãn chọn thời cơ ra tay thật đúng. Ông ta nghe được, Lý Dật Phong từ thành phố mới về tới, đã bắt tay vào việc quy hoạch huyện Khổng. Đều là người kỳ cựu trong quan trường, ai lại không nhìn thấy Lý Vĩnh Xương đang đổ ầm ầm?
Vương Xa Quân lúc này lại chọc Quan Doãn, không phải cố ý muốn Quan Doãn đem gã làm đá kê chân sao? Thôi Ngọc Cường càng hiểu, Quan Doãn sở dĩ muốn hạ đòn sát thủ với Vương Xa Quân không chỉ vì một chuyện báo thù riêng, mà còn muốn châm ngòi lửa giận của Lý Vĩnh Xương, khiến Lý Vĩnh Xương mất lý trí, càng khiến cho Lãnh Phong và Lý Dật Phong nắm lấy cơ hội, làm cho Lý Vĩnh Xương hoàn toàn rơi đài.
Thậm chí… sẽ khiến Lý Vĩnh Xương bị Lý Dật Phong và Lãnh Phong nhân cơ hội này nhổ cỏ tận gốc.
Quan Doãn ra tay rất hay, dụng tâm sâu xa. Sau khi Thôi Ngọc Cường ngồi trong xe suy nghĩ thông suốt lại cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, tay run rẩy, một đọan tàn thuốc thật dài rơi vào đùi ông ta, suýt chút nữa đốt đau ông ta.
Đúng là chiêu một mũi tên bắn hai con chim thật hay!
Thôi Ngọc Cường biết đây là thời điểm nên giữ vững lập trường. Giờ Quan Doãn không những là người tâm phúc của Lãnh Phong, mà còn là người trợ lực cho Lý Dật Phong. Nói không ngoa, ý của Quan Doãn chính là ý của Lãnh Phong và Lý Dật Phong.
- Vạn Long, Vạn Hổ, Vạn Ưng và Vạn Báo trực tiếp bắt cóc, cố ý gây thương tổn, sẽ báo lên cơ quan kiểm sát, trừng trị nghiêm khắc, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không ra được.
Thôi Ngọc Cường cắn răng. Ông ta biết rõ bốn gã họ Vạn và Lý Vĩnh Xương có bà con xa. Nhưng lúc này không thể không độc, nếu đứng vào đội ngũ chậm trễ, vị trí Cục trưởng Cục Công an của ông ta khó mà giữ được.
Lý Dật Phong đã cố ý phao tin rằng phải nghiên cứu về cán bộ của huyện Khổng. Lần đầu tiên điều chỉnh nhân sự cán bộ huyện Khổng từ khi Lý Dật Phong nhậm chức, nhất định là sẽ thanh tẩy các thành viên trong tổ chức của Lý Vĩnh Xương. Nghiêm túc mà nói, ông ta cũng là thành viên trong tổ chức của Lý Vĩnh Xương, chắc chắn sẽ ở trong vòng thanh toán. Đã không còn ngai vàng Cục trưởng Cục Công an, ông ta không còn nơi nào để sống yên ổn trong huyện Khổng.
Thẳng tay đưa bốn thằng nhóc họ Vạn lên đoạn đầu đài, ông ta chắc chắn sẽ đắc tội với Lý Vĩnh Xương. Nhưng cũng không còn cách nào khác, tình thế mạnh hơn con người mà
- Còn Vương Xa Quân?
Quan Doãn cười đầy thâm ý.
- Vương Xa Quân…
Thôi Ngọc Cường hơi do dự, bỗng hạ quyết tâm:
- Tình huống của Vương Xa Quân tôi sẽ báo cáo chi tiết lên Huyện ủy. Dù sao gã cũng là Đảng viên, và là nhân viên phòng thư ký. Kết quả xử lý cuối cùng thế nào, tôi sẽ phục tùng quyết định của Huyện ủy.
Được, trong lòng Quan Doãn đã có quyết định. Thôi Ngọc Cường đã phân rõ biên giới với Lý Vĩnh Xương. Lý Vĩnh Xương mất đi sự trợ lực lớn của Thôi Ngọc Cường, sự kiện đêm nay là hồi chuông báo tử cuối cùng cho Lý Vĩnh Xương rồi.
- Cảm ơn Cục trưởng Thôi.
Quan Doãn liền biểu lộ nhiệt tình và chân thành rất đúng lúc.
- Vương Xa Quân sẽ không còn là nhân viên phòng thư ký ngay thôi. Bí thư Lý nói, nhiệm kỳ của gã đã kết thúc.
Thôi Ngọc Cường hoảng hốt. Quan Doãn lòng dạ cao sâu, đến giờ mới nói là ra là Vương Xa Quân sắp bị cho về vườn. Nếu không phải chính ông ta nhận rõ tình thế, không chừng cũng bị Quan Doãn lôi vào.
Nhưng trong lòng ông ta cũng hiểu, quan trường thay đổi bất ngờ, mỗi thời khắc mình đều phải nhìn rõ phương hướng, nếu việc khác cũng cần đợi Quan Doãn thức tỉnh, e rằng hai mươi năm lăn lộn trong quan trường của mình thành tay trắng. Đến giờ, nếu ông ta vẫn còn trầm mê ảo tưởng, cho rằng Lý Vĩnh Xương vẫn còn là núi Bình Khâu không đổ của huyện Khổng, thì không đợi đến phải có điềm báo bằng tiếng nổ lớn ở huyện Khổng thì bản thân đã phải tạm biệt chức vụ Cục trưởng Cục Công an, về nhà ôm con thôi.
- Nền tảng của Đông Đông cũng không tệ lắm, nhưng nếu cậu ấy cố hết sức trong kỳ thi ở Bắc Kinh thì có thể suy xét đến việc ghi danh vào Đại học Nhân dân. Bạn học của tôi làm giáo viên ở Đại học Nhân dân, đến lúc đó chỉ cần báo trước một tiếng thì bảo đảm có thể được.
Quan Doãn chuyển sang nói về tình hình học tập của con trai Thôi Ngọc Cường.
Thôi Ngọc Cường nghe nói Quan Doãn ngay đến trong Đại học Nhân dân cái nôi của quan lớn có người thì vui ra mặt:
- Nếu thật có thể vào Đại học Nhân dân, Quan Doãn, tôi thật sự cảm ơn anh.
- Không cần cám ơn tôi, Đông Đông phải tự mình cố gắng mới được. Tôi chỉ là nhân lúc cậu ấy bước lên thì đẩy phụ một phen, ra chút sức thôi, không mạnh lắm đâu.
Quan Doãn tiếp tục duy trì thái độ khiêm tôn, cẩn thận.
Trong nháy mắt, hảo cảm của Thôi Ngọc Cường với Quan Doãn càng tăng mạnh. Người thanh niên này biết tiến biết thoái, yêu ghét rõ ràng, khó có, thật sự rất khó có. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong xe rất hòa thuận, vui vẻ. Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường vừa nói vừa cười, trong lúc nói chuyện, tình hình huyện Khổng nghiễm nhiên đại biến.
Hôm sau, thứ Hai, thị trấn huyện Khổng được bao phủ bởi một lớp sương mù mùa thu. Trời sáng hẳn, những con đường trong thị trấn dường như bận rộn hơn, bán điểm tâm sáng, bán thức ăn, bán trứng gà, bán lạc… đều bày ra cả. Tiếng người ồn ào, thị trấn sáng sớm đã dần thức tỉnh bằng tiếng người náo động.
Cũng như lúc trước, sáng nào mọi người cũng đến quán ăn cơm sáng. Nhưng ông cụ Dung lại khác, sáng sớm nay không ra quán. Vài người khách quen hơi thất vọng muốn kéo nhau tới quán khác ăn điểm tâm, bỗng ngạc nhiên phát hiện, hai bên hông cửa chính Huyện ủy đang dần dần hình thành hai dòng người, chậm rãi tập hợp lại, rõ ràng đã tụ lại trước cửa Huyện ủy.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận