Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 125: Thật Có Khả Năng
uan Doãn im lặng mà mỉm cười, những lời nói của ông cụ Dung, rõ là mỉa mai, kỳ thật vẫn là âm thầm chỉ bảo hắn, nói cho hắn biết nên làm thế nào từ toàn bộ phương hướng đồng thời từ cái nhìn toàn cục mà đối đãi tình hình huyện Khổng, tuy rằng không có nói rõ ràng cho hắn biết số phận cuôí cùng của Lý Vĩnh Xương sẽ có kết cục gì, nhưng ít ra nói cho hắn biết nên bắt tay vào phân tích vấn đề từ nơi nào.
Điểm thiết nhập vô cùng quan trọng, tìm không thấy điểm thiết nhập, liền không có cách gì từ trong thế cục rắc rối phức tạp đứng vững lập trường, lập trường bất ổn, trong tẩy bài cuối cùng, rất dễ dàng trở thành con bài vô dụng bị đánh ra ngoài. Mọi người đều muốn làm át chủ bài, không muốn làm phế bài, nhưng làm át chủ bài chẳng những phải có năng lực, quan trọng nhất là, còn phải có khả năng kịp thời chọn đúng đội ngũ.
Quan Doãn trong lòng mừng thầm, phép khích tướng của hắn đã có hiệu quả, những lời nói vừa rồi của ông cụ Dung, kỳ thực là ám chỉ vô cùng rõ ràng, ngụ ý là nói, Tưởng Tuyết Tùng sở dĩ đối với tình hình huyện khổng vô cùng để ý, rồi lại đối với việc xử lý Lý Vĩnh Xương bó chân trói tay ra sao, không chỉ là vì bối cảnh của Lãnh Phong và Lý Dật Phong nối thẳng tỉnh thành, cũng là liên quan đến bản thân ông ta không có cách nào mở ra cục diện ở thành phố Hoàng Lương, nói chính xác hơn, là có liên quan đến thế lực ba dòng họ lớn của thành phố Hoàng Lương.
Lại nếu như đúng như lời ông cụ Dung, thành phố Hoàng Lương đối với tiền đồ sau này của Tưởng Tuyết Tùng vô cùng quan trọng, như vậy càng có thể lý giải rằng, huyện Khổng tuy nhỏ, Lý Vĩnh Xương tuy rằng cấp bậc không cao, lại khiến một gã đường đường là bí thư thành ủy khó hạ quyết tâm một lời quyết định tiền đồ, đã nói lên vấn đề nhất định tập trung ở một điểm mấu chốt.
Ông cụ Dung một lời đánh thức Quan Doãn, khiến thế cục huyện Khổng trong mắt Quan Doãn, càng thêm rõ ràng vài phần. Hắn liền đoán, chờ lúc Lãnh Phong và Lý Dật Phong lần lượt từ tỉnh và thành phố trở về, chính là ngày xác định vận mệnh cuối cùng của Lý Vĩnh Xương.
- Con sai rồi. Ông cụ Dung, con còn phải đi theo ông học thêm hai mươi năm bản lĩnh, ông đừng nóng giận, con cũng chỉ là ở trước mặt ông nói mạnh miệng khoác lác.
Quan Doãn lại dụ dỗ cho ông cụ Dung vui vẻ.
Ông cụ Dung làm sao có thể thực sự tức giận Quan Doãn, ông ta vừa rồi rõ ràng là trúng kế khích tướng của Quan Doãn, tuy nhiên kỳ thật chỉ là tương kế tựu kế chỉ bảo Quan Doãn mà thôi, lại cầm lấy chén trà uống một ngụm, tự đắc nói:
- Hai mươi năm? Trong hai mươi năm cậu có thể học thành nghề, cậu có thể đi vào lịch sử! Chỉ sợ hai mươi năm sau tôi muốn đi, cậu cũng không để tôi đi.
Lời này đã nói quá lớn rồi, Quan Doãn hiện tại cũng không dám nghĩ đi vào lịch sử, chỉ muốn lợi dụng cơ hội phát triển hiếm có ở huyện Khổng để đánh tốt nền móng chính trị, tạo nền tảng kinh tế, chờ cơ hội tới gần, lao ra huyện Khổng, đi tới thành phố Hoàng Lương hoặc tỉnh thành là được, có thể trước ba mươi tuổi bước vào hàng ngũ cán bộ cấp Cục, hắn liền cảm thấy mĩ mãn, cái gì đi vào lịch sử, cái gì vút thẳng lên trời, quá xa xôi quá không thực tế.
- Con nói sai rồi, con không học thành nghề, con nuôi ông cả đời, vĩnh viễn không cho ông đi.
Quan Doãn thêm nước cho ông cụ Dung - Còn chỉ thị tinh thần nào nữa không?
- Có, cậu và Ôn Lâm gần đây phải đề phòng tiểu nhân.
Ông cụ Dungnghiêm trang nói:
- Có người muốn mượn loạn gây rối, còn muốn âm thầm sau lưng cậu có ý đồ với cơ thể Ôn Lâm.
- A?
Quan Doãn giật mình không nhỏ
- Ông cụ Dung, có phải Vương Xa Quân hay không? Ông lại bấm quẻ tính toán tính tới rồi?
- Tính cái đầu cậu.
Ông cụ Dung đánh đầu Quan Doãn một cái
- Có mấy người thanh niên đến quán điểm tâm sáng của ta, nói tới nói lui, đề tài không phải cậu thì là Ôn Lâm.”
- Là ai?
Quan Doãn lập tức cảnh giác trong lòng, cũng đúng, quán điểm tâm sáng của ông cụ Dung nổi tiếng xa gần, thị trấn không ít người đều đến ăn sáng tại quán của ông ta, nhưng người biết quan hệ chặt chẽ của hắn và ông cụ Dung, không có mấy người, đồng đảng của Vương Xa Quân sơ ý tại quán điểm tâm của ông cụ Dung nói lộ ra, cũng xem như là thu hoạch ngoài ý muốn
- Không biết.
Ông cụ Dung lắc đầu
- Tuy nhiên, hai người hẳn là anh em họ, một người trên cánh tay trái xâm hình thanh long, người kia trên cánh tay phải xâm hình bạch hổ.
Quan Doãn nhất thời không có ấn tượng, tuy nhiên nhân vật lớn nhỏ của thị trấn, Lưu Bảo Gia khẳng định biết.
Trên chuyến xe đi các nơi khảo sát địa chất, Ôn Lâm ngồi ở lái phụ, Quan Doãn và Kim Nhất Giai ngồi ở ghế sau, kì lạ chính là, Kim Nhất Giai lại đổi về chiếc váy tím, tuy rằng giặt qua, nhưng nếp gấp vẫn rất rõ ràng, với thân phận của Kim Nhất Giai, một cái váy cũ ném liền ném, huống chi là váy của Hạ Lai, cô ta lại cố ý mặc vào, hàm ý trong đó, sợ là chỉ có Quan Doãn và cô ta anh biết tôi biết thôi.
Quan Doãn trước mặt Ôn Lâm cũng không dám lấy chuyện chiếc váy trêu đùa Kim Nhất Giai, huống hồ tâm trạng hắn bây giờ không tốt, Vương Xa Quân gian xảo không chết, thật đúng là muốn đối vói hắn bất lợi, xuống tay với Ôn Lâm? Hắn nhịn hồi lâu, tới phía tây thôn Quan Gia khảo sát cấu tạo và tính chất đất đai, xuống xe, hắn mới nói với Ôn Lâm:
- Ôn Lâm, gần đây đừng ra ngoài vào ban đêm, bình thường đi đường chú ý phía trước phía sau một chút xem có người lung tung lộn xộn đi theo cô hay không.
- Làm sao vậy?
Ôn Lâm nhướn mày, tức giận nói
- Vương Xa Quân còn dám đối với tôi thế nào sao? Đúng rồi, cậu vừa nói tôi liền nhớ ra, tối hôm qua về nhà, phía sau hình như có người luôn đi theo, tôi còn tưởng là ảo giác…
Quan Doãn lo lắng nói:
- Sau này hoặc là về nhà sớm, hoặc là để Bảo Gia đưa cô về, bắt đầu từ bây giờ, nhất cử nhất động của cô đều phải báo cáo với tôi, có nghe hay chưa?
- Vâng, lãnh đạo.
Trong lòng Ôn Lâm một hồi ấm áp, sự quan tâm của Quan Doãn là biểu lộ chân tình đối với cô ấy, cho dù hắn khiến cô không được ra khỏi phạm vi quy định, cô cũng không lời oán hận.
Kim Nhất Giai không hiểu:
- Vương Xa Quân tốt xấu cùng là quan chức cán bộ, hắn dám làm càn?
- Lám sao không dám?
Quan Doãn hai mắt mơ hồ phun ra lửa giận,
- Người trong huyện, hiểu biết pháp luật được bao nhiêu? Vương Xa Quân có lẽ còn biết e dè thân phận mà sợ hãi sự trừng phạt của pháp luật, nhưng người bên cạnh gã ta chỉ biết làm xằng làm bậy, chỉ cần đầu óc nóng lên, việc gì cũng dám làm ra.
Kim Nhất Giai cũng lo lắng
- Vậy phải làm sao? Không thể để bọn họ hại Ôn Lâm, nếu không, anh ra tay truóc chiếm lợi thế.
- Tôi không sợ.
Ôn Lâm ngẩng mặt,
- Hắn dùng sức mạnh với tôi, cùng lắm thì liều mạng, một mạng đổi một mạng!
- Đừng nói lời ngốc
Quan Doãn ngẫm nghĩ một lúc, một cước đá bay một khối đất trên mặt đất
- Chờ tôi nghĩ biện pháp.
Khảo sát cấu tạo tính chất đất đai và tình hình đất thuộc sở hữu cả một buổi sáng, Kim Nhất Giai trên cơ bản đối với tình hình cấu tạo và tính chất đất đai huyện Khổng, trong lòng đã có dự tính, cũng vô cùng hài lòng, mà Quan Doãn đối với đất đai thuộc sở hữu và bước tiếp theo của công tác triển khai trưng dựng đất, cũng đã có tính toán. Ôn Lâm cùng hai người xoay tới xoay lui, vui vẻ mà không biết mệt mỏi, đối với từng bước tới gần nguy hiểm, một chút cũng không để trong lòng.
Buổi chiều trở lại Huyện ủy, vừa vào cơ quan liền phát hiện xe số một đậu ở bãi đỗ xe, mà không có xe số hai, Quan Doãn trong lòng đột nhiên nhảy dựng, Lý Dật Phong đã trở về, chẳng lẽ ở thành phố đã có kết quả bước đầu? Lại nghĩ, không đúng, Lãnh Phong không phải nói hôm nay cũng về, chẳng lẽ việc ở tỉnh thành không thuận lợi?
- Ôn Lâm, cô và Nhất Giai vào phòng thư ký trước.
Quan Doãn căn dặn một câu, nhích người liền đi về phía văn phòng của Lý Dật Phong,
- Tôi đi báo cáo công việc một chút.
- Được.
Ôn Lâm gần đây ở trước mặt Quan Doãn nhu thuận như một người vợ nhỏ, cô đi hai bước, đột nhiên đứng lại, xoay người nói
- Đúng rồi Quan Doãn, anh có thể nói với bí thư Lý, tài khoản hạng mục đập nước lớn rất hỗn loạn, ít nhất cũng có ba mươi khoản với tổng cộng tiền vốn hơn ba trăm ngàn có phương hướng không rõ ràng, điều tra thêm, khẳng định có vấn đề.
- Kiểm toán tôi thành thạo, tôi cũng giúp anh xem xem.
Kim Nhất Giai hướng Quan Doãn nhấp nháy mắt, cô không nói giúp Ôn Lâm xem, lại nói thay Quan Doãn xem, hiển nhiên, cô ta rất rõ mục đích của việc kiểm toán là vì cái gì.
Quan Doãn cười cười:
- Tay cô đã với tới tầng sâu của huyện Khổng rồi, cẩn thận một chút, nếu huyện Khổng gần đây tới một trận lửa lớn, nói không chừng sẽ đốt tới người cô.
- Ôn Lâm còn không sợ, tôi sợ cái gì? Nếu như ai cho rằng tôi dễ bắt nạt, thì cứ thử đi, nhất định sẽ khiến ông ta hối hận đến tìm không thấy bắc.
Kim Nhất Giai sắc mặt lạnh lùng, biểu lộ tư thế kiêu ngạo và cao cao tại thượng, quả thật có một loại cao quý làm cho người ta không dám nhìn.
Quan Doãn mới không bị khí chất cao quý của Kim Nhất Giai hù dọa, từ sau sự kiện ngoài ý muốn tại thôn quê lần trước, Kim Nhất Giai trong mắt hắn đã không còn tính thần bí, tuy nhiên hắn vẫn vui mừng vì cùng Kim Nhất Giai có cùng chung mối thù.
Đến cửa văn phòng của Lý Dật Phong, đang muốn gõ cửa, cửa liền tự động mở, Liễu Tinh Nhã bên trong đi ra, vừa thấy Quan Doãn, như có niềm vui bất ngờ nói
- Bí thư Lý đang muốn tìm cậu.
Quan Doãn muốn vào cửa, Liễu Tinh Nhã lại lặng lẽ che lại cửa phòng, kéo Quan Doãn đến văn phòng của y bên cạnh, sau khi vào cửa, đóng cửa liền nhỏ giọng nói:
- Tiểu Quan, có chuyện này tôi phải nhắc nhở cậu trước…
Từ sau khi Tưởng Tuyết Tùng thị sát, Quan Doãn cảm nhận được biền đổi rõ nhất của Huyện ủy không phải là sức ảnh hưởng của Lý Vĩnh Xương nhanh chóng biến mất, mà là Liễu Tinh Nhã thuận thế quật khởi, đúng, Liễu Tinh Nhã do trước kia không tranh hình tượng của chánh văn phòng Huyện ủy bỗng chốc biến thành nhân vật quan trọng quyền thế rất mạnh trong Huyện ủy, khắp nơi đều cho thấy sự tồn tại của y, mọi việc đều có thể thấy được bong dáng của y, chẳng lẽ nói… trong lòng Quan Doãn chợt hiện lên ý niệm, chẳng may Lý Vĩnh Xương thoái vị, chẳng lẽ Liễu Tinh Nhã thừa cơ thay vào đó?
Thực có khả năng!
- Chủ nhiệm Liễu mời chỉ bảo.
Quan Doãn trong cung kính mà không mất nhiệt tình.
- Tôi và bí thư Lý đi thành ủy, trưởng ban thư ký Lãnh còn đặc biệt hỏi về cậu, ông ta đối với cậu có ấn tượng rất sâu sắc.
Vẻ mặt Liễu Tinh Nhã đầy thâm ý tươi cười, giống như là đang thăm dò, lại giống như muốn ám chỉ gì đó,
- Ông ta muốn tôi chuyển lại với cậu một câu…
Quan Doãn trong lòng cả kinh, lạnh nhạt với sự chú ý quá nhiều của y, dĩ nhiên có liên quan đến việc vì chữ kết bạn của hắn và Tưởng Tuyêt Tùng, nhưng không bài trừ nguyên nhân mối quan hệ bên trong của Lãnh Phong và Lý Dật Phong, nếu không Lãnh Phong với thân phận đường đường ủy viên thường trực Thành ủy, trưởng ban thư ký thành ủy, thật sự không cần phải hạ thấp thân phận chuyển lời tới một gã thông tín viên.
Tuy rằng… hắn hiện tại đã là Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm trưởng phòng phòng thư ký, nhưng trong mắt lãnh đạo Thành ủy, chỉ có cán bộ có cấp bậc Phó cục trưởng trở lên mới có thể đặt vào mắt, hắn, vẫn là cấp bậc rất thấp, cho dù Tưởng Tuyết Tùng thực sự có ý dùng hắn làm thư ký, cũng không cần Lãnh Nhạc tự mình ra mặt, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy của Phó cục trưởng ra mặt là được.
- Trưởng ban thư ký Lãnh nói, nếu có thể, tận lực ở cạnh Chủ tịch huyện Lãnh.
Trong phòng làm việc không có người ngoài, Liễu Tinh Nhã vẫn như cũ hạ thấp âm thanh nói, dường như là việc cơ mật biết bao.
Quan Doãn nhất thời hơi bị cả kinh, lời nói của Lãnh Nhạc, chẳng khác nào rõ ràng không lầm ám chỉ với hắn, cho dù Tưởng Tuyết Tùng thật sự quyết định chỉ định hắn làm thư ký, hắn cũng tốt nhất không nhận lời… ngụ ý chính là, đi theo Lãnh Phong có tiền đồ hơn so với đi theo Tưởng Tuyêt Tùng?
Hay cho một Lãnh Nhạc, thân là Trưởng ban thư ký Thành ủy của Tưởng Tuyết Tùng, lại luôn hướng về Lãnh Phong nói chuyện, giữa ông ta và Lãnh Phong, rốt cuộc là quan hệ gì?
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận