If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111: Hay Cho Một Trận Vật Lộn
ghĩ thông bước tiếp theo của huyện Khổng, trong lòng hắn ta nhẹ nhõm đi nhiều rồi, không cần biết Tưởng Tuyết Tùng sẽ tiếp tục lợi dụng Lý Vĩnh Xương như thế nào, Lãnh Phong suy xét đến các vấn đề khác chỉ vì sự phát triển của huyện Khổng mà thôi, như vậy không chừng lúc hạ màn người ta còn muốn diễn một vở nữa để cho người khác biết đao của mình sáng đến mức nào.
Tuy nhiên, đã là chuyện không liên quan đến Quan Doãn nữa rồi, hắn không tham chiến nữa rồi, đến tư cách ngồi quan sát cũng không có chứ đừng nói, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất cũng biết được kết quả cuối cùng để xem ai thắng ai thua.
Nhất thời ngồi nghĩ ngợi đến mức xuất thần, vừa ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thất Kim Nhất Giai giơ bàn tay ra sờ sờ vào tên bù nhìn rơm với bộ dạng tò mò, cô vừa nghiêng mình, chiếc váy hơi bị kéo lên, lộ ra mắt cá chân mịn màng nõn nà màu hồng nhạt, khiến cho cô càng trở nên xinh đẹp hơn, nhất là cái vẻ chăm chú của cô, nhìn nghiêng, cái mũi rất cao, khuôn mặt mịn màng, và hàng lông mi rất dài, giống như bản sao của Hạ Lai, thậm chí còn hơn cả Hạ Lai.
Nói thật, lúc Kim Nhất Giai không hung dữ không làm loạn, im lặng từ tốn như thế này đúng là đẹp đến mê người.
Kim Nhất Giai xinh đẹp thì chẳng có gì là sai cả, sai ở chỗ cô ấy quá giống Hạ Lai, lại có rất nhiều thời gian ở bên cạnh Quan Doãn, khiến cho hắn nhất thời hoảng hốt coi cô như Hạ Lai.
- Đừng nhúc nhích!
Quan Doãn bất thình lình lạnh lùng hét lên một tiếng.
Kim Nhất Giai nghĩ là Quan Doãn đang đùa với cô, nên cũng hơi lơ đễnh, cố tình quơ tay đi quơ tay lại, trong suy nghĩ của cô, một tên bù nhìn sao mà không thể sờ được, không ngờ khi tay của cô vừa chạm vào người của tên bù nhìn rơm, Quan Doãn liền nhảy vọt tới, ôm lấy ngang người cô, đẩy cô một cái ngã nhào xuống.
Vồ cô ngã nhào xuống đất rồi, Quan Doãn cũng ngã xuống theo, nằm đè luôn lên lưng cô, hơn nữa còn dính rất chặt, giống như là Quan Doãn đang cưỡng bức cô từ phía sau vậy, chuyện này khiến cho Kim Nhất Giai vô cùng sợ hãi, kinh ngạc kêu lên:
- Đồ lưu manh, mau thả tôi ra! Quan Doãn, tôi giết anh bây giờ, tôi với anh còn chưa xong đâu, anh dám cưỡng hiếp tôi, tôi sẽ đi nói với Hạ Lai...
Trong lúc căng thẳng như thế này mà có thể nói nhiều như vậy, Quan Doãn không thể không khâm phục trình độ của Kim Nhất Giai, nhưng cũng phải nói rằng, cái tư thế mà Quan Doãn đang làm với Kim Nhất Giai lúc này thực sự rất chướng tai gai mắt, hơn nữa hai tay hắn còn ôm chặt lấy hai bầu ngực của Kim Nhất Giai, bất luận là người nào nhìn thấy vào lúc này, sẽ đều cho rằng Quan Doãn đang thất lễ với Kim Nhất Giai, hơn nữa không chừng lại cho rằng hắn đang xâm phạm Kim Nhất Giai cũng nên...
Quan Doãn nhấc người lên, rồi xoay người ngồi dậy, rồi xuất ra một chưởng, giơ tay bắt lấy một cái đuôi rắn sặc sỡ, con rắn hoa dài khoảng chừng một mét, bị Quan Doãn nắm lấy đuôi, không chịu đi vào khuôn khổ, văn vẹo thân hình, thè lưỡi ra phì phì, có ý bò lên cánh tay Quan Doãn.
Lúc này Kim Nhất Giai cũng lật người lên được rồi, đang định mắng cho Quan Doãn một trận nữa, còn giơ tay ra chuẩn bị đánh Quan Doãn. Lớn bằng từng này rồi, chưa có người nào dám đụng chân đụng tay với cô, cô nâng niu cơ thể mình như vậy, yêu quý như bảo bối, thế mà lại bị Quan Doãn sờ với đè, còn khiến cô ngã xuống đất, cả người lấm lem bùn đất, dường như cô đang vô cùng phẫn nộ!
Xấu hổ cộng thêm với phẫn nộ, Kim Nhất Giai hận không thể lập tức giết ngay Quan Doãn đi cho rồi... nhưng cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng Quan Doãn đang vật lộn với con rắn hoa, lập tức bị dọa cho tái xanh mặt mày, những câu đang định dùng để mắng Quan Doãn lập tức biến thành một tiếng hét “ A” kinh hoàng!
Rất nhiều người từ nhỏ đến lớn có lẽ chưa từng nhìn thấy rắn thật, cho dù có nhìn thấy ở vườn bách thú đi chăng nữa, thì cũng vẫn phải qua một lớp kính thủy tinh, không cảm nhận được sự u ám lạnh lẽo và đáng sợ của rắn, cũng là chuyện quái, đại đa số mọi người đều cảm thấy sợ rắn, Kim Nhất Giai cũng chỉ là nhìn thấy đủ mọi loại rắn ở vườn bách thú mà thôi, không cần biết là loại rắn đeo kính cực độc hay là rắn Trúc Diệp Thanh cắn một phát là khiến cho người ta mất mạng ngay, cô cũng chỉ cảm thấy tò mò thôi chứ không hề sợ hãi. Nhưng bây giờ, một con rắn hoa dài hơn một mét cách cô trong gang tấc như thế này, chuyện này cô chưa từng trải qua? Nên vô cùng sợ hãi, không nói nên được lời nào.
Rắn ở miền Bắc, hơn một nửa là không có độc, nhưng cũng có một số ít có độc, độc tính mặc dù không nhiều, nhưng cũng có thể khiến cho con người ta mất mạng. Căn cứ vào kinh nghiệm của Quan Doãn, rắn càng có màu sắc sặc sỡ thì lại càng có khả năng có độc. Vừa lúc nãy phát hiện dưới chân tên bù nhìn rơm có một con rắn đang thè lưỡi phì phì, còn Kim Nhất Giai thì đang tò mò về bộ quần áo của tên bù nhìn, không cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, nên hắn mới phải dùng hạ sách này với Kim Nhất Giai.
Quan Doãn không phải là chuyên gia bắt rắn, nhưng hồi nhỏ hắn cũng đã từng là con nhà nông, nhưng thời gian làm việc cũng không nhiều, ruộng nương ở miền Bắc rất ít khi có rắn, nên hắn cũng không có kinh nghiệm đối phó với rắn, nhưng là người đàn ông, dù sao thì cũng phải tỏ ra được cái khí thái của người đàn ông, nên đã cầm lấy đuôi con rắn, nhìn thấy con rắn còn muốn cắn hắn một cái, hắn cũng cảm thấy sợ, nhưng vẫn không buông tay ra, quay quay tay mấy vòng, con rắn dường như cũng chóng mặt, sau đó hắn dùng lực ném, ném con rắn đi thật xa.
Kim Nhất Giai sợ đến mức không đứng dậy được, váy của cô cũng giống như vừa được tắm bùn vậy, bởi vì lăn lộn như vậy, nên váy đã tốc lên đến tận bắp đùi, thậm chí còn lộ ra chiếc quần lót có in hình hoạt hình màu hồng nhạt, cũng bởi váy bị tốc lên, cộng với đám cây cỏ khô xung quanh, càng làm nổi bật thêm cặp đùi trắng mịn đến mê người của cô.
Kim Nhất Giai cũng không bận tâm đến việc che dấu, càng không chửi Quan Doãn nữa, bị dũng khí của Quan Doãn khuất phục rồi, bây giờ mới biết vừa lúc nãy không phải là Quan Doãn vô lễ với cô, càng không phải là muốn... là cô hiểu nhầm Quan Doãn, một tay cô vuốt ngực thì thào nói:
- Dọa tôi sợ chết khiếp, dọa tôi sợ chết khiếp rồi!
Còn tay kia thì dơ ra cho Quan Doãn, nói:
- Mau đỡ tôi đứng lên, Quan Doãn.
Quan Doãn cũng vẫn chưa hoàn hồn, tay vẫn còn cảm giác như đang nắm lấy cái đuôi trơn tuột và lạnh lẽo của con rắn, nói thật, hắn cũng sợ rắn, đây là lần đầu tiên bắt con rắn to như vậy, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh cho trái tim đang đập điên cuồng, giơ tay ra kéo lấy bàn tay bé nhỏ của Kim Nhất Giai, dùng sức kéo cô dậy:
- Còn may, cô không bị rắn cắn cho phát nào, không thì không chừng cái mạng nhỏ này của cô cũng không cứu được nữa rồi. Còn chửi tôi là lưu manh nữa không?
- Anh... đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi, vừa lúc nãy anh đè lên người tôi như thế, không cần biết là có phải anh vô lễ với tôi hay không, dù sao thì anh cũng có lợi.
Kim Nhất Giai đã lấy lại được chút tinh thần, mặt mũi cũng trở nên hồng hào hơn, nghĩ đến chuyện vừa lúc nãy Quan Doãn nhìn thấy quần lót của cô, không kìm được lại đỏ mặt,
- Chuyện vừa rồi, coi như là bí mật của hai chúng ta, không được nói ra ngoài, không thì anh sẽ không yên với tôi đâu.
- Uhm, vừa lúc nãy tôi cũng không nhìn thấy gì,
Quan Doãn trong lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn xa xa, tin rằng con rắn hoa đấy đã bị hắn đánh cho không còn sức để mà trả đòn nữa, vội vàng xoay người phủi đất trên váy của Kim Nhất Giai,
- Mau mau sửa sang lại, đừng để cho người ta nghi ngờ.
- Có thể nghi ngờ chuyện gì cơ chứ?
Kim Nhất Giai nghĩ đến chuyện vừa lúc nãy, nghĩ đến mà sợ, trong lòng oán giận, đẩy Quan Doãn:
- Quan Doãn, tôi hận anh, đều trách anh hết, nếu không phải tại anh, thì sao tôi xém chút nữa bị rắn cắn được chứ? Anh nói xem, ở chỗ này có phải gần một ổ rắn không, trong đó có tới mấy trăm con rắn thì sao?
- Đừng tự mình dọa mình như thế chứ.
Quan Doãn cẩn thận nhặt mấy cọng cỏ bám trên người Kim Nhất Giai, không thể không nói, sự dịu dàng ấm áp của hắn rất dễ khiến cho phụ nữ động lòng, có thể do từ trước đến nay luôn phải chăm sóc em gái nên hắn đã quen rồi,
- Miền Bắc không nhiều rắn như vậy đâu, tôi lớn như vậy rồi, đây cũng là lần đầu tiên bắt được rắn đấy.
- Á?
Kim Nhất Giai tưởng rằng Quan Doãn không sợ rắn, vừa rồi bộ dạng của hắn rất uy vũ cơ mà,
- Anh cũng sợ rắn à?
- Sợ, đương nhiên là sợ rồi.
- Vậy sao vừa rồi anh còn dám bắt rắn, đúng là rất lợi hại.
- Không phải là lợi hại, chỉ là sợ rắn cắn cô thôi, thì tôi không còn mặt mũi nào nhìn Hạ Lai nữa rồi.
Bộ dạng nghiêm túc của Quan Doãn rất có vẻ gì đó đàn ông,
- Tôi dày da béo thịt, bị cắn một miếng cũng không sao, nhưng cô thì không được rồi, cho nên, không cần biết như thế nào, tôi cũng phải bảo vệ cô.
Những lời Quan Doãn nói là thật, đến tận bây giờ mà chân hắn vẫn còn run nè, Kim Nhất Giai lúc này cũng nhìn thấy được, Quan Doãn đổ mồ hôi lạnh, tay cũng lạnh ngắt, nói như vậy, mặc dù hắn ta sợ muốn chết, nhưng vì để bảo vệ cô, thà rằng để cho rắn cắn mình còn hơn, chỉ là để che chở cho cô? Nghĩ như vậy, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác ấm áp mà trước đây cô chưa từng có, người con gái nào mà không hi vọng người đàn ông của mình yêu mình, bảo vệ mình như nâng niu viên ngọc quý trong tay?
Bỗng nhiên, Kim Nhất Giai cảm thấy bàn tay của Quan Doãn cố ý đặt vào mông mình, cô vừa thẹn vừa giận, điều kỳ lạ là, đối với việc đàn ông tiếp xúc cơ thể với cô cô cảm thấy vô cùng phản cảm, không ngờ lại nhịn được, chỉ là cắn răng chịu, cũng không nói tiếng nào, không ngờ Quan Doãn lại lấn tới, lại còn sờ soạng, hơn nữa lại có xu thế tiến sâu vào trong, cô không thể nhịn được nữa rồi.
- Quan Doãn, để ngay tay của anh vào chỗ cũ!
Vừa nói xong mới ý thức được có cái gì đó không đúng, Quan Doãn đang đứng trước mặt cô, đang cúi đầu để nhặt mấy cọng rơm bám trên người cô mà.
Quan Doãn đang đứng đối diện, tay ở trên đầu, làm sao có thể lách qua người cô mà sờ mông cô được, vậy thì là ai... hay là cái gì đấy? Chẳng lẽ là rắn? Vừa nghĩ tới rắn, Kim Nhất Giai sợ tới mặt tái trắng, nói không nên lời:
- Rắn, rắn, ở bên trong váy của tôi...
Quan Doãn nghĩ là Kim Nhất Giai nói đùa:
- Không thể nào, trừ khi rắn có khả năng quấn lên chân cô, mới có thể bò lên được.
- Thật mà, ay ya, đang ở... mông.. của tôi...
Kim Nhất Giai cố không xấu hổ, ngả đầu vào lồng ngực Quan Doãn, cả người phát run,
- Anh mau giúp tôi đi.
Quan Doãn giơ tay ra tóm lấy một góc váy của Kim Nhất Giai, rung rung, không nhìn thấy cái gì rơi ra, đang định nói là không có cái gì, Kim Nhất Giai lại hét lớn:
- Thực sự là có cái gì đó, lại còn đang bò lên nữa, sắp bò lên đến... anh mau chui vào váy của tôi đi, Quan Doãn, cứu tôi với.
Được rồi, Quan Doãn cắn răng, hiên ngang lẫm liệt ngồi xổm xuống, không đợi hắn tốc váy lên, Kim Nhất Giai đã rùng mình, chiếc váy chụp lên đầu hắn ----- uhm, lớn bằng từng này rồi, đây cũng là lần đầu tiên Quan Doãn chui vào váy của một cô gái, hơn nữa lại chính là cô gái chủ động tốc váy lên trùm lên đầu mình, đây đúng là vô cùng đãi ngộ rồi, quả thật đây là lần đầu tiên được hưởng thụ kiểu này.
Chuyện này... hắn hoa cả mắt, hắn thề với trời, hắn thật sự không muốn chui vào bên trong váy của cô gái này để nhìn trộm, nhưng bây giờ, không nhìn không được, điều khiến hắn cảm thấy ngại ngùng nhất, đó chính là khi hắn ngồi xổm xuống, thì vừa hay nhìn thấy cái bụng phẳng lỳ mịn màng của Kim Nhất Giai, mà hình in trên chiếc quần lót của Kim Nhất Giai, là một con gấu bông to đùng đang trừng mắt lên nhìn, khiến hắn xém chút nữa thì nhảy dựng lên.
- Không phải ở đằng trước,ở đằng sau cơ,
Kim Nhất Giai kinh ngạc hô lên một tiếng, cô vừa chuyển người, chiếc bụng của cô nhìn chằm chằm vào mặt của Quan Doãn.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận