A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Cuộc Thảo Luận Bí Mật
Ông cụ Dung cười ha hả nói một mạch:
- Cậu cứ làm việc của ngươi đi, huyện Khổng sắp nổi gió lớn rồi, cậu cũng phải cẩn thận chút, đừng để thổi trúng mắt. Mắt bị bụi vào thì đỡ, có thể dụi ra, nếu như mắt bị tro che lấp không nhìn rõ đường dưới chân, đột nhiên liền trượt chân té ngã, mặt mũi bầm dập, thì không đáng
Quan Doãn hai ba miếng ăn xong bữa sáng, thấy vẫn còn sớm, liền đứng lên giúp ông cụ Dung một tay, cầm cái cưa lên, lại kéocái bễ. Ngày nào cũng thế, hắn không làm hộ ông cụ Dung việc gì đó là cả ngày đều cảm thấy khó chịu trong lòng
Trong lúc giúp ông cụ Dung làm việc, Quan Doãn nói đến thế cục ở huyện và đón biến sắp nghênh cố với ông cụ Dung, ngay cả việc hắn muốn dữa dẫm Lãnh Phong và việc đã giao tài liệu cho Lãnh Phong, cũng không có gì giấu diếm. Quan Doãn không có việc gì giấu ông cụ Dung, một ông cụ Dung đầu tóc hoa râm, ở lại hồ Sơn Dương, thoạt nhìn thì tướng mạo xấu xí, nhưng nhiệt tình với mọi người, yêu thích sông núi, và quan trọng nhất là ông ấy trước giờ chưa bao giờ loan truyền thất thiệt
Ông cụ Dung vừa nghe vừa làm việc trong tay, mãi cho đến khi có 4,5 cái bánh nướng ra lò ông ấy mới chầm chậm nói:
- Ông cũng không hiểu cái gì là đạo lý lớn, nhưng ông kể cho cháu nghe một câu chuyện như thế này…
- Được, được….
Quan Doãn vui mừng gật đầu nói.
Hắn rất thích được nghe ông cụ Dung kể chuyện.
Lần nào cũng sẽ có những thu hoạch ngoài dự đoán.
- Vũ Văn Thái thành lập triều Tây Ngụy, ông ta mời một người tên là Tô Xước đến để thỉnh giáo về việc trị nước, liền thảo luận bí mật trong ba ngày ba đêm. Rốt cục bàn được cách trị nước tốt như thế nào? Tổng kết lại là 4 chữ: Dùng tham, phản tham
- Dùng tham quan phản tham quan?
Quan Doãn đọc không ít về lịch sử, cuộc nói chuyện nổi tiếng này của Vũ Văn Xước và Tô Xước hắn cũng đã nghe qua, nhưng cũng không biết tường tận nó như thế nào.
- Dùng tham quan, chính là cho tham quan quyền lực, cho tham quan đi đục khoét của cải xương máu của dân, tham quan được càng nhiều, sẽ lại càng ăn nhiều, cũng giống như đạo lý người béo càng ăn càng béo càng béo càng ăn, lòng người là không đáy. Phản tham quan, chính là đợi lúc tham quan ăn no say, sẽ có thể giết. Dùng tham quan, có thể củng cố quyền lực, tham quan vì lợi ích sẽ tự giác duy trì quyền lực của tầng lớp trên. Giết tham quan, là để diệt trừ những tham quan không nghe lời trong hàng ngũ những tham quan, đồng thời cũng là vì ngu dân, để bách tính thấy quốc gia còn có hy vọng
Quan Doãn kinh ngạc nhìn ông cụ Dung, tuy chỉ là câu chuyện lịch sử do ông cụ Dung kể thôi, nhưng cái thần thái đĩnh đạc lúc kể chuyện của ông, nào đâu có còn thấy một ông cụ Dung bán bánh nướng nữa, rõ ràng còn thâm thúy hơn cả những học giả của trường đại học Bắc Kinh
- Đừng có trừng trừng ánh mắt lên như thế, cũng không còn sớm, truyện ta kể cũng xong rồi, mau mau đi đi.
Ông cụ Dung đẩy Quan Doãn một cái, rồi gói 3 cái bánh nướng đưa cho người khách đang chờ:
- Ba cái bánh nướng, 1 quan tiền
Quan Doãn day day con mắt, ông cụ Dung đang đứng trước mắt hắn vẫn là ông cụ Dung bán bánh, cùng chuyên gia gì đó là không liên quan gì với nhau, hắn vội thu hồi ý niệm ấy của mình, liền hướng ông cụ Dung vẫy tay, ông sải bước đi về phía huyện ủy.
Lúc đến tới huyện ủy, mới có hơn 7h chút xíu, huyện ủy vẫn chưa có ai đến, Quan Doãn thấy vẫn còn sớm, bèn đến phòng Thư ký dọn dẹp một chút trước, sau đó pha một bình nước ấm, đến 7h30 thì chỉnh trang một chút rồi hắn gõ cửa phòng Chủ tịch huyện.
- Mời vào
Lãnh Phong vẫn rất lịch sự đáp lời như mọi khi
Ai có thể tưởng tượng ra được, mới có 7h rưỡi mà Chủ tịch huyện đã ngồi trong phòng làm việc. Càng không ai có thể để ý đến việc Quan Doãn pha một bình nước ấm làm bữa sáng vào phòng Chủ tịch huyện, hơn nữa, vừa vào cánh cửa kia đã được đóng kín
- Chủ tịch huyện vẫn chưa ăn sáng chứ? Tôi có mua bánh nướng và cháo, ăn tạm chút đi vậy. Bữa sáng không thể không ăn, không ăn sáng, không những dễ gây béo, còn ảnh hưởng đến sức khỏe nữa.
Quan Doãn đưa bánh nướng và cháo, cái hắn uống là nước đậu hũ, nhưng đưa cho Lãnh Phong lại là cháo, vì hắn sớm đã để ý thấy rằng Lãnh Phong đặc biệt thích cháo
Lãnh Phong cũng chẳng khách sáo, nhận đồ ăn, ăn liền mấy miếng bánh nướng, khen:
- Ngon. Mùi vị rất ngon
Ăn mấy miếng hết chỗ đồ ăn đấy, anh ta đứng dậy rửa tay, lại cầm bình nước nóng mà Quan Doãn đưa cho, uống một hơi, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống rồi hỏi:
- Quan Doãn, nói ra ý kiến thật sự của cậu xem nào
Trong lòng Quan Doãn căng thẳng, cái gì đến cũng phải đến rồi.
Quan Doãn đưa cho Lãnh Phong tài liệu, nhưng không phải tài liệu chỉnh người gì đó, cũng không phải việc riêng của lãnh đạo huyện nào đó, mà là một phương án của hắn về cách giải quyết như thế nào đối với trường hợp tranh cãi về sông Lưu Sa
Đối với sông Lưu Sa, Quan Doãn đã quá rõ ràng rồi, nhớ lúc nhỏ, hắn thường cùng bạn đến sông Lưu Sa chơi đùa, bơi lội, bắt cá, có thể nói sông Lưu Sa chiếm giữ không ít kỉ niệm về thời thơ ấu tươi đẹp của hắn.
Con sông Lưu Sa năm đó chỉ là một con sông nhỏ bình thường, theo như những người già nói, sông Lưu Sa là một nhánh sông di lưu cổ của sông Hoàng Hà, rất lâu trước kia, sông Hoàng Hà chảy qua huyện Khổng đã bồi đắp cho nơi đây một vùng địa hình phì nhiêu màu mỡ và bằng phẳng.
Quan Doãn rất yêu con sông Lưu Sa này, từ lâu đã có cách giải quyết của riêng mình về vấn đề tranh cãi nước dùng của con sông Lưu Sa, sở dĩ vẫn giữ kín không nói ra, càng không phải là hắn cố ý thừa nước đục thả câu, mà hắn chỉ là một thông tín viên nho nhỏ, ở ủy ban huyện cũng chẳng có cái quyền phát ngôn, nói cho ai nghe thì cũng đều không được xem trọng, nói không chừng còn bị nhạo báng là không biết lượng sức.
Sở dĩ bây giờ mới quyết định giao phương án giải quyết của mình cho Lãnh Phong, cũng là căn cứ vào phán đoán của thế cục Ủy ban huyện trước mắt, mà nói thật, cái phương án này cũng chẳng phải công lao của hắn, mà đều là nhờ có gợi ý của ông cụ Dung, cũng là tổng hợp từ tình hình thực tế của Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lí Khẩu mà ra, mới khiến hắn có suy nghĩ đúng đắn về việc tranh cãi ở sông Lưu Sa như thế.
Nói ông cụ Dung là ngọn đèn sáng chỉ lối cho Quan Doãn trong chốn quan trường quả là không khoa trương chút nào, cho dù ông cụ Dung trước nay luôn là hình tượng một người coi trọng việc ăn no ngủ kĩ của bản thân, nhưng những câu chuyện lịch sử cố ý vô tình mà ông kể lại luôn ứng với sự thật kinh người của cái huyện Khổng này, vô hình chung luôn là mấu chốt cho những lúc Quan Doãn cần lựa chọn những việc quan trọng.
Phương án của Quan Doãn về việc tranh cãi ở sông Lưu Sa là kiến nghị Lãnh Phong chấp nhận cho Trấn Phi Mã xây đập nước ở thượng du sông, phí xây dựng là do Trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh phụ trách, sau khi xây xong, cũng do Trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh cùng quản lý, như thế vừa để tránh vấn đề tranh chấp việc nước dùng sau khi xây đập xong, đồng thời cũng để giải tỏa cái áp lực xây đập nước mà Lý Dật Phong đè nặng lên Lãnh Phong.
Quan Doãn báo cáo ý nghĩ cơ bản dự án của mình cho Lãnh Phong nghe, thành khẩn nói:
- Chỉ là cách nghĩ nông cạn của tôi, vẫn chưa hoàn thiện lắm, quan trọng vẫn là cần Chủ tịch huyện nắm chắc.
Lãnh Phong không nói gì, ánh mắt dừng nơi đề án của Quan Doãn, vết hằn trên ngón áp úp tay trái của ông ta rơi vào trong ánh mắt của Quan Doãn.
- Cậu có biết vì sao tôi luôn phản đối dự án xây đập đó không?
Thình lình, Lãnh Phong ngẩng đầu lên hỏi một câu, như tự hỏi tự trả lời, không cần Quan Doãn phải đáp:
- Là bởi vì, mỗi dự án được xây dựng đều khó có thể tránh khỏi tham ô hủ bại. Nếu dự án xây đập này được xây dựng ngay, sẽ là dự án đầu tư lớn nhất của huyện Khổng từ trước đến giờ, đầu tư quá lớn mà thu về lại không xác định rõ ràng, đến cuối cùng rất có thể lại thành một công trình hao tài tốn của. Cách của cậu không tồi, nhưng vẫn chưa nghĩ đến vấn đề thực tế, thu nhập tài chính của Trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh, sẽ xây không nổi cái đập nước đó. Nếu huyện đồng ý xây cái đập nước này, không phải bắt buộc phải bù tiền ra hay sao.
Huyện Khổng là một huyện nghèo, tài chính có hạn.
Quan Doãn đã đi theo Lãnh Phong hơn nửa năm rồi, cho đến bây giờ hắn cũng chưa hoàn toàn nắm được tính khí của Lãnh Phong, cũng bởi vì Lãnh Phong quá tĩnh lặng, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, không hoảng loạn, rất khó có thể đoán được ý nghĩ thật sự trong nội tâm ông ta. Những lời nói vừa nãy của Lãnh Phong, nói rất hợp tình hợp lý, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể hiểu được thái độ của ông ta đối với đề án đó là như thế nào, Quan Doãn vẫn cứ là không tự tin lắm.
Cái mà Quan Doãn muốn, không phải là Lãnh Phong đồng ý áp dụng phương án của mình, mà thái độ của Lãnh Phong với mình sẽ khác đi. Phương án đó chỉ là cái cớ để tìm tòi trước khi hành động mà thôi, mà nói thực, sau khi nghe câu chuyện lịch sử mà ông cụ Dung kể lúc ăn sáng, hắn đã hoàn toàn phủ định phương án trước đó, cảm thấy phương án đó quá bảo thủ, không thể hiện ra hết được trí tuệ ở chốn quan trường của hắn.
Cũng không thích ứng được với những biến cố xảy ra bất ngờ hiện nay ở huyện Khổng.
Tuy nhiên, những lời Lãnh Phong nói lại khiến Quan Doãn vui mừng an tâm, hắn quả nhiên là đã nhìn không lầm Lãnh Phong, lý do chính dẫn đến mâu thuẫn không ngừng giữa Lãnh Phong và Lý Dật Phong chính là sự tranh giành quyền lực, cũng còn là vì chính kiến bất hòa. Nhưng chính kiến bất hòa lên đến đỉnh điểm cũng là vì tranh giành quyền lực, dù sao ai cũng cũng muốn mình là người quyết định.
Lý Dật Phong muốn xây dựng đập nước, nguyên nhân là gì Quan Doãn không muốn phán đoán mơ hồ, đều là vì muốn tăng danh tiếng của huyện Khổng, vô căn vô cứ, mọi người ai cũng không thể trách cứ Lý Dật Phong là vì lợi ích bản thân, nhưng xuất phát từ thực tế ở huyện Khổng, lại là người huyện Khổng, hắn phải thừa nhận không tán thành lập trường của Lãnh Phong.
- Chủ tịch huyện, tài chính huyện không có tiền, nhưng chẳng phải có thể vay tiền được hay sao?
Quan Doãn cả gan nói câu này, với thân phận của hắn nói câu này cũng chẳng sao, nhưng với cái mối quan hệ không xa cũng chẳng gần của hắn với Lãnh Phong, đây là phép thử rõ rành rành. Song, nếu như hắn đã dám mượn việc đưa tài liệu để đi bước đầu tiên, hà cớ phải sợ đi bước thứ hai chứ?
- Vay?
Lãnh Phong lãnh đạm nhìn Quan Doãn,
- Vay rồi cuối cùng không trả được, vẫn lại là đè lên đầu nhân dân? Nông dân bây giờ đã chịu đủ khổ rồi, không thể thêm cho họ cái trách nhiệm vô hình đó nữa.
Quan Doãn ngay lập tức có có cảm giác kính nể Lãnh Phong hẳn lên.
Một người Chủ tịch huyện mà có thể đứng ở chỗ của nhân dân để suy nghĩ cho nhân dân thì đích thị là người Chủ tịch huyện tốt.
Trọng trách lớn nhất của nhân dân không phải là chịu cái thứ thuế nông nghiệp nặng nề, mà là những nợ nần chưa trả, những khoản vay từ các ngân hàng lớn không trả được. Ngân hàng nhà nước bị tổn thất ai là người đền bù chứ? Đương nhiên là tiền của mỗi người dân rồi.
Những người dân đáng thương vô hình chung đã trở thành người mang nợ ngập đầu, bởi vì mỗi người đều phải gánh chịu hậu quả của những chính sách sai lầm do người quyết sách đề ra.
- Chủ tịch huyện nói đúng….
Quan Doãn nói phụ theo một câu, vẫn không nhất quyết, chính là thêm một bước để nói ra suy nghĩ thật sự của hắn, nếu hắn vẫn nhìn trước ngó sau như trước kia, vậy thì không những hắn không thể mượn việc sông Lưu Sa để làm cho Lãnh Phong thay đổi cách nhìn về hắn, trọng dụng hắn, mà còn sẽ đẩy hắn vào tình cảnh họa vô đơn chí, thậm chí còn có thể chọc giận Lãnh Phong mà khiến cho hắn không thể đảm nhận chức thông tín viên nữa.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận