Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Lâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 666 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 4.2: Những Vị Khách Của Quán Cơm Khúc
hững vị khách của quán cơm Khúc
2.
Ngày kế, sau khi hai người đàn ông cùng ăn một phần cơm rời khỏi, lúc ông chủ vội vàng chuẩn bị ra ngoài đưa cơm thì nhận được một cuộc điện thoại đặt cơm.
“Quán cơm Khúc phải không? Chúng tôi đặt sáu mươi phần cơm, có giới thiệu món nào ngon không?”
“A ừm, hiện tại chúng tôi có cơm thịt bò, cơm chân gà, cơm sườn lợn rán, cơm sườn lợn, cơm trắng cũng có.”
Đối phương đặt hai mươi phần cơm thịt bò, số còn lại thì món gì cũng được, muốn đưa tới đài truyền hình.
Ông chủ có phần bất ngờ, bời vì tờ rơi quảng cáo cũng chẳng có phát đến bên ấy, chẳng qua có mối làm ăn mới luôn tốt, tất nhiên rất vui mừng.
Lúc này trong quán đang bề bộn đến mười phần, đóng gói cơm xong rồi, nhân viên đưa cơm cũng chưa về, không có người dư lại sợ khách chờ lâu, ông chủ liền xắn tay áo nói: “Không sao cả, để tôi đi.”
Cất sáu mươi phần cơm hộp vào xe, ông chủ tự mình đưa tới cao ốc đài truyền hình, nhân viên công tác cũng khách sáo đến giúp đỡ cầm lấy.
Rồi sau đó ông chủ nghe thấy nhân viên công tác nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngay cả người đi đưa cơm mà cũng có thể lái xe BMW 7 sao…”
Ông chủ có chút ngượng ngùng. Xe này thật ra là của, à ừm, một người bạn mua cho.
Bởi do xe của người bạn nhiều lắm, thế nên liền lấy một chiếc cho ông chủ lái, ông chủ cũng hiểu vậy là quá mức xa xỉ. Thế nhưng nếu mà bày đặt không cần, mua chiếc mới cũng lãng phí thôi, vậy nên vẫn dùng như thế.
Đưa cơm lên, máy quay ghi hình một hồi thì mọi người đều vây lại ăn cơm, ông chủ nghe thấy có người nói: “Đỗ Du Dư dặn dò giữ cho họ hai phần thịt bò.”
Ông chủ nhìn mọi người hoặc ngồi hoặc đứng vội vàng ăn, như rất mỏi mệt, không khỏi nghĩ thầm rằng, ngôi sao hóa ra cũng vất vả như vậy.
Ông chủ cũng chẳng vội trở về. Lần đầu tiên vào cao ốc đài truyền hình cũng rất ngạc nhiên, chờ nhân viên công tác thanh toán tiền xong liền thuận tiện đánh giá xung quanh.
Nơi làm việc đâu đâu cũng là người, ông chủ liếc mắt một cái thì liền chú ý đến một chàng trai tướng mạo anh tuấn, bề ngoài bắt mắt, bất chợt cảm thấy có phần quen quen, nhỡ kỹ lại, hóa ra là gặp qua ở poster trên phòng con gái, là một đại minh tinhh, gọi là Từ Diễn.
Ông chủ nhất thời vừa cao hứng vừa do dự đi tới, tuy rằng ông chủ không để tâm đến mấy chương trình giải trí đó, nhưng nhớ rõ con gái rất thích ngôi sao này, cơ duyên trùng hợp mới có thể gặp gỡ, nếu có thể có chữ ký, con gái hẳn sẽ rất vui mừng.
Nhưng người ta đang vội vàng ăn cơm, phải qua đi quấy rầy tựa hồ cũng không tốt.
Ông chủ trái lo phải nghĩ, thấy Từ Diễn ăn đã được một phần, tâm tình dường như cũng không tệ lắm, liền cố lấy dũng khí, thấp thỏm không yên đi qua.
“Xin hỏi…”
“Ừ?”
“Tôi có thể xin chữ kí không?”
Từ Diễn cũng chẳng ngẩng đầu, vội vàng ăn chân gà trong hộp cơm: “Không được.”
Ông chủ có chút xấu hổ, nhưng cũng hiểu rằng, ngôi sao như thế nhất định là cả ngày đều bị người vây quanh phải kí tên, đã phiền chán lắm rồi.
Nhưng có chút không cam lòng, mình có thể gặp cơ hội chạm phải đại minh tinh như thế thật sự là rất hiếm, nếu chẳng thể mang chút vật kỷ niệm về cho con gái thì sẽ luôn cảm thấy người làm cha thật không làm tròn bổn phận.
Vì thế ông chủ kiên nhẫn đứng một bên, đợi cho người nọ ăn xong, lại húp một hơi canh, mới lại hỏi: “Xin hỏi…”
Từ Diễn ngẩng đầu lên nói: “Này, tôi đã nói…”
“A, hôm nay là ông chủ tự mình đến đưa cơm sao?”
Ông chủ quay đầu lại, nói chuyện với mình là một người đàn ông cao gầy, đeo đôi mắt kính màu trà nhạt, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn rất ôn hòa.
Trong quán ông chủ từng có hơn một trăm, một ngàn khách, nên nhất thời chẳng thể nhớ nổi khi nào tiếp đãi qua một vị khách thế này, chỉ nói: “Đúng vậy, xin chào…”
“Thật sự là vất vả cho ông chủ rồi, hương vị cơm vẫn ngon như lần trước. Lần trước đi trả tiền ông chủ lại đúng lúc không có ở đó, cho nên…”
Nhắc như vậy thì ông chủ liền nhớ ra, vừa muốn nói thì lại nghe được Từ Diễn ở một bên lên tiếng: “A, cơm hộp này là của chú sao?”
“Đúng vậy…”
“Chú làm phải không?”
“À ừm, chân gà là tôi chiên…”
“Oa…”
Chàng trai hiểu rõ đứng dậy, thân hình đột nhiên trở nên cao lớn, thế cho nên ông chủ không khỏi lui về phía sau vài bước.
“Vậy thịt bò thì sao? Ăn có ngon như chân gà không?”
“Ừm thì, cũng giống vậy… Chân gà thì giòn hơn, nước thịt bò thì ăn với cơm ngon hơn một chút…”
“Còn sườn lợn rán thì sao?”
“Có, có, sườn lợn rán có nước sốt đặc biệt ăn chung…”
“Số điện thoại của chú là bao nhiêu?”
Ông chủ vừa mừng vừa lo, chẳng hiểu tại sao chàng trai bất chợt trở nên đầy nhiệt tình đến thế.
“Vừa rồi chú muốn kí tên phải không?”
“Phải, đúng vậy.”
“Chút lòng thành, ký làm sao?”
“À thì…” Ông chủ sờ từ trên xuống dưới, cũng chẳng mang giấy theo, chỉ phải cầm tớ tiền mới thu vào, “Phiền cậu…”
Sau khi ký xong, Từ Diễn còn kêu người giúp chụp ảnh chung cho cả hai, khẳng khái nói: “Đến lúc đó tôi kí cho chú, chú có thể để ở trong quán để quảng cáo cũng chẳng sao cả.”
Buổi tối ông chủ vô cùng sung sướng về nhà. Con gái tham gia hoạt động đoàn chưa trở về. Mà, à ừm, người bạn kia của ông chủ đang ngồi ở phòng khách xem tạp chí.
Ông chủ tự hào đi qua, lấy thu hoạch hôm nay ra cho người nọ xem: “Anh coi nè.”
Người bạn giương mắt nhìn, mỉm cười nói: “Tờ năm mươi đồng?”
“Không phải, là chữ ký của Từ Diễn.” Ông chủ ngồi vào bên cạnh người bạn, cho người đó xem nét chữ tiêu sái phóng khoáng, “Đại minh tinh rất nổi danh, anh có nghe qua chưa? Tiểu Kha rất thích cậu ấy.”
Người bạn cười nói: “Đã nghe qua.”
“Tôi cũng không nghĩ tới có cơ hội gặp được người thật, thật là may mà. Hơn nữa cậu ấy còn chụp hình chung với tôi, nói có thể rửa hình treo trong quán.”
Người bạn buông tạp chí, mỉm cười nhìn dáng vẻ vui suớng rạo rực của ông chủ: “Thật à?”
“Hơn nữa cậu ấy còn nói rất thích ăn cơm hộp của chúng ta…”
Người bạn cẩn thận chăm chú nghe ông chủ huyên thuyên nói xong về niềm vui mừng ngày hôm nay, hai người ngồi song song trên ghế sa lon, chân tựa vào cùng nhau.
Kỳ thật việc hẹn Từ Diễn ra ăn cơm, với anh mà nói là chuyện rất dễ dàng, chứ đừng nói đến chỉ một chữ ký nho nhỏ.
Chẳng qua anh không có ý định nói cho ông chủ.
Anh yêu thích, và cũng vui vẻ bảo vệ niềm tự hào nhỏ bé, quý giá ấy của người kia.
Quân Tử Chi Giao Quân Tử Chi Giao - Lam Lâm