A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Lâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 666 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57.5
7.5
“Khúc Đồng Thu.”
“…”
“Tôi vẫn sẽ đưa cậu đi Mỹ, vẫn sẽ chăm sóc cậu.”
Anh cúi thấp đầu: “…Không cần.”
“Đây là việc tôi đã hứa với cậu.”
“… Không sao cả.”
Hai người cũng chưa nói thêm gì, Trang Duy đột nhiên vươn tay ra, người hai mắt đã đỏ bừng kia giãy giụa chống cự, rốt cuộc vẫn bị ôm lấy.
Trang Duy dùng sức thoáng thô lỗ ôm anh, ghì chặt lấy, mãi đến khi anh cố gắng thế nào đều chẳng thể động, đến khi ngực Trang Duy bị cơ thể gầy trơ xương ấy làm đau mới thấp giọng nói: “Khúc Đồng Thu.”
“…”
“Khúc Đồng Thu, khi đó tôi không lừa cậu.”
Anh bị ôm chặt trong lồng ngực người nọ, khó thở, qua hồi lâu mới có thể hàm hồ “Ừm” một tiếng, giọng run rẩy.
“Cậu đi Mỹ với tôi đi, chỉ làm bạn thôi, Sở Mạc sẽ không để ý. Tôi có rất nhiều phòng, cậu có thể ở chung với tôi. Dù sao cậu cũng không thích làm tình với tôi, chỉ ở chung mà thôi.”
Trang Duy nói vội vàng gấp gáp, nhưng dần cũng chẳng còn thanh âm.
Chính trong lòng Trang Duy cũng hiểu được.
Người này tối thiểu là một con người, không phải một con chó. Không thể bởi vì có vài phần thích, vài phần luyến tiếc không nỡ bỏ mà nhất quyết giữ lại nuôi ở nhà. Không phải cho ăn một chút cơm, cho một chỗ ở là có thể giữ lấy cuộc sống ấy.
Đó là một con người bé nhỏ chẳng đáng kể, vậy nhưng có một thứ ngang hàng cùng bọn họ, đó là tôn nghiêm của đàn ông.
Lúc sắp không thể hít thở nổi mới bị buông ra, Khúc Đồng Thu khó khăn mở miệng hổn hển thở, rồi sau đó nhìn Trang Duy đột nhiên đứng lên, đi lấy ra tờ chi phiếu, tìm được cây bút, nhanh chóng viết vào một con số.
Hai người đều tự ngây ngốc. Một lát sau Trang Duy mới dùng sức ký tên, kéo tấm chi phiếu kia xuống: “Cậu cầm đi.”
Khúc Đồng Thu cứ như bị phỏng, lập tức giấu hai tay ra sau, không chịu lấy.
Tay Trang Duy vẫn đưa ra trước mặt anh, thấp giọng nói: “Hãy cầm đi.”
“…Không cần.”
Trang Duy ôm lấy anh, cứng rắn lấy ví từ trên người anh, mở ra, nhét kỹ chi phiếu vào, rồi sau đó để ví lại vào túi anh.
“Cậu dùng đi.”
Khúc Đồng Thu chỉ liều mạng trốn tránh ví tiền kẹp tờ chi phiếu kia, nhỏ giọng: “Không cần đâu…”
Trang Duy vẫn cố chấp đưa cho anh: “Cậu dùng đi. Dùng làm một chút đầu tư nhỏ, hoặc là trực tiếp dùng, thế nào cũng tốt. Nếu tiền không đủ thì liên hệ tôi. Đây là việc tôi nên làm.”
“Không cần mà…”
Ví cuối cùng vẫn bị nhét vào túi anh, anh chẳng nói nữa, dường như nhận mệnh, trong mắt dần tràn đầy nước.
“Tiền thuê nhà tôi đã thanh toán qua, cậu có thể ở cho đến lúc ấy, chậm rãi tìm chỗ, hoặc là đổi thành phố… Cậu cũng có thể đi nông thôn, tiền kia có thể mua căn nhà lớn, sau đó nữa…”
Trang Duy dừng lại, như là nói không được. Trong lặng yên nhẫn nại đó, thanh âm trở nên khàn khàn: “Cậu phải sống tốt thật tốt đầy, Khúc Đồng Thu.”
“…”
“Cậu hận tôi không, Khúc Đồng Thu.”
Khúc Đồng Thu khóe mắt hồng hồng, nhìn người đôi mắt đã đỏ ngầu kia, rốt cuộc không tiếng động lắc đầu.
Anh cái gì đều chẳng có. Nhưng đây tốt xấu gì cũng là chấm dứt một cách quang minh lỗi lạc. Không có lừa gạt. Thứ nợ anh cũng hoàn lại. Trang Duy đối với anh so với tất cả người khác đã tốt lắm rồi. Trang Duy là người mà trong cuộc đời nay anh gặp được đối xử với anh nhân từ nhất.
Trang Duy ôm anh ngủ cả đêm, lần này không làm tình, chỉ ôm thôi, cứ như sợ anh lạnh, nắm thật chặt bàn tay anh. Cuối cùng trong lo lắng anh ngủ mất, còn nằm mơ nữa.
Khi mông lung tỉnh lại, chỉ cảm thấy ánh sáng mở ảo trong phòng, Trang Duy cũng đã mặc quần áo chỉnh tể, ngồi bên giường, nhẹ giọng gọi tên anh: “Khúc Đồng Thu, Khúc Đồng Thu.”
“Ừ…”
“Tôi phải đi làm.”
“A…” Khúc Đồng Thu chợt tỉnh táo, cũng muốn đứng lên, “… Mấy giờ rồi?”
Trang Duy dùng lực không lớn đè lại bả vai anh: “Hôm nay không có gì cần làm, cậu nghỉ ngơi đi. Cứ ngủ thêm lúc nữa.”
Trong ánh mắt chứa sự dịu dàng chưa từng có ấy, Khúc Đồng Thu chậm rãi nằm xuống.
Trang Duy vén chăn lại thay anh, ngồi nhìn anh, cầm lấy bàn tay anh trong chăn. Sự dịu dàng đến mức tưởng như đang mơ.
“Trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu cậu không muốn nấu thì gọi đồ ăn bên ngoài, trên tủ lạnh có số điện thoại, cậu biết đó.”
“Ừ.”
“Hôm nay nhiệt độ sẽ giảm, ở nhà đừng tiếc mà không dùng lò sưởi.”
“Ừ…”
“Nhớ rõ phải ăn cơm.”
“Ừ…”
Trang Duy lại nhìn anh trong chốc lát, cúi xuống hôn trán anh.
Xúc cảm ấm áp khiến anh gần như sinh ra hy vọng. Trang Duy lại rốt cuộc buông tay anh ra, đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi đi đây.”
Khúc Đồng Thu “Ừ” một tiếng cuối cùng, nhìn bóng dáng Trang Duy ra cửa. Lúc mở cửa ra, một luồng không khí lạnh ùa vào.
Quân Tử Chi Giao Quân Tử Chi Giao - Lam Lâm