When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 417: Biểu Hiện Của Trương Hãn
au khi rời khỏi bệnh viện Mông Hiểu Diễm quay đầu nhìn Trần Thái Trung, có điều gì hơi kì quái.
- Thật ra anh cũng không muốn để ý gã đâu, gã cũng được trả lời rồi.
Trần Thái Trung cười cười, hắn có tám phần chắc, Trương Hãn sẽ hỏi cho đến cùng, từ chuyện đầu tư, hắn đã gặp rất nhiều khó khăn, nếu Trương Hãn nói cho đến cùng, có thể sẽ nghiêm mặt gọi điện thoại cho chính mình.
Đương nhiên, tên này không truy hỏi, thì Trần Thái Trung cũng không sao cả, hắn đối với cái tin tức này thật ra không có quá nhiều kỳ vọng, cũng không nghĩ ra rằng Trương Hãn lại vẫn theo lối mòn cũ.
Tuy nhiên, lúc này hắn vẫn còn một người thân nữa của Mông Nghệ, nếu Trương Hãn biết điều thì chắc sẽ biết làm thế nào
Đúng là như thế, ba người đi được vài bước, Trương Hãn chạy theo đằng sau, nói vọng theo.
- Trưởng phòng Trần, sao lại vội thế, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà.
Kỳ thật bảo vệ lại không ngăn gã, có thể phó chủ nhiệm Trương cũng không muốn vượt giới, vì như thế làm cho sự việc trở lên phức tạp hơn.
Trương Hãn tự hỏi, mình trong toàn bộ chuyện này thì không có sai lầm gì, thậm chí gã còn chưa kịp nhìn khuôn mặt hai người đẹp kia trang điểm như thế nào, lỗi của y là khi tiến cử đầu tư không làm một cách công phu, không điều ra rõ đằng sau công ty giải trí này là có những việc dơ bẩn nào thôi.
Đương nhiên, sai lầm lớn nhất vẫn là trêu trọc Đường Diệc Huyên, theo cái lý này chỉ có thể miễn cưỡng xem như sơ xuất của sai lầm, làm động đến tính mạng của gã.
Vì thế, hắn mới có một thái độ tốt, lúc này Đường Diệc Huyên chưa tới, nhưng cháu gái của Mông Nghệ đã đến, điều này cho thấy việc trước đây chọc tức Trần Thái Trung cũng là một sai lầm lớn.
Mong sao, lúc này có thể sữa lỗi còn kịp
Đợi khi bốn người trở lại phòng bệnh, Trương Hãn nhìn Nhâm Kiều từ trên xuống dưới, nhưng y không phải đang đoán vị này lai lịch là gì, trên đời này ở đâu ra mà lại xuất hiện nhiều nhân vật lớn như thế, gã chỉ muốn nói, làm phiền cô ra ngoài một chút được không ạ.
Nhưng mà đối với những kẻ phá hoại như Trần Thái Trung, y thật sự không biết nói gì nữa, mà cái gã họ Trần cũng không suy nghĩ một chút ảnh hưởng, lại hỏi
- Anh Trương, anh mau nói ra đi, tôi còn việc phải làm nữa
Vậy thì chỉ có thể trông chờ vào tin tức này, dựa vào lực tác động mang lại thôi. Thúc đẩy trưởng phòng Trần ra quyết định. Làm cho cô gái này tránh đi, Trương Hãn thở dài, chậm rãi nói.
- Hai chúng ta đều muốn thu hút đầu tư, anh cũng biết, trong quá trình thu hút đầu tư, cường điệu về quy mô tài chính sẽ dễ dẫn đến sai lầm.
Gã vừa nói, vừa tỷ mỷ quan sát sắc mặt Trần Thái Trung, thấy mặt hắn không lộ một chút thần sắc nào, gã nói nhanh hơn một chút, cười với bộ dạng đau khổ.
- Giống như sai lầm của tôi ở Trung Thiên, so sánh với nhiều sai lầm khác, trên cơ bản cũng không thấm vào đâu, vấn đề là, có một số chuyện, đến bây giờ vẫn chưa bị người khác phát hiện.
Trần Thái Trung ra bộ như gã nói cho chính gã nghe vậy, nghe được một lúc thì đứng lên, nghe đến câu cuối cùng hắn nói, mới chớp chớp mắt, tặc lưỡi.
- Anh Trương, anh có thể thỏai mái hơn một chút được không?
- Tôi phát hiện ra vụ gián điệp, tôi xác định đúng là gián điệp.
Trương Hãn như bị ném bom vào mặt, nhưng săc mặt của Trấn Thái Trung không phải là quá để ý, y thoáng thấy chút tiếc nuối, đánh nói rõ hơn một chút.
- Hơn nữa còn có hai vụ, tôi cũng cảm thấy rất nghi ngờ.
- Gián điệp, vậy anh nên nói với cục an ninh quốc gia,
Trần Thái Trung nhìn gã với ánh mắt rất khó hiểu.
- Tôi là văn phòng thu hút đầu tư, anh nói xem, ý của anh là thế nào?
- Đây là vấn đề xuất hiện trong thu hút đầu tư, hơn nữa, tôi phải sát cánh với nó, người làm ăn này hiện tại hình như vẫn ở Thiên Nam.
Trương Hãn nhìn hắn trong mắt đầy thâm ý.
- Tôi biết, khă năng giúp đỡ của cục an ninh quốc gia.
Trần Thái Trung gật gật đầu, thực ra, hắn cũng không rõ về năng lực của an ninh quốc gia, nhưng hắn có thể suy ra, từ thủ đoạn phá án của cục cảnh sát, có thể đoán rõ được phong cách làm việc của an ninh quốc gia.
Cảnh sát trong quốc gia chúng ta, làm việc trinh thám tuy logic, có phân tích các loại, nhưng mà so sánh với cảnh sát quốc tế, thủ đoạn chủ yếu vẫn là tra xét lượng lớn, vẫn tập trung đánh vào dân đen, hướng tới xã hội tra các manh mối.
Cục an ninh quốc gia kia. Cũng tương tự như thế thôi, vì thế hắn rất tò mò với ý nghĩ của Trương Hãn.
- Anh có thể báo cáo với cục an ninh quốc gia một chút, không chừng lại còn được thưởng nữa đấy.
- Thưởng, đương nhiên là có rồi.
Trương Hãn cười nhếch miệng.
- Nhưng, lẽ nào anh lại không cho rằng, sự phối hợp trong công việc của chúng ta, loại thưởng này có nhiều hơn sao?
Lần này, Trần Thái Trung lại rơi vào tầm bắn của Trương Hãn, hắn cau mày phân tích một chút, mắt sáng lên, đúng vậy, hắn có phản ứng trở lại.
Bất chợt, hắn hình như nhìn thấy nhật báo Thiên Nam ‘Thu hút đầu tư mạnh mẽ, không quên an toàn quốc gia – trưởng phòng Trần Thái Trung văn phòng thu hút đầu tư, thành phố Phượng Hoàng’
Chuối, đương nhiên là muốn làm trước thôi, hắn gật đầu theo bản năng, ngẩng mặt nhìn Trương Hãn.
Người này không phải là không thuận mắt, nhưng anh dựa vào cái gì để không phục tôi chứ.
- Thực ra, cái tin này anh có thể không nói cho tôi biết.
Trần Thái Trung lắc đầu cười cười, cười phá lên.
- Hai chúng ta đều là thu hút đầu tư, anh cũng xem như lập công rồi.
Chuối, tôi đương nhiên là biết điều này, Trương Hãn trong lòng có nhiều khuất tất, nhưng tôi cũng xem như là tố cáo lập công, đó là việc công, Đường Diệc Huyên xem tôi như thế nào, hay vẫn là coi tôi như thế kia.
Báo cáo này, có thể bảo vệ y trong chuyện này, thu hút đầu tư, phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì đâu, nhưng thật sự có phải là có thể giữ được không, thật sự điều này không phải là dễ nói.
Cho dù có giữ được thì sẽ như thế nào đây toàn bộ quan chức cao cấp của Phượng Hoàng đều biết y trọc Đường Diệc Huyên, hẵn còn có thể thăng tiến nữa không?
Thật ra, y đã thu xếp chuyện này rất lâu rồi, lúc này không phải bất đắc dĩ, y làm sao mà có thể bỏ nhượng bộ chứ, hôm qua ngay lúc thức dậy y đã cân nhắc kỹ lưỡng, làm thế để thoát thân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện ra rằng lúc này không có biện pháp tốt nào cả.
Đường Diệc Huyên ở thành phố Phượng Hoàng, tiếng tăm thì lừng lẫy nhưng làm việc lại rất khiêm tốn, đối với người phụ nữ không tên tuổi kia, trên căn bản ông ta không có chút thủ đoạn nào để tạo quan hệ cả, người ta không thiếu tiền không thiếu quyền, thực sự là “đứng trên đỉnh cao không gì với tới”
Gã cũng chỉ biết đem ánh mắt mà nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung, nhưng quan hệ giữa hai người được xem không phải là “không chết không thôi” cũng tuyệt đối là giương cung bạt kiếm, y bỏ ra tiền mặt 350 ngàn hay một hai triệu, người ta nhất định sẽ không cần đến, Trần Thái Trung cho dù là tham lam, nhưng lúc này, cũng không thể không phòng tránh những nguy hại sau này.
Vậy chỉ có thể tặng công trạng cho người ta vậy, thành tích của Trần Thái Trung trong năm nay không tồi, thật sự là không tồi, một hai dự án nhỏ không là gì cả, vậy có thể đả động đến người ta, chính là “vụ gián điệp”
Trương Hãn thật sự tiếc nuối, đau lòng, nhưng mà còn có sự lựa chọn khác không, nếu có sự lựa chọn khác trên mặt y có cười được như thế này không.
- Thành tích này, với tôi không có gì cả, trưởng phòng Trần anh vẫn còn trẻ, tôi nghĩ là mượn hoa hiến phật, haha, đương nhiên cũng xem như là chuộc tội, anh xem?
“Muốn tôi thay anh nói với Đường Diệc Huyên”
Trần Thái Trung dương mắt lên tự đắc, trong lòng hơi do dự, rốt cuộc có nên ăn viên kẹo kia không, đương nhiên khó khăn cũng chỉ là khuyếch đại một chút.
- Anh Trương, tối qua anh cũng thấy rồi đấy, chị Đường cũng rất có thành kiến với anh đấy.
- Cái này tôi biết.
Trương Hãn cười với bộ dạng đau khổ.
- Cho nên, mới nhờ trưởng phòng Trần giúp đỡ nói giúp tôi, anh có gì cần cứ nói với tôi, ở đây tôi sẽ dốc hết sức lực của mình.
Cái vẻ mặt này, thực ra không phải đến mức thật như thế, phó chủ nhiệm Trương biết rõ ràng Đường Diệc Huyên căm hận mình, nhưng không ngờ rằng, thằng nhãi trước mắt này lại tăng giá thế này.
- Anh xem rôi có giống cái loại người này không?
Trần Thái Trung nhướn mày, nghiêm mặt nhìn gã, nhất thời mất cảm giác.
- Moị người đều muốn làm việc thu hút đầu tư, giúp được anh thì tôi sẽ giúp, kiến thiết kinh tế Phượng Hoàng cần mọi người cùng nhau nỗ lực.
Mông Hiếu Diễm nghe như thế, nhất thời kích động, che miệng nói.
- Phục anh rồi đấy Thái Trung, câu nói của anh làm tôi buồn nôn đấy, cũng chỉ là lưu manh giả danh tri thức thôi.
Đúng thế thật, Trương Hãn cho rằng thế, trên mặt gã thể hiện môt nụ cười chân thành, đầu hơi cúi xuống.
- Haha cái này thì có thể phải cảm ơn trưởng phòng Trần, hôm nay tôi mới biết được tư tưởng cao cả của anh, mạnh hơn nhiều so với Trương Hãn này, là một tấm gương cho tôi học tập.
- Anh Trương nói như vậy là khách khí rồi.
Trần Thái Trung cười rất vui vẻ, cách dùng từ cũng rất sinh động “ngài” giọng điệu không có chút gì là châm biếm cả.
Sau khi nói xong hai người trừng mắt nhìn nhau, chẳng ai nói câu nào cả, chỉ là mắt của cả hai bên đều dõi theo đối phương, mặt cũng thể hiện niềm vui sung sướng, đây đúng là bộ dạng “anh hùng tương tích”
Mới bắt đầu thì Mông Hiểu Diễm còn chưa để ý xem chuyện như thế nào, nhưng chỉ sau hai phút, phòng bệnh lại im lặng, không có ai nói chuyện cả, có chút hơi kỳ quái.
Hai cô gái quay sang nhìn nhau, cả hai cùng tủm tỉm cười, chỉ có điều mặt của phó chủ nhiệm Trương trước sau vẫn vui vẻ như thế, cơ mặt trên mặt trưởng phòng Trần, lại hơi cứng ngắc
Cuối cùng, vẫn là không chịu được, lại là Trương Hãn, gã lại thở dài.
- Trưởng phòng Trần, anh không phải là có việc khác nữa hay sao? Tôi không làm phiền nữa, việc của tôi, vậy phiền anh giúp cho.
“Tôi cũng muốn đi, nhưng anh lại không nói rõ mấy tên gián điệp ra. Tôi sao đi chứ?”
Trần Thái Trung hai tay xoa xoa vào má, chắc là do cười quá lâu.
- Giúp anh nói chuyện, tôi cũng không thể miệng không nói suông đúng chứ?
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu