Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 339: Oán Giận Thường Tam
ỏi rõ ràng lai lịch của Cáp Thành Cương, Trần Thái Trung càng thấy tức giận, mẹ kiếp, Thường Lão Tam… Món nợ ông tìm cảnh sát lục soát Ảo Mộng thành lần trước, tôi còn chưa tính đấy, hừ, đợi đấy nhé.
Vì cơn giận này, hắn không để ý đến Đinh Tiểu Ninh, mà giận dữ hầm hừ bước ra cửa.
Còn may, chiếc xe Lincoln của hắn vẫn còn đậu ở đằng kia, người bảo vệ đã rất tận tụy khi ngăn hai ba người định chạy đến gần mà ngắm chủ chiếc xe.
- Người anh em, đứng về phía sau được không?
Đây cũng xem như một cảnh kỳ lạ của Bích Viên, có xe chặn cửa, không ngờ bảo vệ còn muốn người ta đứng về phía sau, còn may, bây giờ mới khoảng mười hai giờ, vẫn chưa đến giờ tiếp khách.
Ngồi trên xe của Trần Thái Trung gần cả buổi, Đinh Tiểu Ninh mới thốt ra một câu, giọng cực nhỏ.
- Cảm ơn anh Trần ạ…
Nghe cái giọng trong trẻo dễ nghe này, nghĩ đến bên cạnh là bông hoa có thể ình tùy tiện hái, cơn tức của Trần Thái Trung lập tức liền tiêu tan.
- Tôi nói nhé, cô lẽ nào không biết mình trông rất hại nước hại dân sao? Còn chạy đi làm nhân viên phục vụ?
- Thì tôi cũng phải làm gì đó chứ?
Tay của Đinh Tiểu Ninh, rất thoải mái đặt lên đùi hắn.
- Đúng rồi, sao vợ của Quan Chí Bằng bị điên rồi?
Trần Thái Trung liếc cô một cái, cái liếc này suýt nữa nghiền phải một khối gạch trên đường, lập tức hắn không nói nữa, chuyên tâm lái xe.
Đợi khi hai người về đến Ảo Mộng thành, Cổ hân và Phó đồn trưởng Lý đều đã đến, vừa thấy hắn, Phó đồn trưởng Lý liền vui vẻ lên đón.
- Ha ha, Thái Trung, sao giờ mới tới?
Chuyện tiếp theo liền đơn giản. Trần Thái Trung và Phó đồn trưởng Lý bắt đầu nói chuyện, ý tứ trong cuộc trò chuyện cũng không ngoài việc: nếu cậu bảo đảm một lòng theo lão Cổ, chức Phó đồn trưởng này… không sớm thì muộn sẽ lên chức trưởng thôi
Phó đồn trưởng Lý thấy Trần Thái Trung không hứng thú lắm, không biết nói thế nào bèn lấy một gói giấy vuông vuông từ trong túi, rồi nhét vào tay hắn, kết quả là Trần Thái Trung không chút do dự đẩy đi.
- Lão Lý, anh làm thế này với tôi thật vô nghĩa, chuyện này tôi có thể nói giúp anh, thành hay không thật không dám nói. Trong hệ thống cảnh sát, tôi thật sự không thích hợp mà nhúng tay vào nữa, anh có biết bây giờ mọi người đều gọi tôi là gì không?
Lão Cổ ở một bên lắng nghe, cũng thầm gật đầu. Trên thực tế đúng là như vậy, không nói tên Trần này hiện tại danh tiếng xấu xa, chỉ nói trước đây không lâu, người ta mới nói được Vương Hoàng Vĩ đề bạt mình. Bây giờ lại giơ tay… coi Cục cảnh sát là do tên họ Trần này mở sao?
Tuy nhiên, suy nghĩ này của y, vẫn thật sự không thể nói với lão Lý, liên quan đến quan trường, bạn bè và đồng nghiệp có tốt mấy đi nữa, cũng không thể đến mức thẳng thắn với nhau, nếu chẳng may lão Lý sinh lòng căm ghét, thì chẳng có ý nghĩa gì nữa – anh có chỗ dừng chân rồi, không cho tôi dựa dẫm à? Đơn thuần kẻ no không biết kẻ đói đang đói mà.
Danh tiếng của Trần Thái Trung có xấu xa nữa, Phó đồn trưởng Lý cũng phải tiếp tục năn ni, danh tiếng xấu ư? Là người ta không với tới tuyến của tên họ Trần nên ganh ghét. Nếu với tới, ai chê xấu được chứ?
- Thái Trung, chuyện của anh, tôi thật sự chưa từng qua loa, người anh em này lần này thành hay không thành, anh vẫn phải tốn công sức rồi, tuy nhiên, bất luận nói thế nào thì tôi đều nhận lấy ân tình của anh.
Nói như thế mới được chứ, Trần Thái Trung gật gật đầu, anh cũng không thể ỷ quan hệ tốt giữa hai ta, mà hết sức ép anh đây chứ?
- Đúng rồi, sao không thấy Tiểu Mã? Chẳng phải cậu ta muốn tiến lên trước một chút sao?
- Tiểu Mã còn trẻ.
Chuyện này, lão Cổ dễ mở miệng tiếp lời, đương nhiên, y không thể nói là do lão Lý không thông báo cho Tiểu Mã đến.
- Lần này hy vọng của cậu ấy vốn không nhỏ, ừm, dù sao tương lai còn dài, nếu biểu hiện tốt, tôi cũng có thể giúp cậu ấy.
Nói nói vậy mà đã tới giờ ăn, Thập Thất đã sắp xếp bàn ăn xong, mọi người bắt đầu vui vẻ ăn.
Trong bàn có tám người, nam có Thập Thất, lão Cổ, lão Lý và Trần Thái Trung, nữ có Lưu Vọng Nam, Đinh Tiểu Ninh, Lý Khải Lâm và người tình của đồn trưởng Cổ, nhìn thấy Đinh Tiểu Ninh lại cùng cười nói với Lưu Vọng Nam, Trần Thái Trung có hơi không hiểu.
- Hai người từ lúc nào lại tốt như thế này hả?
- Chúng tôi vốn dĩ là chị em tốt mà.
Lưu Vọng Nam đá lông nheo với hắn.
- Trước kia còn ăn ở cùng nhau đấy.
- Chịu không nổi cô.
Thập Thất cười trêu ghẹo, y lại nhìn lướt qua Lý Khải Lâm và Đinh Tiểu Ninh, nhìn ánh mắt của Trần Thái Trung, bèn hơi có ý sùng bái.
- Anh Trần, diễm phúc này của anh, cũng thật ghê gớm nhỉ? Khi nào chia cho tôi một ít đây?
- Khải Lâm vẫn còn nhỏ, cậu không được ăn hiếp cô ấy.
Trần Thái Trung trong lòng đương nhiên là rất đắc ý, tuy nhiên ngoài miệng vẫn phải giả vờ.
- Hay là, tôi chia cho cậu một chút số ôn thần, được không?
- Người ta không còn nhỏ nữa.
Lý Khải Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng lại gây ra một tràng cười vang, trong số những người có mặt, hơn phân nửa đều biết, trong tâm cô bé này, vẫn luôn ở cả Trần Thái Trung.
- Vậy thì tôi thật nhận không nổi.
Thập Thất hoảng sợ xua tay, bộ dạng ấy vô cùng buồn cười.
- Anh Trần, xương cốt của anh chắc chắn, tôi thật sự không được rồi.
- Đúng rồi Thái Trung, người hôm nay ức hiếp Tiểu Ninh, rốt cuộc là người thế nào vậy?
Lưu Vọng Nam lên tiếng, nhìn ra được, cô đang nỗ lực tạo quan hệ tốt với Đinh Tiểu Ninh.
Tuy rằng cô gái này hôm nay vừa làm hỏng chuyện tốt giữa cô và Thái Trung, nhưng Lưu Vọng Nam đã quyết định từ rất lâu, phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với mỗi người con gái của Trần Thái Trung.
- Cáp Thành Cương, là người như thế nào?
- Cáp Thành Cương?
Thập Thất nghe thấy cái tên này, lập tức xị mặt, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Khốn kiếp, nó muốn chết à? Đến người con gái của anh Trần cũng đám động đến? Tôi thấy Đế Vương Cung không muốn mở cửa nữa rồi đây!
- Đế Vương Cung?
Lão Cổ nghe thấy ba chữ này, lập tức buông đũa xuống, y chưa từng nghe qua Cáp Thành Cương, nhưng Đế Vương Cung lại là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của Ảo Mộng thành.
Quan trọng là, Đế Vương Cùng tìm Cục cảnh sát thành phố đặc biệt tiến hành lục soát Ảo Mông thành! Y nghiêng đầu nhìn nhìn Trần Thái Trung.
- Chuyện gì thế? Thái Trung, có cần xử bọn chúng một chút không?
- Không cần nữa.
Trần Thái Trung lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn lão Cổ, người ta có ý như vậy là hắn hài lòng rồi.
- Lão Cổ, anh đang ở vào giờ phút quan trọng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, đối phó với Thường Tam, hừm, chờ khi nào tâm trạng tôi hơi tồi đi.
- Anh Trần, nhân nghĩa!
Phó đồn trưởng Lý giơ ngón tay cái lên, đây là sự tán thưởng từ trong tâm, đương nhiên, nịnh bợ là điều không tránh khỏi.
- Ha, đừng nói gì nữa, anh em ta cạn ly.
Lão Cổ nâng ly rượu lên, sự cảm động trong lòng y, đương nhiên là không cần phải nói.
Y sớm có ý xử lý Thường Tam rồi, tuy nhiên trước kia chưa có khả năng, bây giờ sắp có khả năng rồi, cẩn thận hành sự mới là vương đạo, Trần Thái Trung có thể thông cảm nỗi khổ của y, có thể tìm được chỗ dựa vững chắc biết lạnh biết nóng thế này… Thật vinh hạnh.
- Tiếc là Bưu mặt chó toi rồi.
Thập Thất cũng tiếc nuối lắc lắc đầu, rồi lại thở dài, y biết Bưu mặt chó và Mã Phong Tử đi theo Trần Thái Trung.
- Nếu không, cậu ấy cũng có thể ra mặt dạy dỗ Thường Tam một chút.
- Cáp Thành Cương là người của Thường Tam?
Đinh Tiểu Ninh cả buổi mới phản ứng lại, không khỏi sợ hãi xanh mặt, bon chen cấp bậc không giống nhau, cô thậm chí không biết Đế Vương Cung là sản nghiệp của Thường Tam.
Tiếng xấu của Thường Tam, trong tai bọn côn đồ kia, là đáng sợ vô cùng, nghĩ đến điều này, cô không kìm được sự sợ hãi, hôm nay nếu Thái Trung không đến nơi, thì rắc rối to rồi.
- Ha, cô là người của anh Trần, có gì đáng sợ chứ?
Thập Thất cười, có thể là men rượu ngấm vào, y cười hơi xấu xa.
- Thường Tam mà dám chọc Thái Trung, hừ, hắn tự sát trước còn hơn, ít nhất có thể ít chịu tội hơn.
- Thường Tam cũng có người ở tỉnh đấy.
Lão Cổ nghiêm túc giải thích, nghiêng đầu nhìn Trần Thái Trung một cái.
- Thái Trung, nếu có thể nhịn được, thì anh cứ nhịn cái đã, đợi khi bổ nhiệm của tôi xuống, hai ta hợp lực, xử lý hắn đến cùng!
- Hôm nay không rảnh mà quan tâm đến hắn.
Trần Thái Trung cười nhẹ một tiếng, rồi nâng ly rượu lên.
- Đêm giáng sinh đấy, Mọi người có phát hiện không, tôi ngày càng có tình cảm?
Xì một tiếng, rượu trong miệng Phó đồn trưởng Lý bị phun ra xa.
- Anh Trần, anh đây là mưu sát đấy, anh thế nào đi nữa cũng đợi tôi nuốt ngụm này xuống rồi mới nói có được không hả?
Tên lão Lý này, không được nhé, chả trách bằng tuổi với lão Cổ, mà bây giờ mới là Phó phòng, còn vẫn cứ làm cấp dưới cho lão Cổ, Trần Thái Trung trợn mắt, trong lòng có chút cảm thán.
Anh học theo lão Cổ một chút, biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói, anh đây không để ý anh mạo phạm, nhưng quan trường không phải cho anh lẫn lộn như thế này, quan hệ có tốt đi nữa, cũng phải biết tôn ti.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, do Phó đồn trưởng Lý "Ngây thơ và dễ thương", nên Trần Thái Trung lại mơ hồ nảy sinh chút cảm giác tín nhiệm, ít nhất, kiểu người thẳng tính thế này, không cần đề phòng quá mức.
- Đúng vậy, đêm nay là đêm giáng sinh.
Lưu Vọng Nam cười ha ha gật đầu, cô là nhân vật số hai của Ảo Mộng thành, nơi này vì lễ Tây này, đã chuẩn bị không ít hoạt động.
Tuy nhiên, lời của cô là có ý.
- Lễ giáng sinh, còn được gọi là Lễ thất thân, có phải không, Tiểu Ninh?
Năm 97, cách nói lễ giáng sinh đồng nghĩa với lễ thất thân này, vẫn chưa có, đủ loại hiện tượng đã xảy ra, sự lưu hành của cách nói này, chẳng qua là ý nghĩa quy nạp và tập hợp.
- Điều này…
Đinh Tiểu Ninh bỗng hơi đỏ mặt, cuối đầu nâng ly rượu lên.
- Tôi không rõ lắm.
Nhìn vẻ xinh đẹp này của cô, Trần Thái Trung trong lòng liền rung động, hừm, đêm giáng sinh gì chứ? Anh đây không tin cái tà này, buổi chiều đã hành quyết cô bé này!
Sau khi ăn uống no say, Trần Thái Trung mỗi tay một người, dắt Lưu Vọng Nam và Đinh Tiểu Ninh đi về phía sau nhà.
- Tiểu Ninh, đi xem thử phòng của Vọng Nam nhé, tôi uống hơi nhiều rồi, ngủ một lát đã.
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu