Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 316: Về Luân Đôn
ài ngày sau, người đến hội giao dịch ngày càng ít. Thực tế là thế này, mỗi một giao dịch trước vài ngày sẽ rất sôi động, sau đó lại giảm dần, như giao dịch mười ngày như vậy, vài ngày sau lại giảm xuống thực tế là quá bình thường.
Có được hợp đồng của ICI, lại có được thư mời của Debby, nhóm ba người xem như đã vượt quá nhiệm vụ được giao. Đến hai ngày cuối cùng, nếu không phải đợi chờ những Kiều bào có thể đến, ba người đều có ý định quay về Luân Đôn sớm.
Lần khảo sát thu hút đầu tư này, thời gian là hai mươi ngày, bỏ đi thời gian đi đường, cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy ngày, sau khi ba người Trần Thái Trung quay về Luân Đôn, Vương Ngọc Đình đề xuất phải đuổi kịp đại đội.
Lời đề nghị này, gây cho Trần Thái Trung phản đối kịch liệt,
- Họ đều có mục tiêu đã định, chúng ta đi theo để làm gì? Không bằng chúng ta hãy phát huy tính năng động chủ quan, chính mình tìm kiếm mục tiêu khách hàng, anh nói phải không, lão Tạ?
Bản thân Tạ Hướng Nam thì sao cũng được, dù sao ba người chúng ta đã có được thành tích như vậy, đủ để ngăn chặn miệng đời của bất kì người nào. Dù sao khi Dương Nhuệ Phong rời khỏi, cũng không nói họ nhất định phải đuổi theo, ngược lại nói là “Được ở lại Luân Đôn là tốt nhất rồi, không thì trực tiếp về nước cũng được.”
Nếu được ở lại Luân Đôn, tự nhiên giảm được một số chi phí tiêu dùng của đoàn khảo sát, tên ngốc cũng đã nghĩ ra được.
Chỉ là, có một vấn đề rất quan trọng, Phó trưởng phòng Tạ cho rằng nên suy xét một chút,
- Phí chi tiêu nên tính như thế nào? Nếu không chi trả lại thì làm sao đây?
Không chi trả? Họ dám! Trong lòng Trần Thái Trung hừ một tiếng. Tuy nói lần này chỉ kí có một hợp đồng, nhưng trong số người mà nhà họ Gia giới thiệu, vài người có mong muốn đầu tư vào Đại Lục, đến lúc đó không chừng họ cũng sẽ đến Phượng Hoàng để khảo sát.
Đúng thế. Tính chất của công việc thu hút đầu tư là như vậy, đây không phải là dạng công việc dựng sào thấy bóng, giai đoạn đầu có làm tốt đến mấy, bạn cũng nên chấp nhận người khác suy xét lại. Dù sao cái này phải dùng đến tiền bạc, cẩn thận chút là điều bình thường thôi.
Thành tích tốt như vậy, không chi trả lại, sao được chứ?
Đương nhiên. Trần Thái Trung khẳng định sẽ không nói những lời kiêu ngạo này trước mặt Vương Ngọc Đình, hắn chỉ khẽ cười một tiếng,
- Được thôi, tôi sẽ đi trước, dù sao ba chúng ta cũng đã cùng nhau phấn đấu trong mười ngày, cũng nên vui chơi… À không, nên phát triển mục tiêu khách hàng thôi.
Vương Ngọc Đình nghe được chỉ cười. Nói thật, người ta du lịch mua sắm, mình thì như tên ngốc giữ vị trí triển lãm, cách đãi ngộ này, không ai có thể cân bằng tâm trạng được.
Trưởng phòng Trần bất cẩn nói ra, chính là những gì mọi người đang nghĩ, chúng ta có thể giữ vững vị trí, đã làm tất cả những gì có thể rồi, hiện giờ… các anh chơi của các anh, chúng tôi sẽ chơi theo chúng tôi.
Còn về chi trả. Cô ấy cũng không nghi ngờ năng lực của Trần Thái Trung, thật ra quyền lực của nhà đầu tư rất lớn, chỉ cần có thành tích xấp xỉ, với vị trí của Trưởng phòng, chỉ cần có quan hệ tốt với lãnh đạo, chi trả nhiều chút cũng không hề gì?
Nhưng mà, có một vấn đề quan trọng, cô ấy cho rằng nên sớm đề ra,
- Vậy chúng ta chỉ có thể đi chơi ở những nước nói được tiếng Anh… Ừ, công việc qua rồi, các anh ai đã học qua ngoại ngữ thứ hai?
Ngoại ngữ thứ nhất của tôi sắp quên sạch rồi!
Tạ Hướng Nam không thể không hối tiếc nhìn Trần Thái Trung, đưa ra một lời giải thích cực kì hiếm có
- Thì đó Thái Trung, tôi muốn đi Rome nhất, tệ thật.
- Còn cô?
Trần Thái Trung quay sang nhìn Vương Ngọc Đình,
- Nghe có vẻ cô cũng không muốn đi Iceland? Chúng ta đi Italy nha?
- Tôi muốn đi Paris nhất.
Mắt của Vương Ngọc Đình bắt đầu sáng lên, giây phút này của cô, có chút giống phụ nữ hiện đại hơn là một quan chức chính phủ,
- Tôi mang không ít tiền, muốn mua đồ…
- Mỗi một phụ nữ đều muốn đi Paris.
Tạ Hướng Nam liều lĩnh nói lên một câu, quay sang nhìn Trần Thái Trung,
- Nếu không chúng ta nhờ đại sứ quán liên hệ với hai người phiên dịch tiếng Italy và tiếng Pháp?
Đối với bọn họ mà nói, chuyến đi Châu Âu chỉ còn một tuần nữa, tìm đoàn du lịch có hơi gấp rút, với lại người ta cũng không thể vì ba người họ mà chuyên tạo ra tuyến du lịch. Tạ Hướng Nam dựa theo thói quen, trước tiên nghĩ đến tìm tổ chức.
- Có được không? Không phải chỉ là tiếng Italy và tiếng Pháp sao? Giao cho tôi đi.
Trần Thái Trung lắc đầu, một khi tìm tổ chức sẽ không còn tự do nữa.
- Một buổi tối tôi sẽ học được hai môn này.
- Anh phóng đại đi!
Vương Ngọc Đình cười ngặt nghẽo, cô ấy cảm thấy Trưởng phòng Trần quá thú vị,
- Có thời gian đó, anh hãy đuổi kịp vốn tiếng Anh của anh trước đi…
Trần Thái Trung biết, thông qua những ngày tiếp xúc tại triển lãm, Vương Ngọc Đình đã đủ biết đến trình độ tiếng Anh của hai người họ, nói như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng hắn thông qua những ngày tiếp xúc này, phát hiện một hiện tượng khác: thật ra thứ ngoại ngữ này, nếu được dùng đến, chỉ là nói đến vốn tiếng Anh, thứ ngữ pháp được học trong trường, không tính phần tham gia kiểm tra, thật ra không có nhiều tác dụng.
Liên kết với người nước ngoài, cứ lắp bắp nói vài câu chữ quan trọng là đủ rồi, cộng thêm hành động nữa, cơ bản không hề có vấn đề gì, giống như triển lãm ở Birmingham, hắn và thương gia của Tây Ban Nha, tiếng Anh của mọi người cũng không thông thạo, nhưng lại dùng tiếng Anh trao đổi rất ư là vui vẻ.
Anh nếu cẩn thận sử dụng ngữ pháp, người Đức và Tây Ban Nha người ta ngược lại sẽ không chịu nỗi,
- Đừng nói những thứ vô ích có được không?
Nếu muốn so trí nhớ, gấp lên thì hắn vẫn sẽ nhớ được vài từ vựng. Đương nhiên, mọi người đều biết, họ Trần có chút thành kiến đối với người da trắng —— hoặc có thể nói ngoài người da vàng ra, thì tất cả loại người còn lại hắn đều có thành kiến.
Cho nên, thông thường hắn không mấy hứng thú bỏ nhiều công phu vào môn ngoại ngữ, nhưng trước mắt lại cần thiết, vậy thì phải bỏ công sức thôi.
- Tôi nói trưởng phòng Vương à, không phải giống cô nói đâu, nếu tôi có thể học được tiếng Pháp và tiếng Italy trong một ngày thì sao?
- Vậy hai người đánh cuộc đi
Không biết vì cái gì, hôm nay lời nói của Tạ Hướng Nam đặc biệt nhiều, tuy vẫn là bộ dạng ngơ ngác, nhưng vẻ mặt rõ ràng tích cực hơn. Xem ra, dứt bỏ công việc đi vui chơi, quả thật có thể điều động tính tích cực của mọi người.
- Được, tôi cược…
Trần Thái Trung gật gật đầu,
- Nếu tôi không học được, thì sẽ mua… mua một món dưới hai trăm bảng Anh cho cô, tùy cô chỉ định là thứ gì.
- Tôi không có nhiều tiền như anh.
Vương Ngọc Đình liếc hắn một cái,
- Nếu tôi thua, thì… đợi khi anh đến Tố Ba, tôi đãi anh một bữa cơm, dưới hai trăm, tôi nói đến Nhân dân tệ.
- Cô nói như vậy là không đúng rồi.
Tạ Hướng Nam lại lên tiếng.
- Trưởng phòng Vương, cô thật cho rằng anh ta sẽ học được? Hai môn ngoại ngữ đấy, trong một buổi tối!
Cũng đúng, trong lòng Vương Ngọc Đình cân nhắc lại,
- Vậy đi, nếu anh học được, tôi giúp phòng nghiệp vụ số 2 của anh kéo một dự án trên mười triệu, còn anh? Gía tiền có phải nên tăng lên?
- Được, tôi tăng.
Trần Thái Trung cười hì hì đưa tay lên.
- Năm trăm bảng Anh, không ít chứ?
- Còn chưa tới mười ngàn, không được.
Vương Ngọc Đình rất kiên quyết lắc đầu.
- Ít nhất là hai ngàn bảng, cô kéo một dự án mười triệu, số tiền này không ít chứ?
- Được, hai ngàn thì hai ngàn.
Tạ Hướng Nam lên tiếng.
- Ừ, vậy sao được, hai người đánh cược thôi thì không có nghĩa gì, tính phần tôi vào, ừ, tôi cũng cược hai ngàn, cược Thái Trung học được hai môn ngoại ngữ, cô cộng thêm một dự án nữa.
- Hà? Hôm nay Trưởng phòng Tạ cũng nhiều lời quá nhỉ.
Vương Ngọc Đình nhìn anh ta rất lạ, dường như cô ta ý thức được điều gì, mình bị tên đầu gỗ này gài bẫy?
“Hay là Trưởng phòng Trần sớm đã học qua tiếng Pháp và tiếng Italy?
- Cái này tôi thật không biết.
Tên đầu gỗ lắc đầu cộc lốc,
- Nhưng mà, tôi có lòng tin vào Thái Trung mà, anh ta là loại người luôn mang đến ngạc nhiên cho bạn.
Trần Thái Trung nghe thế liền vui mừng vô cùng
- Ha ha, lão Tạ, cái tên này… ngày càng biết nịnh bợ lãnh đạo rồi đấy, ừ, được sự ủng hộ của anh, tối nay… tôi không ngủ!
Ba người dù có đấu võ mồm, vẫn là cười hì hì cùng nhau dạo Luân Đôn một ngày, đến Big Ben, Tower Bridge, Hyde Park, đợi đến khi tới Viện bảo tàng Anh, Trần Thái Trung lại bỏ đi
- Hai người cứ đi, tôi đi mua tự điển và băng đĩa…
Đối với cảnh quan tự nhiên hắn vô cùng thích thú, nhưng đối với điểm tham quan văn hóa của nước Anh lại không mấy yêu thích, một thứ cảm giác ưu việt đã ăn sâu vào trong, khiến hắn xem thường những thứ này, hắn càng lo lắng, lỡ như mình thấy được văn hóa di tích Trung Quốc bị cướp đoạt đặt trong viện bảo tàng, rất khó khống chế mong muốn sẽ lấy lại thứ đó trong đêm.
Nhân cơ hội đi một mình này, Trần Thái Trung bắt đầu điên cuồng mua sắm tại Luân Đôn, chỉ trong vòng hai tiếng đã chi hết hơn chín trăm ngàn bảng Anh. Căn bản là đang gom hàng, đúng thế, hắn đã “nghèo” rất lâu rồi, trong tay có tiền bán thuốc phiện, sao lại không tiêu chứ?
Đương nhiên hắn biết, Paris là thiên đường mua sắm, tuy nhiên, hắn thật sự không muốn người ta biết đến bí mật của nhẫn Tu di
- Paris có, nơi này cũng có thể có, nhưng mà mắc hơn chút thôi, dù sao số tiền này cũng kiếm được từ nước Anh, chà, anh mày không lấy lợi lộc từ mấy tên khỉ lông trắng đâu…
Thế là, đợi đến khi Vương Ngọc Đình và Tạ Hướng Nam trở về, ngạc nhiên phát hiện, Trần Thái Trung một mình đi dạo lâu vậy, ngoài hai quyển tự điển hai hộp băng đĩa cộng thêm một máy ghi âm bỏ túi ra, không hề mua bất kì thứ gì khác.
Ngược lại là hai vị này, túi lớn túi nhỏ mang về không ít.
- Hai người làm gì mà lâu về thế?
Trần Thái Trung có chút buồn bực, sắp mười giờ rồi,
- Không sợ không an toàn sao?
- Trưởng phòng Vương nhất quyết đòi xem ca kịch.
Vẻ mặt Tạ Hướng Nam ra vẻ khổ sở, hiển nhiên, đối với một người sắp quên hẳn tiếng Anh mà nói, đây là cách tra tấn vô nhân đạo dị thường.
- Sắp đến Giáng Sinh rồi, trên đường nhiều người lắm.
Vương Ngọc Đình lại cười nói vui vẻ,
- Đúng rồi Trưởng phòng Trần, tiền của tôi không nhiều nữa, anh mau học đi, tránh sáng ngày mai anh lại nói tôi ức hiếp anh!
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu