"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 231: Sau Khi Bắn Nhau.
gười đàn ông chưa giơ tay lên thì Trần Thái Trung đã lạnh lùng hừ một tiếng giơ tay lên.
Theo quán tính, họng súng của người đàn ông đã lần nữa chỉ hướng Trần Thái Trung. Y vừa có ý định lên nòng súng thì tay phải đã cảm thấy rung mạnh, lập tức không còn sức lực buông xuống dưới.
Trần Thái Trung đem năm đầu đạn trả về, dùng cách ném phi, kiên quyết đem đầu đạn ghim vào trong cơ thể người đàn ông mặt sẹo. Hai đùi ba viên, còn lại hai viên trùng ở cánh tay phải.
Mọi việc xảy ra thật sự quá nhanh, những người đứng xung quanh còn chưa kịp có phản ứng gì.
Đến bây giờ trong tai người đàn ông mặt sẹo mới vang lên tiếng hét:
- Tiểu Đồ cẩn thận…
Người trẻ tuổi bị Trần Thái Trung dọa rồi, y biết rõ tài bắn súng của Tiểu Đồ, bắn nhanh súng chuẩn. Ban đêm bóng đèn cách hai trăm mét, một phát súng một cái, y có thể bắn hết ba mươi cái trong một phút đồng hồ.
Với tài bắn súng như vậy trong khoảng cách đánh người vẫn chưa kịp nổ súng đã bị đối phương đánh ngã. Điều này sao có thể không khiến y sợ hãi? Vì thế vội vàng hét lên nhắc nhở.
Trương Lực cũng ngây người đứng xem. Y đã đấu đá lung tung nhiều năm, ngày tháng ở loại “ thành thị lớn “ này, đã làm cũng chỉ là hò hét đám người cầm đao thiết côn linh tinh chặt đông chém tây, nổ súng. Không phải là không thể được, tuy nhiên đó chỉ là làm ở thời điểm không có ai
Người thanh niên mới vừa hét lên xong, thấy cơ thể Tiểu đồ lắc lư, hai chân khụy một cái đã quỳ trên mặt đất. Hiển nhiên đối phương thừa dịp giơ tay đã phóng ra thứ ờ trong tay
Trần Thái Trung phát ra năm viên đạn tốc độ thật sự quá nhanh. Đừng nói ngọn đèn đêm rất sáng, cho dù ngay ban ngày cũng không có người kịp thấy. Người thanh niên đương nhiên không biết Tiểu Đồ có việc gì.
Không biết không đáng lo, hiện giờ y chỉ biết rất nguy hiểm. Như vậy đủ rồi - đối diện y chính là nhân vật rất nguy hiểm, hoàn cảnh của y… càng nguy hiểm.
Cơ thể y chợt chớp động, rất nhanh đã lui ra sau đám người. Tốc độ không hề cân xứng với cơ thể mập mạp của y. Trần Thái Trung nhìn có vẻ lạ.
“Tốc độ di chuyển của người này vượt qua mình rồi…”
Nhưng vấn đề là, đối phương không có tiên linh khí gì.
Ngay sau đó, người thanh niên kia chỉ chạy như vậy vài bước liền ngồi xuống. Bắt đầu thở hồng hộc. Trần Thái Trung biết con người có tiềm năng như vậy, nhưng tên này… có vẻ quá sợ chết thì phải?
Hắn ở đây đang phân thần, người đàn ông mặt sẹo quỳ trên mặt đất súng đã chuyển sang tay trái. Hiển nhiên người này còn định tiếp tục nổ súng.
- Anh còn có mặt mũi để sống sao?
Trần Thái Trung nghiêm mặt nhìn về phía người tên là Tiểu Đồ tức giận quát:
- Súng của anh có thể bắn chết người không, nhanh chóng tự sát đi, không mất mặt lắm…
Đương nhiên tức giận chỉ là vẻ mặt. Trên hết hắn cố gắng gây sự chú ý của đối phương. Tuy nhiên ý chí của thằng nhãi này kiên cường hơn người bình thường. Không thể làm thế, hắn lại tăng thêm một chúc lực đạo.
Ngay sau đó, người đàn ông quỳ trên mặt đất mất hết can đảm. Chỉ cảm thấy lời nói này của đối phương thực sự quá đúng. Dùng súng đánh không chết đối phương, ngược lại để người ta ném đầu đạn găm đầy người mình. Làm cho huyệt đạo cơ thể chảy máu. Người như vậy sống còn có nghĩa lý gì.
Vì thế, một cảnh tượng khiến ọi người khiếp sợ đã xảy ra. Người đàn ông mặt sẹo cố gắng nâng tay trái của mình lên, đưa họng súng chỉ vào huyệt thái dương của mình, không chút do dự bóp cò.
Bằng…
Óc văng khắp nơi!
Người thanh niên tuy là trốn sau đám người nhưng cũng nhìn rõ hiện trường. Thấy một câu của Trần Thái Trung không ngờ có thể khiến Tiểu Đồ xấu hổ tự sát. Không khỏi hoảng hót, đây là người như thế nào, là ai?
Tiểu Đồ là tay súng đỉnh cao nhất mà cha y lựa chọn. Chẳng những có tài bắn súng hoàn hảo, ngoài ra có nghị lực hơn người khác rất nhiều. Không ngờ lại tự sát như vậy.
Trương Lực cũng không nghĩ nhiều như vậy, thấy đầu Tiểu đồ nổ tung giống như dưa hấu. Không kìm nổi chạy vài chục bước, quay đầu tìm người thanh niên. Khi y phát hiện bạn mình đã chạy ra phía sau đám người, không ngừng hoảng hốt muốn chốn đi.
Điều tiếc nuối chính là y đã không tìm thấy chỗ nào để ẩn nấp. Đa số mọi người phản ứng kém người trẻ tuổi kia, nhưng cũng không kém quá nhiều.
Trong nháy mắt đám người trước mặt Trần Thái Trung dạt ra bốn phía. Tất cả mọi người chạy ra cách hắn đến năm mươi mét, ngoại trừ… mấy thi thể trên mặt đất.
Đây cũng không phải là anh mày giết người.
Trần Thái Trung bất đắc dĩ nhún nhún vai, xoay người nói với mấy người đi cùng mình:
- Nhìn gì vậy chưa thấy người tự sát bao giờ à? Đi đi…
Nghe những lời này ai có thể coi đây là tự sát thông thường đâu.
Tuy nhiên, Bưu mặt chó Mã Phong Tử, A Khoan đến bốn tên đàn em đều không thích thú với việc này. Mấy người họ đều hồn bay phách lạc. Thấy hắn lên tiếng mới đần độn gật gật đầu hiển nhiên tất cả mọi người vẫn chưa hết khiếp sợ.
Trần Thái Trung đi đầu, đám người đi theo sau thành một hàng. Mà dám người vừa thấy hắn đấu đá lung tung thì hoảng hốt tránh đường. Hiện giờ cũng không có ai muốn xông lên gây náo loạn.
Trương Lực cho dù không biết trên người Tiểu đồ đã xảy ra gì. Nhưng người ta trong nháy mắt đã đánh ngã bốn người kia, là bốn người thân thủ tốt nhất, không thể nghi ngờ chắc chắn là cao thủ.
Tám người cứ hiên ngang như vậy đi qua đám người, rời khỏi đi đến rất xa, Trần Thái Trung mới quay đầu chỉ một tên gật gật đầu, cũng không nói cái gì.
Tên kia sợ tới mức nhất thời rùng mình một cái.
Trên người y cũng có một khẩu súng lục. Tuy nhiên nhìn bộ dạng bi thảm của Tiểu Đồ, nào dám rút súng ra, trong lòng bàn tay phải đã toát mồ hôi, cảm nhận được khẩu súng có chút âm ẩm trượt. Trần Thái Trung chỉ cũng không sao, nhưng bàn tay phải của người này không ngừng toát mồ hôi. Mà cả sống lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Hiển nhiên người ta là nói, mình không động súng coi như mạng tốt, tên kia… sao lại biết túi quần mình có súng?
Bỏ qua phản ứng của những người xung quanh. Tiếp tục nói về mấy người Trần Thái Trung.
Đi ra xa rất xa, cũng không ai dám nói chuyện. Cuối cùng A Khoan thật sự không kìm nổi run rẩy hỏi:
- Chú… chú Trần, chú có bị thương không?
Vốn dĩ y không gọi Trần Thái Trung là Chú Trần đâu, trong lúc này y cũng không dám gọi là anh Trần, lại gọi là chú Trần.
- Đúng vậy, tên kia tự sát cầm trong tay khẩu 45.
Mã Phong Tử nói tiếp, bọn họ đi sau Trần Thái Trung không thấy hết sự việc xảy ra
- Súng kia tôi chơi qua rồi…
- Anh Trần sao có thể bị thương…
Mã Phong Tử lạnh lùng ngắt lời y. Mã Phong Tử không ngờ lại ngây thơ như thế, khiến vẻ mặt hắn không nhịn được. Tuy nhiên y không nói ra khúc mắc giữa Trần Thái Trung và Bưu mặt chó, chính tỏ y là đàn em đáng tin.
- Có chuẩn bị thì súng lục có là gì đâu.
Bưu mặt chó cũng chen vào.
- Vận may đến với anh Trần, đến súng trường còn không sợ, thật sự là việc hiếm thấy.
Nghe đến đó A Khoan hiểu ngay, hóa ra đây là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.
- Ha ha, tôi còn tưởng rằng… Đó là sách võ hiệp khoe khoang, hóa ra có người như thế thật. Chú Trần… chú khụ khụ…
Y còn chưa nói hết chỉ thấy mấy người đi bên Trần Thái Trung quay người nhìn y căm tức, cuối cùng ho khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tâm trí của Trần Thái Trung không để ý đến y. Hắn nhìn Bưu mặt chó một cái. Cũng không đoán ra người này có y che chắn ình hay là thật sự cho rằng như vậy. Tuy nhiên lời vừa nói của y cũng là lời giải thích vô vị.
Chỉ có điều cao thủ võ lâm thì là cái gì. Có chống đỡ được súng chĩa vào đầu sao?
Thật ra trong lòng hắn vẫn cảm thấy Bưu mặt chó không vững vàng bằng Mã Phong Tử. Hơn nữa dường như… còn có vẻ như nghiện thuốc phiện. Trong xã hội, hai người đều sống dưới bầu trời, cùng là chết. Biểu hiện của Mã Phong Tử không có chút nào giống kẻ điên.
Trong lòng hắn thật sự không có cảm nhận tốt về Bưu mặt chó. Người trở mặt vô tình ai lại thích. Tuy nhiên, nghĩ lại ảo tường “Mình cần may mắn mới có thể gầy dựng” cũng không phải là việc xấu gì. Ít nhất tên kia muốn cân não suy nghĩ, chắc chắn là không chịu nổi, cũng phải bị mình đánh tới kêu cha kêu mẹ.
- Anh Trần, chuyện này, anh xem… còn muốn tìm bọn họ gây phiền toái nữa không?
Bưu mặt chó nào biết suy nghĩ của hắn còn chủ động thể hiện sự trung thành.
- A Khoan, những người đó lai lịch thế nào anh có biết không?
Trần Thái Trung nghiêng đầu hỏi A Khoan. Hắn không am hiểu về súng, đương nhiên cũng sẽ không biết thân thủ của Tiểu Đồ và tài bắn súng cấp bậc nào đó. Tuy nhiên việc gì cũng phải làm rõ chút đúng không?
Nếu không đến lúc đó người ta đến tính sổ hắn. Thật ra hắn không sợ, cần một loạt súng quét ngang hắn vẫn có thể thoát thân, nhưng những người khác thì làm sao?
Hắn không có bạn, bạn ngày xưa chết đã chết hết. Dù sao lăn lộn xã hội đen không có kết quả gì tốt. Nhưng nếu xảy ra, tôn nghiêm của La Thiên Thượng Tiên có cần hay không?
- Người như thế… tôi cũng chưa thấy qua.
A Khoan cũng trầm ngâm một chút. Lắc đầu nhíu mày.
- Tuy nhiên tên bắn súng đã chết kia cũng rất khá có lẽ cũng là cao thủ…
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu