Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 214: Gió Êm Sóng Lặng
hế này là chống lại người của Cục công an Thành phố. Trương Khai Phong thật sự sẽ không kiêng kị nhiều đến như vậy. Phía dưới có tiểu quỷ khó chơi, nhưng Cục công an Thành phố lại là một việc khác. Nói không khách khí, Vương Hoành Vĩ thấy anh ta cũng phải nể mặt vậy!
Ban đầu, anh ta cũng không tính quá nghiêm khắc. Tuy nhiên, vừa rồi tên Cảnh sát trưởng nhỏ bé kia đã rất khinh miệt cự tuyệt không nghe điện thoại mà anh ta đưa qua. Điều này làm cho anh ta có cảm giác hơi hơi tức giận.
Đợi tới khi Cảnh sát trưởng nhỏ bé kia tiếp nhận điện thoại của Trần Thái Trung, cái hơi hơi tức giận ấy đã lập tức bị phóng đại lên rất nhiều lần. Trần Thái Trung vốn trẻ tuổi, khoảng cách cấp bậc giữa hai người hơn kém bao nhiêu cũng không thể tính hết được. Trương Khai Phong thật sự tức giận. Mặt mũi của một Chủ tịch quận như tôi còn kém hơn một Trưởng phòng hay sao?
Lăn lộn trong giới quan trường, quan trọng nhất chính là phô trương thể diện. Bị cho là kém hơn Trần Thái Trung, thì Trương Khai Phong tuyệt đối không thể chịu đựng được. Hơn nữa hiện tại đang là lúc anh ta có việc cần nhờ đến Trần Thái Trung.
Làm thế này khác nào nói tôi là kẻ bất lực có thể coi thường hay sao? Trên mặt đất chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn được chứ chuyện này thì không thể.
Cho nên, anh ta nhất định phải phát quan uy.
- Người Ngũ Xử không nghe điện thoại Triệu Hồng Quân. Rốt cuộc các anh tính làm cái gì chứ?
Khi Chủ tịch quận Trương oán trách, Cảnh sát trưởng – người gặp rắc rối cũng hít một hơi lạnh, ánh sáng trong phòng hơi tối. Mãi đến bây giờ, anh ta mới phát hiện, người mập đang ngồi kia không ngờ là…
- Chủ tịch quận Trương?
- Câm miệng! Anh nói bậy bạ gì vậy?
Thanh tra cảnh sát Đào nhất thời giận dữ, quay đầu giận dữ, khiển trách anh ta, mượn cơ hội lại ra hiệu cho anh ta bằng ánh mắt:
- Đầu óc tiểu tử nhà cậu bị nước vào rồi sao? Dám xưng hô như vậy? Mau biến đi cho tôi!
Cảnh sát trưởng không nói hai lời vội xoay đi chạy lấy người, ngay cả chào hỏi cũng không kịp nói. Mấy người cảnh sát mà anh ta đưa tới thấy tình thế không ổn, cũng vội vàng đi theo.
Cái này. Tình thế cũng rất tế nhị. Trương Khai Phong không thể đuổi theo Cảnh sát trưởng kia. Đúng vậy, bất kể thế nào, anh ta là nhân viên công tác của chính phủ, ở khu vui chơi giải trí, nhất định phải khiêm tốn.
Đương nhiên, đổi lại là một Chủ tịch quận lớn mật khác, chưa chắc đã sợ cái gì, nhưng Chủ tịch quận Trương, người này làm việc luôn luôn rất thận trọng, thấy đối phương chạy trối chết, mình cũng cảm giác có chút mặt mũi. Tuy rằng vẫn hơi tức giận nhưng ít nhiều cũng coi như ít nhiều trút được giận.
- Tiểu Đào, anh nói một chút xem nào. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Giờ phút này, Trương Khai Phong mượn thế mà lên.
- Không có gì.
Thanh tra cảnh sát Đào cười khổ một tiếng.
- Còn không phải bên Khâu miệng bự buôn bán không tốt lắm, mắt thấy Ảo Mộng Thành kinh doanh náo nhiệt, nên tới chào hỏi tôi sao?
Khâu miệng bự chính là ông chủ Đế Vương Cung. Khâu miệng bự thích khoe khoang. Em gái của gã là tình nhân của Thường lão Tam.
Thường lão Tam là xã hội đen ở thành phố Phượng Hoàng, danh tiếng lẫy lừng. Sáu năm trước gã và Thiết Thủ liên kết thành lật đổ lão Đại “ Song thương Lưu Lập “ trong giới xã hội đen ở thành phố Phượng Hoàng. Về sau, hai người chia đều cục diện thành phố Phượng Hoàng để thống trị.
Đương nhiên, Tiểu Cổ cũng có không ít thế lực trong giới xã hội đen ở thành phố Phượng Hoàng, giống như tiểu đội “ Tam Long Nhất Mã “ của Mã Phong Tử, cũng có Bưu mặt chó sống ở ngoài vòng pháp luật. Nhưng nếu bàn về thế lực to lớn thì phải kể đến Thường Tam và Thiết Thủ.
Hiếm thấy chính là, hai người này đều có dã tâm, đã sớm bắt đầu tìm kiếm ô dù ở khắp nơi. Ngay khi thế lực nhỏ khác bị đánh đánh giết giết, ở thời điểm cuối cùng đều có cơ quan quốc gia can thiệp. Thường Tam và Thiết Thủ, cũng càng ngày càng trở nên hùng mạnh, sống cũng càng ngày càng thoải mái.
Tổ chức xã hội đen phía sau Đế Vương Cung chính là Thường Tam. Với thế lực của Thường Tam, mua chuộc để những người này đến kiểm tra lục soát Ảo Mộng Thành, thật sự là chuyện quá đơn giản.
Loại chuyện này, nếu là người khác, Thanh tra cảnh sát Đào khẳng định sẽ không nói ra. Tuy nhiên, anh ta cũng biết Thường Tam có thể có chút quan hệ với Trương Khai Phong. Đế Vương Cung nằm trong quản lý của khu Thanh Hồ, một nơi tiêu tiền như vậy, có lẽ nào lại không qua lại với chính phủ địa phương hay sao?
- Thường lão Tam?
Quả nhiên, Trương Khai Phong căn bản không cần suy xét tới Khâu miệng bự người được mượn danh nghĩa này, mà trực tiếp túm lấy kẻ đứng phía sau. Anh ta nhướn mày.
- Người này, sao lại làm bừa như vậy? Ảo Mộng Thành này là chỗ nước rất sâu, thật sự là muốn chết sao?
- Chủ tịch quận Khai Phong, anh biết Thường lão Tam sao?
Tuy Trần Thái Trung chỉ nghe loáng thoáng, cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Trương Khai Phong. Ngoài mặt thì người ta mắng chửi người, thật ra trong lời nói lại có ý bảo vệ.
- Không biết.
Trương Khai Phong lắc đầu, có quan hệ với giới xã hội đen cũng không phải là chuyện gì vẻ vang, mặc kệ anh ta có biết hay không, cũng nhất định phải gọn gàng lưu loát tạo khoảng cách ình.
- Tuy nhiên tôi đã từng gặp ông chủ Đế Vương Cung - Tiểu Khâu vài lần. Đúng, bọn họ là nhà nộp thuế nhiều nhất cho khu Thanh Hồ chúng tôi mà, ha ha.
- Ồ.
Trần Thái Trung gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía thanh tra cảnh sát Đào dặn dò một câu.
- Anh cũng thả tiểu thư ra. Đúng rồi, các anh không động chạm tới Mười Bảy - ông chủ chỗ này chứ?
- Anh ta hơi kích động, bị chúng tôi khống chế.
Thanh tra cảnh sát Đào cẩn thận liếc mắt nhìn Chủ tịch quận Trương một cái, phát hiện Trương Khai Phong đang nghe rất chăm chú, vội vàng giải thích.
- Chẳng qua chỉ ngăn anh ta lại, tuyệt đối không có ai động thủ
- Mười bảy là như vậy,
Trần Thái Trung cũng không tin Mười Bảy dám tức giận mà chọc vào Cục công an Thành phố. Anh ta là một người rất thông minh. Hắn nhìn về phía Trương Khai Phong gật đầu nói:
- Nên khắc phục hậu quả của chuyện này như thế nào, thì bảo Mười Bảy nói với bọn họ đi.
Trương Khai Phong gật đầu. Đó cũng là chuyện nhỏ.
Anh ta cũng không có hứng thú can thiệp vào chuyện này.
- Ồ, nếu anh nói như vậy, thì cứ làm vậy đi.
Dù thanh tra cảnh sát Đào không hiểu chuyện, cũng đoán ra tám phần rằng Trần Thái Trung là một trong những nhân vật phía sau Ảo Mộng Thành. Mắt thấy Trương Khai Phong nói chuyện với người này cũng rất khách khí, trong lòng cảm thấy có chút phẫn nộ gật đầu, im lặng rời đi.
Sau khi ra ngoài, anh ta mới nghe Cảnh sát trưởng kia nói, người trẻ tuổi kia khi nói chuyện với Phó cục trưởng Lưu cũng có thái độ như vậy. Hơn nữa, Phó cục trưởng Lưu còn chủ động gọi điện thoại tới!
Chủ nhân của nơi này là người tuyệt đối không dễ trêu chọc vào. Ngay lập tức, thanh tra cảnh sát Đào liền dẫn người đi. Trước khi đi, vẫn không quên ám chỉ một chút với Mười Bảy:
- Ừ, chuyện kia, trừ khi lũ lụt vọt miếu long vương, còn không sau nay nếu không phải có chuyện gì lớn xảy ra, tuyệt đối sẽ không có người nào tới đây!
Điều này xem như cũng cấp cho Mười Bảy chút mặt mũi. Đám tiểu thư cũng cảm thấy cảm kích dào dạt, vô cùng đắc ý, tìm Trần Thái Trung và Trương Khai Phong để nói lời cảm ơn.
Tiếc rằng hai người này đã rời khỏi phòng. Mọi người đến để vui chơi. Đang lúc vui vẻ lại có người vọt vào làm mất hứng. Dù chơi nữa cũng không còn cảm giác gì. Nếu chuyện đã xong, không bằng dứt khoát giải tán.
Ban đầu, Trần Thái Trung nói muốn đưa túi xách cho Lưu Vọng Nam. Tuy nhiên, phòng hát thật sự hơi loạn, hắn đành phải cho túi xách và di động nhét vào trong nhẫn Tu Di. Trong trường hợp này, hắn cũng không muốn ở lại lâu. Đã nhiều ngày rồi hắn chưa về nhà, có cái điện thoại di động mới, đúng lúc cũng nên hiếu kính tặng cho cha.
Ai ngờ hắn mới chuồn ra cửa sau, liền đâm sầm vào Đồn trưởng Cổ. Rõ ràng, Đồn trưởng Cổ muốn vào đây, nhưng lại không tiện trực tiếp lộ diện, chỉ có thể lén lút đi vào từ cửa sau.
- Thái Trung, anh muốn đi đâu vậy? Người bên Ngũ Xử đã rút lui chưa.
- Tôi mặc kệ anh.
Trần Thái Trung quay người nheo mắt nói.
- Ban ngày đều cho thuộc hạ theo tôi. Hôm nay chưa thanh toán, tính để anh mời khách.
- Hình như từ trước đến giờ tôi cũng không bắt anh thanh toán, đều do là anh muốn bỏ tiền ra mà.
Đồn trưởng Cổ khe khẽ cười một tiếng. Hiển nhiên, tâm tình không tồi.
- Đúng rồi, thái độ Lưu Đông Khải đối với tôi không tồi. Anh ta nói về sau tôi có thể đóng giữ lâu dài ở Ảo Mộng Thành hay không?
- Sao anh lại hỏi tôi chuyện này?
Trần Thái Trung cảm thấy hơi khó hiểu.
- Anh là cảnh sát lâu năm, về mức độ nghiêm trọng của việc này, chắc anh còn tinh tường hơn tôi ấy chứ? Dù sao cũng nên kiềm chế một chút. Suy cho cùng cũng không phải là chuyện xấu.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Đồn trưởng Cổ gật đầu.
- Tuy nhiên, tôi ở bên trong, tối thiểu phòng Trị an không tiện tìm đến kiểm tra. Mẹ nó, tên tiểu tử Thường Tam này... Đừng để tôi tóm được.
- Anh chịu được Thường Tam sao?
Trần Thái Trung cảm thấy hơi khó hiểu. Trên thực tế, những người lớn lên ở thành phố Phượng Hoàng, không ai là không từng nghe nói qua về danh tiếng xấu xa của “ Song Thương Lưu Lập “. Tàng trữ vũ khí, đạn dược, gian dâm, bắt người, cướp của không chuyện ác nào không làm.
Nhưng hiện nay mọi người lại nhất trí cho rằng, thế lực Thường Tam và Thiết Thủ sợ là còn hùng mạnh hơn so với Lưu Lập kia. Tuy nhiên, một bên là kinh tế xã hội có trật tự, một bên lại là... Ở niên đại hồi đó, cũng không có gì đáng để so được
Đồn trưởng Cổ tặc lưỡi, không có cách gì tiếp lời, một lúc lâu sau mới nói.
- Ôi, chỉ là Thường Tam thôi. Nếu nói về đánh bạc, tôi cũng không chắc sẽ sợ gã. Tuy nhiên phía sau hắn chẳng những có người Phượng Hoàng che chở, hình như bên Tố Ba, cũng có người đấy...
- Ồ, vậy cũng không có gì đáng lo.
Trần Thái Trung không để ý lắc đầu. Hắn cũng không để ý tới những người này. Tuy nhiên, nếu không có lý do ra tay, hắn cũng không phải người nhiều chuyện.
- Thường Tam, Thiết Thủ thật sự là khinh người quá đáng. Anh lặng lẽ nói cho tôi biết, ừ, đừng nói với người khác.
Giết người nhiều cũng không phải chuyện tốt gì. Tuy nhiên, Trần Thái Trung nói như vậy, ngược lại cũng không phải vì sợ tổn thương hòa khí. Trên thực tế, hắn hơi kiêng kị bạch đạo và thế lực chính phủ đứng phía sau Thường Tam và Thiết Thủ.
Tóm lại, hiện tại hắn đã hi vọng có thể lăn lộn ở một Văn phòng thu hút đầu tư, còn danh hiệu Trưởng phòng trong giới quan trường này, hắn sẽ không muốn tùy tiện rời đi, Thật ra... lăn lộn trong quan trường thật sự có thể rèn luyện chỉ số EQ mà.
Nếu phải lăn lộn trong quan trường, vậy vẫn theo quy củ cũ, không nên đắc tội với quá nhiều đồng nghiệp. Trong lời đồn đại, mạng lưới quan hệ của Thường Tam và Thiết Thủ vô cùng rộng lớn. Nếu hắn không thể không xuống tay, cũng phải làm cẩn thận một chút.
- Có những lời này của anh, tôi có thể an tâm rồi.
Đồn trưởng Cổ lại cười khẽ một tiếng. Trong cảm nhận của anh ta, Trần Thái Trung là siêu cấp hùng mạnh. Thái Trung không đáp ứng thì thôi, đã đáp ứng rồi, vậy tuyệt đối là nói được thì làm được.
Tuy nhiên, anh ta cũng cảm nhận được Trần Thái Trung có chút kiêng kị.
- Anh yên tâm, không có chuyện gì quan trọng, tôi cũng lười không đi trêu chọc bọn họ. Đầu năm nay hòa khí phát tài mới là chủ yếu. Ai có hứng thú mà đánh đánh giết giết mãi chứ?
Trải qua chuyện tối nay, Đồn trưởng Cổ tin rằng, chỉ cần Thường Tam không điên, sợ là bình thường cũng không dám có chủ ý đánh Ảo Mộng Thành. Nhóm lưu manh cũng không ngốc. Ai lại nhàn rỗi không có việc gì đến chơi hai hổ cắn nhau, con què con bị thương chứ?
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu