Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207: Hành Vi Tội Ác
nh ít đùa bỡn cho tôi nhờ
Trần Thái Trung khẽ nói thầm,
- Là mua bán, không phải tán gái.
Hắn đúng là biết rõ Thụy Viễn có mấy cân mấy lượng, với kiểu trừng mắt phải đáp lại ngay của thằng nhãi này, lúc này không ngờ chịu từ bỏ như vậy, hiển nhiên, tám chín mười phần là coi trọng nữ cảnh sát này.
- Chế ngự cám dỗ, anh đã nói.
Thụy Viễn khẽ nhắc lại một câu:
- Vả lại, tôi chỉ là thưởng thức thế thôi, nghệ thuật tinh khiết, chẳng lẽ cũng là sai?
- Có sai hay không, về hãy nói
Trần Thái Trung túm lấy cậu ta, cũng không chào hỏi những người khác, nhảy lên Santana 2000.
- Đi, lên xe rồi đi.
- Tôi không đi
Thụy Viễn không ngờ giở tính cách trẻ con ra.
- Vậy anh nán lại, tôi đi trước ha.
Trần Thái Trung làm sao quản được tâm tình cậu ta? Cậu ta không phải là có cái nhìn chế ngự tâm tình, cậu ta đây là nhìn trúng diện mạo của nữ cảnh sát kia, cũng không chắc gánh nổi hai chữ ‘Quyến rũ’ – dù sao cũng hoàn toàn không lọt vào mắt cậu ta rồi.
Cậu ta có ý tưởng khác đây.
Trần Thái Trung đặc biệt hiểu rõ, Thụy Viễn cũng không phải một cậu chủ vô cùng háo sắc, thằng nhãi này không ngờ có thể giữa ban ngày ban mặt, buông thù oán cũ chuyển sang ý đồ dụ dỗ nữ cảnh sát này, phỏng chừng đó chính là Vương Bát xem đậu xanh trong tiểu thuyết– trúng đối tượng rồi.
Về khả năng quan sát và thưởng thức của Thụy Viễn, hắn không muốn phán xét, dù sao đàn ông trên thế gian này đa số là như vậy, dù cho hắn là La Thiên Thượng Tiên cũng không thể khiến người khác đồng quan điểm thẩm mỹ với mình, người có sở thích đặc biệt như vậy cũng không ít đâu.
Nhưng mà, hắn ta không thể để Thụy Viễn đạt được, đúng vậy, kiên quyết không thể, muốn tên này ở lại thành phố Phượng Hoàng, vậy phải để y nuôi chút hi vọng mới thành, hiện tại, nữ cảnh sát kia chính là con thiêu thân cái giữa giông tố. Trần Thái Trung lại phải đem Thụy Viễn con thiêu thân đực này đi khỏi hiện trường.
Về phần nữ cảnh sát kia có kết hôn hay chưa, có ngoại tình linh tinh hay không, Trần Thái Trung cũng vốn không nghĩ đến, giống như hắn ta không ép gái nhà lành làm ca kỹ, nhưng lại không phản đối Lưu Vọng Nam ép gái nhà lành làm ca kỹ. Đạo đức của người khác, hắn ta quan tâm làm gì nhỉ? Dù sao hiện tại cán bộ không nói đến đạo đức đầy rẫy ra đó.
Hắn ta hiện tại muốn chính là: trong thời gian ngắn, nhất định không thể để tên này đạt được.
Vậy anh đi đi! Đối mặt với lời này của Trần Thái Trung, Thụy Viễn hận phải cứa hàm răng. Thế nhưng, nhìn đám người xung quanh xem, còn có ba bốn tên cảnh sát hậm hực, cậu ta thực sự không đủ dũng khí ở lại một mình tiếp tục tán gái.
- Gấp gáp gì thế.
Mắt thấy xe đã khởi động, bạn học Tiểu Mã Ca cuối cùng nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào trong, tỏ ra bực tức:
- Cực phẩm đấy. Thái Trung, anh không cho rằng như vậy sao?
Vừa nói, cậu ta vừa quay cửa xe xuống, chào tạm biệt nữ cảnh sát kia. Tiếp tục mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
- Tôi đói bụng
Trần Thái Trung mặc kệ cậu ta, nhấn ga chạy, một tiếng "bốp" vang lên, phần đầu Tiểu Mã Ca nhô ra ngoài xe đập lên mép cửa sổ, kính râm to rơi xuống mặt đất.
- Anh chậm một chút thôi, đói chết hả?
Thụy Viễn thụt đầu vào, vân vê cái đầu
- May mà mất có mắt kính cản lại, nếu không phải sưng vù rồi...
Hai người một chiếc xe, ngay trước mắt biết bao người, đánh người xong sau đó nghênh ngang mà đi, phía sau chỉ để lại vô số ánh mắt kinh ngạc.
Có người mắt sắc, nhìn ra lai lịch biển số xe Santana. Không ngừng suy đoán ba vị cảnh sát kia lăn lộn trên mặt đất, rốt cuộc là đắc tội với công tử nhà ai, không ngờ ở ngay cổng phân cục bị người quần ẩu?
Cổ Hân này cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, không hề nghi ngờ, Trần Thái Trung không có khả năng nói giúp cho ba người này, nhưng mà, đúng là bởi vì cậu ta đã đến, ba người trên mặt đất kia cũng không bị đánh tiếp, ít nhiều cũng có thể giữ cho cậu ta một chút thể diện chứ?
Ngoài trừ Trần Thái Trung ra, không ai cho rằng Thụy Viễn ngừng tay là bởi vì sự xuất hiện của nữ cảnh sát kia, chuyện này nghe thật sự rất không thể tin nổi, trên đời này có thứ người cuồng tình dục vậy sao?
Ngay cả Cổ Hân cũng không cho rằng như vậy, y hướng về chính trị viên Lí vừa mới từ trên xe xuống
- Tiểu Lí, cô gái kia là ai? Sao nhìn như một kẻ thô lỗ vậy?
- Đó là Cao Xuân Mai của khoa hộ chính, mụ điên, con gái chính ủy Cao của nhà giam số ba ở tỉnh
Chính trị viên cười lắc đầu
- Chưa nghe nói ư? Cô ấy vẫn muốn làm cảnh sát hình sự nữa đấy
Hai người đang nói chuyện, Cao Xuân Mai trong tay đem kính râm Thụy Viễn làm rơi xuống đất đi tới.
- Lão Lí, đây là của người nọ đánh rơi, sau này có thể làm chứng cớ...
- Làm chứng cớ con khỉ.
Cổ Hân thấy người phụ nữ này mơ hồ như vậy, nhất thời liền phát tác
- Biển số xe người ta còn không sợ cô nhớ kĩ, thì sợ gì? Cô tốt nhất nên hỏi ba người đồng sự đã làm gì đi.
- Tôi đã quyết định, đầu tư tại thành phố Phượng Hoàng.
Trần Thái Trung tìm một khách sạn tầm trung, hai người đang ngồi đợi món ăn, Thụy Viễn đột nhiên không rõ đầu đuôi lại nói ra một câu như vậy.
Dưới tình huống bình thường, đường nét của Trần Thái Trung luôn luôn thô to thái quá, nghe được câu này hẳn là cậu ta đang kích thích mà nói ra, cũng không quá để ý, chỉ có điều không chút để ý gật đầu.
Đây không phải trong lòng hắn muốn, chỉ là lãnh đạo của hắn ta muốn, cho nên, với hắn ta mà nói không có niềm vui đặc biệt nào cả.
- Tôi nói này, cho dù anh không thèm để ý, chẳng lẽ không thể đóng giả một vẻ mặt vui vẻ sao?
Nhìn thấy phi đao bản thân mình chuẩn bị không có hiệu quả, Thụy Viễn cảm thấy hơi có chút tổn thương.
- Được rồi, tôi thật sự cao hứng.
Trần Thái Trung nhe răng cười, quay đầu nhìn sang cửa phòng
- Món ăn ở khách sạn này cũng quá chậm đi chứ? Lần sau không đến chỗ này nữa.
Thụy Viễn cười khổ lắc đầu, y thật sự càng ngày càng khâm phục tính cách của Trần Thái Trung, vô số người đánh vỡ đầu đều muốn có được một câu này, nhìn vào mắt đối phương, rõ ràng còn không quan trọng bằng món ăn
- Thái Trung, tôi khá thích anh, đừng làm chức Trưởng phòng ấy nữa, qua đây theo tôi đi
Lời này của Thụy Viễn, hoàn toàn phát ra từ đáy lòng, y thực ngưỡng mộ Trần Thái Trung, người này chẳng những nói nghĩa khí là người bạn chí cốt, dám làm dám chịu,trọng yếu nhất là, chung quy thấy rằng, bản thân thật sự rất hợp ý với người này.
Hơn nữa, tất cả đều chứng tỏ, người này ở thành phố Phượng Hoàng, thật sự là hạng người thủ đoạn chồng chất, có người này trấn thủ, đừng nói ba trăm triệu, cho dù đầu tư một tỉ ba, nhà cũng dám đập vào Phượng Hoàng, chỉ là sợ thành phố Phượng Hoàng tiêu hóa không nổi thôi
- Làm với anh?
Trần Thái Trung kinh ngạc hỏi lại một câu, liền lập tức khinh thường lắc đầu, khẽ cười một tiếng, không nói một từ nào nữa.
Mặc dù hắn không nói chuyện, nhưng trong tâm khinh miệt cái loại này, cũng là bị Thụy Viễn cảm nhận được, cuối cùng nhất thời không kiềm nổi hơi có chút thẹn quá hóa giận
- Đây là vẻ mặt gì hả? Tôi thật tâm muốn mời anh đấy chứ, chỉ cần anh sẵn lòng, giá cả tùy anh nói.
Anh không phải coi thường người sao? Trần Thái Trung hơi có chút mất hứng, tuy nhiên, ngẫm lại đối phương cũng không biết thân phận của mình, chút thịnh nộ ấy thật sự cũng không có cách nào trút bỏ, không thể nói chỉ có thể cười khẽ lắc đầu.
- Haha, anh mời không nổi tôi.
Thụy Viễn cũng cười khẽ lắc đầu, y không tin lời này, nhà họ Gia sừng sững ở thành phố Phượng Hoàng mấy trăm năm, gần trăm năm ở nước ngoài lại mở rộng thị trường không nhỏ, về sử dụng nhân tài, bọn họ có những quan điểm của riêng mình.
Thế giới này không có gì không mua được lòng người, chỉ khác biệt ở chỗ anh có sẵn lòng trả giá nhiều như vậy không.
- Anh ra một cái giá đi, cho dù thiếu soái Quách Vi, không phải cũng có một cái giá sao?
Vào năm 97, Quách Vi đang ở vị trí vinh quang tột đỉnh.
- Nhà các anh bỏ vốn đầu tư vào Phượng Hoàng, toàn bộ cho tôi cũng không đủ.
Trần Thái Trung lắc đầu, nói qua loa làm cắt đứt ý niệm trong đầu đối phương.
- Anh căn bản không biết tôi muốn gì, nói kiểu tổn thương tình cảm này... Ô, đồ ăn đến.
- Vậy anh muốn gì?
Thụy Viễn thật đúng là muốn truy hỏi kĩ sự việc.
Anh có phiền không?
Trần Thái Trung bị y khiến cho không có đầu óc ăn uống, chẳng qua là, hắn lúc này, đã biết rõ một số nơi, cần đặc biệt chú ý đến lòng tự tôn của người khác, rốt cuộc sâu xa khó hiểu lắc đầu, cầm lấy chung rượu.
- Tôi không nói chuyện này nữa, vì nhà họ Gia đầu tư thuận lợi ở Phượng Hoàng, cạn li.
- Ồ, đúng rồi.
Thụy Viễn liền vì lời này mà nâng cốc trở về hiện tại, vội không ngừng dặn dò,
- Chuyện đầu tư lần này, anh đừng nói ra ngoài trước, tôi còn phải báo cáo với ông nội một tiếng, hơn nữa còn phải trải qua tra cứu của ban giám đốc
- Đồng ý, haha
Trần Thái Trung cười ha hả gật đầu
- Tâm tư của tôi, anh cũng đừng nói với người khác, tôi không muốn để bọn họ coi tôi như nguời tâm thần.
Anh nói vậy, tôi nói ra ngoài, người ta cũng phải tin chứ,Thụy Viễn bĩu môi không trả lời, trên thế giới này, thực sự có người dám nói, bản thân không để ý đến vài trăm triệu sao?
- Tôi biết anh không tin.
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, không biết tại sao, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ khoe khoang, hươ tay chộp lấy trong không trung, trong tay bỗng xuất hiện thêm một mảnh… bra sexy
Đúng là kiểu tơ sợi ánh bạc đó.
Thụy Viễn nhất thời ngốc không thể tưởng, y hóa đá cả buổi, mới chậm rãi đặt câu hỏi
- Ách... Cái này, Thái Trung à, tôi còn không biết, anh cũng biết ma thuật đấy
Vừa nói, y vừa nhướn cổ lên, nuốt nước bọt, hiển nhiên, trong lòng y chấn động, so với biểu hiện ở ngoài, mãnh liệt hơn nhiều
- Anh thật sự cho rằng là ma thuật sao?
Trần Thái Trung không giải thích, chỉ thản nhiên hỏi lại một câu, trên mặt cũng có chút mỉm cười.
- Ừ, là ma thuật
Thụy Viễn đã không muốn suy xét kĩ vấn đề này, bởi vì y biết, đối với loại hiện tượng tự nhiên y không thể lí giải này, tốt nhất là ít hỏi tới.
Nếu chẳng may người ta thuộc bộ an ninh quốc gia Trung Quốc…
Người tài giỏi trong cục an ninh quốc gia là vô số, hơn nữa ở nước ngoài, được người ta truyền nhau vô cùng kì diệu, Thụy Viễn biết đến chính là, người của cục an ninh quốc gia, có đủ loại đặc quyền, là loại giết người không chớp mắt… còn không cần chôn.
Y làm sao dám tiếp tục nhiều chuyện? Vì thế, ngay sau đó, y cũng có ý nghĩ di chuyển mục tiêu.
- Hắc, cúp E, thế nào, khả năng quan sát tinh tường của tôi không sai chứ?
Kì thật, nếu Thái Trung là người của cục an ninh quốc gia... mình không phải càng thêm an toàn sao?
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu