Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 156: Chụp Ảnh
ai người cảnh sát đứng đó ngơ ngác nhìn nhau. Trong lòng Trần Thái Trung liền mừng thầm. Hắn tìm một chỗ núp rồi hiện thân. Hắn lấy từ trong nhẫn Tu Di ra một cái máy ảnh mà hắn đã lấy được trong nhà Tự Thư Thành, rồi lập tức chụp ảnh lia lịa.
Cảnh sát Tiểu Vương trợn tròn cả mắt. Anh ta không sao hiểu nổi một cái ngáng chân của mình lại có uy lực lớn tới vậy. Chờ tới khi bình tĩnh lại, anh ta cố gắng bước tới chạm vào vai người kia, đột nhiên phát hiện thân thể gã đã mềm nhũn, chẳng có bất kỳ phản ứng gì.
Không phải chứ? Tiểu Vương luống cuống, lại sờ vào ngực đối phương. Tim không đập! Lại sờ vào mũi, cũng không thấy hơi thở.
Xong rồi, người này đã chết!
Trần Thái Trung vừa chụp ảnh vừa cười trộm. Chà, vốn mình đang định bỏ chút công sức để giết gã, không ngờ, thật không ngờ hiện tại hai gã này phải gánh trách nhiệm. Đúng là một công đôi việc.
Tiểu Vương đứng ở đó sửng sốt hơn mười giây, sau đó xắn tay áo ngồi xổm xuống. Đúng lúc này Trương Hiểu Huyễn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Này này, anh định làm gì thế?
- Cấp cứu.
Tiểu Vương ngẩng đầu nhìn lãnh đạo mà nói:
- Gã ngừng thở, tim cũng ngừng đập rồi. Thân thể của người này thật sự là quá yếu...
- Anh bị bệnh à? Đứng ngay lên cho tôi.
Trương Hiểu Huyễn nhíu mày, đi tới hai bước, tóm lấy Tiểu Vương lôi đi, đầu không ngừng nhìn về bốn phía:
- Sao gã lại chạy nhanh như vậy chứ? Có người đuổi theo gã sao?
Tiểu Vương cũng cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng nói:
- Phó đồn trưởng Trương, không có ai...
- Vậy mau đi thôi.
Trương Hiểu Huyễn cũng không nói nhiều, vội vàng lôi Tiểu Vương rời khỏi nơi đó.
- Chuyện này có thể nói rõ ràng được sao? Nếu chẳng may cứu không sống được thì thế nào?.... Đừng nhìn nữa, đi nhanh đi....
Hai người vội vàng thoát thân, sao có thể nghĩ ở một góc tối nào đó, có một đôi mắt vui sướng khi người gặp họa, đang quan sát mọi hành động của bọn họ chứ?
Chà, chuyện này càng lúc càng hay rồi. Trần Thái Trung đứng dậy. Giết người bỏ trốn hả? Tội danh này cũng lớn đây. Đáng tiếc, tấm ảnh này chụp ở đường Nghĩa Tỉnh, theo lý sẽ do Đồn công an Nghĩa Tỉnh quản lý. Nếu về khu kinh tế mới thì hắn đã trực tiếp gọi điện cho Đồn trưởng Cổ rồi.
Mà dù nói thế nào thì nói, trong tay hắn đã nắm được nhược điểm của người khác. Hắn vẫn chưa biết nên lợi dụng nó thế nào. Dù sao, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, về nhà từ từ suy nghĩ cũng được.
Tóm được nhược điểm của người khác đúng là chuyện tốt. Trước kia, hắn cũng đã làm qua. Nhưng lúc đó hắn buôn bán, căn bản cũng là mua mạnh bán mạnh thứ này. Hiện giờ hắn tự thấy chỉ số EQ đã tăng lên rất nhanh. Chuyện trước mắt, đương nhiên phải suy nghĩ chuẩn bị, kỹ càng một phen, nếu không làm sao thể hiện được thủ đoạn của hắn chứ?
Gặp được bất ngờ như vậy, tâm tình Trần Thái Trung lập tức tốt hẳn lên. Máy ảnh đúng là thứ tốt. Cho dù mặt anh có dày tới đâu, thủ đoạn có cao tới thế nào, sau lưng có ai cứng rắn chống đỡ, thì khi đối mặt với bằng chứng này, nói dối mà được sao?
Hay là mình cũng nên chụp ít ảnh nude của Ngô Ngôn nhỉ? Không tự chủ được, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ này. Tốt nhất là sau khi làm gì đó với cô ta xong, khi giữa hai chân cô ta còn một đống hỗ độn kia, mình chụp mấy tấm ảnh cận cảnh thì sao nhỉ?
Suy nghĩ này quả thực có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn. Chỉ nghĩ tới chuyện, về sau mình chỉ cần vô tình hoặc cố ý ám chỉ một chút, đường đường là nữ bí thư cũng phải cúi đầu răm rắp nghe theo lệnh của hắn. Quả thực, cảm giác thành tựu này là giấc mơ của bất kỳ người đàn ông nào!
Nhưng làm như vậy...dường như hơi đểu cáng nhỉ? Nhất thời, Trần Thái Trung cảm thấy không chắc chắn lắm về chủ ý này. Thôi quên đi, cho dù thủ đoạn rất tốt, nhưng lại thực sự không phải là chuyện có phẩm giá. Họ Trần tôi khinh thường. À, tạm thời khinh thường không thèm dùng!
Hai ngày tiếp đó, Ngô Ngôn luôn vội đông vội tây. Trần Thái Trung lại lần lữa không tìm được cơ hội nào để có thể gặp riêng cô. Việc chuẩn bị dạy dỗ cho cô cũng chưa thể triển khai được. Nhưng đến chập tối ngày thứ ba, Chủ nhiệm văn phòng Tổng hợp Lý gọi điện thoại cho hắn.
- Sao buổi chiều không mở máy thế?
Giọng nói Lý Kế Phong nghe ra có chút nghiêm khắc.
- Tôi đã bảo anh phải mở máy 24/24 giờ cơ mà? Người khu Hoành Sơn các anh đều làm việc như thế à?
Đầu óc ông bị vào nước à? Trần Thái Trung đưa điện thoại từ sát tai xuống nhìn, không nghĩ ngợi gì liền tắt máy. Buổi chiều mình còn đợi trong phòng làm việc của Ngô Ngôn. Con mẹ ông, chẳng lẽ ông muốn thuật ẩn thân của tôi lại mất linh một lần nữa à?
Hắn đã quyết định rồi, thật sự không được thì rời bỏ quan trường. Nghe giọng điệu này của Chủ nhiệm Lý này, thù cũ hận mới liền dâng lên. Anh thích ra vẻ hả? Ngay cả một chỗ trong phòng cũng không thèm bố trí cho tôi, giờ lại nói với tôi như vậy à? Tôi việc gì phải nể mặt anh?
Sau khi nghe tiếng tít tít vang lên trong điện thoại, Lý Kế Phong trợn tròn cả mắt. Anh ta suy nghĩ một lát, lại gọi vào số điện thoại kia một lần nữa. Lúc đầu trong điện thoại còn thấy đổ chuông. Nhưng ngay sau đó, trong điện thoại lại vang lên giọng nữ ngọt ngào “ số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang tắt máy... “
Thì ra Trần Thái Trung ngại anh ta làm phiền, trực tiếp tắt luôn điện thoại.
Chuyện này khiến Chủ nhiệm Lý trợn tròn mắt.
Thật không ngờ chỉ là một Phó phòng nho nhỏ lại dám không nể mặt anh ta mà tắt máy như vậy. Hơn nữa, lại dám tắt máy tới hai lần.
Chắc chập tối hôm nay, nhà họ Gia sẽ tới thành phố Phượng Hoàng. Giữa trưa, ông ta nghe được tin này, lẽ ra cũng đủ thời gian để liên lạc với Trần Thái Trung.
Nhưng ngay từ đầu Chủ nhiệm Lý đã không thèm liên lạc với Trần Thái Trung. Trong lòng anh ta vô cùng rõ ràng, tác dụng của Trần Thái Trung chỉ có hạn. Cho nên khi anh ta gọi điện cho Trần Thái Trung, thấy đối phương tắt máy liền bỏ qua không gọi nữa.
Lẽ ra nhà họ Gia mới đến, cấp bậc của những người ra tiếp đón tuyệt đối không được thấp. Chương Nghiêu Đông chưa chắc phải có mặt nhưng Đoạn Vệ Hoa thì chắc chắn phải có mặt. Hơn nữa, đám người Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Cảnh Tĩnh Lịch, Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư Tần Liên Thành, với những bộ mặt như vậy, còn cần tới một kẻ nho nhỏ được tạm thời cắm trong văn phòng của Chủ nhiệm Lý hay sao?
Nhưng nửa giờ sau, anh ta biết mình đã sai lầm rồi. Bởi vì Tần Liên Thành trực tiếp gọi anh ta đến nói:
- Cái cậu Trần Thái Trung kia đâu? Mau gọi hắn tới đây, tôi có chút chuyện muốn nói với hắn.
Lý Kế Phong lại trợn tròn mắt, ấp úng giải thích:
- À, cậu ta đi ra ngoài, tôi...tôi đang liên lạc với hắn.
Thấy vẻ nghiêm túc của Chủ nhiệm Tần, anh ta sao dám giải thích là mình đã tự ý đuổi người ta ra ngoài chứ?
- Hồ đồ!
Sắc mặt Tần Liên Thành lập tức sầm xuống. Sau đó ông ta cúi đầu ghi chép gì đó, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói tiếp:
- Lập tức gọi hắn về cho tôi. Anh không biết tại sao lại phải đặc biệt tạm điều hắn tới đây sao?
Cái này, Chủ nhiệm Lý trợn tròn mắt. Anh ta làm sao có thể ngờ được Trần Thái Trung này lại được lãnh đạo coi trọng như vậy chứ? Có phải mình đã đối xử không phải với hắn, phạm vào sai lầm của chủ nghĩa kinh nghiệm rồi không?
Vì thế, nửa giờ sau đó anh ta không ngừng gọi điện thoại cho Trần Thái Trung. Chỉ có điều, hắn đã tắt điện thoại rồi, anh ta có gọi bao nhiêu lần cũng chẳng ích gì.
- Đầu năm nay vô danh tiểu tốt mà cũng hoành tráng thế nhỉ?
Chủ nhiệm Lý thích xem Tam Quốc, có ấn tượng với Dương Tu, vừa gọi điện thoại vừa thấp giọng lẩm bẩm đầy vẻ oán hận.
Không ngờ, anh ta vừa nói, lại bị Trưởng phòng nghiệp vụ Trương Linh Linh đi qua nghe được. Cô không nhịn được, kinh ngạc hỏi:
- Địa Lôi, anh đang lẩm bẩm gì đấy? Sao mặt lại khổ sở như có thâm cừu đại hận thế kia?
- Còn có thể là cái gì nữa chứ?
Lý Kế Phong bĩu môi. Thân hình anh ta béo mũm mĩm, lại lùn tịt nên mọi người ở đây đặt biệt danh cho anh ta là Địa Lôi. Tuy nhiên, mọi người đều biết, trong quan trường phải chú ý tới rất nhiều chuyện, người không quen mà dám gọi như vậy, khẳng định sẽ gặp không ít phiền toái.
- Chính là cái tên Phó phòng nho nhỏ được điều tới từ khu Hoành Sơn. Thật là, không biết Tần lão đại coi trọng hắn ở điểm nào, bắt tôi phải lập tức liên lạc với hắn.
- Anh nói là... Cái tay Trần... Trần Thái Trung?
Trương Linh Linh lập tức phản ứng lại, vẻ mặt hoảng sợ thất sắc:
- Không phải anh vẫn... đến giờ vẫn chưa liên lạc được với hắn đấy chứ?
- Đúng là chưa, chẳng qua... Việc này rất quan trọng sao?
Chủ nhiệm Lý dừng tay bấm số, vẻ mặt mờ mịt.
- Anh....anh thảm rồi. Mau liên lạc đi.
Trương Linh Linh lắc đầu, hạ giọng cảnh cáo.
Giời ạ, lần này nhà họ Gia đồng ý tới thành phố Phượng Hoàng nhanh như vậy, công lao của Trần Thái Trung cũng không nhỏ. Đây là những gì mà Trưởng phòng Trương vừa mới nghe được.
Thiên Gia là cháu đích tôn của nhà họ Gia. Khi Nhật đánh vào tỉnh Thiên Nam, lão theo người nhà đi du lịch ở nước ngoài. Lúc đó lão đã hiểu chuyện rồi. Đợi tới khi người Nhật rời đi, lão muốn trở về thì chiến tranh giải phóng lại bùng phát.
Và tình hình đã ổn định, ở nước ngoài, lão lại nghe nói ở địa phương mình đang cải cách ruộng đất, sản nghiệp của gia đình cũng bị sung công. Trong lòng lão có oán hận cũng là chuyện thường. Khi đó Thiên Gia vẫn còn trẻ, nhưng cũng bị cuốn vào sự oán hận này.
Mấy năm gần đây, cải cách mở cửa, người nhà họ Gia vì trục lợi, quay lại đại lục đầu tư. Hiện giờ tuổi tác Thiên gia cũng đã cao, đối với nhiều chuyện cũng đã phai nhạt, nhưng nếu nói không còn chút oán hận nào cũng không đúng cho lắm.
Lần này, khi Phạm Hiểu Quân tới họp ở Quảng Đông, tình cờ gặp Thiên Gia, thật vất vả với thiện ý mới lừa được lão đến. Nhưng một khi Thiên Gia biết, ngôi nhà trước kia của mình ở thành phố Phượng Hoàng đã không còn tung tích, sao có thể đồng ý đến thành phố Phượng Hoàng đầu tư nữa chứ?
Người khác thì áo gấm vinh quy, lão già thế này rồi về quê, lại chỉ thêm thương tâm. Về quê như vậy thì còn có gì thú vị chứ?
Chỉ có điều, hình như lãnh đạo đứng đầu bộ máy của thành phố Phượng Hoàng là Chu Bỉnh Tùng gặp phải phiền toái gì đó, đã chấp nhận rất nhiều điều kiện ưu đãi đối với người tới đầu tư, lại có ý định bàn bạc lại. Điều này khiến Thiên Gia cảm thấy khó nghĩ. Hơn nữa, Chương Nghiêu Đông lại ở một bên rỉ tai, thế nên lão mới đáp ứng là “ có thời gian “ sẽ về thăm lại thành phố Phượng Hoàng.
Ngay sau đó, chính phủ thành phố Phượng Hoàng liền gọi điện thoại xuống: phải bảo lưu cho tốt một phần từ đường nhà họ Gia!
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu