Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 133: Công Văn
hời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã vào tháng chín. Trần Thái Trung đã đến Phòng báo chí địa phương được nửa rồi. Mấy cuốn sách về phòng báo chí trên giá sách đã bị hắn đọc đến nỗi nhàu nát rồi. Bây giờ việc hắn làm mỗi ngày chính là: uống trà, xem báo và đi vòng quanh văn phòng.
- Tôi phát hiện, đi quanh văn phòng cũng là một việc làm rất khó.
Hôm nay, sau khi đi ra từ phòng của ông cán bộ cũ, hắn cảm thấy hơi buồn bực. Nơi đó hôm nay khá bận rộn, cho nên không có người tiếp chuyện hắn, hắn chỉ có thể ảo não mà rời khỏi mà thôi.
Làm một thanh niên có chí hướng, hắn biết rõ, ở văn phòng làm việc phải biết hòa đồng, nếu không làm sao có mối quan hệ? Nói không chừng còn bị người khác nói mình quái gở, không chịu hòa đồng, đoàn kết. Như vậy sẽ là một thiếu sót chết người.
Nhưng, hòa đồng quá mức, lại rất không phù hợp. Không những ảnh hưởng đến công việccủa người khác, hơn nữa còn dễ khiến người khác cho rằng, hắn là người không chăm chỉ với bổn phận của mình. Thậm chí có khi người suy nghĩ sâu xa thì còn cho rằng hắn là người lỗ mãng.
Bí thư Trương quả nhiên nói đúng, mọi chuyện cần phải giữ một mức nào đó. Nhưng những kỹ xảo bên trong đó, còn phải tùy thời mà thích hợp, tùy người mà làm, cứng nhắc quá cũng không được.
Hắn nói thầm như vậy, sau đó liền quay trở về phòng làm việc của mình. Chị Lý vẫn không ở văn phòng, hôm nay sau khi cô quét dọn vệ sinh xong, bỗng nhiên nhớ ra, ống dẫn nước nhà mình bị tắc. Không còn cách nào khác, Chủ nhiệm Trần đành cho cô về xử lý.
Trần Thái Trung nâng chén trà lên, thổi bọt trà trên đó rồi thuận tay cầm lấy tờ nhật báo Thiên Nam. “ Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”, trải qua nửa tháng rèn luyện, hắn đã có thể cầm tờ Nhật báo Thiên Nam xem hai giờ mà không bị ngủ gật.
Hôm nay, tin tức ở trang nhất tờ Nhật báo đã thu hút hắn. Khu Bảo Lan thành phố Tố Ba tỉnh Thiên Nam vì bảo vệ di tích cổ, do Ủy ban nhân dân khu dẫn đầu, tổ chức cho cục văn hóa, phòng báo chí, phòng bảo tồn danh lam thắng cảnh và phòng lịch sử Đảng phối hợp lập thành phòng bảo vệ di sản văn hòa, đồng thời tranh thủ biến những nơi khai quật văn vật quan trọng trở thành tài nguyên du lịch của khu Bảo Lan.
Việc này...rất đau đầu. Trần Thái Trung lần đầu tiên phát hiện, cảm thấy rằng lẽ nào phòng báo chí này, cũng không phải không có tác dụng gì, còn có một số việc có thể làm được. Phát hiện này, khiến tinh thần hắn vô cùng chấn động!
Buông tờ báo xuống, nhìn qua căn phòng nho nhỏ, hắn cảm thấy văn phòng này thật sự thiếu, thật sự quá thiếu rồi. Tư liệu lịch sử không toàn vẹn lắm, hơn nữa, phần lớn đều là cận đại, đặc biệt là những tài liệu sau thời kỳ dựng nước chiếm đa số.
Như vậy thì không được! Trần Thái Trung bắt đầu cân nhắc. Nói đến tài nguyên du lịch,thành phố Phượng Hoàng chúng ta không thiếu, khu Hoành Sơn cũng có, người khác không chú ý, anh đây có thể nghĩ cách mà. Chứ chẳng lẽ lại ở đây ăn qua ngày rồi chờ chết hay sao?
Vậy phải đến những nơi như thư viện để tìm tư liệu thôi! Trần Thái Trung từ trước đến nay luôn thuộc nhóm người hành động, nghĩ đến đây, hắn đứng lên, định ra ngoài.
Bỗng nhiên, cánh cửa khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi vào, chính là Vương Mãnh, lái xe của Khu trưởng Hạng:
- Ồ, Thái Trung, cậu ở đây à? Khu trưởng Hạng nói, nếu cậu không có việc gì, bay giờ đến gặp ông ấy một lúc...
Hạng Đại Thông tìm hắn có chuyện gì chứ? Chuyện ở khu Hồ Tây, Ủy ban nhân dân khu bên kia đã gửi một công văn cho khu Hoành Sơn, cảm ơn khu Hoành Sơn đã giúp đỡ khu Hồ Tây trong việc tìm kiếm việc làm cho các cán bộ về hưu. Đồng thời còn có ý muốn học hỏi kinh nghiệm của khu Hoành Sơn trong việc thúc đẩy công tác.
Nhà máy dệt thuộc thành phố, nhưng lại tọa lạc ở khu Hồ Tây, cho nên, áp lực của khu Hồ Tây trong việc sắp xếp việc làm là, bây giờ nghe nói khu Hoành Sơn có thể sắp xếp việc làm ột phần công nhân viên chức. Gửi một bức thư như vậy đến, lúc ấy Ủy ban nhân dân còn chưa công bố việc khảo hạch thành tích, nhưng, ai cũng hy vọng rằng mình có số liệu đẹp một chút đúng không?
Khu trưởng Hạng sở dĩ gọi Trần Thái Trung tới, là vì công hàm đã cực kỳ nhấn mạnh, trong việc sắp xếp công tác này, Phó chủ nhiệm Trần của phòng quy hoạch đã không ngại cực khổ, bôn ba tứ phía. Trong một lúc đã giải quyết được hơn sáu mươi vị trí công việc.
Có nhiều như vậy hay không? Trần Thái Trung nhìn công văn, trong lòng nhẩm tính. Cứ tính một tiểu thư một thánh đóng ba trăm mà tính, tháng vừa rồi hắn chỉ thu được hơn sáu nghìn, vậy số tiền còn lại… là từ đâu mà ra vậy?
Lập tức, hắn liền phản ứng kịp. A, đây chính là người ta cất nhắc mình, cái gọi là thành tích, đơn giản chỉ là trên số liệu, trong quá trình làm thêm thắt thêm mà thôi. Làm thật sự, thì đã không phải là việc con người làm nữa rồi.
Hạng Đại Thông thấy hắn nhìn chằm chằm vào công văn một lúc lâu vẫn chưa chịu ngẩng đầu lên, cuối cùng mới ho nhẹ một tiếng:
- Khụ khụ, tiểu Trần, nếu như không có cái công văn này, tôi cũng không biết, cậu ở cơ sở lại có công trạng to đến như vậy.
- Đó là do Chủ nhiệm Phan, Bí thư Trương đã giúp đỡ.
Trần Thái Trung cảm thấy hơi xấu hổ, hắn vẫn chưa quan với việc nịnh nọt như thế,
- Tôi chỉ, chỉ làm theo những lời chỉ bảo đó mà thôi.
- Ồ?
Hạng Đại Thông không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu. Những công văn như thế này ông đã thấy nhiều, nhưng, đích thân chỉ rõ tên một người, lại còn là một cán bộ cơ sở, điều đó chứng tỏ, tám phần là có người chăm nâng đỡ cho tiểu Trần này rồi.
Còn về những tình tiết trong đó, ông không muốn làm quá rõ ràng ra, nước quá trong thì sẽ không có cá, người điều tra quá kỹ càng thì không có tiền đồ. Đạo lý này ông hiểu, huống hồ, dường như Bí thư Chương cũng có quan hệ sâu xa với tiểu tử này thì phải.
- Chậc, người ta muốn theo cậu học tập kinh nghiệm đây.
Hạng Đại Thông tràn đầy hứng thú nhìn hắn,
- Nói thật, tôi cũng rất muốn biết, cậu dùng cách gì mà có thể giải quyết được vấn đề việc làm của những người này vậy?
Cái này… Trần Thái Trung nhất thời không biết nói gì, cả nửa ngày mới ấp úng trả lời được,
- Ừ, là thế này, nhà máy dệt này…. nữ nhân công hơi nhiều…
Đúng vậy. Hạng Đại Thông gật gật đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn:
- Việc làm của nữ công nhân viên, còn khó hơn nam công nhân viên, ừ, cậu nói tiếp đi.
- Thật ra nói tôi sắp xếp công việc mới cho họ, cũng không hoàn toàn đúng.
Trần Thái Trung đã quen với thói nói hươu nói vượn như vậy, giọng nói của hắn cũng chậm rồi từ từ cất tiếng:
- Cho nên, tôi giúp các cô ấy liên lạc với những nơi cần quét dọn vệ sinh theo giờ, làm người quét dọn. Ví dụ như quán ăn, khách sạn..v..v.., thu nhập cũng không cao...
Lời nói này cũng không hoàn toàn là không đúng. Trên thực tế, cũng có một vài nữ nhân công lớn tuổi, làm nhân viên vệ sinh ở thành Huyễn Mộng. Hơn nữa, tiệm “Hoa anh thảo” đó, hắn cũng đưa hai người vào.
Từ lúc Đường Diệc Huyên đồng ý hợp tác với hắn, Trần Thái Trung bắt đầu sắp xếp mọi việc. Thủ đoạn mặc dù tốt, nhưng những công phu cần thực hiện, hắn vẫn chưa làm được, Đường Diệc Huyên cũng đã dặn đi dặn lại hắn phải cẩn thận.
- Ồ...
Hạng Đại Thông hơi suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu:
- Nói như vậy, đây quả thật cũng là một cách. Nhưng, những quán ăn đó, có đồng ý nhận người không?
Đồng ý mới là chuyện lạ. Trần Thái Trung dĩ nhiên biết rõ, khi đưa hai người kia vào quán ăn “Hoa anh thảo”, ông chủ Thái đã sững sờ đúng một giây đồng hồ, mới phản ứng lại được. Đây là do ông ta nể mặt hắn,
- Tiệm cơm nhỏ, e rằng không được...
Hắn lắc đầu, thành khẩn nhìn Khu trưởng đại nhân:
- Những nơi nhỏ, những người bán hàng thuận tay dọn dẹp, có nơi thậm chí còn đích thân bà chủ ra tay, bớt thuê đi một người, họ liền bớt được một chút chi tiêu mà.
Quán ăn lớn cũng không được. Hạng Đại Thông chau mày, những quán ăn lớn, chẳng những là nơi tụ tập của những nhà chuyên nộp thuế, hơn nữa phần lớn sau lưng họ đều có những nhân vật lớn, cưỡng chế nhét người vào thì không thích hợp.
Như vậy, có thể xếp cho hơn sáu mươi người, thật khó khăn cho tên tiểu tử này. Hạng Đại Thông lắc đầu, quyết định không lo việc này nữa. Đối với ông mà nói, đối với khu Hoành Sơn mà nói, thật sự cũng không phải việc gì lớn.
Hơn nữa, ông còn có một điểm cấm ky phải chỉ ra, điều này, cần phải chỉ rõ ra,
- Ừ, vậy cậu sắp xếp thời gian, cùng nói chuyện với phía khu Hồ Tây một chút, đúng rồi, phải nhớ rõ… phải than khổ.
- Than khổ?
Trần Thái Trung nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói này.
- Đúng thế, là than khổ.
Khu trưởng Hạng gật gật đầu, cười khổ một tiếng:
- Cậu ở chỗ đó giúp bọn họ giải quyết nhiều việc như vậy, đã không dễ dàng rồi. Nếu như cậu dùng thủ đoạn nhõng nhẽo với người trong khu, thì chỗ tôi...có trò hay để xem rồi!
Đây cũng là một chút tư tâm của Khu trưởng Hạng, nhưng ông ta nghĩ như vậy cũng bình thường. Khu Hoành Sơn tôi giúp các anh giải quyết việc làm cho sáu mươi người, cái ân tình đó, không giải quyết là bổn phận, cũng không cần phải chịu trách nhiệm chứ? Việc này thuần túy là tìm tai vạ!
Đề nghị này, Trần Thái Trung rất thích. Nữ công nhân trong nhà máy dệt có rất nhiều, nhưng những người có ngoại hình khá, đồng ý làm tiếp tân, số tuổi phù hợp lại không nhiều. Khu Hồ Tây nếu đẩy xuống một trăm cái tên, thì hắn cũng chỉ còn cách ngẩn mặt nhìn rồi.
Nếu làm như vậy, liệu có ảnh hưởng đến việc anh đây triển khai chính sách của mình hay không? Hắn cũng không muốn người của khu Hồ Tây cho rằng hắn là kẻ phá hoại, trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy hơi do dự.
Hạng Đại Thông nhìn thấy biểu lộ của hắn, bất đắc dĩ cười khổ:
- Tiểu Trần à, tôi biết rằng tâm địa của cậu thiện lương, giàu lòng thương người. Nhưng cậu không nghĩ thử xem, cậu giúp người của khu Hồ Tây tìm việc, thì người của khu Hoành Sơn, không phải thiếu cơm ăn sao?
Phải lấy đại cục làm trọng…
Khu trưởng Hạng thở dài.
- Vậy được.
Trần Thái Trung chưa bỏ qua, ông ta thở dài không can tâm, kế hoạch có thể gặp trở ngại cũng không phải việc gì lớn. Vốn dĩ trong phương án địa phương, cũng không bàn bạc chuyện này với người của khu Hồ Tây, sự ngoài ý muốn nhỏ này, tin rằng Đường Diệc Huyên cũng chưa thể chắc được.
Chỉ là, trong lúc nhất thời, nghĩ đến Khu trưởng đại nhân đối diện trước mặt mình tựa hồ như là người của phái họ Cát. Hắn bỗng nhiên nhớ tới hai câu tục ngữ trên quan trường của thành phố Phượng Hoàng.
Cát hảo hư danh.
Chữ “hư” này, dùng thật trùng hợp, cũng thật quá thích hợp.
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu