We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 452 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Tiên Gia Xây Dựng Đường (Thượng)
ình hình tài chính của thôn Đông Lâm Thủy, ông chủ Lữ thật sự vẫn chưa biết. Ông cũng đang lo lắng là mình liệu có phải bỏ tiền ra nữa không. Nếu như bọn họ nói sống chết cũng không chịu hoàn thành công trình đúng hạn, thậm chí hoàn toàn không thi công để yêu cầu tăng phí thì ông có thể không đồng ý sao?
Số tiền chi trên thực tế luôn nhiều hơn số tiền dự toán! Đúng là suy xét từ câu nói này, trước kia ông chủ Lữ mới bỏ ra hơn nghìn đồng để tỏ chút thành ý. Giao tiếp cùng với những người nông dân cũng không đơn giản như trong suy nghĩ của mọi người.
- Tôi không biết, tuy nhiên, cho dù trong thôn không có tiền, họ vẫn có thể đi mượn được!
Ông chủ Lữ trả lời dứt khoát, đây là suy nghĩ của một thương nhân thành công.
- Dù sao, cuối cùng tôi cũng không thiếu tiền bọn họ.
- Họ có thể đi mượn được sao?
Trần Thái Trung nheo mắt mỉm cười nhìn ông chủ Lữ. Một cảm giác EQ của mình hơn hẳn người khác tự nhiên sinh ra trong lòng của hắn.
Ông chủ Lữ híp mắt suy nghĩ một lát, sau đó ông cũng đã biết mấu chốt của sự việc, lắc đầu thở dài.
- Ôi, người này…
- Được rồi, tôi không nhiều lời với ông nữa.
Tính tình của Trần Thái Trung rất thẳng thắn:
- Đơn giản mà nói, ông trả thù lao, chúng tôi thi công, cam đoan thời gian hoàn thành công trình.
Tôi có thể tin tưởng cậu sao? Ông chủ Lữ nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung, vẻ mặt đầy trầm tư.
Sau một lúc, ông mới thốt lên một câu hỏi:
- Cậu định không thuê máy kéo và máy xúc sao?
- Tôi thuê những thứ đó làm gì chứ? Tôi còn sợ chưa đủ loạn hay sao?
Trần Thái Trung tức giận.
- Dù sao, tôi cũng cam đoan thời hạn hoàn thành công trình.
Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Hắn tuy không phải là đại trượng phu nhưng cũng là La Thiên thượng tiên, một lời cam đoan vậy là đủ rồi, hắn không muốn giải thích thêm.
- Nhưng tôi… chỉ có thể cung cấp một chút tài chính, cậu có hiểu không?
Ông chủ Lữ vui vẻ.
- Cho dù cậu nói là cậu không thuê máy móc nhưng cũng không cần nhiều tiền ư?
- Ông yên tâm, đến phút cuối cũng không thể thiếu ông đâu!
- Không thành vấn đề, ông tùy ý đưa cho tôi là được, cái chính là tôi không có tiền cho người ta ăn cơm mà thôi.
Trần Thái Trung nói thẳng. Tuy hắn cũng không muốn làm khó ông chủ lữ nhưng vì chiến tích của mình hắn không thể không làm như vậy.
- Ha ha, Trần thôn trưởng thật là người thẳng thắn.
Ông chủ Lữ thiếu chút nữa thì cười không ra tiếng.
- Việc khác tôi không dám bảo đảm nhưng tiền cơm thì chắc chắn sẽ có.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Thái Trung gật gật đầu, chỉ về hướng cửa thôn.
- Tuy nhiên, cảnh sát đang niêm phong đoạn đường kia, ông hãy nghĩ biện pháp đi. Đến lúc đó nếu chỗ đó không cách nào giải quyết được, thì tôi cũng đành bất lực tòng tâm.
Ông chủ Lữ gật gật đầu, ông tuy không nói gì nhưng bàn tay ông đã bắt đầu nắm lại. Cái tên chủ xe kia quả là cũng rất có bản lĩnh. Tuy rằng quyền thế và tiền tài của ông mạnh hơn hắn không chỉ một bậc nhưng nếu không thật cố gắng thì cũng không phải ngày một ngày hai giải quyết được.
Cùng lắm thì đến lúc đó mình không thèm nể mặt nữa làm cứng lên là xong chứ gì! Trong lòng ông chủ Lữ đã quyết định chủ ý: Mẹ nó, Tên Bạch Kiệt này óc heo sao? Dám đến Đông Lâm thủy thôn thủy thôn gây phiền toái cho Lữ mỗ.
- Được rồi, đây là hai nghìn đồng, cậu cầm trước đi.
Hắn sau khi đưa tiền liền lập tức đứng dậy.
- Tôi còn phải chạy đi lo chuyện này.
Trần Thái Trung nhìn thấy ông chủ Lữ rời đi liền nhớ ra chuyện gì đó, hắn cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tiến tới ngăn cản ông chủ Lữ trước khi ông lên xe.
Ông chủ Lữ nhìn thấy hắn đi ra thì giật mình bởi vì trong đầu ông đang thầm tính toán cách làm thế nào để thu phục Bạch Kiệt.
- Anh định dọa người à?
- Tôi chợt nhớ tới một chuyện.
Trần Thái Trung ngoắc đối phương lại rồi nhìn chằm chằm.
- Ông yêu cầu thời hạn hoàn thành công trình của chúng tôi tôi không phản đối, nhưng nếu có thể hoàn thành trước thì sao?
- Chuyện này tôi còn chê sao? Nhưng thời hạn hoàn thành công trình… ừm, chỉ còn có hai mươi lăm ngày nữa.
Ông chủ Lữ rất nóng vội vì chuyện này. Năm ngoái nhà máy xi măng đã hoàn thành xong và đi vào thử nghiệm. Thoáng cái đã qua nửa năm, ông rất muốn sản phẩm của mình có thể ngay lập tức được bán ra bên ngoài
- Lỡ như đầu mùa xuân này không bán ra được thị trường thì việc tiêu thụ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Nếu như cậu có thể hoàn thành trước ba ngày và có thể đảm bảo được điều kiện đầu tiên là chất lượng, tôi sẽ đưa thêm cho cậu… Hai nghìn năm trăm, cậu thấy có được không?
- Về chuyện tiền nong sẽ nói sau.
Lần này, Trần Thái Trung muốn suy nghĩ cho thôn. Đông Lâm thủy thôn tuy rằng không lớn nhưng nhân lực lao động trong thôn quả là không ít.
- Như vậy đi, đến lúc đó nhà máy của ông tuyển công nhân ở nơi này được không?
Hắn không biết rằng ở nhà máy xi măng cần bao nhiêu công nhân, còn bao nhiêu chỗ chưa có người làm cho nên mới nói trước. Nhưng những lời này khi lọt vào tai ông chủ Lữ thì lại khiến ông thầm nghĩ rằng biểu hiện của người thanh niên này cũng thật tôn kính, hắn không đề cập đến nhân số, dĩ nhiên điều này cũng cho thấy hắn tin tưởng có thể nắm chắc cục diện ở trong tay.
Cho nên nói học thức từ chuyện này quả là không ít, lựa đúng lúc để nói ra những lời này, cũng thể hiện khả năng ứng xử của mỗi người.
- Không thành vấn đề, trong phạm vi có thể thì chuyện này không thành vấn đề.
Ông chủ Lữ cũng tự nhiên nói như vậy, lời nói của ông cũng có sự dao động rất lớn.
- Nếu như cậu có thể hoàn thành trước năm ngày, ngoài số tiền tôi đưa cho cậu, tôi còn để lại một số chỗ cho người của cậu.
Thật sự ôngkhông dám ăn nói bừa. Những người nông dân vốn đều như thế, kéo cả bầu đoàn thê tử vào nhà áy. Đến lúc ấy mà có quá nhiều người không qua được huấn luyện thì không biết phải giải thích sao với họ. Lỡ như bọn họ lại quấy rối ở trên đoạn đường này thì chuyện này lại thêm phiền toái.
- Chuyện này đương nhiên rồi.
Trần Thái Trung gật gật đầu.
- Tôi cũng không làm khó ông chủ Lữ.
Nhưng sự thật thì hắn đã làm khó ông chủ Lữ, năm ngày sau hắn gọi điện cho ông
- Ông chủ Lữ, tiền cơm không còn, ông phái người mang một ít đến đây được không?
Ông chủ Lữ liền nhảy dựng lên.
- Thái Trung, cậu cũng không thể như vậy, lúc này mới qua mấy ngày chứ? Cậu nói cậu không còn tiền à? Đông Lâm thủy thôn của bọn cậu là chỗ nào, giá cả hàng hóa ra sao, không cần tôi nói cho cậu biết chứ?
Ở Đông Lâm thủy thôn, giá cả hàng hóa vô cùng rẻ. Có thể không phải giá cả của bất kỳ mặt hàng nào cũng tiện nghi nhưng về đồ ăn thức uống thì quả là không quá đắt. Những thứ này đều là của người dân mang ra chợ bán, thậm chí còn không phải chịu thuế, vậy thì làm sao có thể đắt được chứ?
- Ông có biết tôi cho họ ăn cái gì không?
Trần Thái Trung hơi không vui.
- Họ làm việc liên tục, dinh dưỡng còn chưa đủ, ông còn mắng tôi sao?
Làm liên tục? Ông chủ Lữ trợn trong mắt:
- Vậy cậu nói cho tôi biết, tiến độ công trình như thế nào.
Chậc, Trần Thái Trung tặc lưỡi, trong lòng hơi đắc ý.
- Có tôi chỉ huy, tốc độ dĩ nhiên rất nhanh rồi, có thể là hơn gấp đôi. À, nếu như không tính đoạn đường bị niêm phong kia.
Quan Tiên Quan Tiên - Trần Phong Tiếu