Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 138 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 426 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:45:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Tình Như Đàn Đứt Dây
hế giới này hấp dẫn và hiểu lầm quá nhiều, nếu như không có sự tin tưởng của ngươi, ta làm sao kiên trì!
Giữa trưa, Hoàng Phủ Hiên và bọn họ đội nắng nóng đi thị sát chiến địa, hy vọng có thể tìm ra mưu kế tiêu diệt được Dạ Quân trong một lần hành động, bên trong phủ chỉ có Dao nhi và Liễu Nhu, Dao nhi rỗi rãnh tới nhàm chán luyện thư pháp trong phòng, nhìn giấy trắng trống rỗng, lòng của nàng cũng trống rỗng, muốn điền cái gì để lắp đầy nó, vì vậy dùng bút lông ngoắc ngoắc vẽ tranh ở trên tờ giấy trắng, nhưng không biết tính sao, cư nhiên viết hai chữ ‘ tâm nguyện ’.
Thả bút xuống, nàng nghiêng cổ, lông mày khẽ cong, một cỗ ưu sầu nhàn nhạt đánh úp tới đuôi lông mày, nàng khổ nghĩ cũng không hiểu, tâm nguyện nên là gì?
Bởi vì hai chữ tâm nguyện, lòng của nàng không bình tĩnh rồi, rối loạn, hơn nữa có một dự cảm không tốt, cứ có cảm giác hôm nay sẽ có chuyện lớn gì xảy ra. Nàng nhíu nhíu mày, ngó ra ngoài cửa sổ, bầu trời bao la vạn dặm không có bóng mây, rất xanh rất trong suốt, không có dính vào tạp chất.
Dự cảm bất an quanh quẩn ở trong lòng nàng, bỏ đi không được. Nàng không khỏi tự lẩm bẩm: “Hôm nay trời quang đãng vạn dặm trong sáng, chẳng lẽ sẽ chợt biến chuyển, nổi lên gió mưa sao?”
Chợt, cuồng phong gào thét, nhánh cây trong viện chập chờn, giấy trắng trên bàn cũng bị thổi trúng bay loạn, nàng tay vội chân loạn lại bắt không được. Một cỗ gió mạnh từ cửa sổ thổi vào, nàng chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, lập tức chạy tới, đóng cửa sổ, nàng buồn bực: “Thật chẳng lẽ có một trận bão táp sao?”
Chân mày nhíu chặt bởi vì trận gió này càng trở nên chặt hơn, lo lắng trùng trùng, tay chân luống cuống. Nàng nằm ở trên bệ cửa sổ nhìn nhánh cây bị gió thổi loạn ở xa bên ngoài, bên tai còn thỉnh thoảng truyền đến thanh âm o o của gió, dần dần, gió yếu đi, nhánh cây dừng lay động, cơ hồ khôi phục lại an bình vừa rồi, nàng nắm chặt áo, đi vào đình viện.
Có câu nói: oan gia ngõ hẹp, không phải oan gia không đụng đầu.
Không nghĩ tới cư nhiên đụng phải Liễu Nhu ở trong đình viện, lúc nàng vừa định xoay người rời đi, lại bị Liễu Nhu gọi lại: “Hoàng hậu nương nương, không tới ngồi một chút sao?”
“Không, ngày rất nóng, bổn cung đi về.” Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, tùy tiện tìm một cớ thoát đi, nhưng tựa hồ Liễu Nhu cũng không chết tâm.
Liễu Nhu thật lòng thành ý muốn mời: “Vậy hoàng hậu nương nương có thể nể mặt vào trong chòi nghỉ mát ngồi một chút hay không? Một mình ở trong phòng cũng buồn bực, hai người còn có thể trò chuyện, giải buồn.”
Nàng đã nói đến chỗ này rồi, nếu như cự tuyệt nữa thì hơi quá, dù trong lòng vạn lần không muốn, Dao nhi vẫn vào đình nghỉ mát với nàng, hai người ngồi đối diện. Trầm mặc không nói gì, không khí rất lúng túng. Liễu Nhu thục nữ che miệng mà cười, hỏi: “Nương nương ở Nguyệt quốc có khỏe không? Nghe nói Nguyệt quốc rất nhiều phong tục không giống với Minh quốc, nương nương chỉ một thân một mình ở Nguyệt quốc sẽ rất không thích ứng!”
Nếu như không phải hiểu rõ nàng, chắc chắn bị bề ngoài mềm mại của nàng lừa gạt, từng chữ từng câu của nàng toát ra quan tâm, nhưng cẩn thận nghe có thể cảm thấy ý nhạo báng châm chọc trong giọng nói của nàng.
Dao nhi nhếch miệng, cười nhạt, đáy mắt không có nhiệt độ, qua loa nói: “Có một người thật lòng thật ý đối với ta, vì ta bỏ lục cung, vì ta xây cung điện, cuộc sống như thế coi như ở trong địa ngục cũng là ngọt, ha ha.... Chỉ là, ngươi sẽ không thể thể nghiệm, bởi vì trong phủ Hiên Viên Triệt có một đám nữ nhân, ngươi vĩnh viễn không làm được duy nhất cua hủa!”
Dao nhi cố ý cười đến nhẹ nhàng, cố ý khiêu khích nàng. Cố ý kích thích nàng, không cho nàng xem chút màu sắc, nàng thật cho là toàn thế giới đều xoay chung quanh nàng!
Quả nhiên, Liễu Nhu bị đâm rối loạn tâm trí, trở thành nữ nhân duy nhất của biểu ca là mơ ước lớn nhất cả đời nàng, hôm nay tôn nghiêm của nàng bị người giẫm đạp không còn sót lại chút gì. Liễu Nhu làm sao sẽ cam tâm mặc người chém giết?
Chợt, con ngươi Liễu Nhu sáng lên, nhìn bóng cây lùn lùn bên ngoài đình nghỉ mát, chủ ý xấu đánh úp tới trong lòng nàng.
Trên mặt Liễu Nhu mang nụ cười thỏa đáng, nói: “Lời ấy của nương nương sai rồi! Nếu như yêu một người, nên suy tính cho hắn, ta yêu biểu ca, bất kể hắn thê thiếp thành đoàn, ngươi chỉ là ham tình yêu của người khác đối với ngươi, ngươi căn bản không biết bỏ ra, không biết hy sinh.”
Từng câu từng câu đập vào trái tim Dao nhi, nàng ngây ngẩn cả người, Liễu Nhu nói đúng, nàng không nên cô phụ ấm áp và cảm giác an toàn mà Hiên mang cho nàng, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận, cười yếu ớt, không chút để ý nói: “Quả nho ăn không được luôn chua đấy!”
Nhất thời từng trận gió lạnh thổ qua, sóng ngầm giữa hai người bắt đầu khởi động. Giữa hai nữ nhân sắp nổ ra trận chiến.
Chợt, Liễu Nhu cười không rõ chân tướng, đứng dậy cao ngạo nhìn Dao nhi, khiêu khích nói: “Quả nho đương nhiên là chua, hôm nay ta đã mang hài tử của biểu ca, tương lai ta sẽ trở thành thê tử duy nhất của biểu ca.”
Nói xong, Liễu Nhu còn khẽ cúi đầu, nhìn bụng của nàng, đôi tay còn thỉnh thoảng vuốt ve bụng.
Cái gì? Dao nhi kinh hãi đứng dậy, không thể tưởng tượng nổi nhìn bụng Liễu Nhu, nhìn bộ dáng Liễu Nhu phát ra tình thương chói lọi của mẹ kỳ quái là của tim nàng cư nhiên thật bình tĩnh!
Kinh ngạc của Dao nhi ở trong dự đoán của Liễu Nhu, nhìn Dao nhi, nàng đắc ý gật đầu, hoàn toàn đánh tan kiên cường của Dao nhi, chợt, ánh mắt Liễu Nhu chợt lóe, nàng nắm tay Dao nhi, thân thể ngã phía sau, trong miệng kêu la lớn: “Cầu xin ngươi.... Đừng thương tổn hài tử của ta!”
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Dao nhi trợn tròn mắt, sững sờ. Lúc này, một bóng người từ bên người nàng thổi qua, ôm lấy Liễu Nhu sắp sửa té xuống đất, trong giọng nói lộ ra nóng nảy: “Nhu nhi, có sao không?”
Nhìn bọn họ, Dao nhi cười lạnh, hung hăng khi dễ mình, lại hạ tiện hãm hại, nhưng nàng cư nhiên bị mắc lừa?
Hiên Viên Triệt ôm lấy Liễu Nhu, hung ác nhìn chằm chằm Dao nhi vô tội, lạnh lùng nói: “Nếu Nhu nhi và hài tử có việc không hay xảy ra, Bổn vương nhất định không tha cho ngươi!”
Vừa dứt lời, Hiên Viên Triệt nâng bàn tay lên, khi bàn tay rơi xuống, bị Hoàng Phủ Hiên đến sau ngăn trở, Hoàng Phủ Hiên bảo vệ Dao nhi ở phía sau, trợn mắt nhìn Liễu Nhu một cái, nhìn Hiên Viên Triệt, giọng điệu lạnh như băng hung ác: “Quản tốt nữ nhân của ngươi, đừng để cho nàng gây sóng gió, hoàng hậu của trẫm, trẫm sẽ quản!”
Hoàng hậu? Hắn cố ý nhắc nhở Hiên Viên Triệt, đối đầu kẻ địch mạnh, không thể đắc tội đồng minh!
Hiên Viên Triệt có khổ khó nói, chỉ đành phải thôi, Hoàng Phủ Hiên nghiêng người ôm Dao nhi, nhẹ giọng hỏi: “Dao nhi, có sao không?”
Dao nhi tựa đầu vào trong ngực hắn, buồn bực không lên tiếng. Hoàng Phủ Hiên bồng nàng lên, đi về phòng. Từ đầu đến cuối Dao nhi không nói một lời, vùi đầu vào trong ngực Hoàng Phủ Hiên, không muốn nhìn người khác, không muốn giải thích.
Khi bàn tay hắn lần lượt nâng lên, khi hắn lần lượt không tin tưởng, nàng sẽ không để bị coi thường nữa!
Từ khi biết nhau đến bây giờ, trừ thay nàng cản một mũi tên, Hiên Viên Triệt cho nàng chỉ là tổn thương, chỉ là không tin tưởng, nàng sẽ không bị coi thường đến chó vẩy đuôi mừng chủ. Nên hết hi vọng liền chết tâm, nên vứt bỏ liền vứt bỏ.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, ánh mắt của Hiên Viên Triệt rất phức tạp, Liễu Nhu rất tức giận, rất hận.
Trong thành Hắc Ám, tối nay có một vị khách không mời mà đến.
“Tham kiến chủ tử!” Nữ tử lễ bái, nam nhânđược gọi là chủ tử nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn nữ tử nằm rạp trên mặt đất, trong lòng có cảm giác thỏa mãn.
Tòa thành âm trầm mà đen như mực khiến cho nàng sợ, mà chủ nhân thần bí giống như là địa ngục Tu La, hắn hạ thấp giọng hỏi: “Có tin tức gì bẩm báo?”
Nữ tử cúi đầu cười lạnh, cung kính nói: “Khởi bẩm chủ nhân, thuộc hạ hỏi thăm được kế hoạch đối phó Dạ Quân của họ, nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn. Lần này Dạ Quân chắc chắn thất bại.”
Tin tức nàng mang tới khiến cho hắn hưng phấn, giống như lại gần thành công thêm một bước, nam nhân nhẹ nhàng nhếch miệng, độ cong rất nhỏ nhẹ nhàng xẹt qua, nam nhân hỏi: “Có yêu cầu gì cứ mở miệng?”
Người biết nàng, là chủ nhân! Nữ tử tỏ vẻ tình thế bắt buộc, trong mắt tràn ngập nụ cười, nhưng thanh âm tràn đầy hận ý: “Nếu như chủ tử giúp thuộc hạ diệt trừ nàng, thuộc hạ sẽ làm việc cho chủ tử, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Tiếng nói rơi ở phía sau, một hồi trầm mặc. Nữ tử cho là hắn cự tuyệt, nhưng ông trời có mắt, nam nhân mở miệng, sảng khoái đáp ứng: “Được, ngày đại sự thành công, bổn tôn chắc chắn cho ngươi tất cả ngươi muốn, bao gồm tánh mạng của hắn.”
Cô gái mừng rỡ, đầu nặng nề đập xuống đất, cảm tạ ơn đức: “Cám ơn chủ tử!”
Trong thanh âm của nàng lộ ra mừng rỡ như điên, nếu như lúc này nàng ngẩng đầu, chắc chắn thấy nụ cười lạnh ở khóe miệng chủ tử, “Đứng lên!”
Nữ tử đứng dậy, từ trong ống tay áo móc ra một phong thơ giao cho chủ tử, bên trong là toàn bộ kế hoạch. Chủ tử nhận lấy, phất tay một cái, nữ tử cáo lui.
Khi bóng dáng nữ tử dần dần từ từ mất hẳn ở trong thành Hắc Ám, một người từ một cửa khác ra ngoài, mắt nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi, yếu ớt mở miệng: “Tôn chủ thật sẽ giúp nàng?”
“Dĩ nhiên, chúng ta là cùng một loại người, vì đạt thành mục đích không từ thủ đoạn nào! Hơn nữa đều tôn trọng quyền thế địa vị, chúng ta nên đứng ở cùng một bên không phải sao?” Nam nhân cười tà, ánh mắt lấp lánh.
“Nhưng không phải giúp như vậy! Ha ha ha....” Nam nhân lại bổ sung một câu, lại cười ha ha. Làm cho người ta không rõ chân tướng.
Nam nhân mở thư ra, chân mày nhíu chặt dần dần giản ra nụ cười, sau khi xem xong nắm chặt tay, thư đã biến thành tro tàn.
Cuộc chiến tranh này càng ngày càng thú vị, Đô thành Xích Đô của bộ lạc Xích Luyện, phồn hoa rực rỡ. Không chút nào bị chiến loạn phía trước ảnh hưởng. Trong một đình viện bí mật trong thành, mấy người đang bận rộn gì đó, bọn họ mặc dù cũng mặc phục sức Xích Luyện, nhưng từ giữa hai lông mày vẫn có thể phân biệt ra được bọn họ là người nước lạ, lẫn vào trong thành Xích Luyện đến tột cùng có mục đích gì?
Bí mật giữa ban ngày khó giữ nếu nhiều người biết, tai mắt đông đảo. Bọn họ không thể không cẩn thận.
Chỉ nghe ba năm người làm thành một vòng, nói nhỏ: “Tối nay, chúng ta...... “
Không có ai biết bọn họ đang kế hoạch cái gì. Nhưng tối nay nhất định sẽ không yên tĩnh, bình yên vào ban ngày đã không còn sót lại chút gì trong đêm đen.
Ban đêm, trên tường thành Đô thành, binh sĩ thủ vệ đón gió lạnh, run lẩy bẩy ở trong đêm rét, sáng tắt có thể thấy được nhà nhà đốt đèn.
Chợt, một cây cờ bị gió thổi ngã, bọn thị vệ liên tiếp ngã xuống đất ngất đi, đợi lúc gió dừng, thị vệ té xỉu đã không thấy tung tích, mà thị vệ cung kính đứng thẳng đã là khuôn mặt xa lạ, bọn họ như không có chuyện gì xảy ra thủ vệ thành tường, một màn biến cố này tới quá đột ngột, biến mất quá nhanh, cho tới không ai phát hiện nguy hiểm đã gắn ở bên cạnh.
Đêm rất yên tĩnh, cẩn thận lắng nghe, bên trong thành còn có các loại thanh âm sột sột soạt soạt, tiếng giận mằng từ nhà nào đó. Thanh âm xa hoa trong thanh lâu, ếch ộp trong ruộng hoang.
Núp ở ban đêm yên tĩnh này chính là nguy cơ tứ phía
Ngày thứ ba, mọi việc sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.
Cây khô lá rụng, cát vàng ánh chiều. Dãy núi trùng diệp, âm u bi thảm. Hai quân giằng co, thường phủ tam quân. Quỷ khóc nơi nơi, âm trời cũng nghe.
Hoàng Phủ Hiên, Hiên Viên Triệt, Lạc Thiên, Dao nhi, Mai nhi, năm người cưỡi trên lưng ngựa, ở phía trước đại quân, đổi thành Dạ Quân cũng mặc khôi giáp, cầm một thanh kiếm bén trong tay, ánh mắt giao nhau trên không trung, lóe ra tia lửa.
Hai quân đối trận, khí thế mạnh mẽ. Chim nhạn chậm rãi bay qua trên đỉnh đầu, một cọng lông nhẹ nhàng nhẹ nhàng rớt xuống. Chiến sự hết sức căng thẳng, ‘Đông.... Đông.... Đông.... Đông....’ tiếng hai quân đánh trống vang tận trời, các tướng sĩ căng thẳng thân thể, chuẩn bị sống chết đánh một trận. Chúng tướng sĩ xếp thành một hàng, Lạc Thiên là Thống soái tướng quân, hắn cầm kiếm bén trong tay chỉ hướng bầu trời, ra lệnh một tiếng: “Bắn tên!”
Mũi tên nhọn ‘ vù vù vù ’ xẹt qua ở trong gió, bắn về phía đại quân Dạ Quân, kỵ binh của Dạ Quân lui về phía sau, trên một trăm binh lính cầm lá chắn trong tay xông lên, mũi tên nhọn không tổn thương bọn họ mảy may. Chợt, ra lệnh một tiếng: “Lên!”
Kỵ binh rối rít xông lên trước, vó ngựa chà đạp, một mảnh hỗn độn. Từ đó, Dạ Quân hoàn toàn ở trong trạng thái bị động, hắn nhíu lại lông mày, khẽ cắn răng, ra lệnh một tiếng: “Giết....”
Xích Luyện nam nhi quơ múa đao kiếm trong tay, liều mạng xông về phía trước, mở một đường máu. Mặc dù bọn Lạc Thiên đắc thắng, nhưng không dám phớt lờ, dù sao thủ hạ tinh binh của Dạ Quân không phải có tiếng không có miếng, quả nhiên mọi người dũng mãnh vô cùng.
Nhất thời, hai quân lẫn vào thành một đoàn, thực lực tương đương. Mấy phen chém giết cũng chưa thấy cuối.
Nhưng bọn Lạc Thiên sớm có chuẩn bị, lúc này, Hàn Tuấn tướng quân dẫn theo một đội nhân mã từ bên trái tuôn ra, Thiên Vũ mang một đội nhân mã khác từ bên phải tuôn ra, viện binh đột nhiên xuất hiện giết Dạ quân được ứng phó không kịp. Vì bảo tồn thực lực, “Rút lui.... Rút lui....” Hắn không thể không đánh chuông thu binh, các tướng sĩ cầm ném xuống cờ xí trong tay, liều mạng chạy trốn.
Bọn Lạc Thiên thừa thắng xông lên, liên tiếp đuổi theo hơn vài chục dặm, Xích Luyện liền bị công chiếm năm tòa thành trì. Dạ Quân hận hận ném kiếm bén trong tay xuống đất, hoảng hốt thoát đi chiến trường, mang theo một đội tàn binh đi về Đô thành.
Tàn binh bại tướng, bọn Lạc Thiên không đuổi theo nữa. Nhưng đột nhiên lại xông ra một đội nhân mã, mặc phục sức Xích Luyện, một người trong đó giương cung bắn tên, mọi người bất ngờ. Sững sờ, hai cây tên đồng thời bắn tới, một cây bắn về phía Hoàng Phủ Hiên, một cây bắn về phía Dao nhi. Hoàng Phủ Hiên căng thẳng trong lòng, đưa tay đánh rụng tên bay tới, vừa định nhào qua đỡ thay Dao nhi, chợt, một bóng người thoáng qua, ngăn ở trước ngựa Hoàng Phủ Hiên, Dao nhi mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Hiên, thân thể từ từ rớt xuống, Hoàng Phủ Hiên cả kinh, lập tức bay xuống ngựa, ôm nàng: “Dao nhi.... Dao nhi.... “.
Khóe môi Dao nhi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, tròng mắt từ từ khép lại, giống như lá cây bay xuống trong gió, tay nắm chặt quần áo Hoàng Phủ Hiên cũng vô lực rũ xuống.
“Dao nhi....” Tay nâng lên từ phía sau lưng nàng, trong bàn tay dính đầy đỏ tươi. Hoàng Phủ Hiên vô cùng đau đớn, ngửa mặt lên trời kêu to.
Nước mắt che lại hai mắt, ánh chiều nhiễm đỏ bầu trời.
Trong phủ, không khí ngột ngạt. Sắc mặt mọi người không tốt. Quân y bận rộn trong phòng, bọn nha hoàn ra ra vào vào, trong tay bưng nước đỏ tươi, mỗi một lần đi qua bên cạnh Hoàng Phủ Hiên, tim của hắn liền đau một lần, đến cuối cùng đã trăm ngàn vết thương.
Tất cả mọi người ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa khép chặt, nháy mắt cũng không nháy mắt, sợ bỏ qua cái gì, dĩ nhiên, trừ Liễu Nhu, sắc mặt nàng nặng nề, nhưng trong lòng đang cười trộm! Nàng chết là đáng đời, Liễu Nhu tuyệt không thương tâm, sẽ không đồng tình, chỉ có chút hả hê.
Thời gian quả thật rất chậm, tất cả mọi người rất thống khổ, nhất là Hoàng Phủ Hiên, hận không thể đau thay nàng, lúc này, Thiên Vũ mở cửa đi ra, Hoàng Phủ Hiên lập tức nghênh đón, nóng nảy hỏi: “Dao nhi thế nào?”
“Nha đầu mạng lớn, lượm về một cái mạng!” Thiên Vũ khẽ động khóe miệng, hắn lộ ra nụ cười khiến tất cả mọi người yên tâm, Thiên Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo thân thể mệt mỏi lên cầu thang, Hoàng Phủ Hiên lập tức vọt vào trong phòng, nhìn Dao nhi nằm ở trên giường bệnh, thoi thóp một hơi, thân thể cao lớn của hắn lảo đảo muốn ngã.
Không kịp chờ đợi ngồi ở trên mép giường, tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng vén sợi tóc xốc xếch trên trán nàng lên, tay thuận thế xuống, đặt lên chóp mũi nhỏ xinh của nàng, còn có đôi môi tái nhợt nhưng ngọt ngào, Hoàng Phủ Hiên khổ sở cười.
Ngoài phòng, mấy người rướn cổ lên, rất muốn đi vào dò xét đến cùng, nhưng bị Thiên Vũ ngăn trở: “Ai nha! Nha đầu không sao, một mũi tên này đâm không sâu, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏi hẳn.”
Lời tuy như thế, nhưng Lạc Thiên vẫn lo lắng đề phòng, mặt Hiên Viên Triệt mặc dù không thay đổi, nhưng trong lòng lại sóng vỗ mãnh liệt, thứ nhất may mắn nàng không có sao, thứ hai thống hận mình không thể bồi bạn bên cạnh, từ đó đến nay, hắn hối hận cũng không làm nên chuyện gì. Đã từng có ý nghĩ sai lầm khiến hắn mất đi tư cách này rồi.
Tim mọi người đều treo ở trên người Dao nhi, cũng không có người phát hiện Liễu Nhu mặt mày tối tăm lặng lẽ rời đi, nàng nện bước nặng nề đi tới trong vườn hoa, muôn hoa đua thắm khoe hồng chọc nàng phiền lòng, “Thời trẻ qua mau, qua vài năm ta sẽ thành tàn hoa bại liễu, nếu như không thể ổn tọa chánh vị, cuộc sống tương lai của ta làm sao có thể qua?” Nàng không cam lòng, phẫn hận nhìn chằm chằm đóa hoa kiều diễm ướt át.
Tay mảnh khảnh đưa ra từ trong tay áo, mặt nàng âm trầm nhìn bàn tay, một chưởng đánh qua, mạnh tay bẻ hoa, khắp nơi suy tàn.
Từng cánh hoa bay xuống, giống như một đóa hoa già đã chết, hấp thu bao nhiêu nước xuân cũng không cản được hoa rụng.
Tính mệnh của Dao nhi bị nguy hiểm, Dạ Quân cũng nguy ở giữa sớm tối. Dạ Quân mang theo thủ hạ tàn binh, một đường chạy trốn, mắt thấy Đô thành trước mắt, hắn kích động đến đã ươn ướt hốc mắt, chợt, một cơn gió quái dị thổi tới, cờ ‘ soái ’ gảy lìa, nằm trên mặt đất mặc cho bụi đất bao trùm nó.
Dạ Quân cả kinh trong lòng, một loại dự cảm chẳng lành ập vào lòng, hai chân hắn đạp bụng ngựa, con ngựa hú dài một tiếng, bắn rất xa. Dạ Quân chạy một mình ở phía trước, hoàn toàn không để ý tướng sĩ sau đó, đợi lúc cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông. Từng nam nhi trong khoảnh khắc hóa thành một vũng máu.
Dạ Quân thất kinh, con ngựa cũng buồn bã ré dài, hắn cởi ngựa chạy trốn, muốn thoát đi nơi quỷ dị này, quên một màn quỷ dị này. Con ngựa dừng ở cửa Đô thành, hắn ngửa đầu nhìn trên cửa thành, hô to một tiếng: “Mở cửa thành!”
Nhưng bọn lính không nhúc nhích, lúc này, hai nam nhân xa lạ từ bên cạnh đi tới, bọn họ đều che mặt, không thấy rõ mặt mũi, nhưng hai mắt phơi bày ra ngoài đều lạnh như băng vô tình.
“Dạ Quân không ai bì nổi cũng sẽ có hôm nay!” nam nhân cầm đầu phách lối cười, khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống Dạ Quân, giống như vương giả chí tôn cao cao tại thượn, mà Dạ Quân thì nằm rạp trên mặt đất.
Lòng của Dạ Quân lạnh đi từng chút, xem dáng vẻ của họ, nói vậy sớm có chuẩn bị, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn, nhưng Dạ Quân muốn biết rõ ràng lai lịch và mục đích của những người này, Dạ Quân buồn bã cười một tiếng a, hỏi nữa: “Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Có mục đích gì?”
Nam nhân ngửa mặt lên trời cười dài, hạ mí mắt, âm thanh lãnh khốc vô tình truyền vào trong tai Dạ Quân: “Giữ lại nghi vấn đi hỏi Diêm Vương!”
‘ vèo ’ một tiếng, một mũi tên bắn lén Dạ Quân, chính xác đâm thủng khôi giáp trước ngực hắn, hắn ngã xuống ngựa, máu tươi trong miệng hoà lẫn với ánh chiều, hai mắt Dạ Quân mở thật to, tựa hồ không cam lòng.
Một đời anh hùng, trong khoảnh khắc hóa thành một đống đất, bụi bậm hèn mọn theo gió bay đi. Giống như nó chưa từng xuất hiện.
Nam nhân đắc ý cười, chỉ vào núi sông, nói: “Nhìn, giang sơn này thật đẹp! Về sau nó chính là của ta rồi, ha ha ha.... “
Vung tay lên, mặt nạ rơi xuống, đập vào mi mắt là mặt giống Dạ Quân như đúc, duy nhất khác chính là, ánh mắt của hắn, có quá nhiều tham lam, có quá nhiều dục vọng, có quá nhiều hung ác.
Bọn lính rối rít quỳ xuống, lễ bái: “Chúc mừng Đại vương, chúc mừng Đại vương.... “
Trận biến cố này không có ảnh hưởng cuộc sống an bình của dân chúng trong thành chút nào, bọn họ không hiểu, từ giờ khắc này, cuộc sống của bọn họ đã ở trong nước sôi lửa bỏng.
Ở bên trong Thanh thành, Dạ Quân thoát đi, Hàn Tuấn tướng quân đuổi theo mười mấy dặm, dọc theo đường đi công chiếm mấy thành nhỏ, giờ phút này đang thủ vệ, chờ đợi Hoàng Phủ Hiên ra lệnh.
Bởi vì thân Dao nhi chịu trọng thương, Hoàng Phủ Hiên làm bạn ngày đêm, bể đầu sứt trán, vô tâm xử lý quốc sự, vì vậy, chuyện này cũng trì hoãn.
Mặc dù trận đầu báo cáo thắng lợi, nhưng bọn hắn cũng không tính lui binh, lần này nhất định phải bức bách Dạ Quân đầu hàng, bảo đảm không quấy nhiễu biên quan nữa, nếu không sẽ hoàn toàn diệt Xích Luyện, bảo vệ dân chúng an bình.
Ban đêm, Dao nhi tỉnh lại từ trong đau đớn, nháy mắt một cái, bởi vì ánh mắt của Hoàng Phủ Hiên chưa từng rời đi người nàng, thấy nàng từ từ tỉnh lại, hắn kích động đến quên hết tất cả, một tay ôm lấy nàng, thanh âm có chút đau đớn: “Dao nhi.... Dao nhi.... Rốt cuộc tỉnh.”
“Đau!” Mở mắt ra liền nhìn thấy hắn, Dao nhi thật cao hứng, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, nhưng nhe răng nhếch miệng, phần lưng đau cuốn lấy toàn thân, khiến nàng không thể không kêu.
Lúc này Hoàng Phủ Hiên mới phản ứng được, buông nàng ra, đưa tay nhẹ nhàng khoác lên hai bờ vai nàng, thẹn thùng khẽ cúi đầu, áy náy nói: “Thật xin lỗi Dao nhi, ta thật cao hứng quên hết tất cả rồi.”
“Ha ha.... Không có sao!” Hiên cúi đầu nhìn bộ dáng thật đáng yêu, Dao nhi nhịn đau, giùng giằng muốn ngồi dậy.
Hoàng Phủ Hiên kéo nàng lên, kê một cái gối sau lưng, như vậy Dao nhi thoải mái hơn. Động tác thân thiết dịu dàng của Hiên khiến Dao nhi cảm thấy ấm áp, cảm giác được người nâng niu trong lòng bàn tay rất tốt.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, đắm đuối đưa tình, bộ dáng ngọt ngào của Dao nhi khiến cho hắn không dời mắt được, cổ họng động đậy, tâm nhột khó nhịn, Hoàng Phủ Hiên khổ sở, ấp a ấp úng: “Dao nhi.... Ta muốn.... “
Dao nhi nhìn chằm chằm đôi mắt sáng, không hiểu hỏi: “Muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, môi đỏ mọng xinh xắn của nàng liền bị hắn ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào, cẩn thận như che chở trân bảo.
Dao nhi mở to cặp mắt, tay chân luống cuống, nhưng từ từ nhắm lại hai mắt, tay nhỏ bé leo lên vai hắn, say đắm ở trong đó, hưởng thụ an tâm hắn cho.
Dao nhi tựa như đứa trẻ dễ vỡ, hắn không nỡ tổn thương, trằn trọc mút vào trong chốc lát, hắn rốt cuộc để nàng tự do, hắn giống như tiểu tử yêu lần đầu, gương mặt hồng hào, xấu hổ cười cười, nói: “Mùi vị của Dao nhi thật ngọt, ta không nỡ buông ra!”
Hắn lại trực tiếp trêu đùa như thế khiến mặt của Dao nhi đỏ lên, vùi đầu vào trong ngực hắn cười trộm, Hoàng Phủ Hiên biết nàng xấu hổ, ôm chặt nàng, cẩn thận không đụng chạm vết thương.
Nguyệt nhi không đành lòng quấy rầy vợ chồng son ngọt ngào, xấu hổ trốn vào trong đám mây.
Quân Thần Phân Tranh Quân Thần Phân Tranh - Lam Tử Quân Thần Phân Tranh