Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2170: Xảy Ra Chuyện Rồi
ừ Bắc Kinh cứ nhằm thẳng hướng thành phố Yến mà đi một mạch.
Trên xe tổng cộng có năm người, ngoài lái xe, còn có Vệ Tân, Tống Nhất Phàm, Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng - giống như những gì Phó Tiên Tiên nói, Hạ Tưởng và ba người đẹp cùng đi, cứ thẳng tiến về thành phố Yến.
Giờ đây Hạ Tưởng không lái xe nữa, sếp lớn mà, cũng chẳng ngồi ghế trên nữa, thật ra với tuổi tác hiện giờ của hắn thì cũng vẫn tự mình lái xe được, chỉ là trong hạn định nên đành thôi.
Nếu để hắn cầm lái thì trên xe ít người thôi nhưng bây giờ có tới hẳn năm người, hơi chen chúc một chút. Tống Nhất Phàm lại muốn chen chúc chứ nhất quyết không chịu ngồi xe khác nên Hạ Tưởng đành chiều ý cô.
Cô ta lại còn muốn ngồi ở phía sau sát bên Hạ Tưởng. Hạ Tưởng ngồi ở phía sau bên phải, trước hắn là Vệ Tân, Tống Nhất Phàm ngồi bên trái hắn còn ngồi bên trái Tống Nhất Phàm chính là Phó Tiên Tiên.
Vốn dĩ Phó Tiên Tiên ngồi sát ngay bên Hạ Tưởng vì cô còn rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng Tống Nhất Phàm lanh chanh chen luôn vào giữa, cô ta nhỏ nhất lại được Hạ Tưởng cưng chiều nhất nên đành nhượng bộ.
Lần đầu tiên Phó Tiên Tiên có ý ganh với Tống Nhất Phàm, bình thường cô mới là người được Hạ Tưởng cưng chiều nhất nhưng giờ mới biết Tống Nhất Phàm mới là cô em út được hắn yêu chiều nhất.
May mà Tống Nhất Phàm chỉ là cô em út của Hạ Tưởng chứ không phải người đàn bà của hắn.
Phó Tiên Tiên bực mình là do Tống Nhất Phàm chen vào giữa cô và Hạ Tưởng khiến họ nói chuyện không được tự nhiên.
Ở biệt thự của Vệ Tân Phó Tiên Tiên vẫn chưa nói hết ý đồ của mình, vì Hạ Tưởng đề nghị trên đường vừa đi vừa bàn bạc.
Đúng là vừa đi vừa trò chuyện nhưng những ánh nhìn sáng quắc như bóng đèn cao áp của Tống Nhất Phàm khiến Phó Tiên Tiên vừa bực mình vừa cười thầm chế nhạo Tống Nhất Phàm chẳng khác nào ỷ nhỏ lên mặt, cô cười nhạo thế nhưng thật ra cũng chẳng có dã tâm gì, vì tính khí con trẻ khiến cho Phó Tiên Tiên không thể quá đáng với Tống Nhất Phàm, dù gì, cô còn lớn hơn Tống Nhất Phàm mấy tuổi.
- Suy nghĩ của em hay đấy nhưng thực hiện gặp rất nhiều khó khăn, không phải anh làm mất đi sự hăng hái của em, đầu tư vào bệnh viện công ích, mỗi năm phải tiêu hao ít nhất vài trăm triệu cũng không đủ.
Hạ Tưởng chỉ ra mâu thuẫn đầu tiên trong ý tưởng của Phó Tiên Tiên sau đó mới nói đến trọng tâm:
- Cổ nhân có câu "cứu bệnh không cứu nghèo", cứu người trị bệnh là việc tốt nhưng không thể hoàn toàn cho không, nếu muốn có một chính sách trị bệnh cho người nghèo hợp lý không phải chỉ cần có lòng có tiền là được mà còn cần cả trí tuệ mà cả ba cái ấy không được thiếu một cái nào.
- Chuyện nhỏ, anh lại phức tạp hóa rồi, em muốn mở rộng cánh cửa miễn phí thì ai bước vào đó, ai mới được chữa bệnh miễn phí, có gì mà không được?
Phó Tiên Tiên nghĩ mọi việc đơn giản hơn và rất không hài lòng với những gì Hạ Tưởng nói.
- Em nghĩ mọi chuyện quá lý tưởng hóa rồi.
Hạ Tưởng lắc lắc đầu.
- Kinh tế trong nước của những người có thu nhập thấp, có bao nhiêu người có Mercedes-Benz mà vẫn đi xin? Thậm chí tiền cứu tế trong nước rất thấp, mỗi tháng chỉ có một ngàn đồng còn không đủ tiền ăn nhưng vẫn có kẻ giả mạo nghèo đói để xin được trợ cấp. Dân trí thức khôn hơn em tưởng mà cái khôn lại được che đậy bằng tư tâm và tôn nghiêm em đã lường trước được cái giá rẻ nhất của nó chưa?
Phó Tiên Tiên há hốc miệng một hồi, mặc dù cô rất đáng yêu nhưng lúc cô biểu lộ vẻ kinh ngạc thì Hạ Tưởng không thể nói được gì.
Mong muốn của Phó Tiên Tiên là cao đẹp nhưng cô đâu hiểu bản tính kém cỏi của dân trong nước, một vài người vì món lợi nhỏ mà có thể phát huy tối đa khả năng của mình, nhưng trên thực tế cuối cùng lại tổn thương chính bản thân mình.
Ở Italya có một thành phố khoảng hai trăm ngàn nhân khẩu thì có tới hơn ba mươi ngàn người là Hoa kiều mà phần lớn là dân Ôn Châu. Nơi mà họ tập trung nhiều nhất gọi là thành Ôn Châu, lúc đầu họ đã có nhiều đóng góp cống hiến góp phần phát triển kinh tế nên đã được nhiều người dân bản địa hoan nghênh.
Nhưng giờ đây, do cạnh tranh, do bản tính khôn vặt người Trung Quốc, bắt đầu đùa giỡn với việc làm ăn, hàng nhái bắt đầu lan tràn, thế là thành quả mười mấy năm vất vả đã bị hủy hoại trong chốc lát, chính quyền địa phương vào cuộc, niêm phong điều tra từng nhà máy sản xuất hàng giả hàng nhái hàng kém chất lượng.
Thời huy hoàng qua đi, người Hoa bị người bản địa kỳ thị mà làm ăn cũng tụt dốc không phanh chỉ có thể cố gắng cầm cự.
Thì cũng giống như các nhà buôn Đông Bắc trước đây, lúc mới đầu làm ăn với Nga cũng tuân thủ nghiêm ngặt điều lệ, chẳng bao lâu tự ình là giỏi giang, từ ăn bớt xén tiền nguyên vật liệu rồi làm hàng nhái hàng giả, hoàn toàn tự hủy hoại Trường Thành. Cho tới hôm nay cứ nhắc tới hàng Tàu trên đất Nga là bị dân bản địa cho rằng đó là hàng giả, hàng kém chất lượng.
Khôn vặt chung quy cuối cùng khó làm nên nghiệp lớn, kinh doanh hợp pháp, thành thực mới là con đường lâu bền.
Chỉ tiếc là có quá nhiều người lợi dụng khe hổng đó, trên thế giới cũng chỉ có một quốc gia mới có thể chế ra dầu ăn từ nước thải cống rãnh ở các đô thị, gạo cadmium, thịt lợn phát sáng và bột thịt nạc (thịt lợn nhiễm clenbuterol), đó chỉ có thể là Trung Quốc.
Phó Tiên Tiên dù có tiền, nhưng cũng không thể lấp đầy thói tư tâm và tham lam, hám rẻ mà bất chấp của người Trung Quốc, bệnh viện công ích chỉ có thể là một giấc mơ xa vời. Nếu thật sự mở ra chỉ e là lúc đó đến bệnh viện là rất nhiều người có tiền nhưng giả nghèo giả khổ còn người nghèo thực sự thì chẳng có được cơ hội đó.
Một quy chế hợp lý có thể cam đoan để bệnh viện công ích phát triển bền vững là điều tiên quyết, Hạ Tưởng không thể phủ nhận lòng thiện của Phó Tiên Tiên càng không thể không giúp cô thực hiện giấc mơ đó, hắn tiếp tục:
- Bệnh viện phải trị liệu miễn phí, chỉ dành cho người có thu nhập thấp, không có khả năng kinh tế hay những người neo đơn đã được thẩm tra để cho đúng người, có khi bệnh tình người bệnh nguy kịch thì phải ưu tiên cho việc cứu người. Nhưng vấn đề là, làm thế nào để bệnh viện phát triển bền vững, lâu dài và tuyệt đối không cho những người có tiền có quyền có cơ hội chiếm đoạt cái vốn chỉ thuộc về người nghèo khổ? Em đã nghĩ được chế độ hợp lý nào chưa, sau việc phải bảo đảm vừa chữa được bệnh miễn phí cho người nghèo vừa ngăn chặn bọn có tiền không có quyền xâm phạm, sau đó phải làm gì để bù lại đây?
Phó Tiên Tiên lắc lắc như con lật đật:
- Chưa, em chưa nghĩ ra. Nếu cái gì em cũng đều nghĩ được thì em đã chẳng phải là Phó Tiên Tiên mà đã là cô Hạ Tưởng rồi.
Hạ Tưởng cười, nói:
- Bệnh viện công đạo mặc dù hướng về người nghèo khổ nhưng nếu như em có trong tay những bác sĩ ưu tú, thanh danh truyền đi thì có không ít kẻ quyền người giàu thi nhau tìm tới, lúc đó bọn họ chỉ cần chữa trị thôi em lại không thể cự tuyệt vì chữa bệnh cứu người là cốt cán của bệnh viện, em sẽ làm sao?
Phó Tiên Tiên chớp chớp mắt, mỉm cười thâm hiểm:
- Em hiểu rồi, hãy tóm lấy bọn họ sau đó lấy tiền trong túi bọn họ thêm vào nguồn trợ cấp của quần chúng nghèo khổ.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Đúng mà cũng không đúng, không thể kêu gọi bọn họ mà phải khiến bọn họ cam tâm tình nguyện ném ra rất nhiều tiền, nôm na như mỗi doanh nghiệp tùy tâm mà quyên góp sau đó lưu tên anh ta và khắc lên tấm bia ở bệnh viện để tên anh ta lưu danh đời đời thì có ai nỡ chối từ. Lại nữa, mỗi năm một lần công bố danh sách những nhà hảo tâm có đóng góp to lớn cho bệnh viện, in tên bọn họ lên trang phục và tất cả mọi đồ dùng cần thiết của bệnh nhân trong viện, v.v… Thanh danh nhất là thiện danh – đó chính là của cải lớn nhất trong đời mỗi người.
- Anh thật thông minh.
Phó Tiên Tiên gật đầu tán thành.
- Đúng là quan trên có khác, nhận thức luôn vượt xa người thường, mưu sự đâu ra đó khiến người ta không thể không mắc lừa.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Em đang khen hay chê anh? Có chê anh hơn nữa cũng chẳng thấm tháp gì, đó là lẽ trời tại sao lại nói là tính kế như thế? Chỉ là giúp người giàu bất nhân tích chút ân đức thôi mà, không biết chừng sau này bọn họ lại dốc sức cảm tạ em đấy chứ.
Đang nói chuyện, chẳng mấy chốc xe chạy dưới cầu của sông Hạ Mã, đúng lúc hoàng hôn, trên cầu người qua kẻ lại đúng là một cảnh tượng hài hòa mỹ mãn
Hạ Tưởng vừa mới nói với Phó Tiên Tiên trọng trách nặng nề giờ đã bị cảnh đẹp bên ngoài hấp dẫn cũng bớt ưu tư hơn, giục lái xe:
- Dừng xe.
Xe vừa dừng, hắn đã nhảy ngay xuống, đứng trên cầu, nhìn từ xa sông Hạ Mã với những đợt sóng lăn tăn lung linh như hàng vạn ánh vàng nhấp nháy, đẹp tuyệt vời, nhớ lại trận hồng thủy năm đó, từng là giấc mơ và lòng nhiệt thành, hôm nay đây nó đã thành hiện thực khiến cho con người ta không khỏi bồi hồi khi nhớ lại chuyện năm xưa.
Quận Hạ Mã chính là nơi Hạ Tưởng cất cánh bay vào chính trường và cũng chính là nơi đầu tiên cho Hạ Tưởng thỏa chí thực hiện giấc mơ mà hắn đã ấp ủ; chính nơi đây hắn đã trải qua những bước thăng trầm đầy khổ đau để gặt hái được thành công chói lọi như hôm nay và cũng chính nơi này đã đặt những viên gạch vững chắc đầu tiên cho con đường tiến thân của Hạ Tưởng.
Quận Hạ Mã, sao không làm ta hiểu được?
Dòng Hạ Mã, sao không làm ta mặc sức mường tượng!
Hạ Tưởng vừa xuống xe, Phó Tiên Tiên, Tống Nhất Phàm và Vệ Tân cũng lục tục xuống theo, bọn họ lặng lẽ đứng phía sau, không nói được lời nào vì bị hấp dẫn khi thấy Hạ Tưởng đang say sưa như thế. Họ hiếm khi thấy hắn say sưa tới sững sờ như thế, ánh hoàng hôn vương trên gương mặt lạnh lùng đầy nam tính khiến ánh mắt hắn u buồn mà thần thương, như thể thời gian rất dài nhưng lúc này đây lại đứng yên, chỉ có trong mắt Hạ Tưởng là giống như nước sông, chậm rãi chảy xuôi.
Phó Tiên Tiên, Vệ Tân và Tống Nhất Phàm mặc dù nghĩ là khác nhau, nhưng đều cùng lúc nhớ về quãng thời gian lần đầu tiên quen Hạ Tưởng, kịch tính rầm rầm rộ rộ ở quận Hạ Mã năm đó, sự hung hiểm khi liều chết ngăn cản hồng thủy ở sông Hạ Mã năm đó, sự ấm áp khi cùng Hạ Tưởng tản bộ bên sông Hạ Mã năm đó, nhất nhất tái hiện trong lòng
Đúng là ký ức khó luân hồi là chuyện cũ khó tái hiện, việc đẹp nhất trong đời người chính là chính mình có thể nhớ lại và hiểu ra những ký ức đó.
Bỗng nhiên có một tiếng thét thất thanh khiến bọn họ bừng tỉnh khỏi những ký ức đẹp…
- Cứu với, có người nhảy sông tự vẫn!
Vừa lúc đó khoảng mấy chục mét Hạ Tưởng cũng thấy có một người nhảy từ trên cầu xuống, dưới ánh hoàng hôn, một tia sáng chói lòa hiện ra rồi "ùm" một tiếng rơi xuống dòng Hạ Mã sâu mấy mét.
Hạ Tưởng thấy rất rõ, người tự vẫn đầu tóc bạc phơ hay nói cách khác, đó là một cụ già tóc bạc! Bạn đang đọc truyện được tại
- Mau cứu người.
Trong tình thế cấp bách Vệ Tân cũng sợ hãi kêu lên.
Vì khoảng cách không xa, Phó Tiên Tiên và Tống Nhất Phàm cũng thấy rõ ràng, hai người họ đã chứng kiến cảnh tự vẫn bao giờ đâu vừa ngạc nhiên vừa sợ lại xen lẫn cả lo lắng, Tống Nhất Phàm "ối" một tiếng rồi lao về phía trước, muốn ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng.
Phó Tiên Tiên cũng nhất thời hoảng loạn, không thể không dựa vào Hạ Tưởng… Hai tay Hạ Tưởng vịn trên thành cầu, lực trọng tâm của cơ thể đều dồn hết về phía trước vừa bị Tống Nhất Phàm đẩy, lại bị Phó Tiên Tiên tựa vào, lại mất cảnh giác chợt buông tay ra, cả người rơi xuống thành cầu.
Chỉ trong giây lát, Hạ Tưởng đã bám ngay theo sau người tự vẫn, cũng "ùm" một tiếng rồi rơi xuống sông!
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần