A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1987: Chuyến Đi Này Không Tệ
gay từ đâu, Lôi Trị Học cũng không có làm việc gì lớn, hơn nữa ông ấy vừa qua khá vội vàng, không lên mạng, còn Trần Hạo cũng không báo cáo với ông ấy kịp thời, khi ông ấy biết, tình hình đã náo loạn.
Trần Hạo cũng thiếu sót… Kỳ thực cũng không thể trách y thiếu sót, mà là bên ban tuyên truyền cũng không báo cáo ông ấy sớm, y thân là thư ký đứng đầu Tỉnh ủy, cũng không thể luôn luôn canh giữ máy vi tính hơn nữa vì đảm nhiệm việc nghênh đón Hạ Tưởng, Lôi Trị Học yêu cầu làm rầm rộ sôi nổi, đề nghị trên dưới tỉnh ủy nắm bắt việc tiếp đãi như một nhiệm vụ dự án Chính trị, hầu như sự chú ý của toàn bộ lãnh đạo trong Tỉnh ủy đều đặt lên việc Hạ Tưởng đến nhận chức.
Kết quả, liền xảy ra một việc bất trắc không lớn không nhỏ, hoặc có thể, lỗ hỏng.
Công tác tuyên truyền ở Tỉnh Tây thời gian qua vô cùng quan trọng, nguyên nhân cá nhân không cần phải nói ra, trưởng ban tuyên giáo Đông Phương Hiểu xếp hạng ở mấy bị trí đầu của bộ máy ở Tỉnh ủy. Tuy rằng cô bị Lôi Trị Học áp chế không thở nổi, nhưng khía cạnh khác mà nói, Lôi Trị Học cũng quả thực vô cùng quan tâm đến ban tuyên giáo, luôn mãi chỉ thị, ban tuyên giáo không thể xảy ra vấn đề, ai bôi nhọ mặt Tỉnh Tây, y sẽ bôi nhọ mặt họ.
Cũng là bởi vì, Lôi Trị Học nắm công tác tuyên truyền thật sự rất suýt sao, khiến cho Đông Phương Hiểu có cảm giác bị đoạt mất quyền lực.
Lôi Trị Học khi biết được tin tức, đã xuất hiện xu thế trần lan, muốn ngăn chặn truyền bá tin tức đã không thể, y đột nhiên giận dữ, lúc này tìm đến Đông Phương Hiểu giáp mặt hỏi tội.
- Trưởng ban Đông Phương, ban tuyên giáo sao mà không có chút khống chế gì hết? Trước giờ đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm để xảy ra chuyện như vậy, là đã bôi nhọ mặt Tỉnh Tây.
Lôi Trị Học kỳ thực cũng không phải vì tình hình hết sức náo loạn, trên thực tế, y lúc này cũng không ý thức được sự kiện Trần Diễm là chuyện lớn, mạng huyên náo cũng sẽ không kịp diệt trừ tận gốc, cuối cùng tìm đại một lí do bình ổn dân chúng.
Y sở dĩ tức giận, chẳng qua là mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn mượn cơ hội áp chế Đông Phương Hiểu. Lần trước Đông Phương Hiểu mật báo, Lôi Trị Học nhất quyết cho rằng Đông Phương Hiểu chính là phối hợp đóng kịch với Hạ Tưởng, chính là cố tình mách lẻo y.
Nhưng Lôi Trị Học lại tuyệt đối không ngờ, chuyện Đông Phương Hiểu mật báo, thật đúng là không phải phối hợp đóng kịch với Hạ Tưởng, nhưng sự kiện Trần Diễm, cũng là Đông Phương Hiểu cố tình can dự vào.
- Hiện tại trung ương đang quan tâm chặt chẽ đến tình hình ở Tỉnh Tây, náo loạn như vậy, sẽ làm lãnh đạo trung ương nhìn chế độ dùng người của tỉnh Tây thế nào? Đồng chí Đông Phương Hiểu, cô làm công tác tuyên truyền cũng một thời gian không ngắn, sao không có một chút cảm giác bức bách và sứ mệnh?
Lôi Trị Học không nể mặt phê bình Đông Phương Hiểu một trận, khiến Đông Phương Hiểu cảm thấy trên mặt không còn chút sáng, nhưng cô biết rõ tình Lôi Trị Học nói một không hai, khi ông ấy giáo huấn người, lại không thể phản bác, đành phải nhịn, nhanh chóng thay đổi.
Cũng may sự tình là cô cố ý can dự vào, bề ngoài nhịn, trong lòng cũng đắc chí, sự tình Trần Diễm nếu ban đầu sôi nổi, Lôi Trị Học cũng đừng mong dễ chịu, sự yên lặng bình tĩnh khiến ông ấy như mũi nhọn ở lưng. Cho nên cứ để Lôi Trị Học tỏ uy phong, sớm muộn gì cũng có lúc ông ấy dễ chịu.
Từ văn phòng của Lôi Trị Học đi ra, Đông Phương Hiểu đã lấy lại bình tĩnh, không phải vì Lôi Trị Học tức giận nổi trận lôi đình mà làm hỏng tâm tình, trái lại, cơn tức giận của Lôi Trị Học càng cao, cô càng cảm thấy sự việc thật sự làm rất tốt.
Nhưng cô chỉ là mồi lửa mới nhen nhóm, hướng đi cuối cùng của sự việc và uy lực dẫn nổ bao lớn, không nằm trong tay cô ta, mà nằm trong tay Hạ Tưởng, cô cũng rất cần báo cáo cho Hạ Tưởng một chút.
Cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Tưởng, nhớ tới liền tắt điện thoại.
Đông Phương Hiểu bỗng nhớ tới Hạ Tưởng hẳn là đã lên máy bay, liền lắc đầu cười, thật là vớ vẩn. Lo nghĩ, liền gửi tin nhắn cho Hạ Tưởng:
- Xin Phó bí thư Hạ đặc biệt chú ý đến chuyện chuyện Phó chủ tịch quận chặn. Có nội tình bên trong.
Như Lôi Trị Học đã dự liệu, sự kiện Trần Diễm trên mạng xôn xao, trên thực tế cũng không khiến lãnh đạo trung ương chú ý. Chỉ cần không có lãnh đạo trung ương nào hỏi đến việc này, sự việc có thể chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, kết quả cuối cùng chính là không giải quyết được gì.
Nhưng để đảm bảo, ông ấy vẫn gọi điện thoại về Bắc Kinh, khiến cho quan hệ phía Bắc Kinh ngăn chặn phóng viên tham dự chuyện này, không cho tham gia sự kiện Trần Diễm.
Sau khi giải quyết xong hậu quả, Lôi Trị Học cảm thấy nhẹ người, hơn nữa buổi chiều nhận được tin tức, nói là Đường Thiên Vân đặt mua hai vé máy bay, dù chưa rõ có phải Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân cùng đi hay không, nhưng trên cơ bản có thể nhận định Hạ Tưởng hơn phân nửa sẽ đi khỏi Tấn Dương. Ngẫm lại Hạ Tưởng vô cùng nham hiểm lặng lẽ đi tới Tấn Dương, mối không chào hỏi ông ấy còn chưa tính, vẫn chưa đảm nhiệm chức vụ đã nghĩ đến chuyện bới móc chân tướng của ông ấy, thật sự lòng sâu khó dò.
Cũng may Hạ Tưởng đến không một chuyến, không được gì mà trở về, cũng khiến ông ấy rất là vui mừng. Về phần Đông Phương Hiểu dựa vào Hạ Tưởng, ông ta căn bản không xem Đông Phương Hiểu là chuyện lớn, sẽ không để lại trong lòng.
Vừa nghĩ tới Hạ Tưởng lén lút đến đây, cuối cùng lại hai bàn tay trắng rời đi, sự yên lặng vô cùng chán nản và thảm hại, tâm tình ông ta cũng tốt hơn.
Nên xem như là thắng một ván nhỏ? Lôi Trị Học trong lòng cười lạnh, ông ấy đến tỉnh Tây sớm hơn Hạ Tưởng vài năm, lại là nhân vật số một, Hạ Tưởng tới trễ, lại là nhân vật số hai, còn muốn trở người hát mừng? Nằm mơ giữa ban ngày.
- Lãnh đạo…
Trần Hạo gõ cửa đi vào:
- Đường Thiên Vân mua hai vé máy bay, không phải dùng tên Hạ Tưởng và anh ta để đăng kí, mà là một người khác không quan hệ.
- Ồ?
Tâm trạng tốt của Lôi Trị Học bị quét sạch, nheo mắt, thong thả ung dung hỏi han:
- Nói như vậy, Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân dương đông kích tây, còn chưa rời khỏi Tấn Dương?
- Có rời khỏi hay không không dám khẳng định, nhưng chắc không có đi máy bay.
Ánh mắt Trần Hạo nháy nhanh vài cái:
- Tuy nhiên tôi vừa mới để ý một chút, trên cơ bản lãnh đạo Tỉnh ủy chủ yếu đều còn tại văn phòng, không có xã giao gì.
Lôi Trị Học cũng biết cho dù ông ta là bí thư Tỉnh ủy, cũng không thể đề phòng tất cả mọi thường ủy Tỉnh ủy giống như đề phòng trộm, ông ấy lấy danh nghĩa mở cuộc họp trói buộc các ủy viên thường vụ không được rời khỏi trụ sở Tỉnh ủy, cũng thật là có họp hành, mà không phải là náo loạn vô lý, lại càng không hoàn toàn vì đề phòng Hạ Tưởng lén lút tiếp xúc với ủy viên thường ủy nào đó.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu phần tư lợi. Kỳ thực sau khi Hạ Tưởng chính thức đảm nhiệm chức vụ, ủy viên thường ủy nào đến gần hoặc là lén lút quan hệ qua lại, ông ấy cho dù biết rõ, cũng không thể biểu lộ không vừa lòng ra mặt, sự khoang dung độ lượng của Bí thư Tỉnh ủy còn phải gìn giữ ở ngoài mặt. Nhưng thật sự là vì hành động lén lút đến Tấn Dương của Hạ Tưởng, mà trói buộc hành động của thường ủy, cũng có yếu tố giận hờn bên trong.
Hạ Tưởng thật là xảo quyệt, chẳng lẽ nói – một suy nghĩ trong đầu Lôi Trị Học chợt lóe lên, chẳng lẽ nói sự kiện Trần Diễm là bút tích của Hạ Tưởng? Tuy nhiên nghĩ lại, ông ấy cũng biết sự tình không thể có bóng dáng của Hạ Tưởng bên trong, ngay cả Trần Diễm là ai Hạ Tưởng cũng không biết, nếu hắn có thể mượn Trần Diễm làm điểm tựa mở ra cục diện, hắn thật không phải người, mà là thần thánh.
Về phần Hạ Tưởng vì sao lại im lặng đi tới Tấn Dương, Lôi Trị Học nghĩ là, Hạ Tưởng đơn giản là muốn sớm mở ra cục diện ở Tỉnh Tây, muốn cải cách nguồn tài nguyên kinh tế làm thí điểm, tạo thành chiến tích của chủ tịch tỉnh. Lực lượng Hạ Tưởng có thể nhờ vả thật không nhiều, chẳng qua chỉ có thế lực còn sót lại của Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên và Tào Vĩnh Quốc
Thế lực còn sót lại của ba người Hình Đoan Đài? Lôi Trị Học lại càng tự tin mà cho rằng, từ hai năm trước, thế lực sót lại của ba người đã không nên trò trống, cho dù có nhiều cá lọt lưới, cũng bị bên cạnh hóa nhiều năm, muốn trở về vũ đài chính trị, dựa vào một Chủ tịch tỉnh không có bao nhiêu quyền nhân sự sao? Khi rảnh rỗi suy ngẫm còn tạm được, xem như một loại ký thác tinh thần cũng không có khả năng. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tổng hợp phân tích, Hạ Tưởng là ngôi sao chính trị trong tương lai, nhiệm ký Tỉnh Tây, không ngoài dự liệu cuối cùng sẽ lấy chiến tích trung bình kết thúc. Lôi Trị Học cũng không hề muốn một côn đánh chết Hạ Tưởng, ông ấy chỉ cần lúc Hạ Tưởng chạy trốn, thoáng cái trói buộc tay chân Hạ Tưởng là được, không cho hắn chạy trốn quá nhanh.
Mặc Hạ Tưởng muốn giở trò gì, có đi hay không, Hạ Tưởng muốn chơi trò bịp bợm gì, ông ấy không hầu, Lôi Trị Học tự tin tràn đầy, khoát tay dặn dò:
- Mặc kệ, bắt đầu từ giờ, không cần quan tâm đến hướng đi của Phó bí thư Hạ nữa, còn có rất nhiều chuyện đại sự phải làm. Trần Hạo, xuống phía dưới sắp xếp, vì để nghênh đón đồng chí Hạ Tưởng chính thức đảm nhiệm chức vụ, giờ phải huy động triệu tập cuộc họp lớn.
- Vâng, lãnh đạo.
Trần Hạo kính cẩn mà khom lưng, y rất thích thần thái tự tin tràn đầy của Lôi Trị Học, dường như tất cả nằm trong lòng bàn tay, chỉ cần ở trong nước thì không có việc gì không giải quyết được. Theo lãnh đạo như vậy, y còn gì lo ngại đến tiền đồ phía trước nào?
Lôi Trị Học nếu biết sự tự tin của ông ấy suýt nữa làm hại ông ta đại bại, nếu biết sự kiện Trần Diễm cuối cùng sẽ nổi lên nhiều sóng gió, ông ấy nhất định cười không nổi.
Trước không nói đến ảnh hưởng lâu dài, chỉ nói chuyện trước mắt.
Nếu Lôi Trị Học biết thực ra khi sự kiện Trần Diễm trên mạng xôn xao vào buổi chiều, Hạ Tưởng quyết định để cho Đường Thiên Vân không đi Bắc Kinh, ở lại chờ lệnh, cũng đủ thay đổi lộ trình lần nữa, từ đó đoạt trước tiên cơ, ông ấy chắc chắn hối tiếc không kịp.
Lúc đó, Lôi Trị Học đang chuẩn bị mở cuộc họp.
Nếu để Lôi Trị Học biết khi ông ấy trên cao nhìn xuống phê bình Đông Phương Hiểu, Hạ Tưởng đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ ở Tấn Dương, gặp được tất cả người muốn gặp, nói không chừng ông ấy sẽ để mất thái độ nho nhã, mà tức giận đến mức bại hoại.
Mà trên thực tế Lôi Trị Học càng không biết chính là, thực ra Hạ Tưởng đã nhạy bén phát hiện sau lưng sự kiện Trần Diễm có thể dẫn phát chấn động trong quan trường Tỉnh Tây, liền quyết định nhúng tay vào sự kiện Trần Diễm. Độ mẫn cảm chính trị của Hạ Tưởng so với trong tưởng tưởng của Đông Phương Hiểu còn cao hơn nhiều, mặc dù hắn lúc này cũng không biết Trần Diễm là người ra sao.
Hạ Tưởng để Đường Thiên Vân ở lại, là bởi vì Đường Thiên Vân trên đường ra sân bay, gặp điều bất ngờ. Bất ngờ không lớn, dường như hoàn toàn không liên can tới việc phá cục của Hạ Tưởng ở Tỉnh Tây, nhưng diễn biến sự việc, thường ngoài ý muốn của mọi người.
Đường Thiên Vân trên đường gặp một cụ già chặn đường kêu oan.
Đường Thiên Vân mặc dù là thư ký thứ hai ở tỉnh Tây trong tương lai, nhưng bây giờ vẫn chưa phải, anh ta cũng vốn không có tư cách xen vào chuyện của người khác. Thế mà khi đi ngang qua, bị cụ già ngã xuống nằm dưới bánh xe của anh ta, nhìn thấy cụ già tóc trắng xóa không còn sức mà ngã gục ở đây, anh không đành lòng, xuống xe giúp cụ già.
Vừa đỡ dậy, liền lộ ra một đại án kinh thiên.
Cộng thêm sự kiện Trần Diễm, lần này đến Tấn Dương, chuyến đi này của Hạ Tưởng không tệ, Tỉnh Tây yên lặng đã lâu, theo đà Hạ Tưởng sắp chính thức đảm nhiệm chức vụ, mà khơi dậy một trận gió lốc.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần