The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1929: Chính Diện Ván Thứ Hai
rải qua một ngày ròng rã, Dương Thành bị bóng đêm bao phủ.
Có liên quan đến vụ án đánh bom Hoa Vô Khuyết, cùng với việc Ngô Hiểu Dương bị ám sát, cũng không trở thành đề tái nghị luận của dân chúng nhiều chuyện đầu đường xó chợ, cũng không tăng lên trình độ đứng đầu ọi người đàm luận trong giờ rỗi rãi
Có một số việc không cần cho thị dân biết rõ, không nên để dân chúng bàn tán, thị dân và dân chúng sẽ không biết chân tướng. Cho dù nghe được một số ít tin đồn vô căn cứ, vừa không chân thật lại rất xa xôi.
Đương nhiên, cũng không thiếu gì nhân sĩ với vẻ mặt huyền bí hiểu rõ tình hình mà để lộ một phần chân tướng, lại gặp phải cảnh ngộ bị người khác cười nhạo, cho rằng ông ta cố làm ra vẻ huyền bí, ám sát cái gì, hiện tại là thời bình được không, nhân dân cả nước đại đoàn kết muôn năm, người Trung Quốc đại hòa bình muôn năm, không cần nói hươu nói vượn được không?
Kết quả nhân sĩ biết tình tiết sự kiện nghẹn ngào không nói nên lời, đành phải đem chân tướng để trong lòng. Có đôi khi nói dối còn mạnh hơn lời nói thật, càng dễ dàng làm cho người ta tin tưởng. Không có biện pháp, thế sự đúng thực như vậy cũng không biết làm sao.
Đừng nói chân tướng không bị dân chúng bình thường biết được, chính là phần lớn quân binh quân khu Dương Thành, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Chỉ biết là, sau khi quân ủy phái người đến. Mộc Phong bị quản chế nghiêm hơn, chẳng những tạm thời cách chức, hơn nữa còn có khả năng ra tòa án quân sự, ngay cả Hứa Quan Hoa cũng bị tạm cách chức, giống như là bị mất hết quyền lực, kết quả cuối cùng như thế nào vẫn chưa biết được, nhưng theo phỏng đoán, chỉ sợ rằng Mộc Phong và Hứa Quan hoa đều không có kết cục tốt.
Điều quan trọng cũng có một điểm làm cho người ta kinh ngạc, thân tín Mộc Phong và Quan Hoa, tất cả bị khống chế, không những tháo bỏ vũ khí, còn bị cấm không được ra ngoài, hơn nữa cũng không được có bất kỳ giao lưu thông tin với bên ngoài, dường như là một điềm báo ột trận thanh trừ
Sĩ quan trung tầng trở lên đã từng trải qua sự kiện thanh trừ đều cho ra kết luận, chỉ sợ Mộc Phong và Hứa Quan Hoa không tránh khỏi số trời, Quân ủy sẽ mượn Ngô Hiểu Dương bị đâm thọc phá làm cho to chuyện, đúng lúc dẹp yên tất cả thế lực thù địch trong quân khu Dương Thành, nói không chừng còn có thể đại khai sát giới.
Càng làm cho người ta cảm thấy căng thẳng khó hiểu là, có tin đồn, thân tín Ngô Hiểu Dương ở quân khu Dương Thành, tổng cộng hơn mười tên Sĩ quan, Thiếu tướng, Đại tá trở lên, đang muốn mượn sự kiện Ngô Hiểu Dương bị đâm, cố ý làm lớn sự kiện với quy mô lớn, muốn sự việc đại náo, hướng về phía Trung Ương tạo áp lực, yêu cầu trừng phạt Hạ Tưởng hung thủ giết người…
Dường như bên trong rung chuyển và bất ổn, vụ nổ bom ở Hoa Vô Khuyết bị người cố tình che giấu đi mất.
Vốn sự kiện ác liệt Hạ Tưởng bị ám sát, Mộc Phong bị truy sát là cùng lúc xảy ra, nhưng một số nhân vật vô liêm sỉ phía sau màn thúc đẩy, lật lọng, thành ra hắn xúi giục Trương Lực sát hại Ngô Hiểu Dương, cổ vũ Mộc Phong đánh lén, cuối cùng làm cho Tiêu Lương giận dữ liều mạng, muốn báo thù rửa hận với Hạ Tưởng.
Logic của cao nhân phía sau màn là, Ngô Hiểu Dương bị đâm là án oan to lớn, Hạ Tưởng bị đánh bom là hắn tự làm tự chịu, là đáng đời!
Trần Hạo Thiên lần đầu tiên phẫn nộ.
- Thu thật, tôi và anh cùng nhau vào Bắc Kinh.
Trần Hạo Thiên tức giận bất bình nói,
- Có người hất nước bẩn vào tôi, giẫm lên trên vai vị của tôi, tôi cũng liền nhịn, dù sao lịch sử sẽ chứng minh mọi thứ. Nhưng hiện tại có người đổi trắng thay đen, muốn một gậy đánh chết Hạ Tưởng, quá vô sỉ không bằng cầm thú.
Cổ Thu Thật lại dường như không tức giận chút nào:
- Anh Hạo Thiên, tôi hiểu tâm tình của anh, thực ra với trí tuệ chính trị của anh, chuyện này cũng không đến mức làm cho anh giận dư, anh là lo lắng quá mà bị loạn.
Trần Hạo Thiên bị giọng điệu không chút hoang mang của Cô Thu Thật khiến ỉm cười:
- Tôi là lo lắng quá mà bị loạn, anh chẳng lẽ không quan tâm Hạ Tưởng? Còn nữa, lạo Quý làm thế nào liên kết Hạ Tưởng, vì sao ông ấy muốn thay Hạ Tưởng giải quyết, còn muốn theo Hạ Tưởng cùng nhau vào Bắc Kinh, ông ấy có ý tứ gì? Cũng không giáp mặt nói một cách rõ ràng.
Quý Trường Hạnh tỏ thái độ với Cốc Xương, Cốc Xương vừa đi, ông ấy cũng không dừng lại, chỉ cùng Trần Hạo Thiên chào hỏi qua, cũng quay người đi, dường như ông ấy đến Tỉnh ủy một chuyến, chính là vì cùng Cốc Xương mặt đối mặt nói chuyện, dù là Trần Hạo Thiên hết sức buồn rầu, thật sự không rõ hành động c3 Quý Trường Hạnh có gì sâu xa.
Hạ Tưởng tới Bắc Kinh như là dê vào hang cọp, mặc dù có Tổng bí thư, có bốn đại gia tộc, còn có Cổ Thu Thật, nhưng gần đây quân đội luôn luôn tự thành một thể, nếu Hạ Tưởng bị mang vào quân ủy cho dù là danh nghĩa với thái độ cung kính mà kính mời Hạ Tưởng cũng không được, chẳng những sẽ bị hủy danh tiếng Hạ Tưởng, nói không chừng thật đúng là có thể sử dụng thủ đoạn gì đó vu cáo hãm hại Hạ Tưởng thành công, xác thật Hạ Tưởng xúi giục Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương, như vậy đến lúc đó cho dù là Tổng bí thư ra mặt cũng không có cách nào bảo vệ Hạ Tưởng.
Chỉ cần khiến cho đối phương ngồi trước mặt để chỉ trích Hạ Tưởng, chứng cớ giả tạo đủ rồi, khi đệ trình lên trân, đồng thời quân đội phối hợp ăn ý xuất hiện một số dị động, Hạ Tưởng không chết cũng phải lột da.
Không thể không nói, cao nhân ở sau lưng vạch kế sách cho toàn bộ sự kiện, quả thật lòng lang dạ sói, muốn đưa Hạ Tưởng vào chỗ chết! Hạ Tưởng lúc này phải vào Bắc Kinh, không phải cam chịu đối phương chỉ trích, không phải đánh mà đã khai, không phải tự chui đầu vào lưới sao?
Dọc theo đường đi Cổ Thu Thật và Quý Trường Hạnh nói chuyện rất nhiều, trước khi lên xe Quý Trường Hạnh, ông ấy và Hạ Tưởng nói chuyện rất nhiều, nếu như nói hắn bày ra toàn bộ kế hoạch, thân phận của ông ấy chính là người ở giữa phối hợp, mà Quý Trường Hạnh, lại là ô dù và phục bút của Hạ Tưởng.
- Lão Quý cùng Hạ Tưởng vào Bắc Kinh, cũng là vì chu toàn bảo vệ Hạ Tưởng. Có lão Quý ở đây, quân ủy cũng không dámlàm gì Hạ Tưởng.
Cổ Thủ Thật cũng không phải cố ý che giấu kế hoạch của Hạ Tưởng với Trần Hạo Thiên, mà là trong kế hoạch của Hạ Tưởng, Trần Hạo Thiên cũng là một mấu chốt quan trọng,
- Hạ Tưởng thực sự là muốn tự mình vào Bắc Kinh trực tiếp gặp lãnh đạo quân ủy… Đem sự việc nói một cách rõ ràng… cũng tiện gột sạch lời chỉ trích đối với hắn.
Trần Hạo Thiên hiểu rõ gì đó:
- Hạ Tưởng hành động theo cảm tính quá, hắn là vì Hứa Quan Hoa và Mộc Phong ra mặt. Nhưng bởi vậy, nói không chừng sẽ bị đối phương nắm được điểm yếu lui tới thân thiết của hắn và quân đội, không thể làm lớn chuyện, cũng có thể làm cho Hạ Tưởng để lại vết nhơ chính trị.
- Hạ Tưởng khẳng định còn có sách lược ứng đối.
Cổ Thủ Thật cười đầy thâm ý,
- Tôi cũng theo hắn cùng vào Bắc Kinh, Bắc Kinh có lão Cổ, lại thêm một lão Quý, hiện tại hai vị lão gia đồng thời xuất hiện ở quân ủy, cũng là một sự kiện trước nay chưa có.
Trần Hạo Thiên cũng là bị Cốc Xương chọc giận không nhẹ, hơn nữa bằng thêm lo lắng quá mức mà bị rối loạn, đầu óc có chút loạn, không có nghiền ngẫm ý vị sâu xa trong đó, Cổ Thủ Thật điểm một cái, ông ấy ít nhiều sắp xếp lại tư tưởng, mỉm cười: -
- Đều bị tức đến hồ đồ, Hạ Tưởng cũng là, có ý tưởng gì không cùng tôi trao đổi, cứ muốn để lão Quý truyền đạt, hắn không biết tôi lo lắng cho hắn còn hơn lão Quý sao?
Cổ Thủ Thật mở một câu nói đùa:
- Hiện tại lão Quý đúng là lo lắng cho Hạ Tưởng còn hơn anh đó…
Trần Hạo Thiên khó hiểu:
- Là sao?
- Hiện tại Quý Như Lan hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói, chỉ có người quan trọng nhất đối với cô ấy, mới có khả năng có thể làm cô ta tỉnh lại. Từ hành động cô đứng ra liều mình phân tích cứu giúp Hạ Tưởng mà phân tích, hiện tại Hạ Tưởng là người quan trọng nhất đối với cô ta...
Cổ Thủ Thật đầy thâm ý mà cười.
Trước khi đến Dương Thành, Cổ Thủ Thật lo lắng kinh khủng. Sau đó đi vào Dương Thành, tình thế hỗn độn, ông ấy sứt đầu mẻ trán. Nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng chẳng những bình yên vô sự, còn tính trước kĩ càng, và sau khi cùng Hạ Tưởng đàm luận sâu sắc, sự lo lắng của ông ấy mất hẳn, hiện tại đúng là một mảnh thư thái thoải mái
Là bởi vì vậy, mới nói đùa về Hạ Tưởng và Quý Như Lan
Trần Hạo Thiên vừa nghe, đầu tiên sửng sốt, cũng là lập tức hiểu ý mỉm cười:
- Lão Quý diệu kế hàng Hạ Tưởng…
Cổ Thủ Thật tiếp theo câu:
- Đền con gái lại nợ ân tình…
- Không tốt, không áp vần, Thu thật, anh lười biếng. Dù sao cũng là sinh viên Đại học Bắc Kinh hệ tiếng Trung, phải đối một vế đối mới được.
Trần Hạo Thiên tâm tình cũng rất tốt, hiếm thấy cùng Cổ Thủ Thật cùng nhau nổi cơn chế giễu Hạ Tưởng và Quý Như Lan, để người ngoài biết đường đường hai Ủy viên bộ chính trị mang việc tư tình phụ nữ của Hạ Tưởng ra nói giỡn, không chừng sẽ kinh ngạc đến rơi răng cửa.
Sớm định sáng mai, sau khi chờ vết thương Ngô Hiểu Dương ổn định, quân ủy sẽ phải vận chuyển Ngô Hiểu Dương bằng máy bay vào Bắc Kinh, đến lúc đó Cổ Thủ Thật, Hạ Tưởng, Quý Trường Hạnh cùng Mộc Phong, Hứa Quan Hoa sẽ cùng vào Bắc Kinh, như vậy thì các việc lôn xộn hôm nay, hẳn đến hồi kết sao?.
Trần Hạo Thiên cảm thấy bớt đi một gánh nặng to lớn, đứng dậy nói rằng:
- Đi, Thu thật, tôi đưa anh đi thưởng thức một chút món ăn Quảng Đông chính cống.
Cổ Thủ Thật tỏ vẻ khó xử:
- Anh có biết tôi thích ăn cay, không thích món ăn Quảng Đông…
- Không sao, nói cái gì cũng phải nếm thử.
Trần Hạo Thiên nhiệt tình mời,
- Phải có dũng khí nếm thử mới biết.
Cổ Thủ Thật đành chịu:
- Được rồi, nếu có người dừng lại, cho chúng ta có cơ hội ăn cơm, tôi cắn răng nếm thử một chút mùi vị món ăn Quảng Đông vậy.
Không ngờ Cổ Thủ Thật một lời cảnh cáo, vừa dứt lời, Lâm Song Bồng liền vội vàng tiến vào báo cáo:
- Bí thư Trần, Bí thư cổ, có tình huống đột ngột.
Vừa mới an lòng được chút giờ lập tức lại thấp thỏm, tâm tình tốt của Trần Hạo Thiên tức khắc thay đổi hẳn:
- Lại làm sao vậy?
- Quân khu Dương Thành điều động hơn mười tên Sĩ quan, gồm Thiếu tướng và Đại tá, dẫn người thẳng về phía bệnh viện, tuyên bố muốn đi gặp Hạ Tưởng đòi lại công bằng. Vừa rồi cục công an thành phố ra mặt chặn lại, thì vài cảnh sát xô sát bị thương ngay tại chỗ…
Lâm song bồng thở hồng hộc, tốt xấu cũng là Bí thư thành ủy Dương Thành, nhưng hiện tại cũng là không còn phong độ, tình thế rõ ràng nghiêm trọng.
- Cái gì?
Trần Hạo Thiên và Cổ Thủ Thật lập tức hoảng sợ.
Hay, hay thật, đối phương thật sự là mưu đồ độc ác, từng bước áp sát, cầm lông gà làm cung tiễn, thật muốn vu cáo hãm hại Hạ Tưởng là thủ phạm? Chưa từng thấy qua vu cáo hãm hại người khác cũng có thể trơ tráo đến nông nổi như vậy!
Trần Hạo Thiên đập bàn đứng lên:
- Lập tức đi bệnh viện!
Vừa quay đầu lại chỉ bảo Hạ Nam Sinh,
- Thông báo khu cảnh giới, lập tức điều động cảnh sát có vũ trang lên đường!
- Tôi và anh cùng đi.
Cổ Thủ Thật cũng là nói gằn từng tiếng.
Phải nói, Trần Hạo Thiên ra mặt cùng quân đội chính diện đối đầu, cũng đã phiêu lưu mạo chính trị thật lớn, Cổ Thủ Thật thân là người ngoài Lĩnh Nam, mặc dù thân phận là Ủy viên bộ chính trị, nếu y đến nhúng tay vào bên trong điều động quân đội quy mô lớn, cũng có thể gánh chịu hậu quả chính trị cực kỳ nghiêm trọng.
Tình thế đã tiên triển cấp bách, đối phương mang âm mưu quỷ kế phát huy tới tình cảnh không kiêng nể gì, y còn ngồi yên mặc kệ, nếu chẳng may Hạ Tưởng thật sự ở dưới tấn công của quan quân có sơ xuất gì, y vĩnh viễn không thể đối mặt với lòng mình.
Nam tử hán có cái nên làm có cái không nên làm, Cổ Thủ Thật cắn răng một cái, liều mạng.
- Tôi cũng đi.
Thời khắc mấu chốt, Mễ Kỷ Hỏa dũng cảm mà ra, sau khi nghe được tin tức, lập tức chạy tới,
- Nếu yêu cầu tạo thành bức tường người mới có năng lực bảo đảm an toàn cho Hạ Tưởng, tính cho tôi một phần.
- Xin Bí thư Trần phê chuẩn, cũng tính cả tôi vào đó!
Sau khi tin tức lan truyền ở Tỉnh ủy, toàn bộ lãnh đạo Tỉnh ủy bị chọc giận, hầu như toàn bộ Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều tập trung ở ngoài phòng làm việc Trần Hạo Thiên.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần