Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1903: Bố Cục Một Ván Nữa
hà của lão Cổ, ánh mặt trời đầu mùa xuân tản mạn mà thản nhiên, soi trên lá cây hơi vàng nhạt, khiến người ta tâm trạng thoải mái không ít, sau khi trải qua một mùa đông dài giá lạnh, mùa xuân của Bắc Kinh, khoan thai đến chậm, nhưng cuối cùng cũng đến rồi
Lão Cổ tinh thần dường như không tồi, ở một góc sân, tay cầm cái cuốc đang khai thác một mảnh đất trồng rau. Hạ Tưởng thấy thế, tiến lên muốn làm thay lão Cổ, bị lão Cổ đẩy ra
- Có đôi khi, đích thân diệt trừ một số cỏ dại, cũng là hưởng thụ hiếm có. Người già rồi, nhưng vẫn có thể cuốc được đất, nhổ được cỏ dại, thì chứng minh còn hữu dụng
Lời của lão Cổ, đầy thâm ý, Hạ Tưởng liền biết theo hướng gió đại biến, lão Cổ sau khi trải qua yên lặng một mùa đông, cũng muốn mặc giáp trụ ra trận, giãn ra tay chân. Cũng phải, là nên diệt trừ cỏ dại rồi
Bắt đầu một năm mới phải làm nhiều và làm tốt công tác để làm tốt cơ sở cho công tác của cả năm
Cùng lão Cổ cuốc cỏ dại một lúc, Cổ Ngọc liền chạy ra, dâng trà lên
Cổ Ngọc khuôn mặt hồng hào, hơi thở hổn hển, dường như vừa mới làm động tác gì kịch liệt, Hạ Tưởng liền khó hiểu mà liếc nhìn Cổ Ngọc một cái. Cổ Ngọc lặng lẽ thè lưỡi, làm ra tư thế tao nhã mà thanh lịch, Hạ Tưởng hiểu, Cổ Ngọc đang luyện tập yoga.
Cổ Ngọc mặc một bộ đồ thể thao, thân hình đầy đặn hơn trước một chút, càng đậm sức hấp dẫn của phụ nữ, dường như cô còn cố ý ở trước mặt Hạ Tưởng bộc lộ chút tài năng, xoay người duỗi chân, làm một động tác yêu cầu cao
Hạ Tưởng liền mỉm cười.
Lão Cổ tuy rằng không có quay đầu lại, nhưng đoán được gì đó, ho khan một tiếng:
- Cô bé Ngọc đừng quấy rối, ông và Hạ Tưởng phải nói chính sự
Cổ Ngọc thè lưỡi với lão Cổ, làm mặt quỷ bất mãn, sau đó liền nhẹ nhàng chạy mất, như một nốt nhạc êm tai trong ánh mặt trời mùa xuân, Cổ Ngọc ngây thơ và vui vẻ, vẫn khiến Hạ Tưởng ở trong không khí khẩn trương gần như không thở nổi, hơi làm dịu tâm tình
Chờ bóng dáng của Cổ Ngọc biến mất trong phòng, lão Cổ mới quay người lại, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, từ từ uống một ngụm trà, mắt nhìn hướng nam: Bạn đang đọc truyện được tại
- Miền nam đã cảnh xuân tốt đẹp, Bắc Kinh lại vẫn là xuân hàn phiền não
- Tây Nam có cảnh xuân chưa?
Hạ Tưởng giọng điệu thoải mái mà hỏi một câu.
Lão Cổ rất bất mãn trừng mắt nhìn hắn:
- Biết rõ còn hỏi, là muốn thử tôi, hay là muốn đùa giỡn khôn vặt trước mặt tôi?
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Ông ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, nghe ý kiến của người lớn tuổi, là để người trẻ tuổi sửa chữa trên con đường trưởng thành
Lão Cổ nghiêm trang nói:
- Đánh đen là chuyện tốt, hát nhạc cách mạng cũng là chuyện tốt, nhưng nếu đánh đen biến thành xem ai không vừa mắt thì đánh người đó, hơn nữa ý chí cá nhân giỏi hơn luật pháp, thì rất có cách mạng văn hóa còn sót lại
- Hát nhạc cách mạng… ông nghĩ thế nào?
Hạ Tưởng rất có hứng thú hỏi
Trong số cách mạng lão thành của đời lão Cổ, có thể tránh qua 10 năm đại họa mà không chết, cực kỳ ít. 10 năm đại họa, không chỉ là ý chí cá nhân giỏi hơn hiến pháp, cũng là thể hiện ý chí cá nhân cực đoan thần hóa, là tai họa đáng được khắc sâu vĩnh viễn trên lịch sử Trung Quốc
Trong số lãnh đạo cao tầng của thế hệ bây giờ, đa số người đều gặp qua mười năm đại họa hãm hại. Cao tầng cũng đối với sự kiện cách mạng văn hóa đạt thành nhận thức chung, cũng đã có định tính, hát nhạc cách mạng, nếu như chỉ khiến ông già bà lão hát nhạc cách mạng cũng không gì đáng trách, nhưng cơ quan đảng chính đều không làm chính sự, hàng ngày karaoke, nói không chừng hát mãi hát mãi sẽ nhảy trung tự vũ (điệu múa bày tỏ lòng trung thành cuồng nhiệt với Mao Trạch Đông)
- Thủ đoạn ngu dân cũng không inh!
Lão Cổ không chút khách khí hạ kết luận, lại nhìn thẳng Hạ Tưởng
- Nói cách nghĩ của cậu xem
- Ông có từng đi hát karaoke chưa?
Hạ Tưởng bỗng nhiên tung ra một vấn đề buồn cười
Lão Cổ sắc mặt trầm xuống:
- Thằng quỷ con, cậu có ý gì?
Hạ Tưởng vội xin tha:
- Ông đừng hiểu lầm, cháu muốn nói, hát karaoke rất đắc. Phải nói sau khi hát xong có giáo dục tư tưởng gì, có nhận thức sâu sắc gì? Kỳ thật cũng gần giống như cảm giác tắm một cái
- Thằng nhóc nhà cậu…
Lão Cổ cười ha hả
- Ý là nói, tiêu tiền lung tung rồi?
- Cháu không có nói, cháu chỉ nói, mặc kệ là xuất phát từ góc độ có thể thống nhất tư tưởng do ca hát nhảy múa, hay là suy xét từ góc độ mượn cớ bày tỏ đường lối gì, đều là thất sách
Hạ Tưởng hạ định luận
- Đáng tiếc, người trong cuộc thường mê muội!
Lão Cổ đột nhiên vỗ ghế dựa, đứng lên
- Vị ở Tây Nam, cậu nhất định phải cẩn thận ứng đối, theo tôi được biết, y và tập đoàn quân của Điền Nam có qua lại
- Thật sao?
Hạ Tưởng giật mình, xưa nay tiếp xúc mật thiết với bên quân đội là đại kỵ, cho dù tập đoàn quân của Điền Nam là bộ đội của người cha nào một tay sáng lập, nhưng theo thời gian mọi chuyện thay đổi, chưa từng có qua vị nào trải qua quân đội có thể có được tư lệnh tập đoàn quân đáp lại? Đùa kiểu gì vậy
Chính trị không phải trò chơi con nít tập làm người lớn, chính trị là trò chơi lớn phải rơi đầu
Qua rồi… Hạ Tưởng thở dài một tiếng, hắn tuy rằng sớm nhìn ra vị đó sau khi đánh đen xong, sẽ bắt đầu không chờ đợi được mà giở trò, thậm chí ngay cả Tào Vĩnh Quốc cũng coi như bị trù tính rồi, không ngờ, còn âm thầm cùng bên quân đội liên kết, gã muốn gây rối thế nào?
Lão Cổ không còn nhắc đến chuyện này, trực tiếp nhảy qua, vỗ vai Hạ Tưởng:
- Trọng trách trên vai cậu rất nặng, tin rằng lão Ngô sẽ khiến cậu tạm thời ở lại Bắc Kinh tránh sóng gió, nhưng thái độ của tôi là, Dương Thành, càng có nhiều đất dụng võ hơn
- Ông không sợ cháu bị Ngô Hiểu Dương một phát bắn chết?
Hạ Tưởng cười nói.
- Ngô Hiểu Dương là muốn lấy cậu ra trút giận, nhưng ông ấy không muốn để lại nhược điểm. Cho nên, ông ta cần thời gian để bố cục, đối với cậu mà nói, không sợ nhất chính là thiết cục. Ông ấy bố cục, cậu đề phòng, huống chi bên cạnh cậu còn có Quan Hoa và Mộc Phong
Lão Cổ đối với Hạ Tưởng rất tin tưởng
- Tôi sẽ sắp xếp thêm hai người đến Dương Thành bảo vệ cậu, thế nào, có lòng tin hay không?
Ban đầu tưởng rằng lão Cổ cũng sẽ khuyên hắn ở lại Bắc Kinh, không ngờ lão Cổ chiến ý tăng vọt, muốn để hắn tiếp tục ở lại Dương Thành, phải mượn cơ hội chiến đấu cuối cùng với Ngô Hiểu Dương, mượn thế dẫn dắt quân ủy cao tầng sau lưng của Ngô Hiểu Dương lộ ra dấu vết, dễ khiến lão Cổ thừa cơ ra tay, nhất cử đánh tan
Kỳ thật đối với bản thân Hạ Tưởng mà nói, hắn cũng sẽ không dưới sự ép bức của Ngô Hiểu Dương, ôm đầu thoát khỏi Dương Thành, sau đó tránh ở trong Bắc Kinh, ngồi chờ giây phút Ngô Hiểu Dương bị cách chức – nếu như hắn không dũng cảm đối mặt khiêu chiến lớn nhất trong cuộc đời, hắn sẽ mãi mãi để lại nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời
Khiêu chiến lớn nhất của một người không phải đến từ bên ngoài, mà từ nội tâm. Chiến thắng nỗi sợ của nội tâm, với tinh thần phấn chấn xem mỗi một sự khiêu chiến trở thành kỳ ngộ, mới có thể đón gió đi lên
Vốn chuẩn bị cùng lão Cổ ăn cơm tối, lại nhận được điện thoại của Cổ Thu Thật, nói rằng tổng Bí thư đúng lúc đã sắp xếp xong thời gian, bảo Hạ Tưởng qua đó cùng ăn cơm tối, Hạ Tưởng liền không dám chậm trễ, tạm biệt lão Cổ, đi đến điểm hẹn
Điểm hẹn của Cổ Thu Thật là một khu thư nhàn canh phòng nghiêm ngặt, sau khi Hạ Tưởng đến, đang dừng xe kiểm tra, Cổ Thu Thật đi ra đón hắn vào, nếu không phải Cổ Thu Thật dẫn dắt, hắn ít nhất cũng phải chậm trễ mười mấy phút
Hẳn là một khu nhà ở lâu đời, trong sân có rất nhiều cây to lớn, hiển nhiên không ít tuổi rồi. Tuy rằng là đầu xuân, trên cây còn chưa thấy một chút màu xanh, đặt mình trong đó, lại vẫn có thể cảm nhận được sự mát mẻ
Cổ Thu Thật vừa đi vừa nói:
- Kỷ Hỏa bây giờ không ở bên cạnh tổng Bí thư, bây giờ tôi ở Ban bí thư, tạm thời bị kéo đi lính
Kỳ thật nếu phải nói Mễ Kỷ Hỏa và Cổ Thu Thật ở trong cảm nhận của tổng Bí thư, ai gần ai xa, cũng thật không dễ nói rõ, tin rằng tổng Bí thư cũng không muốn so sánh. Hạ Tưởng có lý do tin rằng, Cổ Thu Thật cũng là thuận miệng nói ra, cũng là chú giải cho quan hệ mật thiết giữa y và tổng Bí thư
Kỳ thật Cổ Thu Thật và tổng Bí thư càng thân mật, ngược lại càng có khả năng ảnh hưởng bất lợi đối với hắn, thả ra tỉnh ngoài là cách làm tốt nhất, nhưng tình thế mạnh hơn người, Cổ Thu Thật đột xuất bổ sung vào bộ chính trị, xưa nay không có tiền lệ Ủy viên bộ Chính trị kiêm nhiệm Bí thư tỉnh ủy Hắc Liêu, vì thế, y phải từ bỏ chức vụ Bí thư tỉnh ủy Hắc Liêu
Nghĩ lại cũng phải, có lẽ bắt đầu từ ngày Cổ Thu Thật bổ sung đưa vào trong bộ, cân bằng của cả bộ chính trị liền hơi bị phá vỡ, Hạ Tưởng dọc đường đi suy nghĩ rất nhiều, nếu Mễ Kỷ Hỏa không thả xuống Lĩnh Nam, bây giờ hẳn là Mễ Kỷ Hỏa ở bên cạnh của tổng Bí thư, mọi chuyện lớn nhỏ lo toan hết thảy
Tuy nhiên, tổng Bí thư bên cạnh còn có một người – Minh Đắc Mưu
Đối ngoại, Minh Đắc Mưu kỳ thật càng có ảnh hưởng hơn Mễ Kỷ Hỏa, trước khi Mễ Kỷ Hỏa chưa thả ra ngoài Lĩnh Nam, y gần như xưa nay không xuất đầu lộ diện trên truyền thông, luôn tránh sau màn, ngược lại Minh Đắc Mưu thân là chủ nhiệm văn phòng trung ương, tiếng tăm rất cao
Xuyên qua đường lớn cây cối san sát, đi tới một hoa viên, hoa viên không lớn, có một nhà chính tọa Bắc hướng nam, tiến vào phòng, bên trong bài trí cổ kính, tổng Bí thư đang ngồi ở giữa, nghiêm túc lật xem văn kiện
Hạ Tưởng theo Cổ Thu Thật tiến vào, tổng Bí thư buông văn kiện, gật gật đầu:
- Hạ Tưởng đến rồi, ngồi. Hôm nay sự tình không ít, sắp xếp vội vàng một chút, nào, vừa ăn vừa nói
Hạ Tưởng theo lời ngồi xuống, cũng không khách khí, Cổ Thu Thật cũng ngồi xuống một bên.
Nói là ăn cơm, kỳ thật so với thức ăn lần trước Hạ Tưởng cùng tổng Bí thư ăn cơm không khác gì nhiều, đơn giản mà dưỡng sinh, Hạ Tưởng ăn không nhiều lắm, Cổ Thu Thật cũng không có ăn nhiều mấy, ngược lại tổng Bí thư có thể cũng là đói bụng, đã ăn một miếng lương thực phụ, còn ăn một chén cháo.
Sau khi ăn xong, tổng Bí thư mới mở miệng nói:
- Chuyện của Vĩnh Quốc, khiến ông ấy chịu uất ức rồi, Hạ Tưởng, cậu thay tôi bày tỏ lời an ủi ông ấy
Hạ Tưởng rất cảm động:
- Cảm ơn tổng Bí thư yêu mến
- Có cách nghĩ gì, cứ việc nói
Tổng Bí thư thân thiết hỏi han
- Đừng có gì băn khoăn.
Hạ Tưởng liền lấy dũng khí:
- Hy vọng có thể giải quyết đãi ngộ cấp phó quốc cho ông ấy
Tổng Bí thư dường như một chút cũng không kinh ngạc yêu cầu mà Hạ Tưởng đề ra, thản nhiên hỏi một câu:
- Mặt trận Tổ quốc hay là Hội đồng nhân dân?
- Mặt trận Tổ quốc đỡ một chút, bớt lo
Hạ Tưởng rất cung kính.
- Chỗ tôi không thành vấn đề
Tổng Bí thư trả lời rất dứt khoát
- Chỉ cần nhà họ Quý gật đầu là được
- Tôi phụ trách làm thông công tác với nhà họ Quý
Hạ Tưởng cũng rất trực tiếp
- Xin tổng Bí thư yên tâm
- Chuyện của Vĩnh Quốc, tôi có thể yên tâm, chuyện của cậu, tôi không yên tâm lắm
Tổng Bí thư nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa,
- Hạ Tưởng, kế tiếp có thể sẽ có hàng loạt rung chuyển, Lĩnh Nam, có khả năng đúng lúc là trung tâm rung chuyển, cậu đứng mũi chịu sào sẽ đứng ở phía trên đầu sóng ngọn gió, có lòng tin không lắc lư nghiêng ngả hay không?
Lời nói của Tổng Bí thư dường như có hàm nghĩa khác, Hạ Tưởng áy náy cả kinh, chẳng lẽ tổng Bí thư lo lắng lập trường hắn không đủ kiên định? Lại suy nghĩ, không phải, tổng Bí thư không phải không có lòng tin đối với lập trường của hắn, mà là không có lòng tin với việc hắn có thể trong rung chuyển cực lớn sắp diễn ra bình an qua ải hay không!
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần