I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1868: Sát Khí Khắp Nơi
à Lâm Song Bồng
Lâm Song Bồng đang ở tỉnh ủy đã đợi đoàn người Hạ Tưởng đến, Diệp Thiên Nam chính thức đến nhận chức, khiến tình hình ở Lĩnh Nam thay đổi không thể ngờ, mặc dù trong lòng y cũng không rõ đi theo hướng nào, nhưng nghĩ đến giữa lập trường Diệp Thiên Nam cùng với Hạ Tưởng đã từng có quan hệ đối địch, tin tưởng tiếp theo việc Diệp Thiên Nam nhận chức, tình hình ở Lĩnh Nam sẽ tiến thêm một bước bất lợi đối với phương hướng thiên lệch của Hạ Tưởng
Thì như hội nghị thường vụ lần trước bởi vì trống một người mà xuất hiện thế hòa 6 - 6, nếu lúc ấy Diệp Thiên Nam có mặt, có lẽ cũng có 7 đối 6 mà phản đối bổ nhiệm Lý Dật Phong.
Trừ khi Trần Hạo Thiên bãi bỏ biểu quyết hội nghị thường vụ.
Nói chung dựa vào tình hình này, tuy rằng Trần Hạo Thiên bản thân là ủy viên bộ chính trị, nhưng sẽ tôn trọng biểu quyết cùa Hội nghị thường vụ, sẽ không đơn giản mà sử dụng quyền phủ quyết. Nếu quả nhiên đúng như vậy, thì đối với danh tiếng của Hạ Tưởng là thiệt hại một lần nặng nề.
Chỉ tiếc là, lúc đó Diệp Thiên Nam không có mặt.
Cho dù dạo này số lần Lâm Song Bồng báo cáo công việc cho Hạ Tưởng dần dần nhiều lên, nhưng trên thực tế tận sâu trong tim y đối với Hạ Tưởng vẫn là có tâm lý mâu thuẫn, bởi vậy đối với việc nhận chức của Diệp Thiên Nam, vẫn là đặt hy vọng nhất định.
Chỉ có điều khiến y hoàn toàn không thể hiểu đó là, Hạ Tưởng đứng ở phía sau một mực thúc đẩy Diệp Thiên Nam đến Lĩnh Nam, cuối cùng có ý đồ gì? Chẳng lẽ là Hạ Tưởng vẫn ngây thơ cho rằng, sau khi Diệp Thiên Nam đến nhận chức ở Lĩnh Nam, sẽ cùng với hắn củng cố địa vị?
Thủ đoạn của Hạ Tưởng có quá nhiều khiến Lâm Song Bồng nghĩ mãi mà không tìm ra câu trả lời, cũng không trách được Lâm Song Bồng không hiểu thủ đoạn của Hạ Tưởng, tuy rằng y đã là quan cao cấp tỉnh, nhưng từ đầu cho đến cuối vẫn chưa rời Lĩnh Nam, vẫn luôn xoay vòng trong tỉnh Lĩnh Nam, đã được tiếp xúc với rất nhiều người và việc ở đây nhưng chủ yếu là giải quyết tranh chấp nội bộ Lĩnh Nam, thì sẽ nuôi dưỡng thành một lối suy nghĩ cố định.
Thổ nhưỡng nào sẽ bồi dưỡng người theo địa phương đó có hàm ý sâu xa hơn chính là, người ở mỗi địa phương đều có tính chung và tính hạn chế khi xem xét vấn đề, người của Lĩnh Nam cũng có chỗ tương tự, người tỉnh Tề cũng có người tỉnh Yến cũng có phân chia khu vực không phải là phân chia khu vực đơn giản, nguyên nhân đều có lịch sử lâu đời. Lâm Song Bồn chưa từng rời Lĩnh Nam, chưa tiếp xúc qua thói quen khác nhau của cán bộ cấp cao của các tỉnh phần, có kiểu suy nghĩ máy móc, thiếu đi khí phách và cái nhìn đại cục khi ở Nam Cương mà nhìn về phương Bắc
Cũng thiếu đi tầm mắt dài lâu đứng ở cao độ toàn cục mà đối đãi vấn đề
Cho nên khi LâmSong Bồng nghe được đoàn xe giữa đường có trở ngại, bởi vì vấn đề ống nước mà bị quân nhân quân khu cản đường, thậm chí vẫn còn đập vỡ xe. Y giật nẩy người, lập tức hướng về Trần Hạo Thiên làm báo cáo ngắn gọn, theo sau liền dẫn theo đại đội nhân mã vội vàng tới cứu giúp
Trên đường Lâm Song Bồng không ngừng gọi điện thoại khắp nơi, sau khi chạy tới nơi mới phát hiện tình hình vẫn là nghiêm trọng hơn so với trong trí tưởng tượng, vừa xuống xe đã thấy Ngô Công Tử ngang ngược và ngạo mạn không ai chịu nổi, bỗng nhiên lúc này y mới nhận ra, bề ngoài xem ra tình hình hôm nay và y không liên quan, trên thực tế y khó mà chối được sai lầm này, hơn nữa phải làm ra việc đắc tội với Ngô Công Tử thì mới có thể xong việc.
Trước hết, y là Bí thư thành ủy Dương Thành, bất luận thành phố Dương Thành xảy ra sự kiện trọng đại gì, đều là trách nhiệm của y.
Sau đó, công nhân thi công đào đoạn đường ống hình như cùng y không có vấn đề gì, nhưng đoạn đường đào cũng là đường ống dẫn nước của quân khu Dương Thành, thế là cùng y có liên quan, bởi vì có liên quan đến dự án sửa chữa đường Lam Thiên, tuy rằng không phải là dự án lớn nhưng dự án đó đích thân y là người chịu trách nhiệm chính.
Sau cùng, nếu y xử lý không thỏa đáng chẳng những sẽ mất mặt trong tỉnh ủy, mà phó trưởng ban tổ chức Trung ương ngồi trên xe, chính là Phó trưởng ban kiểm tra khảo hạch cán bộ quản lý!
Lúc này Lâm Song Bồng mới tỉnh ngộ, hóa ra khắp nơi đều là sát khí, lập tức khiếp sợ đến cả người toàn mồ hôi lạnh.
Trước kia quân khu Dương thành bởi vì vấn đề địa bàn, không ít nơi từng xảy ra xung đột, tuy rằng không có đánh đập tàn nhẫn, nhưng đã từng có tình cảnh dùng sức mạnh quân sự, y cũng đã quen thói cứng rắn của bọn binh lính, các nơi đều không giống nhau, lại không phải là địa phận của Dương Thành, đổi lúc bình thường, bọn binh sĩ và công nhân thi công đánh nhau, chẳng qua là việc nhỏ bình thường, nhưng hôm nay lại dẫn tới tai họa, trúng ngay xe của ban tổ chức trung ương và lãnh đạo tỉnh ủy, là trùng hợp hay là cố ý?
Sự việc ngày càng lớn, trách nhiệm trên người y ngày càng nặng, Lâm Song Bồng đừng thấy tuổi trẻ, bình thường lúc nào cũng sóng yên biển lặng, hôm nay cuối cùng lại bối rối, mặc dù Ngô Công Tử là một kẻ thích phá đám, có thể tốt nhất là không nên chọc gã, nhưng hôm nay không làm không được, là chức trách của y
Sau khi hét lớn một tiếng, vài tên cảnh sát đặc biệt vây quanh Lâm Song Bồng, tách ra khỏi đám người, ngăn vài tên quân nhân, gấp rút tiến lên, đi tới bên cạnh Ngô Công Tử
Vẻ mặt Ngô Công Tử còn có chút ngờ nghệch, lúc bước đi thì giống như khiêu vũ theo nhịp trống. Gã đang hưng phấn không ngừng hét lên, dường như uống phải thuốc kích thích, tình cảnh ẩu đả có thể kích động tâm hồn suy nhược của gã, nếu không phải còn chưa đủ thuốc, thì bây giờ có lẽ gã đã nhảy dựng lên.
Lâm Song Bồng đi vào gần trước mắt, oai phong nói:
- Ngô Công Tử, nói chuyện một chút.
Vừa rồi Ngô Công Tử đã nghe được Lâm Song Bồng hét lớn một tiếng, vốn dĩ không xem Lâm Song Bồng ra gì, việc hôm nay gã có lý, bình thường vô lý còn ranh mãnh ba phần, hiện tại có lý, lại càng muốn ồn ào không để yên.
- Chuyện gì thế, Bí thư Lâm?
Ngô Công Tử lườm mắt
- Vừa rồi gầm lên giận dữ, chấn động đến mức cái lỗ tai của tôi thiếu chút nữa là điếc, thật là uy phong.
Lâm Song Bồng kiềm nén cơn giận dữ, không thể nói lý với người không phân rõ phải trái, thật sự là một sự việc làm người ta vô cùng nhức đầu, nhưng sự việc hôm nay chỉ đành tiên lễ hậu binh:
- Mau dừng tay, lãnh đạo trung ương và lãnh đạo tỉnh ủy đang ngồi trong xe!
Nói thật, hôm nay Ngô Công Tử còn thật sự không biết trong đoàn xe có ai, gã cứ tưởng là xung dột với đội ngũ công nhân thi công, cách khá xa, gã nhìn không rõ xe gì, càng không quan tâm trên xe có ai, thì cho rằng đoàn xe là xe của chủ thầu thi công công trình, cho nên có làm ầm lên gã cũng không sợ.
Vừa nghe có lãnh đạo Trung ương và lãnh đạo Tỉnh ủy, gã cũng hết hồn:
- Cái gì cái gì? Ai, đều là ai?
Lâm Song Bồng buổn bực, Ngô Công Tử không biết trong xe là ai? Chẳng lẽ sự cố hôm nay thật sự là hiểu lầm, vội vàng nói:
- Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương Uông Thanh Thành và phó bí thư tỉnh ủy Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng? Ánh mắt của Ngô Công Tử bỗng chốc liền giống như bóng đèn thắp sáng lên, đảo mắt, lại nhìn về phía khác:
- Quá ầm ĩ, tôi không nghe rõ những gì bí thư Lâm nói cái gì, xin lỗi bí thư Lâm. Tuy nhiên tôi đang muốn cùng ông nói chuyện một chút, công việc quản lý chính phủ của Dương thành rốt cuộc sao lại như thế này, sao đào cắt đứt nguồn cung cấp nước cho quân đội, nếu chẳng may ảnh hưởng đến việc chuẩn bị chiến đấu, chính quyền thành phố các ông có chịu trách nhiệm nổi không?
Lâm Song Bồng nổi giận.
Ngô Công Tử vừa nghe bên trong xe có Hạ Tưởng, rõ ràng có dấu hiệu muốn tiếp tục đại náo, lại cắn ngược lại một cái, chỉ trích thành ủy chính phủ thành phố, y liền áp chế không được cơn giận:
- Ngô Công Tử, anh lấy tư cách gì mà cùng tôi nói chuyện? Nếu như anh không khống chế người của anh, tôi sẽ sử dụng phương pháp cần thiết.
Ngô Công Tử đặt tay phía sau lỗ tai:
- Bí thư Lâm… tôi nghe không rõ ông nói là cái gì, làm phiền ông nói lần nữa.
Hiện tại Lâm Song Bồng thật sự muốn đá vào bụng của gã, sau đó đấm một cú lên mũi gã, hiện tại y mới biết được tâm tình lúc trước của Hạ Tưởng khi ở tỉnh ủy tát lên mặt Ngô công tử một bạt tai để giải hận, chỉ tiếc, y vẫn là chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Không dám đánh Ngô Công Tử, lại cần phải động thủ, so với việc đắc tội Ngô Công Tử, bảo vệ sự an nguy của Uông Thanh Thành và Hạ Tưởng quan trọng hơn, Lâm Song Bồng hạ lệnh:
- Các đơn vị chú ý, cần phải bảo vệ sự an toàn của lãnh đạo, ai dám tiếp cận xe chuyên dụng của lãnh đạo, tất cả đều thanh trừ!
Khi Lâm Song Bồng tới mang theo mấy chục cảnh sát đặc biệt, y ra lệnh một tiếng, mấy chục đặc cảnh ngay lập tức vây chặt xe của mấy người Hạ Tưởng ngay cả kiến cũng không lọt qua được, không cho phép bất kỳ người lính nào tới gần.
Bọn lính dám động thủ ẩu đả với công nhân, đối mặt với đặc cảnh súng vác vai, đạn lên nòng mọi thứ đã sẵn sàng, vẫn là chần chừ dừng bước.
Ngô Công Tử thấy được thời cơ tốt đẹp bị hủy trong tay Lâm Song Bồng, rất bất mãn nói:
- Bí thư Lâm, ông thật sự muốn xen vào việc của người khác?
Lâm Song Bồng nổi cơn điên tiết chức trách sở tại, y không có đường lui:
- Xin lập tức nhường đường, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Ngô Công Tử cười lạnh lùng:
- Được, tự mình gánh lấy hậu quả, rõ ràng là Dương Thành có sai trước, trái lại hiện tại có lý, tôi không nhường đó, ông có thể làm gì được tôi nào?
Lần trước Hạ Tưởng tát tai Ngô Công Tử, Lâm Song Bồng còn vì Ngô Công Tử kêu oan, cho rằng Hạ Tưởng xuống tay quá độc, rất không nể mặt, còn cho rằng bản thân Hạ Tưởng đường đường là Phó tỉnh, còn động thủ đánh người, thật là mất thể thống, nhưng hôm nay y đột nhiên có kích động muốn đánh người, nếu y có thủ đoạn và lòng tin giống với Hạ Tưởng, hiện tại y đã ột cái tát qua đó
Đáng tiếc y không có!
Lâm Song Bồng biết không thể tiếp tục dây dưa, gia huấn nhà họ Quý là không tiếp xúc với quân đội, ý nghĩa của không tiếp xúc là vừa không lui tới cũng không đối địch, y luôn luôn cùng Ngô Hiểu Dương nước giếng không xâm phạm nước sông, nhưng Ngô Công Tử làm cho y chỉ có thể chọn lựa đánh bừa, bởi vì y chịu không nổi hậu quả nghiêm trọng nếu một người trong hai người Hạ Tưởng và Uông Thanh Thành bị thương Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tình cảnh lúc này cho dù là một cái hố, y chỉ có thể làm việc nghĩa không thể chùn bước nhắm ánh mắt mà nhảy xuống. Quý Như Lan và Ngô Hiểu Dương mới liên kết, sau khi trừng trị Mộc Phong, y liền cùng Ngô Công Tử trở mặt thành thù, mặc kệ là trùng hợp hay là do con người tạo ra, y phải đưa ra dũng khí quyết định thật nhanh.
Lâm Song Bồng không thèm để ý tới Ngô Công Tử kiêu ngạo, ngông cuồng, trong chốc lát đã truyền đạt mệnh lệnh:
- Bảo vệ đoàn xe rời khỏi, không cho phép bất cứ kẻ nào ngăn trở!
Đặc cảnh đồng loạt trả lời lại một tiếng:
- Vâng.
Âm thanh giống như sét đánh.
Đoàn xe dưới sự yểm trợ của đặc cảnh, chậm rãi tiến về phía trước. Kỳ thật lúc này mặt mũi của Lâm Song Bồng đã mất hết, Uông Thanh Thành ngồi ở trên xe, từ đầu đến cuối không có ra mặt, Hạ Tưởng cũng không có lộ mặt, liền chứng minh có ý kiến với y, mà sau khi y xuất hiện mà vẫn không thể tức khắc xử lý hiện trường, còn phải khiến đoàn xe dưới sự bảo vệ của đặc cảnh chật vật rời khỏi, cũng là thất trách lớn nhất của y
Lâm Song Bồng trong lòng buồn bực có thể hiểu
Trong xe riêng, sắc mặt của Uông Thanh Thành tái nhợt:
- Phó Bí thư Hạ, đồng chí Lâm Song Bồng sao trước mặt con của Ngô Hiểu Dương không có khí phách? Còn khiến đoàn xe chật vật rời khỏi, năng lực công tác của y vẫn còn phải đề cao.
Hạ Tưởng tự phê bình bản thân:
- Cũng có sai lầm của tôi, xin Trưởng ban Uông phê bình tôi.
- Phê bình cậu làm cái gì? Xe của cậu không phải bị cũng đập vỡ sao? Ở Bắc Kinh, quân đội cũng không dám hống hách ngang tang thế!
Uông Thanh Thành tức giận đối với Ngô Hiểu Dương, đối với Ngô Công Tử thì có hơi cáu, cũng vô cùng bất mãn với cả Lâm Song Bồng,
- Phó Bí thư Hạ, cậu có cách gì làm thông thoáng một chút, đi như vậy, quá chậm.
Không phải quá chậm, là quá mất mặt.
Uông Thanh Thành chỉ thuận miệng nói, bởi vì HạTưởng vẫn ở trong xe hắn không ra, ông ta không cho rằng Hạ Tưởng vẫn còn cách có thể giải quyết được, không ngờ Hạ Tưởng lại nói như đinh đóng cột:
- Xin Phó trưởng ban Uông yên tâm, lập tức có thể thuận lợi giải vây.
Vừa dứt lời, phía xa một loạt âm thanh hỗn độn vang tới, tập trung nhìn vào, có rất nhiều binh lính đang tràn sang đây.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần