Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1672: Muốn Gây Chiến Phải Không?
ai sự kiện lớn cùng xảy ra!
Thứ nhất, Nha Nội vốn định đi suốt đêm về Bắc Kinh, không ngờ đi đến nửa đường lại có người diễn trò cũ, ném đinh nhọn trên đường. Kết quả là ô tô của Nha Nội bị hỏng, buộc phải dừng ven đường. Nói cũng khéo, cũng đúng ngay tại địa điểm lần trước Hà Dương bị tai nạn xe.
Nha Nội cũng không hoang mang, còn tưởng rằng đối phương chỉ ác ý mà hù dọa y. Không ngờ đột nhiên đúng lúc đó vô số những người đàn ông cáo lớn từ ven đường nhảy xồ ra. Ai cũng to béo, ăn mặc nông dân. Đi lên đập nát xe của Nha Nội. Đập xe còn chưa tính, đối với Nha Nội mà nói, một chiếc xe là mưa bụi, nhưng đối phương hiển nhiên không cho y dễ dàng như thế, phục vụ bằng một trận những quả đấm. Dù Nha Nội có vệ sĩ, hơn nữa số lượng không ít chừng bốn năm người. Nhưng hổ tốt khó cắn sói đàn. Đối phương có đến mười bốn mười lăm người.
Nha Nội bị đánh gãy mấy cái xương sườn tại chỗ. Mà vệ sĩ của y thảm hơn. Hai người bị trọng thương, hai người hôn mê, còn có một người thiếu chút nữa bị đánh chết tại chỗ.
Đối phương ra tay rất độc, không thể nói là chiêu lấy mạng, chắc chắn là giống báo thù rửa hận thảm thiết. Hơn nữa đối phương ra tay nhanh như gió, phối hợp vô cùng ăn ý, chắc chắn không phải quân cướp bóc ven đường.
Năm đó trên đường cao tốc Kinh Châu đoạn Ngưu Thành, một thời gian từng xuất hiện vụ án nông dân làm nổ lốp xe rồi cướp bóc. Liên tiếp xảy ra hơn mười vụ, cảnh sát không thể phá án. Nha Nội có một lần đi tỉnh dự hội nghị ngang qua. Vừa lúc bị đâm phải đinh, lúc xuống xe kiểm tra, vài nông dân nhảy ra đoạt đồ vật này nọ.
Đáng tiếc chính là, vệ sĩ của Nha Nội cũng không phải là người bình thường. Ra tay như gió, tại chỗ đánh ấy người nông dân cướp bóc đến mức răng rơi đầy đất, khóc gọi cha mẹ. Kẻ cướp muốn chạy cũng không chạy được, mỗi người bị đập gẫy một chân.
Sau đó phía cảnh sát phá án, một thời gian dài sau, ven đường không còn xuất hiện các vụ án cướp bóc. Vì người nông dân bị đánh gãy chân nửa đời còn lại xem như xong chuyên, là ví dụ làm kinh sợ đến phần tử phạm tội của tám xã mười dặm xung quanh.
Cũng là trong vô ý trong cả đời Nha Nội đã làm một việc tốt.
Cũng bởi vì có sự so đo lần trước, lúc này Nha Nội kết luận, đối phương không phải là nông dân cướp bóc dọc đường. Cho dù kẻ cướp của tỉnh Tề có sức mạnh hơn tỉnh Yến cũng không đến mức có tổ chức kỷ luật và đánh vệ sĩ của y đến nông nỗi thành tàn phế. Đối phương không phải là kẻ cướp, là xã hội đen.
Nha Nội đã bị châm lửa giận, nhìn đối thủ và địa điểm chặn xe, chắc chắn là người của Hà Giang Hải, khẳng định trả thù cho việc của Hà Dương mà ra tay tập kích. Tốt! Tốt! Nha Nội cuối cùng chuẩn bị huyết chiến đến cùng!
Nếu nói việc của Nha Nội rất rõ ràng là một lần cố ý ra tay vì có người e sợ thiên hạ bất loạn, thì sự kiện lớn thứ hai, không thể không khiến người ta suy đoán rốt cuộc là thiên tai hay là do con người tạo ra ——công ty Trách nhiệm hữu hạn dự trữ than đá thành phố Nam Minh dưới giếng phát sinh hỏa hoạn nghiêm trọng, gây tử vong về người và tổn thất lớn về kinh tế đến 30 triệu tệ.
Hai chuyện, việc của Nha Nội là xảy ra tối hôm qua. Sự cố hỏa hoạn sáng nay đến tay Tỉnh ủy hẳn là ngày hôm qua, hoặc đã xảy ra trước đó, nhưng bị chính quyền địa phương che dấu. Hiện tại sự việc đã lớn, giấu diếm không được mới chủ động báo cáo.
Chẳng qua thời gian báo cáo vô cùng mẫn cảm và trùng hợp mà thôi.
Sau khi hai chuyện đồng thời rơi vào tay Tỉnh ủy. Toàn bộ lãnh đạo cao thấp của Tỉnh ủy chấn động!
Hà Giang Hải mới đi, tình hình vừa mới ổn định lại liên tiếp phát sinh hai sự kiện lớn. Thời khắc thử thách của bộ máy Tỉnh Tề đã tới.
May mắn Chu Hồng Cơ đã tìm thấy, nếu không toàn bộ Tỉnh ủy tỉnh Tề đã có thể sứt đầu mẻ trán, rối ren hết cả lên.
Sau khi Hạ Tưởng biết được tin tức, cũng vô cùng khiếp sợ.
Trực giác nói cho hắn biết chuyện thứ nhất có người cố ý gây ra. Chính là không muốn phái phản đối thu lay lại, không muốn khiến tình hình vững vàng của tỉnh Tế đã dịu đi lại có sự việc khơi mào, để có người từ trong đó đục nước béo cò thu lợi bất chính.
Chuyện thứ hai là thiên tai hay là gì tạm thời miễn bàn. Nhưng sau ngày Hà Giang Hải bị phê chuẩn từ chức. Khi tỉnh Tề đang dần ổn định, đột nhiên xảy ra bất ngờ, mưu đồ không cần nói cũng biết.
Hạ Tưởng phẫn nộ, có người làm quá rồi, đã thật sự vượt qua giới hạn. Thật sự nếu không ra tay mạnh mẽ ngăn lại, tình hình tỉnh Tề sẽ rơi xuống vực sâu.
Muốn gây chiến phải không? Sau khi Hạ Tưởng đến tỉnh Tề, vẫn cố gắng để mình tiến lên trong vững vàng. Phối hợp trong cân bằng, rất ít khi nghĩ đến thi thố thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ đối phó với người khác. Hiện tại xem ra, có khi ám thị và nói bóng gió không có tác dụng. Có người chỉ biết thực lực, tốt lắm, chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định?
Hoàng Hà chính là thành phố Lỗ, muốn thấy Hoàng Hà rất dễ dàng.
Chu Hồng Cơ sau khi nghe được tin tức, không ngờ mỉm cười vô vị, lắc đầu nói:
- Điên rồi, điên rồi! Còn muốn gây sức ép không để yên? Còn muốn làm chính sự nữa hay không.
Chu Hồng Cơ sau khi trải qua đau buồn lớn, hoàn toàn tỉnh ngộ mới nói ra lời này. Hạ Tưởng nghe cũng không vui mừng mà buồn bã. Bởi vì thời điểm nên thu tay, Chu Hồng Cơ cũng không thu tay lại, muốn truy cứu đến cùng. Hiện tại ông ta muốn thu tay, nhưng tình hình đã thay đổi lớn, có người phát hiện thời cơ, chuẩn bị tiếp tục gây loạn tình hình, so với sự cố chấp lúc đó của Chu Hồng Cơ giống quá thể? Việc đời là như thế, khi anh muốn như thế nào, người khác không muốn. Nhưng khi anh tỉnh ngộ lại, không muốn như thế, lúc này người khác lại lún sâu trong đó và muốn như thế.
Hạ Tưởng và Chu Hòng Cơ ngồi trên ô tô, vội vàng trở về Tỉnh ủy. Trên đường Chu Hồng Cơ tiếp tục nói ra chuyện giữa y và Dương Ngân Hoa trước kia không thể nói.
Nhất thời mềm lòng hơn nữa Dương Ngân Hoa cứ khẩn cầu mãi. Chu Hồng Cơ đáp ứng Dương Ngân Hoa. Bởi vì Dương Ngân Hoa chỉ nhờ Chu Hòng Cơ giúp cô rời khỏi Ủy ban kỷ luật tỉnh, tốt nhất là điều ra khỏi hệ thống Ủy ban kỷ luật. Sau đó lời đồn đại về chuyện giữa cô và ông ta sẽ từ từ biến mất.
Suy cho cùng cũng là Chu Hồng Cơ chưa đủ kinh nghiệm. Tuy rằng Dương Ngân Hoa nói rất thành khẩn, làm như thật nhưng vùng thôn quê hẻo lánh sao có thể là nơi nói chuyện? Mà Dương Ngân Hoa lại không biết lấy nước ấm từ chỗ nào mời Chu Hồng Cơ uống, Chu Hồng Cơ cũng không nghĩ nhiều, liền uống.
Kết quả không bao lâu đã cảm thấy đầu choáng váng, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại, y nằm ở bên trong một đống cây cỏ. May mà quần áo trên người còn đầy đủ, cũng không thiếu cái gì. Nhìn lại không biết Dương Ngân Hoa đi đây, y không ngờ bị vứt ngủ ở công trường một đêm. Quả thực là trò cười cho thiên hạ.
Nhưng sự việc thật sự đã xảy ra, Chu Hồng Cơ nghĩ đến việc gặp Dương Ngân Hoa, cảm thấy dường như quên việc gì, rồi không nhớ được. Y cũng không tức giận Dương Ngân Hoa lừa y, cũng không cảm thấy uất ức phẫn nộ. Mà là bị người khác ném ra ngoài một buổi tối, sau khi tỉnh lại, bỗng chốc đã nghĩ ra nhiều điều.
Y là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, bình thường đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, uy phong mười phần. Nhưng nếu xuống đài, giống như hiện tại, một người cô đơn không có người tâng bốc. Chẳng qua cũng giống như người bình thường, có thể ở trong một đống cây.
Con người, ngoài quầng sáng và quần áo trên người ra, không khác nhau lớn.
Nhưng hiện tại nghe hai tin tức về Nha Nội và tai nạn mỏ Nam Minh, Chu Hồng Cơ giật mình cả kinh, y biết mục đích của Dương Ngân Hoa. Thứ nhất là đưa y đi một đêm, để y không kịp biết tin tức mà phản ứng. Hai là khiến y giống với Nha Nội. Vì bị người khác tính kế, thẹn quá thành giận. Do đó dưới cơn thịnh nộ, gây ra việc không có lý trí.
Chẳng qua Nha Nội tức giận là có thể tưởng tượng, mà y không có một chút tức giận, cũng không tiếp tục truy cứu cuối cùng muốn gì. Đặc biệt sau khi nghe được tin tức về tai nạn mỏ, suy nghĩ trong đầu y chính là tỉnh Tề không cần bất cứ một sự cố hay vấn đề gì, nên yên tĩnh.
Nhưng đấu tranh chính trị mãi mãi sẽ không yên tĩnh. Trên đường, Hạ Tưởng dưới sự phẫn nộ của áp lực, lại vô cùng bình tĩnh, nói một câu:
- Gần tới nhiệm kỳ tới, các nơi đều không yên ổn, không chỉ ở tỉnh Tề, tỉnh Lĩnh Nam, cũng là gió to sóng lớn. -
Chu Hồng Cơ thở dài:
- Nói như vậy, Phó Bí thư Hạ, vì giữ gìn đoàn kết yên ổn của tỉnh Tề phải ra tay?
Lĩnh Nam gần đây liên tiếp phát sinh kiện an toàn. Làm người ta bận tíu tít. Tin tức khắp nơi đều là tai nạn xe cộ và vụ án cướp bóc. Quả thật, trị an ở Lĩnh Nam kém có tiếng cả nước, luôn luôn là như thế. Nhưng không lâu trước Trần Hạo Thiên mới phát biểu, nói trị an Lĩnh Nam kém là giới truyền thông đưa tin sai. Y vừa dứt lời, lại có không ít sự cố mất an toàn ở Lĩnh Nam trên báo và.
Mục đích không cần nói.
Ngay cả một vị đại tá mà Hạ Tưởng quen ở quân khu thành phố Lỗ cũng tạm thời bị điều đến Lĩnh Nam chấp hành nhiệm vụ bí mật, có thể thấy được tình hình nguy hiểm.
- Hi vọng Chủ nhiệm Chu sẽ phối hợp.
Hạ Tưởng nhìn mặt đoán lòng, chý ý đến tâm trạng Chu Hồng Cơ biến đổi không nhỏ, tin rằng chuyện này, lập trường của y ở Tỉnh Tề không thay đổi.
Chu Hồng Cơ chủ động giơ tay ra:
- Chỉ cần Phó Bí thư Hạ cần, tôi tất nhiên tuân lệnh.
Nói khiêm tốn mà kiên định.
Hạ Tưởng cầm tay Chu Hồng Cơ cười:
- Hi vọng chúng ta lại bắt tay, vì tình hình vững vàng của tỉnh Tề, cùng cố gắng.
Hội nghị khẩn cấp nhanh chóng được tổ chức. Khâu Nhân Lễ chủ trì hội nghị, đợi nửa ngày chưa thấy Hạ Tưởng đến, làm Ấn Tiểu Bạch phải đi giục. Không có Hạ Tưởng không thể được. Bây giờ Hội nghị thường vụ vắng một Bí thư Đảng ủy Công an, một Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thêm một Phó Bí thư nữa thì không ra thể thống gì.
Ấn Tiểu Bạch đang muốn ra ngoài gọi điện thoại, tới cửa liền ngây cả người.
Hội nghị thường vụ không ít người vì chờ Hạ Tưởng mà trong lòng oán giận, bởi vị việc quan trọng, đều không thể kiên nhẫn. Lại không nghĩ rằng Ấn Tiểu Bạch đứng ở cửa không đi ra ngoài, rồi lại chậm rãi lui vào. Chờ sau khi y tránh ra, chẳng những khiến tất cả mọi người khiếp sợ, Khâu Nhân Lễ và Tôn Tập Dân cũng bỗng chốc thất thố, cùng đứng lên!
Ở cửa, Hạ Tưởng vẻ mặt mỉm cười bình tĩnh. Phía sau Hạ Tưởng một người cũng đang cười, tóc một sợi không rối, thậm chí có thể dùng nét mặt tỏa sáng để miêu tả. Không phải ai khác, đó là người biến mất gần một ngày, Chu Hồng Cơ.
Không giống thời gian trước cực kỳ hỗn loạn, sứt đầu mẻ trán. Chu Hồng Cơ trước mặt sung mãn tự tin, ánh mắt kiên định, làm ọi người khiếp sợ rất nhiều, không hẹn mà cùng nghĩ đến một việc. Chu Hồng Cơ từng hăng hái, đã trở lại rồi.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần