Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1566: Hạ Tưởng Không Tin
ó thể nói, suốt một ngày, toàn bộ Tỉnh ủy Tỉnh Tề đều không yên lòng, không thể tập trung làm việc, đều đang đợi tin tức chính xác cuối cùng.
Sự kiện Phan Bảo Hoa, tác động đến tâm tư của tất cả thành viên trong bộ máy Tỉnh ủy bao gồm cả Khâu Nhân Lễ.
Không quan tâm không được, dù sao Phan Bảo Hoa cũng là Phó chủ tịch tỉnh, trong lòng đều không tự tin, không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, cũng không rõ mức độ ảnh hưởng mạnh đến đâu, càng không rõ Phan Bảo Hoa rốt cuộc có chạy thoát hay không – lấy tư cách cán bộ cấp cao của Đảng, lúc chuẩn bị hướng tới cuộc sống mới, đã sớm đem mẹ ruột của Đảng vứt lên chín tầng mây.
Nói thật, Tỉnh ủy tỉnh Tề có không ít người trông chờ vào kế sách trốn chạy của Phan Bảo Hoa có thể thành công, Phó chủ tịch tỉnh vừa đi, từ đây trăng sáng quê người, tỉnh Tề sẽ không liên can nữa, đám người tỉnh Tề, bất kể có cùng Phan Bảo Hoa cấu kết hay không, có liên quan hay không, đều vô tư kê cao gối, an tâm mà ngủ.
Nếu chẳng may Phan Bảo Hoa sa lưới, ai cũng không dám bảo đảm Phan Bảo Hoa sẽ không là con chó điên cắn người bậy bạ, cho dù người đứng sau ra mặt xử lí ổn thỏa, nhưng cũng tốn kém đúng không? Ai muốn đem tiền tham ô vất vả có được tặng cho người, cho dù kẻ giật dây cũng không nỡ, đều muốn giữ lại dưỡng già.
Chưa từng thấy ngày nào dài đằng đẵng như ngày này, Trụ sở Tỉnh ủy tỉnh Tề, suốt ngày hôm nay, mặc dù thời tiết rất đẹp, cũng rất ít người ra ngoài làm việc, có việc lớn cũng đều trì hoãn giải quyết sau, chỉ muốn chờ đợi ở văn phòng làm việc, muốn nghe được tin tức Phan Bảo Hoa chạy trốn hay sa lưới sớm nhất.
Khiến nhiều người không còn hi vọng chính là, vào buổi chiều, điện thoại bàn làm việc của Khâu Nhân Lễ reo lên dồn dập, Khâu Nhân Lễ vừa nhìn đường dây nóng điện thoại, trong lòng liền đoán được vài phần, nhấc điện thoại, kính cẩn nghe chuyện.
Sau khi trầm lặng trong chốc lát, Khâu Nhân Lễ chỉ bình tĩnh nói:
- Vâng, Tỉnh ủy tỉnh Tề sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự việc Phan Bảo Hoa, xin chính quyền trung ương cứ yên tâm.
Bỏ điện thoại xuống, Khâu Nhân Lễ khẩn cấp triệu tập cuộc họp hội nghị thường vụ tỉnh ủy, tuyên bố quyết định của chính quyền trung ương – Ủy ban Kỷ luật tỉnh Trung ương chứng thực, đồng chí Phan Bảo Hoa tình nghi có dính líu nghiêm trọng đến vi phạm pháp luật, hiện đang tiếp nhận điều tra.
Tin tức của Khâu Nhân Lễ tuyên bố khắp nơi, không ít người có mặt đều hơi biến sắc, mặc dù nằm trong dự tính, nhưng vài tên cán bộ địa phương tỉnh Tề bao gồm cả Hà Giang Hải, đều cho rằng Phan Bảo Hoa đã trốn chạy thuận lợi, không nghĩ đến thời khắc cuối cùng thất bại, thật làm cho người ta không nói được lời nào mà còn xúi quẩy.
Hà Giang Hải càng hết sức buồn bực, Phan Bảo Hoa làm sao lại sa lưới? Cả ngày, y còn tưởng rằng tin tức tốt lành truyền đến là Phan Bảo Hoa đã bắt đầu lại ở một nơi tị nạn nào đó, không ngờ lại sa lưới – tuy Khâu Nhân Lễ thông báo tin tức không tỉ mỉ, vẫn chưa nói cụ thể tiến trình, cũng không mảy may nói gì đến việc Phan Bảo Hoa trên đường chạy trốn bị tóm, hay bị chặn bắt ở phi trường.
Ánh mắt Hà Giang Hải toát lên, trong lòng buồn bực, sự tình gẩn đây khó khăn khắp nơi, mọi chuyện buồn phiền, rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ ưu thế thế lực địa phương khổng lồ của y dưới sự liên thủ của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, không còn sót lại chút gì? Không thể được, y phải đánh trả.
Khiến Hà Giang Hải càng thêm bực bội là, Triệu Mẫu Đơn không ngờ bị người giành trước một bước bắt đi, tội danh lừa gạt kinh doanh – nghĩ cũng không cần nghĩ, dám chắc có mưu mô của Hạ Tưởng ở phía sau – đã chứng minh một điểm, Hạ Tưởng đã biết có người sau lưng tìm cách lợi dụng Triệu Mẫu Đơn để kéo Lý Đinh Sơn xuống nước.
Nhưng… đừng tưởng rằng đã khống chế được Triệu Mẫu Đơn liền mọi sự không lo, Lục Hoa Thành có quay về phía Hạ Tưởng cũng không sợ, bên trong đại đa số cán bộ trung tẩng cục công an thành phố, người của y rất nhiều, hoàn toàn có thể âm thầm tiếp tục làm việc với Triệu Mẫu Đơn, khiến Triệu Mẫu Đơn một ngụm cắn chết Lý Đinh Sơn.
Hà Giang Hải đảo mắt mấy vòng, trong đầu hiện lên vài cái tên, Triệu Mẫu Đơn, Ngô Thiên Tiếu, Vương Trạch Nhân, Đới Kế Thần… Trong đầu hắn dần hình thành một mớ chủ ý.
Hơn nữa y cũng bước đầu điều tra rõ, sau lưng Chu Chấn Ba, quả nhiên có bóng dáng Vương Trạch Nhân.
Ngô Thiên Tiếu hành sự khá thận trọng, tạm thời không để lại dấu vết, manh mối, nhưng Vương Trạch Nhân vẫn cố gắng để lộ dấu vết, y gần đây bố trí hàng loạt, cũng đã tới lúc thu hoạch, dưới, bắt Vương Trạch Nhân khai đao, trên, tiếp tục một kích phủ đầu Lý Đinh Sơn.
Hạ Tưởng đừng tưởng rằng đã khống chế Triệu Mẫu Đơn hoàn toàn thì có thể ngăn chặn việc kéo Lý Đinh Sơn xuống nước, chỉ có điều đừng nói Hạ Tưởng, e rằng Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đều coi thường y, bởi y vì xử lý Lý Đinh Sơn, bên cạnh việc làm thiệt hại nặng đến Hạ Tưởng, đã sớm nghĩ đến kế sách vẹn toàn, đồng thời làm một loạt cạm bẫy.
Lý Đinh Sơn thoát được Triệu Mẫu Đơn, tránh không khỏi Lý Mẫu Đơn, Vương Mẫu Đơn, chính là những đóa hoa ở tỉnh Tề, Lý Đinh Sơn sớm muộn gì cũng sẽ dính phấn hoa toàn thân.
Hà Giang Hải liếc Hạ Tưởng ngồi bên trái, thấy tinh thần Hạ Tưởng không tệ, dáng vẻ vui mừng, nghĩ thầm đừng tự đắc quá sớm, mày cứ chờ đấy, sẽ tới lúc mày phải khóc.
Hạ Tưởng hồn nhiên không có cảm giác muốn khóc, sau cuộc họp, hắn lại giải quyết một số việc, dự định tan ca, Ôn Tử Tuyền lại tới báo cáo công tác.
So với lúc trước, Ôn Tử Tuyền báo cáo rõ ràng, chi tiết hơn rất nhiều.
Cũng có thể lí giải, những sự việc liên tục xảy ra gần đây, Ôn Tử Tuyền lại là Phó trưởng ban thư kí của Hạ Tưởng, mỗi ngày đến văn phòng Hạ Tưởng cũng không việc gì. Cũng khiến Hạ Tưởng vui mừng chính là, hắn đến tỉnh Tề một thời gian, tin đồn về mối quan hệ nam nữ bên trong Tỉnh ủy cũng ít, đoán chừng có người nào đó giết chết tình nhân, tất cả cán bộ tỉnh Tề đều chấn động, chí ít ngoài mặt cũng rất trung thực.
- Phó bí thư Hạ, tư liệu về Triệu Mẫu Đơn đã được tổng hợp, Sắc Vi cũng chỉnh lí đôi chút, ý của tôi là, trước mắt tạm thời không lấy ra…
Nói vừa xong, Ôn Tử Tuyền nhìn thằng vào mắt Hạ Tưởng, chờ chỉ thị bước tiếp theo của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng phải thừa nhận sự thông minh của Ôn Tử Tuyền, bởi lẽ cô nhìn vấn đề quả thực rất thấu đáo, với tình hình trước mắt, quả thực vẫn phải vững bước đẩy mạnh tiến lên, tuy rằng Triệu Mẫu Đơn hiện tại rơi vào tay chính quyền thành phố, nhưng có thể đoán được, Ủy ban Kỷ luật Trung ương thế nào cũng ra mặt thẩm vấn Triệu Mẫu Đơn.
Triệu Mẫu Đơn sau khi bị bắt, rất kín miệng, không chịu nói gì, vẫn là tinh thần không sợ chết. Cô đương nhiên không phải không sợ gì, mà là tin tưởng mình sa lưới, sẽ có không ít người nghĩ cách đưa cô ra, cho nên cô không cần sợ, người sợ chính là Phan Bảo Hoa đứng đầu bọn quan viên lớn nhỏ.
Triệu Mẫu Đơn đang chờ, trên dưới tỉnh Tề, thật đúng là yên tĩnh trước cơn mưa bão.
Hạ Tưởng gật gật đầu:
- Chuyện này, cô xử lí là được.
Hàm ý chính là tin tưởng vào nhận định của Ôn Tử Tuyền.
Ôn Tử Tuyền hơi lộ vẻ vui mừng, còn nói:
- Hạ Tưởng, tôi có chút không yên tâm, có lẽ tôi đã suy nghĩ nhiều, nhưng cẩn thận cũng không thừa, có cần thiết để Thiên Tiếu nhắc nhở Vương Trạch Nhân một chút không, phải cẩn thận kẻ khác trở tay. Nếu Vương Trạch Nhân lộ tẩy, sau cùng sẽ ảnh hưởng đến Thiên Tiếu, sự việc sẽ phiền phức.
Hạ Tưởng hơi suy nghĩ, nghĩ thầm cũng đúng, hắn có thể nhúng tay từ dưới, người khác cũng có thể từ dưới ra một đòn phản kích, hắn cũng hiểu rõ tính tình và cách xử lí của Ngô Thiên Tiếu, nhưng Vương Trạch Nhân thế nào, hắn thực không dám chắc.
Bình thường hắn chú ý đến những tầng trung và cao, sự tình bên dưới, ngẫu nhiên có điều sơ hở, xem ra, cần thiết phải để Ôn Tử Tuyền gánh vác chút trọng trách.
- Tử Tuyền, sau này một số chuyện không quá quan trọng, tự cô giải quyết là được, có vấn đề chi tiết gì, có thể bàn bạc với Thiên Tiếu. Tôi lo không tới
Hạ Tưởng nói một phen làm Ôn Tử Tuyền mừng rỡ, bởi lãnh đạo đã trao quyền hạn cho cấp dưới.
Trao quyền hạn cho cấp dưới, thể hiện rõ ràng người lãnh đạo vô cùng tin tưởng cấp dưới.
- Cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng lãnh đạo.
Nói suông vẫn phải nói, tuy là không có chất lượng, Ôn Tử Tuyền vẫn nói cho bóng bẩy. Nguồn:
Hạ Tưởng mỉm cười, bỗng lại nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp:
- Cũng cần lưu ý nhiều đến việc và người bên cạnh phó Chủ tịch tỉnh Lý, có đôi khi, phó Chủ tịch tỉnh Lý khá độ lượng…
Vừa nói độ lượng, rõ ràng là nói rất khéo, kì thực chủ ý ban đầu là chỉ Lý Đinh Sơn chẳng những không có lòng hại người, ngay cả để tâm phòng ngự cũng rất ít, kể ra ông ta trong quan trường là một dị số, có thể đi tới hôm nay, chỉ có thể dùng vận may và kỳ tích để hình dung.
Nhưng ở tỉnh Tề, Hạ Tưởng biết rằng Lý Đinh Sơn đã bị cuốn vào trong vòng xoáy, hơi không để tâm sẽ thịt nát xương tan
Hơn nữa còn có một điểm, hắn lại không thể giáp mặt nhắc nhở Lý Đinh Sơn gì đó, nói qua loa, Lý Đinh Sơn không nhập tâm. Nói nặng nề, Lý Đinh Sơn có lẽ sẽ nghĩ không tốt, hơn nữa Lý Đinh Sơn còn có thể chủ động đả kích
Cho nên Hạ Tưởng chỉ có thể bảo vệ quyền lợi bên ngoài của Lý Đinh Sơn.
Hiện tại Triệu Mẫu Đơn còn chưa há miệng cắn bậy Lý Đinh Sơn, nhưng khó bảo đảm sau khi thẩm vấn ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cô sẽ không ăn nói lung tung… Cũng may Hạ Tưởng cũng đang âm thầm thúc đẩy tiến trình đâu vào đấy.
- Tôi đã biết làm gì, xin lãnh đạo yên tâm.
Ôn Tử Tuyền trong lòng khuấy động, Hạ Tưởng đối với cô ấy ngày càng tín nhiệm, khiến cô âm thầm phối hợp với chỉ bảo của Lý Đinh Sơn, Hạ thể hiện cực kỳ tin tưởng Tưởng đối với cô, cô tuyệt đối không được làm hắn thất vọng.
Ôn Tử Tuyền mới vừa đi, điện thoại của Tống Triêu Đô liền đến. Hạ Tưởng vốn định buổi tối chủ động gọi điện, không ngờ Tống Triêu Đô lại gọi trước, chẳng lẽ lại có biến?
Giọng điệu của Tống Triêu Đô vẫn rất bình thản:
- Tình hình tạm thời còn trong phạm vi khống chế, tuy nhiên, có chỗ cần cậu ra mặt…
Hạ Tưởng chỉ "ừ" khẽ một tiếng, chờ chỉ thị tiếp theo của Tống Triêu Đô.
- Nếu muốn Đinh Sơn không bị gì, e rằng còn cần tổng bí thư lên tiếng …
Hạ Tưởng trong lòng kinh hãi, sự tình thực lớn đến như vậy? Điện thoại của Tống Triêu Đô dứt đã lâu, hắn vẫn cứ cầm điện thoại trên tay, trong lòng khuấy động, phẫn nộ.
Xuống tay thật độc.
Hạ Tưởng trong lòng vô cùng căm hận, lúc đầu hắn đến tỉnh Tề, thầm nghĩ bình yên sống qua ngày, qua hết nhiệm kỳ phó Tỉnh ủy, cũng không muốn động vào bánh ngọt của ai, nhưng có chút vấn đề phải để mắt, khiến hắn không thể vô tư hưởng thụ. Một số vấn đề có thể từ từ giải quyết, nhưng một số vấn đề lại an nguy đến nhân dân, mỗi lần đến lúc ăn cơm, chỉ cần Hạ Tưởng nghĩ đến mỗi ngày đều có vô số người dân ăn phải thức ăn có muối độc, hắn liền cảm thấy thức ăn trong miệng thật nhạt nhẽo.
Nhân dân là nhân dân của mình, là con cháu cùng sống dưới bầu trời xanh, trong người chảy cùng một dòng máu, không phải ngoại tộc, không thể thờ ơ, cũng không thể coi như không quan trọng.
Cho dù không phải Lý Đinh Sơn sớm phát hiện nội tình bên trong, nếu là hắn phát hiện trước, hắn cũng sẽ chủ động ra tay. Nhưng hiện tại, Lý Đinh Sơn vì đụng chạm đến lợi ích tập thể, sẽ trực tiếp bị người ta đánh ngã, cũng không tránh khỏi thủ đoạn quá độc ác.
Hạ Tưởng không tin, không tin hắn và Tống Triêu Đô liên kết với nhau, còn không bảo vệ được Lý Đinh Sơn. Trước kia, hắn thầm nghĩ ở tỉnh Tề thủ thành, hiện tại bỗng thay đổi chủ ý, quyết định phải bảo vệ Lý Đinh Sơn, đồng thời còn muốn lập tức đem một người ném đi – Hạ Tưởng sẽ lại lộ ra răng nanh lần nữa.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần