It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1436: Đủ Vô Liêm Sỉ, Đủ Thẳng Thắn
hìn đến bóng dáng bận rộn của Tằng Trác, nhớ tới một năm qua Tằng Trác làm công việc thư ký coi như cũng khiến hắn vừa lòng, Hạ Tưởng lại nghĩ tới thành viên tổ chức kinh tế và chính trị ở tỉnh Yến.
Điều kiện của Diệp Thiên Nam tuy rằng không thể đả động hắn, nhưng đề nghị của Diệp Thiên Nam vẫn khiến hắn động tâm. Bởi vì quả thật cũng là lúc các thành viên của tổ chức kinh tế và chính trị cũng nên có kế hoạch tiến thêm một bước. Bước tiến của hắn đang dần nhanh hơn, thân tín và dòng chính cũng phải tiến bộ thì mới có thể đuổi kịp được.
Nếu không đợi đến một ngày hắn bước lên ngôi vị Chủ tịch tỉnh, mà các thành viên của tổ chức lại chỉ quanh quẩn ở cấp cục mà không nắm giữ một thành phố, thì cũng không có tư cách phất cờ hò reo cho hắn.
Nghĩ lại đề nghị nhân dịp Quốc khánh gặp mặt tại thành phố Yến, thật ra cũng là một cơ hội không tồi, mượn cơ hội này, Hạ Tưởng quyết định đưa toàn bộ thành viên tổ chức kinh tế và chính trị của hắn tụ tập lại một chỗ, thảo luận kế sách phát triển tiếp theo.
Hắn muốn khiến cho thành viên tổ chức chính trị của chính mình tiếp tục lớn mạnh, chỉ có lớn mạnh mới có thể làm ảnh hưởng đến thế cục. Hắn cũng muốn ban kinh tế của mình tiếp tục thành công chiếm đất, không chỉ giới hạn ở tỉnh Yến, mà còn phải mở rộng ra khắp nơi ở trong nước, phải có được vốn đủ để có thể hô mưa gọi gió ở khắp nơi, như thế, vào thời khắc mấu chốt, mới có khả năng đảm đương được trọng trách. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Từ lần trước, Liên Nhược Hạm lấy sức mạnh kinh tế khổng lồ để đánh một trận làm ảnh hưởng cục diện chính trị là có thể rút ra được kết luận. Ở tương lai không xa, ai nắm giữ kinh tế thì sẽ có được quyền phát ngôn, ai có thể thao túng được cục diện chính trị thì có quyền quyết định!
Một kế hoạch khổng lồ mà chặt chẽ, chu đáo bước đầu hình thành trong lòng Hạ Tưởng. Muốn thành viên tổ chức chính trị thăng tiến, phải tính toán lại một cách tỉ mỉ, muốn thành viên tổ chức kinh tế phát triển lâu dài, phải thống nhất bố cục, không mong cầu có thể có được năng lực hô mưa gọi gió như Liên Nhược Hạm, nhưng ít nhất cũng phải thành lập được một kiểu quy mô tập đoàn. Không nhiều nhưng cũng phải có khả năng ảnh hưởng phần nào đến một số ngành kinh tế khu vực Hoa Bắc.
Trong lòng Hạ Tưởng định ra kế hoạch lâu dài, cũng có chút hưng phấn. Sau khi trở lại văn phòng, cũng không nóng lòng đi gặp Trịnh Thịnh, mà trước tiên chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình, sau đó chậm rãi theo thứ tự gọi vài cuộc điện thoại.
Cú điện thoại đầu tiên là gọi cho Bành Vân Phong. Bành Vân Phong đang là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, là dòng chính của Hạ Tưởng, nói Bành Vân Phong trong khoảng thời gian ngắn nhất phải sắp xếp ọi người hội họp lại nhân dịp Quốc khánh.
Bành Vân Phong kích động đến mức âm thanh run rẩy, một câu đáp ứng ngay, vì Chủ nhiệm Hạ rốt cục đã quay lại chiếu cố các thành viên tổ chức ở tỉnh Yến mà hưng phấn không ngừng. Mặc dù nói anh ta đã là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, đường đường một quan lớn cấp Sở, không nên có cảm xúc kích động không thôi, nhưng anh ta đối với Hạ Tưởng quả thực là quá mức kính trọng và ngưỡng mộ. Hạ Tưởng đi rồi, các thành viên tổ chức ở tỉnh Yến mặc dù có liên lạc không ít nhưng chưa bao giờ gặp qua nhau một lần.
Bành Vân Phong có thể nói đã được Cao Tấn Chu tín nhiệm, có triển vọng rất tốt, cho dù Hạ Tưởng không ra tay giúp đỡ, tiếp theo có thể ra ngoài đảm nhiệm Bí thư Thành ủy cũng không phải là nói chơi. Nhưng bình thường con đường của một người, thường thường cần có hai bước, chính là một lần lên chức then chốt trong con đường làm quan của anh ta, nhờ có Hạ Tưởng ra tay tương trợ anh ta mới có thể ung dung bước qua, lòng cảm kích của anh ta đối với Hạ Tưởng, đúng là cả đời khó quên.
- Chủ nhiệm Hạ, ở tỉnh Yến có rất nhiều người đều vô cùng nhớ ngài…
Bành Vân Phong không kiềm chế được hưng phấn.
Hạ Tưởng có thể cảm nhận được tấm lòng thành thật của Bành Vân Phong, chỉ mỉm cười nói vài câu, cũng không nói nhiều, liền ngắt điện thoại. Lúc gặp mặt, tha hồ mà nói chuyện, lúc này không phải thời điểm để nói.
Lại tiếp tục nhấc điện thoại goi cho Lý Thấm.
Lý Thấm đang ở tại thành phố Yến, chuẩn bị quay về Thiên Trạch. Nói đến cũng lạ, Lý Thấm đã cưới Tề Á Nam, nhưng trước sau vẫn không có cảm tình đối với thành phố Yến. Ngược lại, cô lại có tình cảm sâu sắc đối với hai thành thị khác đó là Thủ đô và Thiên Trạch.
Sau khi nghe Hạ Tưởng giao trách nhiệm, Lý Thấm đầu tiên là hoan hô, sau đó giọng nói như là nhảy nhót, nói:
- Á Nam vừa rồi còn nói, tỉnh Yến không còn Chủ nhiệm Hạ cảm giác như thiếu cái gì đó, hiểu được cũng không phải là bốc đồng, hiện tại thật tốt, Chủ nhiệm Hạ rốt cục đã nhớ đến thành viên của tổ chức kinh tế.
Hạ Tưởng tất nhiên cũng nghe được ý chờ mong và sự hưng phấn của Lý Thấm, vừa cười vừa dặn dò vào câu, mới ngắt điện thoại.
Vừa mới gọi điện, Đồng Phàm đã tự mình đến mời Hạ Tưởng.
Thái độ của Hạ Tưởng đối với Đồng Phàm từ đầu đến cuối không xa không gần. Thái độ của Đồng Phàm đối với Hạ Tưởng thật ra vẫn cung kính. Tuy nhiên lúc đầu thái độ của anh ta đối với Tằng Trác hơi lạnh nhạt, có lẽ là bởi vì Tằng Trác mới được điều từ Thành ủy đến Tỉnh ủy, chưa quen mặt.
Tuy nhiên, sau đó, cảm thấy Trịnh Thịnh rất coi trọng Hạ Tưởng, mà sau đó, Hạ Tưởng cũng rất tín nhiệm Tằng Trác, nên thái độ của Đồng Phàm với Tằng Trác cũng dần dần tốt lên.
Hạ Tưởng bảo Đồng Phàm quay về trả lời Trịnh Thịnh, anh ta lập tức lui ra. Đồng Phàm vừa đi, Hạ Tưởng cũng không vội đứng lên, ngược lại lại vô ý hỏi Tằng Trác một câu:
- Tằng Trác, cậu muốn ở lại trong hệ thống Ủy ban kỷ luật hay là muốn ra ngoài, mở mang tầm mắt một chút?
Tằng Trác đang sửa sang lại văn kiện, không có chuẩn bị tâm lý, bỗng chốc sợ ngây người.
Từ sau khi trở thành thư ký của Chủ nhiệm Hạ, Tằng Trác cũng rõ ràng địa vị của anh ta trong cảm nhận của lãnh đạo, không cao không thấp, không xa không gần, chỉ có quan hệ công việc với Chủ nhiệm Hạ, về giao tình cá nhân cũng không có tiến thêm bước nào, dường như Chủ nhiệm Hạ chưa từng bao giờ cho anh ta cơ hội giao lưu tiến thêm một bước.
Lãnh đạo không thưởng thức cũng không có cách nào, lúc đầu, Tằng Trác còn muốn nghĩ biện pháp đả động Hạ Tưởng, sau đó đã tỉnh ngộ ra, chủ nhiệm Hạ không phải là một người dễ dàng thay đổi, liền chết tâm, chỉ một lòng làm thật tốt phận sự, về phần kia, cũng không quan tâm nữa.
Cho nên khi Hạ Tưởng hỏi câu này, liền khiến cho Tằng Trác sợ đến ngây người. Thân là thư ký, Tằng Trác trong lòng hiểu rõ một sự thật, một lòng đi theo lãnh đạo là con đường duy nhất. Đồng Phàm thì tốt hơn, là thư ký bậc nhất, con đường phía trước rộng mở, anh ta chỉ là thư ký của Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật, đường đi rất hẹp, có khả năng phải quanh quẩn ở trong Ủy ban Kỷ luật cả đời.
Chủ nhiệm Hạ hỏi như vậy, khiến Tằng Trác rất khiếp sợ, đột nhiên ý thức được một khả năng khác, chẳng lẽ nói, Hạ Tưởng muốn cho anh ta một triển vọng khác?
Không đúng, giao tình giữa anh ta và Chủ nhiệm Hạ cũng không quá sâu, nghe đồn Chủ nhiệm Hạ cũng không phải rời khỏi tỉnh Tương, vì sao hiện tại phải sắp đặt tiền đồ cho anh ta. Hơn nữa, còn hỏi anh ta có hay không muốn rời khỏi Ủy ban Kỷ luật?
Tằng Trác bình thường không phải là một thư ký lanh lợi khiến cho người khác không bắt bẻ được, nhưng cũng không phải là người kém ăn kém nói, nhưng hôm nay lại bị sửng sốt đến ngây ngô, nói không lên lời.
Điều Hạ Tưởng muốn chính là hiệu quả khiến cho Tằng Trác khiếp sợ không hiểu này, hắn vỗ vỗ bả vai của Tằng Trác, cười nói:
- Không cần phải trả lời gấp, suy nghĩ cho tốt, có thể tham thảo ý kiến của người khác xem nên lựa chọn thế nào.
Câu cuối cùng đầy thâm ý, là ám chỉ Chủ nhiệm Hạ muốn bố trí cho thư ký? Tằng Trác giật mình kinh hãi, tưởng tượng lại những thư ký trước kia của Hạ Tưởng, không một người nào là không được bố trí tiền đồ rất tốt, tâm tình của anh ta không hiểu sao liền nóng như lửa đốt.
Chủ nhiệm Hạ đã rời khỏi đi họp, không biết từ khi nào, Đào Hà Giang lặng yên đẩy cửa tiến vào, cười vỗ vai Tằng Trác:
- Tằng Trác, lời vừa rồi của Chủ nhiệm Hạ, tôi ở bên ngoài khéoléo vừa lúc nghe được, tôi nghĩ muốn nói với cậu một câu…
Tằng Trác cùng Đào Hà Giang quan hệ cũng không tồi, lúc trước có thể trở thành thư ký của Chủ nhiệm Hạ, cũng nhờ có Đào Hà Giang hết lòng giúp đỡ, sau khi bừng tỉnh, anh ta vội nói:
- Xin Phó chủ nhiệm Đào chỉ giáo.
- Con đường làm quan của cậu đang xuất hiện một cơ hội rất lớn, đời người quan trọng nhất là gặp được quý nhân. Nói không chừng đây là cơ hội duy nhất và cuối cùng của cậu, nếu cậu bỏ lỡ, sau này đừng có trách tôi không nói trước.
Đào Hà Giang nghiêm túc chưa từng có, gằn từng tiếng nói.
Hạ Tưởng không phải là nhất thời nông nổi mà là hắn ý thức được hắn ở tỉnh Tương đã được gần một năm, nếu còn không gắng sức nuôi trồng lực lượng của mình, quả thực không còn gì để nói. Tuy rằng bây giờ hắn chỉ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nhưng hiện tại, thời cơ đã đến, nếu bỏ lỡ thì quả thật đáng tiếc. Không phải Diệp Thiên Nam đã nói, còn có một vài ghế trống đang chờ người tiến cử sao, rất tốt, nếu Diệp Thiên Nam sắp rời khỏi tỉnh Tương, thì sẽ không thể lo lắng chuyện ở tỉnh Tương, hắn vui lòng nhận lấy chẳng phải rất tốt sao?
Hạ Tưởng cảm thấy bức bách chính là, nếu hiện tại bắt đầu, thì một khắc cũng không thể buông lỏng, phải tăng cường nuôi trồng lực lượng của chính mình, sau này trong lúc cục diện chính trị trở nên có nhiều thực thể hơn, người nào ở địa phương có nhiều người ủng hộ, lời của người ấy mới có trọng lượng.
Vấn đề lâu dài là phải bố trí cục diện, vấn đề khó khăn lúc này là phải giải quyết những chuyện còn sót lại của Diệp Thiên Nam sau khi đi.
Lúc Hạ Tưởng rảo bước đến văn phòng Bí thư, Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, Hồ Định, Dương Hằng Dịch và Lương Hạ Ninh đều ở đó. Trận thế trước mắt, chính là mở ở phe cánh của Bí thư, hội nghị hôm nay, hoàn toàn không phải là để Bí thư bàn việc công.
Theo thói quen, mỗi lần họp đều có bóng dáng của Diệp Thiên Nam, hôm nay, Diệp Thiên Nam không có ở đây. Hạ Tưởng ngồi ở vị trí số 3, trong lòng không ngờ có chút ác ý tưởng niệm Diệp Thiên Nam. Hắn thừa biết, lúc này Diệp Thiên Nam có bình tĩnh, cũng gần như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
Bởi vì đánh giá cuối cùng của Tỉnh ủy tỉnh Tương đối với Diệp Thiên Nam, tuy rằng không có ảnh hưởng gì tới quyết định bổ nhiệm của Trung ương, nhưng nếu có lời đánh giá không tốt, cũng sẽ bị người có tâm nắm lấy mà nói.
Hơn nữa, hội nghị hôm nay còn quyết định người được tiến cử giữ chức Phó bí thư Tỉnh ủy, tuy rằng chỉ là hình thức, Trung ương chưa chắc đã tiếp nhận, nhưng ai được tiến cử, ai không được tiến cử, cũng rất được coi trọng. Ai cũng muốn tên mình được tiến cử lên trên, được nở mày nở mặt ở trước mặt lãnh đạo Trung ương, cho dù có không được thông qua, nhưng theo thông lệ trên quan trường, lần sau đề bạt sẽ được ưu tiên hơn.
Lần này, loại bỏ Diệp Thiên Nam ra ngoài hội nghị, cũng có ý nghĩa to lớn.
Trịnh Thịnh cũng không vòng vo, nói luôn vào trọng điểm, thuyết minh lại quyết định của Trung ương, theo thường lệ cũng nói thêm vài câu khách sáo, khẳng định thành tích công tác của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương, sau đó chuyển ý:
- Về việc đánh giá công tác của đồng chí Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương, theo thông lệ, cần Tỉnh ủy gửi tài liệu đến cho Ban tổ chức Trung ương, tôi và Tiên Phong bước đầu đã lập ra một dàn ý, mời các cồng chí bàn luận.
Ngón tay Phó Tiên Phong vô ý đánh vài cái ở trên bàn, sau đó rút ra một phần tài liệu, ánh mắt đảo qua mặt mỗi người:
- Dựa theo chỉ thị tinh thần của Bí thư Trịnh, cộng thêm nhận thức của tôi đối với đồng chí Diệp Thiên Nam, Tỉnh ủy nhận định, đồng chí Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương ý nghĩa công tác được khẳng định, thái độ thật sự thành khẩn, thành tích có rất nhiều…
Sau khi nói một loạt lời nói khách sáo, khẳng định mơ hồ xong, vẻ mặt Phó Tiên Phong biến đổi, hóa thành vô cùng đau lòng:
- Nhưng nhân vô thập toàn, không người nào có thể tròn vẹn, chúng ta lại đau lòng phát hiện, tác phong cuộc sống của đồng chí Diệp Thiên Nam, thẹn với danh hiệu một Đảng viên Đảng Cộng Sản. Phụ tín nhiệm của Trung ương Đảng, phụ mong chờ của Tỉnh ủy, phải nói, đối với vấn đề tác phong cuộc sống, đồng chí Diệp Thiên Nam, đã đưa ra đáp án không chính xác.
Hạ Tưởng mỉm cười thỏa mãn, Phó Tiên Phong quả thực đủ vô liêm sỉ, đủ thẳng thắn, cũng đủ độc…tuy nhiên hắn lại thích. Hắn biết, Diệp Thiên Nam đáng bị như thế!
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần