My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 970: Hay Cho Một Trận Tranh Cãi
rần Thiên Vũ, anh hãy soạn thảo một công văn yêu cầu các cán bộ thành ủy Thiên Trạch không được lên mạng đăng bài viết, không được lấy danh nghĩa của mình lên tiếng về bất kỳ điều gì.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, bình thường Trần Khiết Văn rất có đầu óc chính trị, bình tĩnh, kiềm chế được mình, và có quyết định phù hợp, không hiểu hôm nay cô làm sao nữa? Hùng hổ ra quyết định rất hoang đường, giống như tên ngốc không biết gì về quan trường
Nói đi nói lại cũng không thể trách được Trần Khiết Văn, cô không hiểu gì về, cho nên mới cho rằng có thể gửi công văn áp chế tình hình, dựa vào mệnh lệnh hành chính mà tiến hành chèn ép, không biết là mình đã lạc hậu quá rồi, không theo kịp thời đại.
- Bí thư Trần, không thể gửi công văn được.
Hạ Tưởng phản đối rất kiên quyết.
- Công văn Thành ủy soạn thảo, cô ký vào liền thành sự kiện chính trị ngay.
Trần Khiết Văn nổi giận đập bàn:
- Hạ Tưởng, anh không cần phải chống đối tôi mọi lúc mọi nơi như thế.
Hạ Tưởng thấy cô mất đi lý trí cũng đập bàn:
- Bí thư Trần, tôi là vì tập thể Thành ủy, cô không nên hành động theo cảm tính như thế. Nếu cô không nghe lời khuyên của tôi, sau khi công văn được soạn thảo tôi sẽ không kí tên.
- Bí thư Trần, Thị trưởng Hạ, hai người cứ bình tĩnh đã, không nên nổi giận như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết được, các vị là những người mà chúng tôi tin cậy.
Bùi Nhất Phong ra mặt khuyên can, anh ta có giao tiếp không ít với bên tin tức truyền thông, cũng cho rằng Hạ Tưởng nói có lý, vốn định nói chuyện với Hạ Tưởng nhưng thấy Trần Khiết Văn nổi giận nên lại thôi.
Thường Hào là Trưởng ban Tuyên giáo, có chức trách ở mọi chỗ mọi nơi cũng tỏ thái độ:
- Bí thư Trần, cô cứ bình tĩnh.
Anh ta cũng đứng về phe Hạ Tưởng
- Thị trưởng Hạ nói có lý, lúc này chúng ta không nên làm rối loạn, sẽ để người ta nắm được điểm yếu. Hiện tại lãnh đạo trung ương cũng đã công khai tuyên bố giám sát, thành ủy Thiên Trạch nếu có cấm cán bộ lên mạng đăng bài, việc truyền ra, lãnh đạo tỉnh sẽ thấy thế nào? Làn sóng trên mạng sẽ phản ứng thế nào, chỉ cần quy kết ta cấm đoán tự do ngôn luận thôi, thì chúng ta đã không chống đỡ nổi rồi.
Lời nói Thường Hào chính là lời giải thích cho ý kiến phản đối của Hạ Tưởng, người ngoài xem ra còn thấy hai người đúng là kẻ xướng người họa.
Nhưng Thường Hào nói rất là có lý, anh ta vừa dứt lời, mọi người đều bàn tán, đa số ủy viên thường vụ đều tán thành thái độ của Thường Hào.
Cho dù từng có vài lần giao tranh với Hạ Tưởng, nhưng chưa một lần nào lại bị động như vậy, chẳng những bị mọi người phản đối mà ngay cả Bùi Nhất Phong và Thường Hào cũng công khai phản đố với cô, Trần Khiết Văn bị kích động, dưới cơn thịnh nộ đã không kiềm chế được, hét lớn:
- Được, được lắm, các vị đều đối nghịch với tôi, cũng không nghe lời bí thư, các vị tự mình quyết định được thì tốt lắm, tôi không phát biểu gì nữa.
Trần Khiết Văn không kiềm chế được, khiến không ít người khiếp sợ, cũng thở dài trong lòng, Bí thư Trần có tuổi đời và tuổi nghề nhiều hơn so với Hạ Tưởng, trước kia cô luôn định liệu trước, nắm quyền trấn tĩnh, hiện tại không kiềm chế được, liền chứng minh một là cô không thích ứng được với thời đại, thứ hai cũng thể hiện ra lại một lần nữa cô bị Hạ Tưởng đánh bại.
Thị trưởng Hạ không chỉ thắng ở việc không hốt hoảng và bình tĩnh xử lý chuyện mà còn thắng ở điểm luôn kiểm soát được tình hình và làm thế nào để đối phó với vấn đề này.
Mặc kệ muốn hay không muốn thừa nhận, xử lý vấn đề liên quan đến, Bí thư Trần có sự hạn chế.
Bí thư Trần cáu giận, khiến không khí thật nặng nề, hội nghị lặng ngắt như tờ không ai dám mở miệng.
Bì Bất Hưu cúi đầu, nét mặt già nua đỏ bừng, hiện tại y có cảm giác xấu hổ vô cùng, cứ cho là ngoài miệng y kêu to oan uổng nhưng thực tế trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, bài viết trên mạng hoàn toàn là sự thật, những chuyện y làm, rõ ràng thiên hạ ai cũng biết.
Giống như người khỏa thân bị chụp ảnh nude, Bì Bất Hưu cảm giác nét mặt già nua đều mất hết, chột dạ muốn chết, sở dĩ ngoài miệng nói mạnh như vậy chẳng qua chỉ là cứng rắn chống đỡ mà thôi, không ngờ là Hạ Tưởng đã nhìn ra sự chột dạ và căng thẳng của y.
Y hoài nghi Hạ Tưởng âm thầm đứng sau chuyện này, nhưng không có chứng cứ nên không dám nói lung tung. Thị trưởng Hạ không dám dễ dàng chỉ chứng một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ngược lại y càng không dám chỉ chứng Thị trưởng, bởi vì đó là điều phạm thượng, là điều tối kỵ chốn quan trường.
Bì Bất Hưu thậm chí không dám nhìn Bùi Nhất Phong và Từ Hâm, bởi vì y cũng có cảm giác Bùi Nhất Phong vào lúc quan trọng không đáng tin cậy, mà Từ Hâm đối nhân xử thế quá cứng nhắc, lại không có dũng khí, càng không thể vì y mà ra mặt. Chuyện này chỉ có thể để ở trong bụng, chết cũng không nhận, coi ai dám làm gì được y.
Nhượng bộ mà nói, cho dù y thừa nhận mình bức bách Kỷ Phong Thanh thì sẽ như thế nào? Y không chịu trách nhiệm hình sự chỉ là do Kỷ Phong Thanh nghĩ quẩn mà thôi. Tuy nhiên việc trên mạng cũng đúng là sự thật, nhưng đối phương cũng không có chứng cứ rõ ràng, chỉ có thể lên án y ở trên mạng, mà phỏng chừng sẽ không tìm ra được ai là người đứng sau lưng vụ này.
Thực ra nguyện vọng chính là đòi lại công lý, bất kể là thủ đoạn gì, chỉ cần đạt được mục đích là đủ, khiến y mất hết thanh danh, không còn đường nào ngẩng đầu lên. Bởi vì hiện tại ai ai cũng biết, không cần biết nội tình thật hư như thế nào cũng đều cho rằng y bức tử Kỷ Phong Thanh.
Cứ cho đó là sự thật nhưng y không muốn mọi người lại nghĩ y như thế.
Mất mặt, mất uy tín, về sau công việc sẽ như thế nào? Bì Bất Hưu có cảm giác như hàng nghìn mũi tên đang đâm vào lưng mình, cảm giác rằng mỗi ánh mắt của người khác khi nhìn mình như một mũi tên xuyên thẳng vào tim vậy.
Rốt cuộc Thường Hào lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Bí thư Trần, Thị trưởng Hạ, tôi cho rằng người đăng bài trên mạng chính là Nguyên Dã.
Hạ Tưởng khá ngạc nhiên, ngẩng đầu liếc nhìn Thường Hào, nghĩ thầm Thường Hào đến nay mới ý thức được vấn đề, thật đúng là phản ứng hơi bị chậm. Nói đi nói lại anh ta đoán được đó là bút tích của Nguyên Dã cũng không hề đơn giản.
Trần Khiết Văn dẹp sự hờn giận của mình sang một bên, lập tức mở to hai mắt nhìn:
- Trước tiên hãy bắt người lại rồi nói tiếp, đừng để gã ta tiếp tục bịa đặt nữa. Nếu có bằng chứng chứng minh gã quấy rối, trực tiếp tạm giam lại, giao cho viện kiểm sát khởi tố gã tội phỉ báng. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Đúng, xử gã theo đúng pháp luật đi.
Bì Bất Hưu đập bàn, giận không sao tả xiết.
Lôi Nhất Đại buồn bực không nói lời nào, Bì Bất Hưu đập bàn khiến ông khó chịu giơ tay lên tiếng:
- Lão Bì, việc trên mạng thật giả thế nào trong lòng anh hiểu hơn ai hết, đừng hùng hổ như mình là người vô can như vậy chứ. Đừng đập bàn mạnh như vậy làm đau tay đấy. Đừng mở miệng ra là đòi xử người khác theo pháp luật, có phải là Nguyên Dã hay không còn chưa biết được, anh nhận định là anh ta nhưng không có chứng cứ thì xử theo pháp luật thế nào được hả?
Bì Bất Hưu phát hỏa:
- Lão Lôi, anh là đồng nghiệp với tôi nhiều năm như vậy, còn nói hộ người ngoài sao, thật không có lương tâm.
- Không có lương tâm là chuyện nhỏ, bức tử nhân tài mới là việc lớn
Lôi Nhất Đại nhướng mắt hoài nghi nói.
Bì Bất Hưu lại đỏ mặt nói:
- Anh, anh nói rõ cho tôi biết, Lôi Nhất Đại, có phải anh cho tôi là kẻ bức tử Kỷ Phong Thanh không?
Lôi Nhất Đại không sợ Bì Bất Hưu, không sao cả lắc đầu nói:
- Tôi là người rảnh rỗi, không xen vào chuyện người khác, chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Trên mạng không nói tôi bức tử Kỷ Phong Thanh, không nói Trưởng ban Từ bức tử Kỷ Phong Thanh, lại cố tình nói là anh, nhắc đến bài viết tôi lại nhớ lại chuyện năm xưa, năm đó chính Kỷ Phong Thanh có bài viết về chống tham nhũng, bị một câu của anh hủy mất tiền đồ. Anh còn đặt cho anh ta cái biệt hiệu Kỷ mười tám... Cho nên tôi nghĩ có người bảo anh ta viết bài nói bóng gió về lãnh đạo Thành ủy, người này khẳng định là người trong cuộc.
Bì Bất Hưu không kiềm chế nổi, y ngồi cách Lôi Nhất Đại hai người, liền đứng dậy định tiến lên đánh, thì liền bị Trần Thiên Vũ và Hồ Vĩnh Siêu ngăn lại.
Hạ Tưởng nổi giận, vỗ bàn "bốp" một cái
- Không giống ai cả, chúng ta là những lãnh đạo thành ủy Thiên Trạch, làm gì mà ầm ĩ như vậy, tôi dám nói rằng việc vừa rồi nếu bị người khác ghi hình lại đưa lên mạng thì cả tôi và Bí thư Trần chỉ còn cách tự nhận lỗi từ chức mà thôi.
Bề ngoài nói chung chung, nhưng trên thực tế Hạ Tưởng chỉ nhìn chằm chằm vào Bì Bất Hưu, ngay từ đầu Bì Bất Hưu không phục và đối diện với Hạ Tưởng, chỉ kiên trì được vài giây liền lùi bước, chậm rãi ngồi về chỗ của mình.
Trần Khiết Văn hoang mang lo sợ:
- Lại không thể hạn chế cán bộ lãnh đạo lên mạng, cũng không thể trừng trị được Nguyên Dã, các vị nói xem chúng ta đường đường là chính quyền Đảng ủy bậc một lại không có biện pháp nào sao?
Nếu bình thường, cô là mặt trời, thì tất cả mọi người sẽ là hoa hướng dương, đều hướng về cô, nhưng hôm nay khi cô nói xong, ánh mắt của mọi người lại hướng về Hạ Tưởng.
Lần đầu tiên Hạ Tưởng thấy được người của thành ủy Thiên Trạch tin cậy mình.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần