Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 819: Cục Diện Hoàn Toàn Mới
ấy vị Phó thị trưởng đều nhìn về phía Hạ Tưởng với vẻ mặt khiếp sợ, xem Hạ Tưởng phản kích đòn sấm sét của Thị trưởng Cổ như thế nào.
Hạ Tưởng không chút hoang mang mà thả chiếc bút cầm trong tay xuống bàn:
- Đối với cách bố trí công việc của Thị trưởng Cổ, tôi bày tỏ sự hoàn toàn tán thành, chỉ nói ra ba sự thật khách quan. Thứ nhất, hy vọng dự án làng Đại Học sẽ không lại đầu voi đuôi chuột. Nếu Thị trưởng Cổ một lúc đã tìm được hai nhà đầu tư có hứng thú thì việc đầu tư của Tập đoàn Viễn Cảnh tôi sẽ hồi lại bọn họ, họ có quá nhiều vấn đề, lại hà khắc, không dễ tiếp xúc... Thứ hai, về vấn đề tôi kiểm tra rõ tài chính của dự án làng Đại Học, dự án làng Đại Học vốn thuộc phân công quản lý của tôi nên là việc trong trách nhiệm của tôi, nếu Thị trưởng Cổ muốn giao lại cho Phó thị trưởng Thiệu quản lý tôi không có ý kiến. Thứ ba, vấn đề khoản vay 3 triệu vi phạm quy định hiện tại đã không còn là vấn đề của Ủy ban nhân dân thành phố, dưới sự ủng hộ của Bí thư Ngả, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã chính thức tham gia... Được rồi, tôi không còn vấn đề gì nữa.
Cổ Hướng Quốc tức giận đến sắc mặt biến hóa vài lần, vẫn nhẫn nhịn không bộc lộ ra, y hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Tưởng. Đã có đầu tư mới thì đầu tư của Tập đoàn Viễn Cảnh sẽ rút lại toàn bộ, dù sao mượn việc Tập đoàn Viễn Cảnh đầu tư để điều tra rõ vi phạm quy định cho vay đã đạt được mục đích, Tập đoàn Viễn Cảnh có phải thực sự có ý đầu tư hay không còn chưa rõ. Đồng thời còn ám chỉ đừng có lớn tiếng quá, cuối cùng cả hai khoản đầu tư của Nga Ni Trần và Bắc Kinh đều không thực hiện được thì lại thành trò hề gạt người đầu voi đuôi chuột.
Trong lòng mấy vị Phó thị trưởng cũng đều biết, Hạ Tưởng phản kích trông như không kịch liệt và cũng rất bị động, kỳ thật là thủ pháp inh nhất, bởi vì Phó thị trưởng Hạ nhìn ra bản chất của Thị trưởng Cổ mạnh miệng trong vấn đề đầu tư. Nếu Thị trưởng Cổ có thể kéo đầu tư đến khiến dự án làng Đại Học khởi tử hồi sinh thì cũng sẽ không kéo cho tới hôm nay, nếu Nga Ni Trần cũng có ý đầu tư dự án làng Đại Học lại càng không phải chờ đến bây giờ.
Cầm 1,2 tỷ đến đầu tư trong một dự án không có hứng thú là để giành chiến thắng áp đảo trong việc chống đối với Hạ Tưởng sao? Đừng nói đùa, thương nhân coi trọng tiền bạc, mỗi một khoản đầu tư đều phải nhìn đến lợi nhuận mới có thể bỏ vốn, Nga Ni Trần là dạng thương nhân gì, những người có mặt ở đây ai mà chẳng biết, bình thường chỉ đầu tư món lãi kếch sù và ngành sản xuất độc quyền. Làng Đại Học là thuộc ngành giáo dục, để một doanh nghiệp xã hội đen đến đầu tư vào giáo dục, cuối cùng lại lấy tên của y để đặt tên cho thư viện hoặc con đường. Chờ khi nào thì Nga Ni Trần thân bại danh liệt, tên có thể đổi, bảng tên đường cũng có thể tháo xuống, nhưng những học sinh học tập dưới danh tiếng của y bao nhiêu năm sẽ nghĩ như thế nào, sẽ xem Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lang như thế nào? Nói rộng hơn, sẽ đánh giá đất nước của chính mình như thế nào?
Đương nhiên, mỗi người đều có điểm xuất phát của chính mình, ý tưởng của người khác chắc chắn không phải là điểm xuất phát của Cổ Hướng Quốc. Hiện tại Cổ Hướng Quốc xem việc đấu tranh chính trị và chèn ép Hạ Tưởng là quan trọng nhất, sự ảnh hưởng và hậu quả của các phương diện khác tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét. Thậm chí y cũng biết rõ cho dù vì đó mà đóng lại cánh cửa đầu tư của Tập đoàn Viễn Cảnh cũng sẽ không tiếc, tranh quyền đoạt lợi là yếu tố quan trọng nhất.
Ở trước quyền lực ý chí của cá nhân, ích lợi của mọi người đều phải nhượng bộ, bao gồm cả lợi ích của dân chúng và quốc gia.
Đồ Quân và Thiệu Đinh cũng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, Thiệu Đinh còn đỡ một chút, ánh mắt lập lòe, ít nhất cũng còn bình tĩnh, Đồ Quân lại là hai mắt bốc hỏa, nhìn chằm chằm Hạ Tưởng không rời, dường như muốn dùng ánh mắt để giết chết Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không để ý tới cách giận dữ đàn bà của Đồ Quân, hắn lại đệ trình một phần tài liệu:
- Về báo cáo năng lực khả thi của công ty Uy Phong muốn đầu tư vào ngành nông nghiệp sinh thái hữu cơ ở thành phố Lang, mời Thị trưởng Cổ phê duyệt một chút. Phó Thủ tướng Triệu cũng thông qua con đường khác tỏ ý coi trọng đối với triển vọng nông nghiệp sinh thái hữu cơ của thành phố Lang. Trong vấn đề nông nghiệp sinh thái hữu cơ, ý kiến của tôi và bí thư Trương, Chủ nhiệm Lữ, Trưởng ban Lưu lập trường giống nhau, đồng thời Bí thư Ngả cũng tỏ thái độ ủng hộ nhất định.
Đợt sóng phản kích thứ hai của Hạ Tưởng cũng rất có lực, lại lấy đề tài thảo luận về ngành nông nghiệp sinh thái hữu cơ để đề xuất thảo luận, đồng thời đưa Phó Thủ tướng Triệu Tuyền Tân ra để tạo áp lực, lại nhắc tới ý kiến của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy, dụng ý rất trực tiếp, giáp mặt bắn Cổ Hướng Quốc một phát súng.
Cổ Hướng Quốc cũng không kém cạnh:
- Lúc tôi họp ở Ủy ban nhân dân tỉnh cũng trao đã đổi quan điểm về ngành nông nghiệp mới của Bộ Nông nghiệp với Phó bí thư Thôi, Trưởng ban Mai và Trưởng ban Mã. Ba vị lãnh đạo tỉnh đều tỏ vẻ đồng ý với cách làm của Bộ Nông nghiệp, Chủ tịch tỉnh Phạm cũng tỏ thái độ ủng hộ nhất định, Phó Thủ tướng Quốc vụ viện Tần, Phó Thủ tướng Phó đã có những bài phát biểu quan trọng trong những trường hợp khác nhau, đối với việc mở rộng nông nghiệp mới trong cả nước, giữ thái độ hoàn toàn tán thành.
Gay gắt đối đầu không khoan nhượng.
Hạ Tưởng lại khẽ lắc đầu:
- Ở Trung ương, âm thanh ủng hộ và phản đối ngành nông nghiệp mới vẫn tranh luận chưa xong. Theo tôi được biết ở tỉnh từng có một nửa lãnh đạo tỉnh cũng không tán thành phát triển ngành nông nghiệp mới, ví dụ như Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lý, Phó chủ tịch tỉnh Tống, Trưởng ban thư ký Vương, Bí thư Hồ, còn có Bí thư Diệp cũng giữ thái độ cẩn thận hoài nghi. Bất kể tình hình ở Trung ương và ở tỉnh như thế nào, sự việc của thành phố Lang quyền quyết định vẫn ở trong tay Thành ủy thành phố Lang.
Đồ Quân cũng không biết là có phải vì lý do Cổ Hướng Quốc đã trở về nên tràn đầy năng lượng, cũng không nóng vội, ngược lại nhẹ nhàng cười:
- Phó thị trưởng Hạ, nếu anh biết quyền quyết định sự việc của thành phố Lang là ở thành phố Lang, tại sao còn nêu tên mấy vị lãnh đạo tỉnh lên, không phải là cố ý khoe anh và các lãnh đạo tỉnh có quan hệ chặt chẽ chứ?
- Không phải.
Hạ Tưởng lắc đầu quả quyết:
- Ý của tôi là muốn nhắc nhở đồng chí một chút. Thành phố Lang có quyền quyết định trong sự việc, nhưng bổ nhiệm lãnh đạo và điều tra tội phạm kinh tế của thành phố Lang lại là do Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh định đoạt.
- Anh có ý gì?
Sắc mặt Đồ Quân biến đổi, lời ám chỉ trong câu nói của Hạ Tưởng có ý tứ rất rõ ràng.
- Không có ý gì, Phó thị trưởng Đồ đừng có chuyện gì cũng thấy ngạc nhiên có được hay không?
Vẻ mặt Hạ Tưởng khẽ cười mà liếc mắt nhìn Đồ Quân một cái:
- Tuy nhiên nếu bản thân đi đứng ngay thẳng, cũng không cần lo lắng Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới gõ cửa nhà đồng chí. Phó thị trưởng Đồ không cần phải lo sợ, tôi cũng không phải nói chị.
Đồ Quân vốn đã có được ám chỉ của Cổ Hướng Quốc, không cần phải giáp mặt cãi nhau với Hạ Tưởng, bởi vì bà ta dễ đánh mất lý trí, dễ mất kiềm chế, cãi nhau với Hạ Tưởng chẳng những bất lợi mà còn dễ dàng thất thố và lỡ miệng. Bà ta ở trước mặt Cổ Hướng Quốc đã hứa rất hay nhưng lại chịu không nổi bộ dạng tự tin của Hạ Tưởng, cảm thấy Hạ Tưởng cố làm ra vẻ huyền bí quá mức, vừa nói mấy câu bà ta liền nổi giận.
- Tôi thấy anh đang cố ý châm chọc tôi, Phó thị trưởng Hạ, thứ nhất tôi không có vấn đề về tác phong sinh hoạt, thứ hai không có vấn đề về kinh tế, anh đừng có tốn công vô ích. Tôi đi đứng ngay thẳng, sẽ vẫn làm tốt công tác của mình ở thành phố Lang, vài người muốn dùng mấy mánh khóe vụng về để công kích tôi, đừng có nằm mơ. Tôi còn muốn cảnh cáo y, sớm muộn gì cũng sẽ gậy ông đập lưng ông.
Đồ Quân cố gắng kiềm chế lửa giận trong lồng ngực, vẫn còn duy trì một ít lý trí.
Cổ Hướng Quốc muốn mở miệng ngăn hai người cãi lộn, tuy nhiên lại cảm thấy không cho Đồ Quân nhân cơ hội giải phóng một phen thì nói không chừng bà ta sẽ nghẹn đến phát bệnh, nên lại nuốt lời vào trong.
Hạ Tưởng thấy Đồ Quân mặt lại đỏ bừng lên, không khỏi cảm thấy buồn cười, tính tình Đồ Quân quả thật là chưa biết kiềm chế, lòng dạ cũng không sâu, bà ta có thể làm đến vị trí Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ cũng là do bám váy quan hệ, nếu không bà ta chắc chắn sẽ bị mắc kẹt trước ngưỡng cửa từ chức Cục trưởng tới chức Phó giám đốc sở.
Hạ Tưởng vốn không muốn cãi nhau với Đồ Quân nhưng Đồ Quân thật sự là người gây sự, không đánh trả trái lại sẽ có vẻ như hắn bị Cổ Hướng Quốc và Đồ Quân liên kết đánh đến không có lực trả đòn, liền lại cười cười:
- Có vấn đề về tác phong sinh hoạt, có vấn đề kinh tế hay không, Phó thị trưởng Đồ tự nói không tính, Thị trưởng Cổ nói cũng không tính, tôi nói lại càng không tính, đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh nói mới tính. Hơn nữa tôi nghe nói, hai vị Phó cục trưởng cục Công an thành phố Biểu Lý và Anh Thành sau khi trải qua thẩm vấn Dương Bân, Dương Bân cũng thừa nhận y có thuê phòng dài hạn ở khách sạn Phù Dung, cũng thường xuyên hẹn hò phụ nữ ở trong phòng…
- Nói bậy, miệng đầy pháo nổ.
Đồ Quân đã không thể kiềm chế nổi cơn nóng giận, lại đập bàn đứng lên:
- Hạ Tưởng anh không nên ngậm máu phun người, tôi và Dương Bân không phải thuê phòng khách sạn ở mà là gặp mặt nói chuyện. Lúc ấy ở trong phòng còn có người khác, anh còn dám nói xấu tôi, tôi sẽ không để yên cho anh.
Hạ Tưởng thấy đã đủ lửa, không chờ Cổ Hướng Quốc kịp nói chen vào ngăn Đồ Quân lại, cũng đập bàn đứng lên:
- Bị người khác chụp ảnh lại còn không chịu thừa nhận mà còn hùng hồn? Một nam một nữ lén lút trước cửa phòng khách sạn, không phải quan hệ nam nữ bừa bãi chẳng lẽ là thảo luận quốc gia đại sự? Còn nói trong phòng còn có người khác, chị lại còn muốn lấy ai ra để ngụy trang lừa gạt mọi người?
Đồ Quân nổi giận lôi đình, nổi điên lên, bỗng xông tới đánh Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, tôi xé nát cái miệng thối của anh... Lúc ấy trong phòng còn có Thị trưởng Cổ và Nga Ni Trần, tôi không có lên giường với Dương Bân. Anh còn dám nói tôi, tôi… Tôi sẽ liều mạng với anh!
Khi thấy Đồ Quân sắp xông tới trước mặt Hạ Tưởng theo nguyên tắc đàn ông không đánh nhau với phụ nữ mà né qua một chút, Đồ Quân liền té bổ nhào. Đồ Quân liếc mắt thấy chiếc ly trên bàn Hạ Tưởng liền vội với lấy chiếc ly, dương tay tạt vào Hạ Tưởng.
Cú né vừa rồi của Hạ Tưởng vừa hay đứng ngay cửa, thấy Đồ Quân tạt nước đến, để không bị bà ta xối ướt thì phải né sang hai bên, vừa vặn đang đứng ở cửa, không ngờ lúc hắn vừa mới né người đúng lúc cánh cửa bị đẩy ra, có hai người đứng ở cửa, còn chưa kịp nói gì đã bị tưới ướt cả người.
Người đứng ở phía trước là thê thảm nhất, chẳng những bị tạt ướt cả người, trong miệng còn có một lá trà, vô cùng xấu hổ.
Đồ Quân đang nổi nóng, vừa thấy hai người không quen biết, tuy rằng là bị bà ta tạt nước, bà ta còn tưởng rằng là nhân viên làm việc ở dưới lầu nên nói vô cùng khí thế:
- Các anh ở đâu tới? Có biết phòng họp chính phủ không thể tùy tiện đi vào hay không? Đến cửa cũng không gõ đã vội đẩy cửa tiến vào, có biết lễ phép hay không?
Hạ Tưởng lại vội vàng đưa tay lấy lá trà xuống giúp người đó, xin lỗi mà cười:
- Rất xin lỗi hai vị đồng chí, thật ra vừa rồi Phó thị trưởng Đồ muốn tạt nước vào tôi, không ngờ lại tạt phải hai vị, thật ngại quá. Xin hỏi hai vị tìm ai?
Thái độ của Hạ Tưởng khiến hai người họ bớt lúng túng, liền gật gật đầu chào hỏi Hạ Tưởng, lại vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chúng tôi tìm đồng chí Đồ Quân.
Đồ Quân sửng sốt:
- Các anh là người của đơn vị nào, tìm tôi làm cái gì?
Sắc mặt của Cổ Hướng Quốc lại thay đổi, bởi vì y ý thức được có chuyện lớn xảy ra rồi, sao có thể? Sao lại có thể nhanh như vậy?
Kể cả Thiệu Đinh cùng mấy vị Phó thị trưởng cũng đều biến đổi sắc mặt, bởi vì bọn họ ý thức được điều gì đó từ trong thần thái và giọng điệu của hai người kia, đều liếc nhìn nhau, nghĩ thầm rằng Phó thị trưởng Đồ thật sự không may, tạt ai không tạt mà lại tạt cả đồng chí Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Người đứng phía trước sắc mặt lạnh lẽo:
- Hoá ra bà chính là đồng chí Đồ Quân sao? Lễ gặp mặt vừa rồi rất đặc sắc, cũng chứng minh đồng chí Đồ Quân quả thật có tính cách. Sau đây tôi xin chính thức thông báo một chút, đồng chí Đồ Quân, chúng tôi là Ủy ban Kỷ luật tỉnh, xin mời cùng chúng tôi đi một chuyến, hỗ trợ điều tra.
Đến bây giờ Đồ Quân mới tỉnh lại, làm rơi ly trà đang cầm trong tay xuống đất vỡ tan, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang đứng trước mặt:
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh? Không thể nào, các anh không có chứng cớ, tại sao lại muốn bắt tôi? Tôi không đi, tôi không theo các anh đi, các anh không thể bắt tôi đi được... Thị trưởng Cổ, cứu tôi với!
Vừa rồi Đồ Quân lỡ lời nói ra lúc bí mật gặp mặt Dương Bân là Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần đều có mặt khiến cho Cổ Hướng Quốc rất bất mãn, bởi vì y đã chú ý thấy mấy vị Phó thị trưởng bao gồm cả Thiệu Đinh đều tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn y một cái, hiển nhiên là cảm thấy có hứng thú và hiếu kỳ đối với việc y thân là Thị trưởng đã bí mật đi gặp mặt Đồ Quân, lại còn có sự có mặt của Nga Ni Trần, chắc chắn cũng có hoài nghi đối với y.
Nếu trong trường hợp y công khai gặp mặt với Nga Ni Trần thì không có gì, nhưng lại là gặp mặt bí mật, hơn nữa chẳng những có Đồ Quân ở đấy còn có sự góp mặt của Dương Bân, sự kết hợp lạ kỳ như vậy thì không thể không khiến cho người ta hoài nghi ý đồ chân chính của việc mấy người cùng họp lại với nhau, khiến cho hình ảnh của Cổ Hướng Quốc mất điểm rất lớn.
Nga Ni Trần là thế lực ngầm của thành phố Lang, trong lòng ai cũng biết rõ, Cổ Hướng Quốc cũng biết rõ không ít người của Thành ủy có qua lại thân thiết và vướng mắc về lợi ích với Nga Ni Trần. Nhưng qua lại là một chuyện, ở mặt ngoài vẫn phải duy trì khoảng cách nhất định với Nga Ni Trần, dù sao thân là Thị trưởng có gặp mặt bí mật với một thương nhân xã hội đen truyền ra ngoài thì nghe thật không hay. -.
Cổ Hướng Quốc không khỏi vô cùng nóng giận, Đồ Quân trước kia vẫn rất đáng tin cậy, làm sao mà sau khi Hạ Tưởng đến đây, chưa nói là bà ta luôn phạm sai lầm mà còn phạm một sai lầm vô cùng đơn giản? Qúa tệ, nếu chẳng may bị bà ta kéo xuống nước thì coi như xong.
Đang lúc bà ta tức giận lại đột nhiên có nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đẩy cửa tiến vào thì càng làm cho Cổ Hướng Quốc kinh ngạc, sao có thể làm việc nhanh chóng như vậy? Rõ ràng lúc y họp ở tỉnh chẳng có chút phong phanh gì truyền ra, làm thế nào mà y vừa mới trở lại thành phố Lang nhân viên của Ủy ban Kỷ luật đã theo sát đuổi tới sau đó, hơn nữa còn mang Đồ Quân đi trong lúc đang họp, rõ ràng là ở tỉnh không tín nhiệm đối với thành phố Lang, không tín nhiệm đối với chính bản thân y.
Cổ Hướng Quốc vừa tức vừa phẫn nộ, lại có chút hoang mang. Tính tình của Đồ Quân đáng lo ngại, lại dễ không kiềm chế được cảm xúc, nếu chẳng may sau khi bà ta bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi nói hết toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn thì phải làm thế nào đây?
Lúc đang ngây người ra, Lữ Nhất Khả lại cùng hai nữ đồng chí từ bên ngoài tiến vào, lấy tay chỉ Đồ Quân:
- Vị này chính là đồng chí Đồ Quân.
Hai nữ đồng chí hiển nhiên cũng là nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hai người tiến đến một trái một phải đứng ở bên người Đồ Quân:
- Mời Phó thị trưởng Đồ phối hợp công tác với chúng tôi.
Ý là, nếu không phối hợp công tác, sẽ ép buộc Đồ Quân đưa đi.
Đồ Quân sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên lại tỉnh táo lại, ngoan ngoãn gật đầu:
- Được, tôi sẽ phối hợp công tác với các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật, xin hãy yên tâm.
Sau đó lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Cổ Hướng Quốc một cái đầy thâm ý, ý là bà ta biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cuối cùng ánh mắt của bà ta lại đặt lên người Hạ Tưởng, lạnh lùng mà nói một câu:
- Đừng vui mừng quá sớm, Phó thị trưởng Hạ, thành phố Lang không phải là thành phố Yến, tôi sẽ trở về.
- Xin hai đồng chí thứ lỗi cho Phó thị trưởng Đồ, bà ấy không phải cố ý tạt nước vào các anh đâu.
Hạ Tưởng không để ý đến sự khiêu khích của Đồ Quân mà bắt tay với hai đồng chí của Ủy ban Kỷ luật, trịnh trọng căn dặn:
- Tới thành phố Yến, thay tôi hỏi thăm Chủ nhiệm Lý, nói Hạ Tưởng mong có cơ hội sẽ lại giáp mặt báo cáo công tác với ông ấy.
Đồng chí Ủy ban Kỷ luật đứng phía trước vừa nghe Hạ Tưởng tự giới thiệu lập tức vẻ mặt vui mừng:
- Ngài chính là Phó thị trưởng Hạ? Thật tốt quá, tôi còn nói đến thành phố Lang phải đến gặp Phó thị trưởng Hạ. Bí thư Biện nhắc tới rất nhiều lần, mỗi lần đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh đều nói về ngài ra sao như thế nào, khiến chúng tôi đối với tên tuổi của ngài cứ như sấm bên tai.
Biện Tú Linh trước kia công tác ở văn phòng Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thường quay về Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng dễ hiểu, không ngờ cô ấy còn có nghĩa vụ tuyên truyền về hắn, Hạ Tưởng liền khiêm tốn khoát tay:
- Khách khí, khách khí, cũng thay tôi hỏi thăm sức khỏe Bí thư Biện.
Mấy đồng chí của Ủy ban Kỷ luật vừa mới truyện trò vui vẻ với Hạ Tưởng xong, quay người lại, vẻ mặt lại nghiêm túc nói với Đồ Quân:
- Phó thị trưởng Đồ, xin mời!
Đồ Quân giận dữ, nhưng cũng biết thái độ của bà càng không tốt thì càng không được đối xử tốt, đành phải nhẫn nhịn nhưng vẫn không kìm chế nổi phải trừng mắt nhìn Hạ Tưởng vài lần, Hạ Tưởng làm bộ không nhìn thấy, tiễn mấy người ra khỏi cửa.
Hội nghị bị ép buộc gián đoạn, hơn nữa lại mang Đồ Quân đi ngay trước mặt tất cả cán bộ chính phủ, bất kể Đồ Quân cuối cùng có thể bình an trở về hay không, uy danh của bà ta ở bộ máy chính phủ hoàn toàn mất sạch, không còn khả năng có thể làm lại lần nữa. Cổ Hướng Quốc ngồi tại chỗ không nói được một lời nào, sắc mặt u ám, vẫn không hiểu vì sao Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại ra tay nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến y không ý thức được tình hình đã nghiêm trọng tới mức trực tiếp ra mặt mời Đồ Quân phối hợp điều tra.
Chẳng lẽ nói, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã nắm giữ chứng cứ xác thực rồi hay sao?
Nói chung, Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà ra mặt mời cán bộ Đảng viên đi hỗ trợ điều tra chín phần mười là đã nắm giữ chứng cứ xác thực rồi, trên cơ bản là kết cục có đi mà không có về. Vả lại nói, cho dù ngẫu nhiên mà có một hai con cá lọt lưới, đầu tiên là tình hình ảnh hưởng của vấn đề tác phong sinh hoạt của Đồ Quân còn chưa bị xóa bỏ lại bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời đi, trên cơ bản cuộc sống chính trị của bà ta ở thành phố Lang đã tuyên bố kết thúc.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần