If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 783: Ra Tay, Tìm Hướng Đi Riêng
gày hôm sau đi làm, Hạ Tưởng liền bảo Thường Thư Hân sắp xếp cho Lý Tài Nguyên nhậm chức ngay ngày hôm đó, làm thư ký của hắn. Thường Thư Hân khó xử nói:
- Lý Tài Nguyên bệnh rồi, còn chưa đi làm…
- Gọi điện kêu anh ta lập tức đi làm, nếu không đi sẽ bị đuổi việc.
Hạ Tưởng tức giận đùng đùng đập tay lên bàn:
- Được lắm, mời anh ta làm thư ký mà còn làm giá nữa, tôi có còn là lãnh đạo Thành ủy nữa không?
Thường Thư Hân giật nảy mình, Phó thị trưởng Hạ nhậm chức đã một tuần hơn, trước giờ vẫn chưa nổi giận, hôm nay lại nổi giận cũng thật đáng sợ, lãnh đạo quả là lãnh đạo, cũng rất có uy quyền.
Thường Thư Hân liền đồng ý làm theo, một lát sau lại đến báo cáo:
- Lạ thật, Lý Tài Nguyên hôm nay vừa mới đi làm, lát nữa anh ta sẽ đến trình diện nhưng cũng cần cán bộ ban Tổ chức làm thủ tục đã, hình như trưởng phòng chủ quản không có ở đây.
- Thủ tục sau này hãy bổ sung, điều động nội bộ trong Thành ủy sao lại rắc rối như vậy?
Hạ Tưởng tỏ ra phiền toái mà khoát tay:
- Đúng rồi Thư Hân, anh cũng phải chỉ định ra một Phó trưởng ban thư ký phù hợp với công việc của tôi, có việc gì cũng tìm đến anh, một mình anh sao làm hết được.
Thường Thư Hân là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, chủ yếu phụ trách công việc của Cổ Hướng Quốc, Hạ Tưởng vừa đến có việc thì sai anh ta làm vài lần còn được, nếu nhiều lần quá anh ta không có ý kiến gì thì Cổ Hướng Quốc sẽ có ý kiến.
Thường Thư Hân lập tức làm theo, anh ta không phải không muốn phục vụ Hạ Tưởng nhưng Cổ Hướng Quốc vốn là người kỹ lưỡng, nếu biết anh ta ngày nào cũng làm việc cho Hạ Tưởng, nhất định sẽ có ý nghĩ không tốt, thật ra anh ta đã tìm ra một người thích hợp để giúp Hạ Tưởng là Thang Hóa Lai.
Thang Hóa Lai đứng thứ ba trong văn phòng Ủy ban nhân dân, đối ứng với Hạ Tưởng có một chút không hợp quy định, nhưng người xếp hàng thứ hai là Phó trưởng ban thư ký Thạch Trương Vu thì phụ trách việc cho Phó thị trưởng Đồ Quân, lúc Thụy Căn còn đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực cũng như thế, cho nên Thường Thư Hân còn giải thích rất rõ cho Hạ Tưởng biết.
Hạ Tưởng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói một câu:
- Tôi biết rồi.
Thường Thư Hân ra khỏi văn phòng của Hạ Tưởng, đứng ở hành lang một lát, sau đó quẹo qua bên phải đi, bên phải là phòng làm việc của Cổ Hướng Quốc.
Thường Thư Hân gõ cửa bước vào, đúng lúc gặp Đồ Quân trong đó, liền báo cáo tình hình của Hạ Tưởng cho hai người biết:
- Thị trưởng Cổ, Phó thị trưởng Đồ, Phó thị trưởng Hạ kiên quyết muốn dùng Lý Tài Nguyên làm thư ký, ngài ấy là lãnh đạo, tôi không thể can ngăn.
- Lý Tài Nguyên không phải đã xin nghỉ bệnh rồi sao, tại sao lại về làm lại?
Đồ Quân vẻ mặt kinh ngạc.
- Tôi cũng không rõ, sáng sớm hôm nay anh ta đã tự đến.
Thường Thư Hân cẩn thận liếc nhìn Cổ Hướng Quốc, thấy Cổ Hướng Quốc không tỏ thái độ gì, lại nói:
- Có cần phải ám chỉ anh ta lần nữa để anh ta lại xin nghỉ bệnh một thời gian không?
- Không cần đâu.
Cổ Hướng Quốc khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc:
- Nếu Phó thị trưởng Hạ muốn trọng dụng Lý Tài Nguyên, chúng ta cũng phải nhượng bộ, Phó thị trưởng Hạ ở Tỉnh ủy có rất nhiều mối quan hệ sâu đậm, chỉ một việc thư ký mà làm ầm ĩ lên cũng không đáng. Việc của Lý Tài Nguyên không cần chúng ta bận tâm cũng có người còn sốt ruột hơn ta.
- Đúng là lãnh đạo sáng suốt.
Thường Thư Hân cũng thừa cơ hội nịnh bợ, lại nói thêm một câu:
- Tôi cảm thấy Phó thị trưởng Hạ còn quá trẻ, chưa được mấy ngày đã vì chuyện của Lý Tài Nguyên mà nổi giận, hơi thiếu kiên nhẫn. Thị trưởng Cổ, trong chuyện của Lý Tài Nguyên có phải đã hơi quá đề phòng hắn không, hắn…
Cổ Hướng Quốc quơ tay, ngăn không cho Thường Thư Hân nói tiếp:
- Đối với Hạ Tưởng, cũng phải đề phòng một chút, việc chính là mất quyền lực. Hắn có lai lịch không rõ, bối cảnh lại phức tạp, nếu chỉ ở yên tại thành phố Lang thôi thì còn được, chứ nếu muốn nhúng tay vào mọi việc thì sẽ không để hắn yên, còn nữa, Thang Hóa Lai phụ trách công việc của hắn, có đáng tin không?
- Hóa Lai trước giờ vẫn là Phó trưởng ban thư ký của Phó thị trưởng Thụy, thời gian anh ta làm ở Thành ủy không ngắn, anh ta sẽ biết nên hoặc không nên làm gì và nói gì.
Thường Thư Hân vội trả lời, ánh mắt nhìn sang Đồ Quân, trong lòng nghĩ, Phó thị trưởng Đồ càng ngày càng trẻ ra, đã 40 tuổi rồi mà vóc dáng vẫn còn đẹp như thế, cũng không biết là chăm sóc như thế nào? Chồng của cô ấy thường xuyên đi công tác mà ngày nào cũng tươi tắn như vậy, thì thật lạ.
Hạ Tưởng ngồi ngay ngắn nhìn Thang Hóa Lai đang ngồi phía trước, vẻ mặt lúc cười lúc không.
Thang Hóa Lai 38 tuổi, rất gầy, mặc một bộ đồ màu xám, cho thấy đằng sau bộ đồ đó là dáng người gầy gò. Anh ấy dường như không chú trọng đến ngoại hình, cũng không cạo râu, bởi vì hút thuốc lâu năm nên răng rất vàng, hai đầu ngón tay phải đều có khói đen, hình như đã thấm vào đến da.
Ngồi bên cạnh anh ấy là Lý Tài Nguyên.
Thang Hóa Lai từ sớm đã đoán được mình sẽ được bố trí phụ trách công việc của Hạ Tưởng, bởi vì trong văn phòng Ủy ban nhân dân chỉ có anh ta là chưa phụ trách công việc phục vụ Phó thị trưởng, hơn nữa trước đây anh ta đã phục vụ cho Phó thị trưởng Thụy nếu phục vụ Phó thị trưởng Hạ cũng là hợp lẽ, nhưng trong mắt anh ta nếu so Phó thị trưởng Thụy thì Phó thị trưởng Hạ còn quá trẻ, trẻ đến nỗi khiến cho người khác khó mà chấp nhận được.
Anh ta năm nay 38 tuổi, lớn hơn Phó thị trưởng Hạ gần 10 tuổi, Phó thị trưởng Hạ đã là Phó giám đốc cấp sở, hơn nữa còn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, còn y chỉ là Phó cục trưởng và chỉ là một Trưởng ban thư ký tầm thường trong Ủy ban nhân dân, kém xa cả ngàn dặm, thật đúng là đem người so người thì có mà tức chết.
Tuy nhiên khi anh ta nhìn thấy Lý Tài Nguyên ngồi bên cạnh, tinh thần sa sút thì trong lòng cũng lấy lại chút cân bằng, nhưng lập tức lại nghĩ đến tình cảnh của Phó thị trưởng Hạ ở Thành ủy, nửa vời rất xấu hổ, thậm chí không có người để dùng mà phải dùng đến Lý Tài Nguyên đảm nhiệm chức thư ký thì trong lòng không khỏi buồn bực, theo Phó thị trưởng Hạ mà sau này có tương lai mới lạ.
Hạ Tưởng tuy không hiểu rõ ý nghĩ của Thang Hóa Lai nhưng từ vẻ mặt của y cũng có thể đoán ra một phần, hắn cũng không nói ra chỉ vỗ nhẹ lên bàn:
- Sau này Tài Nguyên và Hóa Lai phải hợp tác tốt, cùng nhau làm tốt công việc. Tôi cũng không nói gì nữa, tình hình của thành phố Lang tôi cũng hiểu một ít, tuy nhiên chưa đủ sâu sắc, nếu có gì cần phải bổ sung thì cứ nói ra, ai đã làm việc qua với tôi thì rất hiểu rõ con người của tôi, không bao giờ bạc đãi ai cả!
Lời nói của Hạ Tưởng là lời hứa hẹn và cũng là muốn thăm dò.
Thang Hóa Lai liếc nhìn Lý Tài Nguyên, thấy Lý Tài Nguyên không có phản ứng gì, y liền có chút do dự rồi nói:
- Phó thị trưởng Hạ, thành phố Lang là một thành phố trẻ, có sức sống, có tiềm lực, ngài đến thành phố Lang đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực là một cơ hội và thách thức lớn, tôi tin vào năng lực của ngài và…
Hạ Tưởng ngắt ngang lời của Thang Hóa Lai:
- Hóa Lai, lúc trước anh tiếp xúc nhiều với Phó thị trưởng Thụy, hãy thử nói quan điểm của anh về Phó thị trưởng Thụy xem.
Thang Hóa Lai sửng sốt, Hạ Tưởng không hỏi về Thị trưởng và Phó thị trưởng đương nhiệm mà lại đi hỏi Phó thị trưởng Thụy đã bãi nhiệm là có dụng ý gì? Nhưng mặc kệ lãnh đạo có dụng ý gì, nếu lãnh đạo đã hỏi đến thì cần phải trả lời, y suy nghĩ một lát rồi cẩn thận trả lời:
- Phó thị trưởng Thụy làm việc nghiêm túc, tác phong vững chắc, đối xử với mọi người rất gần gũi, tất cả mọi người trong Thành ủy thành phố Lang đều rất tôn trọng ông ấy…
- Ha ha, được rồi, được rồi!
Hạ Tưởng mỉm cười, tuy không nói ra Thang Hóa Lai đều nói những lời vô nghĩa nhưng hai lần ngắt ngang lời của y cũng đã ám chỉ tỏ vẻ không hài lòng:
- Hóa Lai, tuy tôi nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng hình như anh không rõ suy nghĩ của tôi lại chững chạc hơn anh nhiều.
Lời nói của Hạ Tưởng không phải cố ý hù dọa người khác, nếu cộng tuổi cả hai kiếp người của hắn thì quả thật còn lớn hơn Hóa Lai vài tuổi.
Thang Hóa Lai vốn cứ nghĩ Hạ Tưởng còn trẻ, tuổi trẻ còn nhiều thiếu sót, thiếu kinh nghiệm chỉ thích nghe lời hay, sức phán đoán kém, không ngờ chỉ sau mấy câu nói, tuy Hạ Tưởng không lộ vẻ uy nghiêm, càng không có vẻ mặt nghiêm túc của một vị quan nhưng cách nói chuyện khéo léo cùng với cách thức chuyển sang đề tài khác một cách bất ngờ cũng khiến y cảm thấy vẻ uy nghiêm.
Nhất là khi y thấy Hạ Tưởng tuy trẻ tuổi nhưng lại có vẻ mặt cười thản nhiên, trong lòng đột nhiên trầm xuống, trong tiềm thức nảy ra một ý nghĩ: "Xem ra Phó thị trưởng Hạ thật không dễ lừa, trẻ tuổi như vậy đã là Phó thị trưởng thường trực, cũng không phải xuất thân là con nhà quan, tuy có cha vợ là Phó chủ tịch tỉnh nhưng không nghe nói là dựa dẫm chức vụ của cha vợ để thăng chức, chắc chắn là nhờ vào năng lực của bản thân."
Nghĩ lại, cho dù Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy có hậu phương vững chắc thì đã sao? Vấn đề là, thành phố Lang không ít người không nhìn sắc mặt của Tỉnh ủy, hơn nữa thành phố Lang không chỉ dựa vào thế lực mạnh của chính trị để giải quyết sự việc, mà thành phố Lang còn có Nga Ni Trần! Bạn đang đọc truyện được tại
Tình hình của thành phố Lang… vừa nghĩ đến tình hình của thành phố Lang thì trong lòng Thang Hóa Lai vô cùng bi quan, qua loa cho xong chuyện, ai cũng không thể thay đổi được tình hình của thành phố Lang, Phó thị trưởng Hạ muốn làm nên chuyện thì chỉ có thêm nhiều va chạm, cuối cùng cũng có kết cục thảm hại. Y quyết định áp dụng thái độ làm việc như trước đây, lãnh đạo giao việc thì làm, còn không thì rút lui.
Thang Hóa Lai hạ quyết tâm, đường nào cũng chết, sao cũng được.
Không ngờ sau đó Hạ Tưởng lại hỏi một câu khiến y một lần nữa phát hiện ra mình đã xem nhẹ trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng.
- Hóa Lai, anh có nhận định gì đối với vấn đề cách sống của Lý Tài Nguyên gây ảnh hưởng không tốt?
Hạ Tưởng vẫn cười nói, mà có giọng điệu như nói chuyện phiếm.
Hạ Tưởng hiểu rõ một điểm là Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai trong gian đoạn này có thể là hai người gần gũi hắn nhất, phải tin tưởng hoặc phải đề phòng, dựa vào tình hình bây giờ của thành phố Lang thì không có lựa chọn nào khác. Hơn nưa Thang Hóa Lai là Phó trưởng ban thư ký tiếp xúc mật thiết với Phó thị trưởng thường trực tiền nhiệm, nếu nói anh ta không biết tí gì về bí mật của Thụy Căn, thì không thể nào.
Nhưng hình như Thang Hóa Lai không phải là người của Thụy Căn, theo trực giác phán đoán của Hạ Tưởng, Thang Hóa Lai làm việc rất khôn khéo, làm việc gì cũng không chịu nhận trách nhiệm, dựa vào tác phong làm việc của Nga Ni Trần và sự cẩn trọng của Thụy Căn, cho dù Thang Hóa Lai có lòng thì cùng lắm cũng chỉ biết được một ít bí mật của Thụy Căn.
Biết thì biết, nhưng anh ta sẽ không nói.
Thang Hóa Lai trong lòng chua xót, hỏi về sự đau khổ của Lý Tài Nguyên ngay trước mặt Lý Tài Nguyên, Phó thị trưởng Hạ có ý muốn y khó xử, hay là muốn Lý Tài Nguyên khó chịu? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lặng thinh của Lý Tài Nguyên, y cũng hiểu ra một chút, ngồi trong phòng của Phó thị trưởng Hạ cả nửa ngày mà Lý Tài Nguyên không nói một lời. Hạ Tưởng chỉ đặt vấn đề với anh ta, hẳn là Lý Tài Nguyên đã bày tỏ lòng trung thành rồi, bây giờ Phó thị trưởng Hạ muốn y bày tỏ rõ thái độ.
Thang Hóa Lai cười ngượng:
- Việc này… việc sai lầm này mọi người đàn ông cũng sẽ phạm phải, chỉ là Lý Tài Nguyên không cẩn thận, không xử lý tốt mới gây lớn chuyện, nếu cẩn thận một chút sẽ không có gì đáng lo cả.
Câu trả lời của Thang Hóa Lai nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng khẽ gật đầu, đặt bàn tay gõ nhẹ trên bàn, đang lúc Thang Hóa Lai nghĩ Hạ Tưởng có điều gì muốn nói thì Hạ Tưởng đột ngột nói:
- Được rồi, không có việc gì nữa, Hóa Lai cứ ra làm việc của anh đi… Đúng rồi, anh sắp xếp giúp tôi, buổi chiều tôi sẽ đi Cục thuế thị sát.
Điểm khác nhau giữa Phó thị trưởng thường trực với những Phó thị trưởng khác ở chỗ nếu nói về quyền lực, không chỉ nằm ở việc Thị trưởng vắng mặt sẽ có thể thay mặt Thị trưởng chủ trì toàn bộ sự việc ở Ủy ban nhân dân, mà là Phó thị trưởng thường trực quản lý tài chính, trong tay nắm quyền về tài chính. Trong chính trị và kinh doanh cũng có điểm tương đồng, ai nắm giữ tài chính thì người đó quyết định.
Thang Hóa Lai nhận lời rồi quay người rời khỏi, đi tới trước cửa thì chần chừ một chút nhưng cuối cùng cũng không dừng lại, bước nhanh đi khỏi. Hạ Tưởng nhìn bóng dáng của Thang Hóa Lai biến mất, vẻ mặt bình thản.
Thang Hóa Lai vừa đi thì Lý Tài Nguyên liền đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu chào Hạ Tưởng:
- Cám ơn lãnh đạo, Nhạc Tuyết đã vào bệnh viện nhân dân, theo bác sĩ nói thì còn có khả năng chữa khỏi bệnh.
Hạ Tưởng là một Phó thị trưởng thường trực, vẫn có quyền gọi điện thoại sắp xếp cho bệnh nhân nhập viện, cho dù viện trưởng không nể mặt, hắn cũng sẽ chỉ huy được cục trưởng cụcy tế, Phó thị trưởng thường trực không như những Phó thị trưởng khác, bình thường phải chủ trì công việc chính trị thường vụ, cho dù không phải công việc được phân công quản lý cũng có thể chỉ tay năm ngón.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng, sau này cứ cố gắng làm việc là được rồi! Còn nữa, bình thường anh cũng phải chú ý an toàn một chút, nếu như đã có người muốn hãm hại anh một lần, thì sẽ có lần thứ hai.
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, cho dù tôi chết, cũng phải đấu tranh với họ tới cùng.
- Sống chết tới cùng là việc làm của những kẻ lỗ mãng, đấu tranh giữa người với người, rốt cuộc cũng là dùng trí tuệ và kế sách, anh không phải là người ít học, cứ nghe lời tôi, sau này đừng làm chuyện dại dột nữa, cứ dựa theo sắp xếp của tôi từng bước mà làm.
Hạ Tưởng gõ nhẹ vào Lý Tài Nguyên.
Cuộc đời của Lý Tài Nguyên gặp phải biến đổi lớn, đều là do cá tính của anh ta, cũng là vì anh ta dã đụng chạm đến lợi ích của một số người. Bây giờ Hạ Tưởng cũng hiểu ra được dụng ý của Khâu Tự Phong, để cho Lý Tài Nguyên làm thư ký của hắn cũng là muốn cho Lý Tài Nguyên một cây dù che chở, phòng ngừa có người lại đến hãm hại Lý Tài Nguyên.
Cũng may Lý Tài Nguyên cũng đủ thông minh, cho dù bị người khác làm tới mặt xám mày tro, vợ còn bị người khác đụng tới tàn phế, cũng may vẫn giữ được mạng sống, và còn bảo vệ được con trai không bị kẻ ác làm hại.
Tuy nhìn bề ngoài hơi nghèo túng, có chút suy sụp nhưng trong mắt Hạ Tưởng, Lý Tài Nguyên là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, hắn muốn giúp anh ta tới cùng.
Lý Tài Nguyên là chìa khóa mở ra cánh cửa mấu chốt, bây giờ chìa khóa đã nằm trong tay hắn, nhưng cụ thể là mở được ổ khóa nào thì Hạ Tưởng cũng chưa rõ.
Buổi chiều 3 giờ hơn, Hạ Tưởng cùng với Thang Hóa Lai và Lý Tài Nguyên đi trên hai chiếc xe chuyên dụng đến Cục tài chính của thành phố Lang. Cục trưởng Lệnh Hồ Bách dẫn toàn bộ Đảng viên của cả Cục tài chính xuống dưới lầu tiếp đón Hạ Tưởng.
Cách bày trận của Lệnh Hồ Bách không kém, tỏ ra rất có thành ý, Phó thị trưởng thường trực nắm giữ tài chính, trước giờ vẫn phải nhìn chăm chú vào túi tiền, đó là lẽ thường có thể lý giải. Phó thị trưởng thường trực nhiệm kỳ trước là Thụy Căn đã đưa ra không ít thủ đoạn để lôi kéo gã, không biết Phó thị trưởng Hạ sẽ có thái độ gì với gã?
Hầu như cả thành phố Lang đều biết, Lệnh Hồ Bách là ông thần tài của thành phố Lang, hơn nữa Lệnh Hồ Bách chỉ nghe chỉ thị của một người là Ngả Thành Văn, chi hay không chi tiền chỉ nhận chữ ký của Bí thư Ngả, Cổ Hướng Quốc phê duyệt cũng không ích gì.
Cho nên khi Lệnh Hồ Bách thấy chàng trai trẻ Hạ Tưởng bước xuống, gã vốn định tiến đến một bước nhưng vừa thấy dáng vẻ còn trẻ và nụ cười hiền hòa của Hạ Tưởng, thì lại lui lại một bước, còn quá trẻ, trẻ đến nổi không thể khiến người khác phải cung kính.
Lệnh Hồ Bách âm thầm lắc đầu, cũng không biết Hạ Tưởng bắt được vận may ở đâu mà trẻ tuổi như vậy đã làm Phó thị trưởng thường trực. Nhưng nghĩ lại, có lẽ hắn đã đắc tội với ai, bị điều đến thành phố Lang, cũng không biết sẽ có kết cục ra sao!
Hạ Tưởng đưa tay bắt tay Lệnh Hồ Bách:
- Cục trưởng Lệnh Hồ, tài chính là công việc nặng nề, cho nên tôi vừa nhậm chức thì đã đến Cục tài chính thăm mọi người, cũng nhân tiện làm quen với mọi người, để mọi người khỏi phải nghĩ tôi không muốn đến, không muốn có mối quan hệ tốt với mọi người.
Lệnh Hồ Bách 45 tuổi, tóc đã bạc phơ, cũng không nhuộm đen, diện mạo bình thường, vẻ mặt cười tươi lộ ra vẻ gần gũi, nhưng trong sự gần gũi cũng có một chút ngạo nghễ. Cũng phải, thân là một Cục trưởng Cục tài chính, có không ít Cục trưởng lớn nhỏ đều phải nể mặt ông ấy, thậm chí có một số Phó thị trưởng cũng nói những lời ngon ngọt với ông ta, tự nhiên tạo ra một tính không xem ai ra gì.
Chủ yếu là ông ta không những có quan hệ tâm đầu ý hợp với Ngả Thành Văn, mà ông ta còn có nhiều hậu phương vững chắc. Vốn dĩ năm trước Thành ủy muốn điều ông ta sang một huyện khác làm Bí thư huyện ủy, ông ta nhờ vào quan hệ mà cuối cùng không phải đi, một Bí thư huyện ủy của một huyện nghèo thì làm gì tốt như vị trí bây giờ? Hơn nữa ông ấy đã ở thành phố Lang kinh doanh hết mười mấy năm, cũng không muốn đi nơi khác, chỉ muốn ở lại thành phố Lang để dưỡng già.
Thành phố Lang… đúng là một nơi tốt.
Lời nói của Hạ Tưởng thân thiết nhưng không kém phần khách khí, Lệnh Hồ Bách bắt tay Hạ Tưởng thật chắc:
- Tôi đã chuẩn bị xong những tài liệu liên quan, vừa định đến Thành ủy để báo cáo công việc với Phó thị trưởng Hạ, không ngờ Phó thị trưởng Hạ lại quan tâm đến công việc của phòng tài chính đến như vậy. Lần đầu tiên đi thị sát là đã đến phòng tài chính, là niềm vinh hạnh của cả phòng, tôi đại diện cho cả phòng, nhiệt liệt hoan nghênh Phó thị trưởng Hạ đã đến.
Sau nghi thức hoan nghênh ngắn gọn, Hạ Tưởng bị Lệnh Hồ Bách đưa đến phòng họp. Đối với việc Lệnh Hồ Bách nói từ đầu đã muốn báo cáo công việc với hắn thì Hạ Tưởng chẳng hề tin. Quan hệ của Lệnh Hồ Bách và Ngả Thành Văn rất mật thiết, trên đường đến đây Lý Tài Nguyên đã nói rõ tình hình với Hạ Tưởng, tuy Thang Hóa Lai không có nói chen vào, nhưng từ biểu hiện của anh ta đã có thể kết luận, anh ta cũng đồng ý với cách nói của Lý Tài Nguyên.
Hạ Tưởng biết rằng, muốn Thang Hóa Lai đứng về phía hắn còn cần phải có chút thời gian. Nhưng muốn Lệnh Hồ Bách tiếp cận hắn, nghe chỉ thị của hắn thì hầu như không thể.
Không thể thì tìm hướng đi khác, nếu không, một Phó thị trưởng thường trực mà không thể nắm giữ được phòng tài chính và không quản lý nổi nhân sự, lại có mối quan hệ bình thường với Thị trưởng thì nói thật cũng không bằng với một Phó thị trưởng bình thường.
Ít ra bây giờ Hạ Tưởng cũng cảm thấy được, trong mắt của Cổ Hướng Quốc, hắn tuyệt đối không bằng với Đồ Quân, thậm chí không hề khoa trương mà nói, hắn còn không bằng Thiệu Đinh.
Không bằng thì không bằng, mọi người đều có một khoảng cách, cũng có người tới trước kẻ tới sau. Hơn nữa còn một điểm, muốn khiến cho người khác tôn trọng mình thì phải đấu tranh mới có được, là dựa vào thật lực để thắng, chứ không dựa vào sự bố thí, cho dù hắn ngồi trên vị trí Phó thị trưởng thường trực, muốn có một vị trí trong Ủy ban nhân dân, trước tiên phải lấy thực lực của mình ra, ít ra cũng phải làm được một việc để người khác tin tưởng và nghe theo.
Hôm nay đến Cục tài chính, Hạ Tưởng muốn thử xem có thể mở ra một con đường mới hay không.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần