Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 782: Bắt Đầu, Rẽ Mây Nhìn Thấy Mặt Trời
ảm giác bị người khác chi phối thật tệ, Hạ Tưởng tức giận nuốt cả một viên sủi cảo, mập mờ nói:
- Thật ra sủi cảo ở thành phố Lang cũng không tệ.
Liên Nhược Hạm tức giận:
- Bây giờ anh một mình ăn no thì cả nhà không đói nữa phải không? Đàn ông đều chứng nào tật nấy, đều muốn có ngày tự do thoải mái, bây gờ anh được thả rồi chắc đã có người mới ở bên cạnh rồi, tạm biệt!
Nói tạm biệt là tạm biệt, đã ngắt điện thoại, Hạ Tưởng không kìm nổi cười, đúng là chỉ vì một viên sủi cảo lại dẫn đến sự hiểu lầm.
Vừa muốn gọi lại cho Liên Nhược Hạm thì điện thoại lại reo, không ngờ là Cổ Ngọc:
- Có cần em qua đó với anh không? Bây giờ em đang ở Bắc Kinh, qua đó thì chỉ cần một tiếng là tới nơi.
Miếng sủi cảo nghẹn ngay cổ họng của Hạ Tưởng, xém tí là ói ra, tại sao Cổ Ngọc và Liên Nhược Hạm lại nói cùng một giọng điệu? Hắn cố nuốt xuống rồi mới hỏi:
- Đừng gây thêm phiền phức nữa, cứ ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh đi.
- Đùa anh thôi, em đang ở thành phố Yến chứ không ở Bắc Kinh, cho dù ở Bắc Kinh em cũng không đến thăm anh, làm gì có chuyện món hời được đưa đến tận cửa, anh phải tự động đến Bắc Kinh thăm em mới đúng.
Hình như Cổ Ngọc cũng đang ăn đồ, vừa ăn vừa nói:
- Ông nội cũng đang ở thành phố Yến, em đang cùng ông ăn cơm.
Hạ Tưởng liền giật mình:
- Em đang cùng ông ăn cơm, trước mặt ông lại nói giọng điệu đó với anh sao?
Nhưng cũng giật mình, lão Cổ vừa nghe đã biết Cổ Ngọc đang làm nũng, là giọng điệu của một người phụ nữ đang lấy lòng người đàn ông của mình.
Cổ Ngọc hạ giọng:
- Nói cho anh biết, ông nội vừa gặp được một người quen, họ đi sang chỗ khác nói chuyện rồi còn chưa quay lại, nhưng ông cứ nhìn qua bên đây…
Đoán chắc cô ấy cũng có ý trêu chọc Hạ Tưởng, liền làm ra vẻ khẩn trương:
- Ôi, ông nội đến rồi, em phải cúp máy đây.
Nói là cúp máy nhưng vẫn chưa chịu cúp, im lặng một lát cô ấy mới cười khanh khách:
- Hù anh đấy, đúng là kẻ nhát gan, được rồi, không chọc anh nữa! Nói cho anh biết một chuyện, ông nội nói tình hình ở thành phố Lang hơi đặc biệt, phải biết nhìn xa trông rộng và bắt tay vào từ những chỗ nhỏ nhặt.
Lão Cổ hẳn là biết một chút về tình hình bên trong ở thành phố Lang, có thời gian phải đi tìm ông ấy nói chuyện mới được. Hạ Tưởng nhận điện thoại của Cổ Ngọc xong thì cũng đã ăn no, liền nghe thấy cặp nam nữ bàn bên cạnh cãi nhau.
Nam:
- Anh không đồng ý em qua bên công ty Trác Việt làm, công ty Trác Việt là công ty của Nga Ni Trần.
Nữ:
- Em không cần biết là công ty của ai, chỉ cần có lương cao, ưu đãi tốt thì em đi. Công ty Trác Việt khó vào như vậy, khó khăn lắm em mới qua được vòng phỏng vấn, anh không cho em đi thì không được đi sao? Anh nuôi em hả? Lương của anh một tháng có bao nhiêu tiền?
Nam:
- Nga Ni Trần không phải người tốt, em đẹp như vậy, đến công ty của gã lỡ bị gã ta để ý thì em có thoát khỏi bàn tay của gã không? Gã đã hại biết bao phụ nữ, đâu phải là em chưa nghe qua!
Nữ:
- Chỉ là có người bịa chuyện thôi, có người cố ý nói xấu ông ta, Nga Ni Trần là một nhà từ thiện, số tiền quyên góp mỗi năm đều đứng đầu thành phố Lang, vả lại ông ta đã hơn 50 tuổi rồi sao có thể còn để ý đến em nữa? Anh đừng nghi ngờ lung tung.
Nam:
- Em không hiểu, đàn ông trong một chuyện đã rất cố chấp và không bao giờ thay đổi, chính là 18 tuổi thì thích con gái 18 tuổi, 28 tuổi vẫn thích cô gái 18, đến khi 58 tuổi vẫn thích cô gái 18 tuổi!
Nữ:
- Em đã 23 tuổi rồi…
Nam:
- …
Hạ Tưởng cười cười, đứng dậy rời khỏi quán sủi cảo. Việc Nga Ni Trần là nhà từ thiện số một ở thành phố Lang hắn đã biết từ lâu, trong Ủy ban nhân dân cũng có hồ sơ liên quan nhưng có người nói Nga Ni Trần là kẻ háo sắc, hãm hại nhiều phụ nữ thì đây là lần đầu tiên nghe nói. Có lúc cũng cần phải nghe tiếng nói của người dân mới có lợi cho việc tìm hiểu về những gì Nga Ni Trần đã làm.
Mặc dù theo hắn thấy, cô gái cãi nhau với bạn trai lúc nãy thật ra cũng không đẹp gì.
Tháng 11, thành phố Lang đã hoàn toàn bước vào mùa đông, gió đêm thổi đến lạnh thấu xương. Hạ Tưởng đi qua một con hẻm tối, sau đó đi vào một khu dân cư cũ kỹ, đến lầu 3 khu 3 phòng 302 và gõ cửa.
Lý Tài Nguyên quả thật là bị bệnh nhưng không phải trong người bị bệnh mà là tâm bệnh. Từ khi y nghe Phó thị trưởng Hạ muốn sử dụng lại y làm thư ký thì trước tiên là y đã rơi nước mắt, cố gắng biết bao năm không ngờ lại có ngày được ngẩng cao đầu, cứ nghĩ là cả đời của y chỉ tầm thường vô vị như vậy thôi nhưng cũng có thời điểm may mắn như vậy.
Nhưng sau đó đã xảy ra một chuyện, lập tức dập tắt nhiệt huyết của y.
Phó thị trưởng Đồ Quân tìm y nói chuyện, sau khi nói chuyện xong, Lý Tài Nguyên cảm giác như đang trời đông lạnh còn bị dội thêm một chậu nước lạnh vào người, khiến cho y lạnh thấu tim. Cho dù Đồ Quân nói rất hàm súc nhưng y nghe xong cũng hiểu là có người không muốn y làm thư ký cho Hạ Tưởng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Tài Nguyên cũng hiểu được tình cảnh hiện nay của y, ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời ra thì không còn cách nào khác. Hạ Tưởng vừa mới đến thành phố Lang, không rõ thế cục hiểm ác của thành phố Lang, cũng không hiểu rõ thế lực đen tối ở phía sau hung hăng và khổng lồ đến mức nào, y không muốn vì tiền đồ của mình mà liên lụy đến Hạ Tưởng.
Dù sao Hạ Tưởng cũng là lãnh đạo Thành ủy, là người duy nhất coi trọng y, ơn tri ngộ khiến cho Lý Tài Nguyên cảm động đến rơi nước mắt.
Lý Tài Nguyên cuối cùng quyết định xin nghỉ bệnh dài hạn, mượn cớ trong người không được khỏe tạm thời trốn tránh một thời gian rồi tính tiếp. Y vừa không muốn trực tiếp từ chối Hạ Tưởng lại không dám nói ra sự thật, đành phải làm đà điểu.
Hoàn cảnh gia đình của Lý Tài Nguyên không được tốt, vợ Thẩm Nhạc Tuyết có bệnh suốt ngày nằm trên giường bệnh, cũng may con trai Lý Nhất Tiểu rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết chăm sóc người khác, đã biết giúp mẹ thay quần áo, còn giúp ba rửa chén, mới 7 tuổi mà đã giống như người lớn, biết tiết kiệm từng giọt nước, từng hạt gạo.
Bởi vì gia đình nghèo, chỉ dựa vào tiền lương của Lý Tài Nguyên, không những không có tiền trị bệnh cho vợ ngay cả tiền ăn cơm cũng là cả một vấn đề. Con cái của gia đình nghèo đã sớm biết lo liệu việc nhà quả thật không sai, Lý Nhất Tiểu còn nhỏ nhưng đã biết cuộc sống gian khổ, mỗi ngày khi ăn cơm xong đều biết dọn dẹp chén đũa rồi mới đi làm bài tập.
Hôm nay ăn tối xong sớm, Lý Nhất Tiểu liền ngoan ngoãn đi làm bài tập, vừa mới làm được một nửa thì có người gõ cửa.
Trong trí nhớ, đã lâu không có người đến nhà, từ lúc mẹ bị bệnh chẳng những không có người ghé qua mà ngay cả bà con họ hàng cũng không có ai đến. Phú tại thâm sơn hữu viễn thân, cùng tại náo thị vô nhân vấn (Nhà giàu ở sâu trong núi cũng có bà con xa, nhà nghèo ở ngay thành phố sầm uất cũng không có ai hỏi thăm), Lý Nhất Tiểu so với các bạn cùng lứa đã gặp không ít thói đời nóng lạnh.
Là ai nhỉ? Ba đang xoa bóp giúp mẹ, cậu bé đánh bạo ra mở cửa, thấy đứng trước cửa là một ông chú xa lạ, ông chú không lớn tuổi, rất phong độ, còn phong độ hơn thầy giáo dạy tiếng Anh trong trường cậu bé, liền khiến cho cậu bé lập tức có thiện cảm:
- Chú muốn tìm ai? Nguồn truyện:
- Lý Tài Nguyên có ở đây không?
Hạ Tưởng hơi sửng sốt, và cũng đoán được đứa trẻ này là con của Lý Tài Nguyên, lại thấy trên tay cậu bé đang cầm cây bút nên liền nhớ đến con trai của mình, trong lòng thấy thương nhớ và xoa đầu cậu bé:
- Cháu mấy tuổi rồi? Cháu tên gì?
- Dạ cháu 7 tuổi, cháu tên Lý Nhất Tiểu, ý là đứa con bé nhỏ của nhà họ Lý.
Lý Nhất Tiểu thấy Hạ Tưởng vô cùng thân thiện nên không một chút đề phòng mà mở cửa cho Hạ Tưởng vào nhà, thấy trên tay Hạ Tưởng còn xách theo trái cây thì liền nuốt nước miếng.
Trong nhà đừng nói là ăn thịt, kể cả trái cây cũng không có, mùa đông lại là mùa trái cây rất đắt, trái cây mà Hạ Tưởng mua đều là những loại đắt tiền nhất, liền gợi dậy sự thèm ăn của Lý Nhất Tiểu, dù sao cũng là con nít, không biết che dấu liền lộ ra hết.
Hạ Tưởng liền lấy một quả ra:
- Nào! Lấy đi rửa đi.
Lý Nhất Tiểu lắc đầu, nhưng cũng không cầm được sự hấp dẫn của trái cây, liền lấy và chạy đi.
Vừa vào nhà Hạ Tưởng đã biết gia cảnh của Lý Tài Nguyên không tốt, trong phòng khách ngoài bộ ghế sofa và bàn trà ra hầu như không có vật dụng gì khác, kể cả tivi cũng không có. Trong nhà cũng không có sửa sang gì, trên tường có nhiều vết ố vàng vì đã lâu năm, sàn nhà cũng tối om, nhìn kỹ thì không ngờ là đất xi măng.
Là một cán bộ phó phòng của Ủy ban nhân dân thành phố, cuộc sống của Lý Tài Nguyên cũng quá nghèo khổ.
Lý Tài Nguyên đang ở trong phòng xoa bóp chân cho Thẩm Nhạc Tuyết thì nghe bên ngoài có tiếng động, y không nghĩ là có khách đến, vừa bưng chậu nước ra vừa nói:
- Nhất Tiểu, làm bài tập đi, đừng phân tâm, sắp thi rồi, phải cố gắng ôn tập.
Vừa bước ra phòng khách y ngây người ra, trước mắt y chẳng phải là Phó thị trưởng thường trực Hạ Tưởng vừa mới nhậm chức hay sao?
Đúng là Phó thị trưởng Hạ. Lý Tài Nguyên sửng sốt, chậu nước trên tay liền rơi xuống loảng xoảng, nước bắn tung tóe. Y vội nhặt chậu nước lên, cảm thấy không ổn lại để chậu nước xuống, nói năng lộn xộn:
- Phó, Phó thị trưởng Hạ, tại sao lại là ngài? Sao ngài lại đến đây?
- Tôi đến đây thăm anh, nghe nói anh bị bệnh? Nhưng xem ra, anh khỏe như vậy thì không phải trong người không khỏe mà là tâm bệnh thôi.
Hạ Tưởng cười ha hả, cúi xuống nhặt chậu nước giúp Lý Tài Nguyên rồi đưa cho y:
- Anh ở lầu ba, dưới lầu còn có người ở, loảng xoảng như vậy sẽ làm ồn nhà dưới lầu, sẽ không hay đâu.
Trong ấn tượng của Lý Tài Nguyên, những lãnh đạo Thành ủy chủ chốt của thành phố Lang tuy là cũng có lòng với dân nhưng họ quá diễn kịch, mỗi năm vào dịp lễ tết thì đến thăm gia đình nghèo khó một chút, nói vài câu nói suông, sáo rỗng, còn phải lên báo và ti vi… Từ trước đến giờ y chưa thấy vị lãnh đạo nào bình dị gần dân như Hạ Tưởng, không phải giả bộ ra vẻ gần dân mà là thật sự khiến người ta cảm động.
Một vị lãnh đạo chu đáo đến nỗi rớt cái chậu nước cũng sợ làm ồn đến lầu dưới, hắn không phải là cán bộ ăn trên ngồi trước, hắn khiến cho người khác cảm thấy là một cán bộ Đảng viên thật sự.
- Phó thị trưởng Hạ, tôi…
Lý Tài Nguyên muốn nói rồi lại thôi. Chỉ một câu nói Hạ Tưởng đã nói đúng tâm trạng của y, y đúng là tâm bệnh, trong người không hề bị bệnh mà rất khỏe mạnh.
Hạ Tưởng đưa tay ngăn y lại:
- Khoan hãy nói, nói về tình trạng của chị nhà thế nào trước đã?
Nhìn qua cửa phòng chỉ khép hờ, Hạ Tưởng thấy vợ của Lý Tài Nguyên đang nằm trên giường bệnh, bỗng cảm thấy thắt lòng.
Hắn thật không ngờ gia cảnh của Lý Tài Nguyên lại khó khăn đến vậy, lại càng không ngờ Lý Tài Nguyên là người không hề từ bỏ một người vợ đang đau ốm bệnh tật, người như vậy lại xảy ra vấn đề tác phong trong cuộc sống sao?
Bên trong hẳn là có nhiều bí ẩn!
- Cũng không có gì, chỉ là bị tai nạn xe, bị tổn thương gan, không xuống giường được…
Ánh mắt của Lý Tài Nguyên trốn tránh, không muốn cho Hạ Tưởng vào trong.
Hạ Tưởng không phải là bác sĩ nhưng cũng biết tình trạng cũng không nghiêm trọng, liền nghiêm khắc hỏi:
- Hẳn là có thể chữa khỏi, tại sao không đi bệnh viện?
Lý Tài Nguyên cúi đầu xuống:
- Trong nhà không còn đủ tiền để chữa trị, tất cả tiền bạc đều đã hết sạch.
Trong khi nói chuyện, Lý Nhất Tiểu cắt trái cây đã rửa sạch ra thành nhiều miếng, đem ra đưa cho Hạ Tưởng trước:
- Cám ơn trái cây của chú, cháu chưa ăn đâu, mời chú ăn miếng đầu tiên.
Đúng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, Hạ Tưởng không đành lòng để cậu bé thất vọng, liền lấy một miếng:
- Đưa ẹ ăn trước đi.
- Không, phải đưa cho ba trước. Mẹ nói rồi, ba phải đi làm lại phải chăm sóc cho gia đình, ba là mệt nhất, ba là trụ cột của gia đình, nếu ngã xuống gia đình cũng sẽ ngã theo.
Khi nói chuyện con mắt của Lý Nhất Tiểu vẫn nhìn chằm chằm vào dĩa trái cây, vừa nhìn đã biết là rất thèm rồi.
Hạ Tưởng xúc động vô cùng, chỉ là một dĩa táo bình thường đã khiến cho đứa trẻ thèm đến như vậy, gia đình này thật bấp bênh, gió thổi là sẽ ngã ngay.
Khi Lý Nhất Tiểu đưa dĩa táo đến trước mặt cho Lý Tài Nguyên ăn, Lý Tài Nguyên không kìm nổi ngồi xổm xuống khóc nức nở:
- Tôi vô dụng, tôi thật vô dụng, vợ con cũng nuôi không xong, tôi còn gì là đàn ông nữa!
Hạ Tưởng đỡ y dậy:
- Có chuyện gì cứ nói với tôi, Tài Nguyên, đàn ông có thể khóc nhưng không được ngồi xổm, khóc thì phải đứng mà khóc!
Căn phòng âm u toàn mùi thuốc, Hạ Tưởng đến bên giường của Thẩm Nhạc Tuyết thấy người phụ nữ nằm trên giường bệnh sắc mặt vàng vọt, ốm trơ xương như là người bốn, năm mươi tuổi nhưng thật ra cô ấy chỉ mới 36 tuổi.
Một năm trước, Thẩm Nhạc Tuyết còn là công nhân viên của công ty giao thông công cộng, tuy hơi vất vả một chút nhưng thu nhập mỗi tháng cũng có hơn 1000 tệ, cuộc sống cũng không tệ. Đột nhiên một ngày đang trên đường đi làm cô ấy bị một chiếc ô tô từ bên hông tông vào, sau đó được đưa đến bệnh viện, tuy là giữ được mạng sống nhưng công ty chỉ chịu chi trả tiền thuốc giai đoạn đầu, sau đó thì không chịu đưa thêm một đồng nào mà còn mượn cớ đuổi việc cô ấy, lấy lý do là trong thời gian trước đó cô ấy đã có nhiều sai sót nghiêm trọng trong công việc.
Cùng lúc cô ấy bị tai nạn xe, Lý Tài Nguyên ở Thành ủy cũng gặp phải chuyển biến lớn nhất trong đời người, bị người khác dẫn đứa nhỏ đến gây sự, kết quả đang trong giai đoạn quan trọng được đề bạt làm trưởng phòng thì bị như vậy, tự nhiên liền có kết cục thảm hại.
Hơn nữa y từ một thư ký của Phó thị trưởng bị người khác gạt sang một bên, trở thành một nhân viên nhàn rỗi vô dụng!
Hạ Tưởng càng nghe trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ, một bên là Lý Tài Nguyên bị người khác hãm hại, một bên là Thẩm Nhạc Tuyết bị tai nạn xe, một gia đình bình thường trong nháy mắt lại bị phá thành mảnh vụn, chẳng lẽ là trùng hợp?
Thẩm Nhạc Tuyết nói xong chuyện của cô ấy, mới phát hiện Hạ Tưởng vẫn đứng ở bên giường, để một lãnh đạo đứng như vậy thật không hay, liền gọi Lý Tài Nguyên mời Phó thị trưởng Hạ ngồi, Hạ Tưởng quơ tay rồi vỗ nhẹ lên vai Thẩm Nhạc Tuyết:
- Chị đừng khách sáo, tôi đứng được rồi, chị cố giữ gìn sức khỏe, thả lỏng tinh thần, tôi sẽ sớm sắp xếp cho chị vào viện trị bệnh, không thể để kéo dài thêm nữa.
Hạ Tưởng nói nhỏ nhẹ an ủi, cùng với việc thật lòng quan tâm khiến ột gia đình bị xã hội bỏ quên lấy lại sự ấm áp, Thẩm Nhạc Tuyết nước mắt chảy ròng:
- Thật không dám để Phó thị trưởng Hạ ra mặt vì một chuyện bé xíu của tôi, tôi không sao,vẫn còn chịu được.
Lý Tài Nguyên liền nói:
- Phó thị trưởng Hạ, ngài đừng lo đến chuyện của Nhạc Tuyết, bây giờ chúng tôi cũng rất tốt, có thể sống được, có miếng cơm ăn là đủ rồi.
Hạ Tưởng là người thế nào chứ! Hắn đã thấy được vẻ đau khổ từ trong ánh mắt của Lý Tài Nguyên, đằng sau sự việc này chắc chắn là có ẩn tình, e rằng sóng gió trong sự việc của Lý Tài Nguyên và vụ tai nạn xe của Thẩm Nhạc Tuyết được bắt nguồn cùng một nguyên do.
Nghĩ đến việc Lý Tài Nguyên trước kia là thư ký của Thiệu Đinh, Hạ Tưởng cảm thấy hôm nay đến tìm Lý Tài Nguyên là một lựa chọn đúng đắn, có lẽ Lý Tài Nguyên là một mấu chốt quan trọng, nếu không Khâu Tự Phong lúc đầu cũng không cố ý nhắc tới việc cho Lý Tài Nguyên làm thư ký của hắn!
Mấy hôm trước Khâu Tự Phong đã rời khỏi thành phố Lang, trước khi rời khỏi Khâu Tự Phong không báo trước cho Hạ Tưởng, cũng không để Hạ Tưởng tiễn y, mà chạy đến đường cao tốc rồi mới điện thoại cho hắn:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi về thành phố Yến rồi, sau này thành phố Lang chỉ có một mình anh thôi, nhưng tôi tin vào năng lực của anh, tôi không giúp được gì chỉ giới thiệu cho anh một thư ký tốt.
Hạ Tưởng cười mắng:
- Anh có giới thiệu thư ký cho tôi đâu, chỉ thêm phiền thôi.
- Con người của Lý Tài Nguyên, đừng xem chỉ là một người bình thường nhưng nếu dùng đúng thì sẽ rất có ích. Nhưng cụ thể y có lợi ích gì tôi cũng không rõ, anh cũng đừng hỏi tôi mà tự mình đi tìm tòi, tôi cũng chỉ nghe người khác nói lại thôi, ha ha. Được rồi, tôi đi đây, nếu có thời gian về thành phố Yến thì sẽ gặp nhau.
Khâu Tự Phong đến nơi cũng không nói cho hắn biết rốt cuộc Lý Tài Nguyên có lợi ích gì, Hạ Tưởng đoán chắc y cũng thật sự không biết.
Chính vì có sự nhắc nhở của Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng mới có buổi đi ngày hôm nay.
Hạ Tưởng và Lý Tài Nguyên đi ra phòng khách, thấy Lý Nhất Tiểu loáng cái đã ăn hết sạch cả trái táo, Hạ Tưởng thở dài trong lòng, đưa hết trái cây để trên bàn cho Lý Nhất Tiểu:
- Lấy thêm hai trái táo đi rửa đi, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn.
Lý Nhất Tiểu không dám nhận, chỉ nhìn về phía Lý Tài Nguyên, Lý Tài Nguyên muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hạ Tưởng không hiểu sao ở trước mặt Hạ Tưởng y không thể nói ra lời từ chối, chỉ nhìn con trai khẽ gật đầu.
Lý Nhất Tiểu vui mừng ôm trái táo đi vào bếp.
- Tác phong cuộc sống của anh rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Hạ Tưởng trực tiếp hỏi đến vấn đề mấu chốt.
- Chính là bạn học lúc trước vẫn luôn thầm yêu tôi, muốn tôi ly dị để cưới cô ấy, tôi không đồng ý thì cô ấy liền nổi giận và tìm đến Thành ủy gây rối.
Lý Tài Nguyên liếc nhìn Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói.
- Con của cô ấy là của anh sao?
- Phải…
- Chị nhà bị tai nạn xe có bắt được tài xế không?
- Không, xe không có biển số, đụng xong là bỏ chạy, cảnh sát vẫn chưa phá án.
- Bây giờ Thẩm Nhạc Tuyết đã tàn phế là cơ hội để anh ly dị với cô ấy, sau đó đám cưới với bạn học của anh có phải tốt không?
- Tôi…
Lý Tài Nguyên đỏ cả mặt:
- Tôi không phải loại người đó. Vợ kết tóc se tơ không rời khỏi, tôi sẽ không từ bỏ Nhạc Tuyết.
- Vậy là anh muốn cả vợ lớn và vợ bé cùng chung sống hòa bình sao? Anh vì ngoại tình nên mới phá hủy cả gia đình, cũng không chừng tai nạn ô tô của Thẩm Nhạc Tuyết cũng vì chuyện ngoại tình của anh gây ra.
Hạ Tưởng nói rất nghiêm khắc.
- Không phải, không phải tôi hại Nhạc Tuyết!
Lý Tài Nguyên cố thanh minh.
Tiếng khóc của Thẩm Nhạc Tuyết trong phòng vang ra, lúc đầu là nghẹn ngào, sau đó như nước sông vỡ đê trào ra, là một sự đau khổ tột cùng, dường như cuộc sống khổ cực đã đè cong cả đôi vai, bây giờ mọi cực khổ cuối cùng có thể giải tỏa ra được.
- Tài Nguyên, anh không cần phải chịu tiếng xấu nữa, cứ nói cho Phó thị trưởng Hạ biết đi!
Giọng của Thẩm Nhạc Tuyết trong phòng vang ra, ôm nỗi căm giận và uất ức trong lòng.
Lý Tài Nguyên nắm chặt nắm tay, nhìn Hạ Tưởng một lúc như để chắc chắn Hạ Tưởng là người đáng tin cậy, cuối cùng y cắn răng, quỳ rập xuống ngay trước mặt Hạ Tưởng:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi bị người khác hãm hại, Nhạc Tuyết cũng bị người khác cố ý hãm hại, cầu xin ngài hãy cứu gia đình tôi!
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần