Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 590: Chiến Tranh
ì Lý Thấm không biết bước tiếp theo của kế hoạch của Hạ Tưởng nên có chút lo lắng nói:
- Chẳng bao lâu nữa, khi Công ty Thương mại Trường Cơ nắm trong tay hơn phân nửa các khu chung cư của quận Hạ Mã, thì bọn họ sẽ có quyền định giá, sẽ có thể đùa bỡn thị trường bất động sản quận Hạ Mã. Chủ tịch quận Hạ, về mặt điều tiết ở mức vĩ mô, anh có kế sách nào vẹn toàn không?
Rốt cục Lý Thấm không kìm nổi, nhiều chuyện hỏi một câu, tính cách của cô là thủ trưởng không giải thích thì sẽ không lắm miệng, nhưng tình thế hiện tại gấp gáp, trong lòng cô thấy bất an, dù sao thấy thực lực to lớn trước mặt, tài chính chính là nhân tố mấu chốt quyết định thành bại.
- Mới có năm tỷ rưỡi, còn ít, cứ tiếp tục thả đi, cứ để họ bỏ vốn.
Hạ Tưởng mười phần tin tưởng, dường như không hề lo lắng đầu to khó chui.
- Khi Công ty Thương mại Trường Cơ, công ty bất động sản Giang Sơn, công ty bất động sản Thiên An cùng với Tập đoàn Đạt Tài đạt được thỏa thuận, chắc là sẽ bỏ ra trên dưới mười tỷ tiền vốn, lúc đó là có thể thu lưới rồi.
Hạ Tưởng chỉ củng cố lòng tin cho Lý Thấm, cũng không nói ra kế sách ứng phó cuối cùng của hắn, Lý Thấm còn có điểm bất mãn:
- Dù sao anh cũng không nên để tôi có thắc mắc trong lòng chứ? Tôi vẫn không rõ ràng lắm đất đai dự trữ của quận Hạ Mã còn lại bao nhiêu?
Chính phủ luôn giữ bí mật về đất đai dự trữ, trước đó cũng chưa bao giờ công bố số đất đai dự trữ và số để sử dụng, nguyên nhân chủ yếu là do giá cả đất thổ cư ở quốc nội tăng cao. Hiện giờ quận Hạ Mã còn có bao nhiêu đất dự trữ, tiền chuyển nhượng là nhiều hay ít, khi nào bán ra bên ngoài, những chuyện này người bên ngoài đúng là không biết gì hết. Ngay cả Bạch Chiến Mặc cũng chỉ biết đại khái, còn số cụ thể nằm trong tay Hạ Tưởng.
Chính phủ nắm giữ kinh tế. Đối với Hạ Tưởng chuyện không lên làm Bí thư được là một lần thất bại, nhưng mặt khác hiện tại hắn làm cho bộ máy kinh doanh của chính phủ như cái thùng sắt vậy, rất nhiều bí mật trung tâm chỉ nằm trong tay hắn và Trần Thiên Vũ, ngay cả Tạ Nguyên Thanh cũng chỉ biết một chứ không biết hai, có thể hoàn toàn ngăn chặn chuyện bên ngoài.
Chuyện bên ngoài bao gồm cả Bạch Chiến Mặc và Nguyên Minh Lượng.
Cho nên Hạ Tưởng mới đồng ý buông tay mặc kệ chuyện đầu tư của Công ty Thương mại Trường Cơ, là bởi vì hắn hoàn toàn có thể một lần nữa di chuyển cán cân thị trường, phân phối quyền lực tài nguyên một lần nữa!
Nền kinh tế thị trường là do thị trường làm chủ đạo là không sai, nhưng chớ quên chính phủ còn có thể điều tiết ở mức vĩ mô. Đương nhiên chỉ có giấy tờ mệnh lệnh của chính phủ mà không có sự phối hợp của các công ty bất động sản cũng là không có tác dụng. Chỗ dựa lớn nhất của Hạ Tưởng chính là hắn có lực ảnh hưởng không gì sánh kịp đối với các công ty bất động sản lớn ở quận Hạ Mã, cho dù là bất động sản Giang Sơn hay là bất động sản Thiên An, thậm chí là Tập đoàn Đạt Tài, tất cả đều nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của hắn.
Công ty Thương mại Trường Cơ có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng Hạ Tưởng có quyền lực hành chính để điều tiết tài nguyên, còn có lực ảnh hưởng tuyệt đối đến thị trường, cũng có thực lực để sớm thấy rõ được ý đồ của bọn họ, ba lực này hợp lại làm một, mới có thể không gặp bất lợi.
Đối với câu hỏi của Lý Thấm, Hạ Tưởng áp dụng cách tránh nói vào vấn đề chính mà trả lời:
- Tin tôi đi, không sai được đâu, có một ít số liệu mấu chốt hiện tại không nên lộ ra, mong cô hiểu.
- Đừng nói anh là ông chủ, lại là lãnh đạo, đương nhiên toàn bộ là do anh định đoạt.
Lòng hiếu kỳ của Lý Thấm không được thỏa mãn, gác máy có chút hơi mất hứng.
Hạ Tưởng lắc đầu cười cũng không để ý chuyện của cô ta, mà đang cười thầm chuyện mượn cớ vì sân golf của Công ty Thương mại Trường Cơ quá gần chợ nên phải tạm dừng khai phá. Nguyên Minh Lượng thật sự là một người thông minh. Cuối cùng cũng tìm được một lý do đường hoàng, một mảnh đất hoang phế có vị trí vô cùng tốt, để đó không dùng cũng tốt, dù sao trong thỏa thuận đã nói, nếu trong vòng năm năm không khai phá thì quận Hạ Mã sẽ có lý do thu hồi lại đất đai, để bán đấu giá lại một lần nữa, hơn nữa tiền chuyển nhượng đất sẽ không giảm.
Đúng là gió thổi trước cơn bão, cuối năm đã đến rất nhanh, không biết có phải Nguyên Minh Lượng thích quận Hạ Mã hay không, không biết có muốn ở quận Hạ Mã mừng năm mới không? Nếu anh ta đã nói Tết âm lịch sẽ ở lại, Hạ Tưởng lại muốn mời anh ta uống một chầu, để giảng giải về phong thổ của thành phố Yến một chút cho anh ta nghe.
Dù thế nào thì Nguyên Minh Lượng cũng là bạn bè từ phương xa đến, có bạn từ nơi xa đến, lớn lao làm sao? Huống chi bạn từ nơi xa đến còn có thịnh tình không thể chối từ, dắt lưng cả bạc triệu, muốn khách sáo đưa anh ta một phần đại lễ mà từ chối thì bất kính nhưng cũng không thể nói không xứng đáng, mà nên nể tình mà nhận mới đúng.
Vài ngày sau, Trần Cẩm Minh cố ý đến gặp Hạ Tưởng, khéo léo nói chuyện Tập đoàn Kim Thụ sẽ giữ vững nguyên tắc không thể lay chuyển, sẽ đứng vững được trước áp lực. Hạ Tưởng khá khen ngợi thái độ của anh ta, cũng cổ vũ anh ta ổn định tại quận Hạ Mã, tiến tới vị trí doanh nghiệp tư nhân đứng đầu tỉnh và cả nước, quận Hạ Mã sẽ đối xử bình đẳng với cả doanh nghiệp tư nhân và doanh nghiệp nhà nước, về mặt chính sách sẽ không thiên vị.
Không ai nói về chuyện độ cao của Cao ốc Hỏa Thụ, nhưng không ai nghĩ một vấn đề đơn giản về độ cao của một tòa nhà hiện tại đã trở thành vấn đề chính trị.
Ngoài ra Hạ Tưởng không ngờ vấn đề độ cao của Cao ốc Hỏa Thụ chẳng những biến thành vấn đề chính trị, không hiểu làm sao đột nhiên thành mồi lửa ột loạt sự kiện, hơn nữa còn kích thích bùng phát một loạt sự kiện chính trị quyết liệt từ quận Hạ Mã cho đến thành phố Yến và tỉnh Yến.
Thứ bảy, Hạ Tưởng đang ở nhà cùng cô bé Lê và con, hưởng thụ một chút hạnh phúc gia đình. Gần đây cô bé Lê đã vượt qua được khủng hoảng tâm lý khi mới làm mẹ, tâm tư có hơi chút xa rời Hạ Tưởng, giờ bắt đầu chú ý đến công việc và cuộc sống của Hạ Tưởng.
- Nhà máy của Tiểu Thì và Cổ Ngọc đã khởi công chưa?
Cô bé Lê ôm Hạ Đông, quay đầu cười, cô đã khôi phục được bảy tám phần, thân hình mặc dù hơi chút đẫy đà nhưng vẫn là kiểu hình mẫu như trước, khuôn mặt vẫn trẻ con như trước.
- Đã khởi công rồi, giờ công nhân đã vào ở công trường, hoàn thành việc san lấp mặt bằng. Đúng thời gian thiết bị và vật liệu cũng được đem tới, mùa đông năm nay không dừng làm việc, mùa xuân sang năm hy vọng sẽ hoàn thành.
Hạ Tưởng hơi lạ, sao đột nhiên cô bé Lê lại quan tâm chuyện công việc của hắn, cô luôn rất ít hỏi chuyện công việc.
San lấp mặt bằng là điều kiện đầu tiên khi khởi công xây dựng một công trình, cụ thể là thông nguồn nước, thông nguồn điện, và nơi để san bằng.
- Nói cách khác về sau anh sẽ thường xuyên gặp mặt Tiểu Thì và Cổ Ngọc?
Cô bé Lê cắn môi, trên mặt lộ một nụ cười nhạt.
Hạ Tưởng lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của cô liền cười:
- Đúng vậy, cứ chừng ba ngày là lại gặp mặt nhau, năm ngày họp bàn chuyện một lần, bảy ngày ăn cơm cùng nhau một lần, em có ý kiến gì không?
- Em cũng không dám có ý kiến, chỉ sợ chị Liên đã biết, sẽ lo lắng.
Cô bé Lê rất thông minh lôi Liên Nhược Hạm ra.
- Em thì chẳng biết chuyện gì, không ngờ chị Liên hai mắt sáng như đuốc, có thể nhìn ra ngay tâm tư của anh. Tuy nhiên cuối cùng em cảm thấy Tiểu Thì và Cổ Ngọc cũng không che dấu được cảm tình đối với anh.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Thiện cảm của các cô đấy đều có mục đích rõ ràng, Cổ Ngọc thì coi anh là anh trai, còn Nghiêm Tiểu Thì thì nghĩ anh có thể khiến cô ta phát tài…
- Được rồi, em không nói nữa.
Cô bé Lê biết ngậm miệng đúng lúc, cô chuyển Hạ Đông vào lòng ngực Hạ Tưởng:
- Làm việc cho tốt, hiện tại anh đã có con rồi, vì các con, cũng nên nắm cho chắc tiền đồ.
Nói như vậy, lấy con cái ra làm cớ những thực ra là để ám chỉ hắn, đừng phạm sai lầm, Hạ Tưởng hiểu được sự lo lắng của cô bé Lê, cũng biết cô là một phụ nữ suy nghĩ rõ ràng, không nói không có nghĩa là trong lòng cô không nhớ.
Phụ nữ trên thế giới chia làm ba loại, một loại là cô gái, một là đàn bà và một là phụ nữ. Khi gặp chuyện đàn ông phản bội lăng nhăng bên ngoài sẽ có ba thái độ hoàn toàn bất đồng khi nghe đàn ông nói câu:
- Rất xin lỗi, tôi đã yêu người khác
Nghe xong vẻ mặt trở nên uất ức, trong lòng ngổn ngang trăm mối nói:
- Vì sao? Em không bằng cô ta sao? Cho em thêm một cơ hội được không?
Đó là cô gái.
Nghe xong vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt chớp động hỏi:
- Anh có lựa chọn của anh, tôi có lựa chọn của tôi, tôi sẽ không dễ dàng nhận thua.
Đó là phụ nữ.
Nghe xong, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lửa giận ngút trời, vừa khóc vừa gào, mắng to:
- Anh là đồ khốn khiếp vong ơn vụ nghĩa, tôi muốn giết anh, anh trả lại tuổi thanh xuân cho tôi…
Đó là đàn bà.
Chỉ có cô gái và phụ nữ mới có thể xoay chuyển được tâm trí người đàn ông, còn đàn bà thì tuyệt đối sẽ mất đi hết thảy.
So với cô gái thì Tào Thù Lê thông minh hơn, so với phụ nữ thì bao dung hơn, cô là một phụ nữ vừa tao nhã lại vừa trí tuệ, sự nhắc nhở và ám chỉ của cô sẽ không bao giờ gây cho người ta tâm lý áp lực, cô làm như vậy, là để người ta suy bụng ta ra bụng người.
Kỹ năng lấy được lòng của đàn ông là một thứ tự nhiên nằm bên trong Tào Thù Lê. Có rất nhiều phụ nữ không biết là trên thế giới không có chuyện đàn ông vô duyên vô cớ phản bội, có lẽ trong vô số lần cô vô tình, đã từng chút đẩy người đàn ông của mình vào vòng tay người phụ nữ khác.
Hạ Tưởng liền ôm lấy con, dùng sức hôn một cái:
- Con ngoan, cha muốn nói cho con một đạo lý, người vợ đã kết tóc se tơ là người không thể bỏ…
Tào Thù Lê ở bên cạnh hiểu ý mà mỉm cười, trong lòng có một chút cảm giác ngọt ngào, không ngờ Hạ Tưởng lại nói thêm một câu:
- Chó ngoan không chê chủ nghèo, con ngoan không chê mẹ xấu, tuy rằng so với cha thì mẹ con không đẹp bằng, da không trắng bằng cha nhưng con cũng không được ghét mẹ, nhớ kỹ chưa?
Tào Thù Lê giận giơ tay lên đánh Hạ Tưởng:
- Cần anh phải nói sao, em trắng hơn, xinh anh là cái chắc rồi, hừ…
Hạ Đông cũng không để ý cha mẹ đang nói giỡn, không hiểu sao thằng bé lấy được di động từ trong tay Hạ Tưởng, cánh tay nhỏ bé tò mò sờ tới sờ lui, hai mắt nhìn, tay giơ lên định đưa vào miệng, còn chưa tới miệng thì tiếng chuông di động vang lên dồn dập. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.
Lá gan của Hạ Đông đúng là không nhỏ, tiếng chuông di động vang lên lần thứ nhất, nó cũng không khóc ầm lên, chỉ ngừng một chút lại tiếp tục làm động tác đưa vào miệng, Hạ Tưởng liền lấy lại cái điện thoại trong tay nó cười mắng:
- Thằng nhóc con, cái gì cũng ăn, làm sao mà ngày nào con cũng chỉ biết có ăn thôi vậy?
Nhìn thấy di động báo là điện thoại của Kim Hồng Tâm, hắn biết trừ phi có sự việc nghiêm trọng, nếu không Kim Hồng Tâm sẽ không quấy rầy hắn, liền vội nghe điện thoại.
- Lãnh đạo, không được rồi, có chuyện lớn rồi!
Tuy rằng Kim Hồng Tâm không phải người có tính cách điềm đạm, chắc chắn như núi nhưng cũng không dễ dàng hô to gọi nhỏ như vậy.
Hạ Tưởng chỉ biết khẳng định là chuyện đại sự, vội hỏi:
- Làm sao vậy?
- Có người tự thiêu ở Cao ốc Hỏa Thụ, hơn nữa còn dẫn đến một loạt các sự việc, không ít các hộ đã bị giải phóng mặt bằng đang vây quanh hiện trường, còn xảy ra xung đột với công nhân, hiện tại đang rất hỗn loạn…
Kim Hồng Tâm nói thở không ra hơi.
- Đã báo cho Bí thư Bạch, Phó Bí thư Khang, Phó Chủ tịch Trần và cả Trưởng phòng Hoàng chưa?
Vấn đề độ cao của Cao ốc Hỏa Thụ còn chưa giải quyết xong, không ngờ lại xuất hiện việc tự thiêu này, theo trực giác Hạ Tưởng khẳng định là có nội tình.
- Bí thư Bạch đang có việc đi thủ đô rồi, Trưởng phòng Hoàng đi công tác, tạm thời không liên hệ được với Chủ tịch Trần, Phó Bí thư Khang thì đã đi tới hiện trường!
Rối loạn, thực sự là rối loạn, Hạ Tưởng mới nhớ ra là Bạch Chiến Mặc là người thủ đô, đã sớm định là sẽ quay về thủ đô. Hoàng Kiến Quân cũng là đến thủ đô tham dự một hội nghị trong hệ thống công an, Trần Thiên Vũ thì có thể là tạm thời liên hệ không được, may là vẫn còn Khang Thiếu Diệp đến hiện trường, cuối cùng cũng có một người đứng ra làm đại diện.
Ngắt điện thoại, Hạ Tưởng chỉ giải thích một câu:
- Có việc.
Rồi vội vàng rời nhà, thậm chí còn chưa kịp ăn cơm trưa.
Vừa ra khỏi cửa Hạ Tưởng phát hiện, không biết từ lúc nào trời đầy mây, gió bắc thổi mạnh, nhiệt độ giảm mạnh, đợt lạnh đầu tiên đã đến!
Hạ Tưởng cố không than thở thời tiết biến hóa, một mạch lái ô tô nhanh như chớp theo hướng tới Cao ốc Hỏa Thụ. Trên đường luôn chỉ nghĩ đến mối liên hệ giữa chuyện Bạch Chiến Mặc quay về Bắc Kinh và Hoàng Kiến Quân đi công tác, tưởng tượng cũng thấy được có dấu vết con người làm ra. Chuyện Hoàng Kiến Quân đi công tác là thật còn Bạch Chiến Mặc quay về Bắc Kinh thì có thể là do sắp xếp.
Lại nghĩ đến cuộc đối đầu giữa Tập đoàn Kim Thụ và Bạch Chiến Mặc, đột nhiên Cao ốc Hỏa Thụ lại xuất hiện sự kiện tự thiêu, làm cho người ta không thể không hoài nghi sao mà trùng hợp đến vậy, nếu nói không có ai ở giữa làm khó dễ, thì có nói gì người ta cũng không tin.
Chọn ngay lúc Hoàng Kiến Quân đi công tác để xảy ra chuyện không may, là vì anh ta là người điều động lực lượng. Chọn thời điểm Bạch Chiến Mặc không có ở thành phố Yến để tự thiêu là để Bạch Chiến Mặc mượn cơ hội không đếm xỉa tới, mặc kệ có xảy ra sơ xuất giời đất nào cũng không quan hệ tới ông ta, bởi vì ông ta ở tận thủ đô xa xôi. Lựa chọn lúc này để xảy ra chuyện không may ở Cao ốc Hỏa Thụ là để bức Trần Cẩm Minh đi vào khuôn khổ, đánh vào sau lưng Trần Cẩm Minh, sau đó khiến cho Hạ Tưởng bối rối.
Thật là một kế sách lợi hại…
Hạ Tưởng suy nghĩ quá nhập tâm, thiếu chút nữa lái xe thất thần, hắn cũng suy nghĩ sâu xa về chuyện xảy ra ngày hôm nay, lần đầu tiên là ở thôn Phương Bắc, Ngô Cảng Đắc nhắc nhở hắn có người đang âm thầm quan sát bọn họ. Lần thứ hai là Phó Tiên Tiên cố ý mời hắn ăn cơm, cơm chưa ăn được đã biết chuyện Phó Tiên Phong hiểu lầm hắn và Phó Tiên Tiên lên giường với nhau. Bên ngoài hai chuyện dường như không có gì liên hệ nhưng Hạ Tưởng là người có suy nghĩ tinh tế, có hai lần được nhắc nhở như vậy, hơn nữa lại còn sự sắp đặt khéo léo hôm nay, khiến hắn không thể không nghi ngờ sau lưng sự việc này có hay không có bóng dáng của Phó Tiên Phong?
Hiểu lầm thành họa, làm sao mà Phó Tiên Phong lại một lòng nhận định hắn và Phó Tiên Tiên đã xảy ra chuyện gì, theo tính nham hiểm và thủ đoạn của y, chưa chừng sẽ ám hạ độc thủ để đối phó hắn. Tâm trí Hạ Tưởng như bị điện giật, trong đầu hiện lên một ý niệm, vội vàng gọi điện thoại cho Lịch Phi:
- Lịch Phi, anh đang ở chỗ nào?
- Lãnh đạo, tôi đang đóng ở thôn Phương Bắc, có việc sao?
Lịch Phi nói rất sốt ruột.
Hạ Tưởng không khách sáo chút nào với anh ta, lập tức dặn dò:
- Giải thích cho công nhân ở công trường một tiếng, bảo bọn họ chú ý an toàn, anh lập tức dẫn toàn bộ đội ngũ, dùng tốc độ nhanh nhất đến Cao ốc Hỏa Thụ!
Lịch Phi nhận thấy giọng nói của Hạ Tưởng có gì đó khác với bình thường, lập tức ý thức được đã xuất hiện tình hình nghiêm trọng, không cố gắng hỏi nhiều, lập tức nói:
- Được, lập tức hành động!
Sau đó Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Ngô Cảng Đắc
- Cảng Đắc, anh lập tức tới Cao ốc Hỏa Thụ, có tình huống đột phát!
Ngô Cảng Đắc đang ở trong nhà ăn cơm trưa. Nghe được mệnh lệnh của Hạ Tưởng, lập tức buông nhanh bát:
- Trong vòng 20 phút nhất định tôi sẽ tới!
Bà xã của Ngô Cảng Đắc oán giận nói:
- Chuyện gì mà vội vàng như vậy, cả cơm cũng không ăn, làm sao người ta sống yên ổn được đây?
- Nói ít thôi, bà già.
Ngô Cảng Đắc trừng mắt liếc vợ anh ta một cái.
- Khi Chủ tịch quận Hạ gặp tình huống đột phát có thể nghĩ tới tôi, là tín nhiệm tôi, kể cả đêm hôm khuya khoắt bảo tôi dậy nhảy sông tự vẫn, tôi cũng không có hai lời!
Khi Hạ Tưởng đi vào Cao ốc Hỏa Thụ thì tình thế đã gần đến mức bùng nổ!
Toàn bộ công việc ở Cao ốc Hỏa Thụ đã dừng lại, phía dưới là đám người đứng đông nghìn nghịt, lướt mắt nhìn thấy không dưới mấy trăm người. Mấy trăm người này chia thành hai phe, một bên là thanh niên, chính là các công nhân xây dựng, đầu họ đều đội mũ bảo hộ, trong tay cầm cờ lê, xẻng và dụng cụ thi công. Một phe khác có nam có nữ có cả người già, hẳn là dân ở thôn Tiểu Đấu, bởi vì chỗ mà Cao ốc Hỏa Thụ xây lên chính là thôn Tiểu Đấu. Trong tay nhóm dân thôn cũng có không ít người cầm xẻng, gậy gỗ và công cụ, hai phe phân ra đứng ở hai bên trên quảng trường phía dưới Cao ốc Hỏa Thụ, đều trợn mắt nhìn đối phương, gươm súng sẵn sàng.
Tập đoàn Kim Thụ không phải là công ty bất động sản, khi lấy đất không giống như nhà đầu tư bình thường trả tiền bồi thường cho dân thôn, mà là trực tiếp giao tiền chuyển nhượng đất cho thành phố, sau đó thành phố mới chia cho dân thôn. Còn chuyện tiền chuyển nhượng ở thành phố có bị cắt xén hoặc chậm lại hay không thì không biết. Bởi vì đất của thôn Tiểu Đấu là do thành phố lấy, lúc ấy chính quyền quận Hạ Mã còn chưa thành lập.
Cho dù là như thế nào, dân thôn gây rối nhất định là có nguyên nhân.
Hạ Tưởng đỗ xe xong xuôi, vừa xuống xe ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất của Cao ốc Hỏa Thụ, thì thấy một ông già tay cầm bật lửa, cả người tưới đầy xăng, bên cạnh còn đặt một thùng xăng thật lớn, đang ở trên tầng cao nhất tòa nhà hô to:
- Trả nhà cho tôi, tôi muốn được bồi thường!
Một dòng chữ lớn được viết trên mảnh vải treo từ nóc nhà buông xuống đến tận mặt đất, vải trắng chữ đen viết: "Nhà đầu tư vô lương, lấy mà không trả tiền. Đáng thương cho dân thôn, oan mà không có chỗ kêu, lấy cái chết để liều mạng!"
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo giống như chữ học sinh tiểu học.
Ông già đứng trên mái nhà, gió thì lớn, trời lại đầy mây, người lại tẩm đầy xăng, xăng bốc hơi rất nhanh khiến cho nhiệt độ cơ thể cũng rất nhanh giảm xuống, ông lão hô gào được mấy câu liền trở nên uể oải, sau đó lại bất động, an vị trên nóc nhà, khóc lớn tiếng.
Hạ Tưởng vừa đến hiện trường, không biết từ nơi nào Trần Cẩm Minh xông ra, kéo cánh tay Hạ Tưởng, vẻ mặt uất ức nói:
- Chủ tịch quận Hạ, tôi đã nộp thuế đúng quy định, kinh doanh hợp pháp, cũng không trốn thuế vì sao lại có người cố tình muốn hại tôi?
Trước kia, chốn quan trường trong nước cũng không thiếu những xí nghiệp kinh doanh phải thất vọng vì kiểu quan liêu, ở thành phố Yến trước kia xuất hiện không ít những sự việc ác liệt khi doanh nghiệp tư nhân bị chỉnh đốn có chủ đích. Có lẽ trong mắt Bạch Chiến Mặc, doanh nghiệp tư nhân cho dù làm ra cống hiến lớn đi chăng nữa thì ông ta vẫn có thể tùy ý sắp xếp như một miếng thịt béo bở mà thôi.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần