Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 515: Lựa Chọn Lưỡng Nan
ình Đoan Đài đi tới tỉnh Tây đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, quả thật là một bước tiến lớn, vụ án Chu Kỷ Nguyên đã mang tới cho lý lịch của ông một chiến tích lớn, nên được Ủy ban Kỷ luật Trung ương thông báo khen ngợi.
Lên tới Chủ tịch tỉnh chủ quản một phương là chuyện tốt, nhưng không cẩn thận sẽ bị tai nạn hầm mỏ xuất hiện liên tiếp làm liên lụy, dù không bởi vậy mà vứt bỏ tiền đồ, cũng sẽ bị mất điểm rất lớn về chính trị.
Căn cứ mối quan hệ từ trước tới giờ vẫn khá tốt với Hình Đoan Đài, Hạ Tưởng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Tỉnh Tây là tỉnh mạnh về sản xuất than, nhưng tai nạn mỏ thường xuyên. Ở trước kia không có thì phong tỏa tin tức được, nhưng hiện tại truyền bá càng ngày càng phát đạt, một khi có việc thì trong một đêm thiên hạ đều biết. Sau khi Bí thư Hình làm Chủ tịch tỉnh, nếu có thể mạnh mẽ chỉnh đốn việcsản xuất an toàn của mỏ than, cũng là chuyện tốt lợi quốc lợi dân.
Tống Triều Độ nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, gật đầu nói:
- Cậu trẻ tuổi hơn chúng tôi, đối với những sự kiện mới nổi tiếp thu cũng nhanh hơn, về sau thực sự sẽ có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Hạ Tưởng gật đầu, khẳng định nói:
- Căn cứ vào dự đoán từ ngoài nước, sẽ trở thành một trong bốn phương tiện truyền thông lớn sau TV, radio và báo chí, có tính nhanh chóng và tính truyền bá không gì sánh kịp. Theo ý cháu, ở phương diện thông dụng của, trong nước đã đi lên hàng đầu của thế giới, về sau theo từng bước thông dụng và phổ biến rộng rãi của máy tính, người dùng trong nước sẽ tăng trưởng mạnh. Chủ tịch Tống có thể theo việc người sử dụng di động tăng trưởng rất nhanh, sẽ có được một kết luận tương đồng.
Giọng nói từ bên ngoài của Tống Nhất Phàm vang lên:
- Con đã nói, cha rất lạc hậu, anh Hạ và con mới là cùng loại. Con bây giờ lên mạng hàng ngày,, xem tin tức cũng xem ở trên mạng. Hừ, còn dám nói bộ quần áo gấu bông của con là khó coi, thực không có khả năng quan sát mà.
Tống Triều Độ lắc đầu mỉm cười:
- Con cái càng lớn càng khó quản, con bé này, càng ngày càng không ra thể thống gì cả, toàn làm trái ngược với chú..... mẹ nó trước Tết không về, qua Tết mới về được,, hiện tại chú thành người cha chuyên chức, ha ha.
Sau khi cười xong, Tống Triều Độ lại nói:
- Gần đây lão Sử thân thể không tốt lắm, cháu bớt thời giờ đến thăm một chút.
Hạ Tưởng đồng ý, hắn quả thật đã một thời gian không có đi thăm hỏi lão Sử rồi. Người già tuổi cao, mùa đông rất dễ sinh bệnh.
Lại nghĩ tới vấn đề người kế nhiệm sau khi Hình Đoan Đài đi,. Liền hỏi Tống Triều Độ:
- Bí thư Ủy ban Kỷ luật mới nhậm chức không biết sẽ từ nơi nào điều đến?
- Vẫn chưa quyết định, lúc nói là phải từ thủ đô xuống, lúc nói là phải từ miền Nam điều đến, dù sao ý của thủ đô không muốn đề bạt ngay tại chỗ.
Tống Triều Độ không hề gì mà cười cười, xua tay nói,
- Việc đi hay ở của Đoan Đài, đối với thế cục trong tỉnh ảnh hưởng không lớn, điều chú lo lắng chính là sự thay đổi thế cục trong thành phố.
Hạ Tưởng giật mình không ít:
- Thành phố Yến sẽ có thay đổi gì?
- Chú cũng vừa mới nghe được tin tức, khả năng Ủy ban Kỷ luật Trung ương có ý điều Tần Thác Phu vào thủ đô.....
Hạ Tưởng lại chấn động:
- Bí thư Tần đi Ủy ban Kỷ luật Trung ương..... có thể có vị trí tốt nào chứ?
Đột nhiên phải điều động hai cấp Bí thư Ủy ban Kỷ luật của thành phố Yến và tỉnh Yến, là bất mãn hay là vừa lòng với công tác phản hủ của thành phố Yến và tỉnh yến? Bất mãn, Hình Đoan Đài và Tần Thác Phu rõ ràng là thăng lên một bước. Vừa lòng, đồng thời điều động hai cấp Bí thư Ủy ban Kỷ luật, khó tránh khỏi việc sẽ làm cho người ta có quá nhiều ý tưởng và những suy đoán không tốt.
Thế cục của tỉnh Yến trầm lặng không quá một năm, lại gia tăng lên một ít biến số.
Tống Triều Độ cũng ít nhiều có chút lo lắng:
- Phỏng chừng hai cấp Bí thư Ủy ban Kỷ luật của tỉnh thành, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đều có thể nhúng tay và điều người đến. Đại án tham ô liên phát ở tỉnh Yến, khả năng đối với hệ thống Ủy ban Kỷ luật của tỉnh Yến, bên trên cũng không yên tâm.
Quyết định sách lược của bên trên, không thể nói cho tỉnh Yến cái dụng ý thực thụ, chính là muốn lưu cho bên dưới không gian tưởng tượng, tài năng biểu hiện ra bằng sự thăng bằng ở mặt trên.
Sau khi trầm mặc một chút, Hạ Tưởng thừa cơ nói ra chuyện của Lý Hồng Giang. Tống Triều Độ nghe xong, chỉ gật gật đầu, không nói gì, hiển nhiên trong lòng hiểu rõ. Chức vụ là một thành viên của Công ty xây dựng thuộc hệ thống Ủy ban Xây dựng, đối với Tống Triều độ thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà nói, chỉ là chuyện một cuộc điện thoại..
Thảo luận xong về thế cục trước mắt, Tào Thù Lê tiến vào hỏi buổi trưa ăn cơm ở đâu, Tống Triều Độ hơi trầm ngâm, nói:
- Đi ra ngoài ăn, đã lâu không cùng nhau tụ tập rồi.
Hạ Tưởng tâm huyết dâng trào, đột nhiên đề nghị:
- Không bằng gọi điện thoại hỏi lão Sử, nếu thích hợp, chúng ta mời lão Sử đến ngồi cùng, như thế nào hả?
Tống Triều Độ gật đầu đồng ý:
- Cháu gọi điện thoại đi, ở trước mặt lão Sử, thể diện của cháu nhiều hơn chú.
Hạ Tưởng gọi một cuộc điện thoại, vài phút sau buông điện thoại xuống, kích động nói:
- Lão Sử mời chúng ta trực tiếp đến nhà.
Hai nhà là năm người, vừa khéo ngồi đủ một chiếc xe, đi đến thẳng nhà lão Sử.
Trên đường, Tống Nhất Phàm bỗng nhiên nhớ tới lão Cổ, liền hỏi Hạ Tưởng. Lão Cổ mùa đông luôn luôn ở tại thủ đô, Hạ Tưởng vốn định năm mới bớt thời giờ đến thăm ông ấy một chút, vừa nghĩ tới Tết năm nay có quá nhiều việc, liền tạm thời bỏ đi ý định đấy, dù sao qua Tết sẽ phải lên thủ đô ở một thời gian, đến lúc đó có thời gian tụ tậpcùng lão Cổ.
Cổ Ngọc cũng về tới thủ đô, lúc đi rất vội vàng, Hạ Tưởng vốn định tiễn cô, cũng không kịp. Vừa lúc Tống Nhất Phàm hỏi, hắn liền nói thêm vài câu.
Tống Nhất Phàm nghe nói Hạ Tưởng sang năm muốn đi thủ đô một thời gian, liền vô cùng hâm mộ nói:
- Làm một người đàn ông đã kết hôn lại hưởng thụ đãi ngộ như người chưa kết hôn, anh Hạ, anh thật sự là quá hạnh phúc rồi.
Hạ Tưởng không khỏi đổ mồ hôi, bây giờ học sinh cấp ba cũng quá lợi hại, chẳng những cái gì đều biết, đến cái gì đều dám nói, thật sự là trưởng thành sớm đến sợ cả người. Hắn không khỏi trừng mắt liếc nhìn Tống Nhất Phàm một cái, hung hăngnói:
- Không nên nói lung tung, con nít, em thì biết cái gì!
- Cái gì mà con nít, em đã là người trưởng thành rồi, còn nói em biết cái gì? Em cái gì mà không biết? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.
Tống Nhất Phàm không phục mà đáp:
- Em còn biết hoa hồng trắng hoa hồng đỏ, em còn biết đàn ông loại một gia ngoại có gia, đàn ông loại hai gia ngoại có hoa, đàn ông loại ba tan ca về nhà, đàn ông loại bốn, tan ca không có nhà.......
Tống Triều Độ giận giữ nói:
- Nói bậy bạ gì đó!
Tống Nhất Phàm tủi thân:
- Ba tức giận cái gì chứ? Xã hội hiện thực chính là như thế, con chẳng qua nói thật mà thôi, cũng không phải nói ngoa!
Một câu nói làm Tống Triều Độ cứng họng. Tào Thù Lê liền vội hoà giải:
- Nhất Phàm, đừng học con trai nói bậy, con gái chúng ta phải có nguyên tắc của mình. Phải nói đàn ông hư hỏng loại một bên ngoài nhà có nhà, đàn ông hư hỏng loại hai bên ngoài nhà có hoa. Đàn ông tốt loại một, tan ca về nhà......
Nói chuyện, còn có ý mà như vô ý liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng vốn còn định muốn nói thêm điều gì, liền vội vàng ngậm miệng, tập trung mà lái xe.
Tới nhà lão Sử, Sử Khiết nhiệt tình mà đi ra nghênh đón. Cách ăn mặc giống gấu bông của Tống Nhất Phàm làm Sử Khiết cứ nhìn nhìn, vừa tò mò lại cảm thấy thú vị. Lý Đinh Sơn cũng vui cười hớn hở mà đứng ở cửa chờ mọi người.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy lão Sử đang ngồi ở phòng khách đọc báo, bên cạnh có một cậu bé mười ba mười bốn tuổi, vừa trắng vừa gầy, gương mặt cực kỳ giống Lý Đinh Sơn, không cần phải nói, chính là Lý Cương con trai của Lý Đinh Sơn.
Lý Cương ít nói lại xấu hổ, thấy mọi người đi vào, chỉ có ngẩng đầu mỉm cười, lại vùi đầu đọc sách. Vừa đọc được mấy trang sách, dường như mới chú ý tới bộ dạng của Tống Nhất Phàm, không tự chủ được lại ngẩng đầu nhìn Tống Nhất Phàm vài lần, trong đôi mắt hiện lên một chút hào quang.
Tống Nhất Phàm lại không thèm nhìn tới Lý Cương dù là một cái, lại có hứng thú với cây gậy chống trong tay lão Sử, cầm lấy xem mãi không thôi. Lão Sử đối với Tống Triều Độ không nóng không lạnh, còn với Tống Nhất Phàm lại vô cùng yêu thích, không phiền mà trả lời những vấn đề trăm hình ngàn vẻ của Tống Nhất Phàm.
Nhìn một già một trẻ vui vẻ với nhau, Lý Đinh Sơn cũng cười:
- Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé? Lão Sử không muốn ra ngoài ăn cơm, cứ để cho Sử Khiết xuống bếp là được rồi.
Ba người đi ra sân sau.
Mùa đông, trong sân cũng không có cảnh trí gì. Ngoại trừ khô héo suy sụp, chỉ có mấy bồn hoa tươi ở bên trong nhà còn nở được tươi đẹp, thời tiết rất lạnh, ngay cả cây sồi xanh cũng vì giá lạnh mà mất đi sắc thái. Cũng may ba người không có ai là có ý thưởng thức cảnh tao nhã, cũng không thèm để ý đến những cây cỏ khô bên dưới chân, mà chỉ nói về thế cục trước mắt và bước tiếp theo của Hạ Tưởng.
- Tiểu Hạ đảm nhiệm chức Bí thư quận Hạ Mã là vấn đề không lớn, tôi và Bí thư Trần cũng đã nói về chuyện này, đến lúc đó cho dù có đám người của Phó Tiên Phong phản đối, nhưng có sự đề cử của ban Tổ chức cán bộ, có Bí thư và Chủ tịch thành phố gật đầu đồng ý, Hội nghị thường vụ cũng có thể buộc phải thông qua.
Lý Đinh Sơn vô cùng kỳ vọng một ngày Hạ Tưởng có thể nắm chính quyền một vùng.
- Khó đấy, khó đấy, nói chung là phải thấy được ngày cất đầu lên hết khổ của Tiểu Hạ, xem như là một chuyện vui. Chính thức lên Phó sở, là tương đương với một bước quan trọng. Làm đủ một khóa trên vị trị Bí thư, sau khi đã đủ về quá trình công tác, sẽ tiếp tục thăng lên chính sở. Về sau Tiểu Hạ có thể chân chính một mình đảm đương một phía.
Lý Đinh Sơn ít nhiều có chút xúc động, ông chưa từng ngồi trên vị trí ở phó sở, đề bạt đặc cách tuy rằng không tồi, nhưng ông về sau muốn lên phó tỉnh, sẽ vô cùng gian nan, đến lúc đó khẳng định sẽ có người nói việc ông chưa trải qua Phó sở, nói ông quá trình công tác không đủ, bước chân không vững chắc,v …v …
Con đường tốt nhất của Lý Đinh Sơn là sau khi làm một khóa Chủ tịch thành phố, tiếp đó thêm một khóa Bí thư, mới có thể chạm đến cánh cửa phó tỉnh. Ông tuy rằng không trải qua Phó sở, nhưng khẳng định phải ở vị trí chính sở làm vài năm mới có sức thuyết phục.
- Tiểu Hạ muốn bắt vị trí Bí thư Quận ủy, tuy rằng người ủng hộ không ít, nhưng cũng không hề ít lực cản, không thể lơi là.
Tống Triều Độ với thái độ cẩn thận lạc quan,.
- Dù sao thời gian cậu ấy ở cấp Chính phòng không quá dài, hơn nữa chưa trải qua kinh nghiệm làm Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy, sẽ bị người khác lấy ra mà kiếm chuyện. Tuy nhiên đây cũng không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ sau khi nhận chức cũng không thể dễ lạc quan. Quận Hạ Mã là quận mới, rất nhiều người chỉ nhìn đến cái dễ dàng ra chính tích, nhưng không có ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, chính là càng dễ dàng xảy ra sai lầm.
Hạ Tưởng hiểu những ý chỉ trong lời nói của Tống Triều Độ, hắn kỳ thật cũng nghĩ tới đủ loại vấn đề chưa được của quận Hạ Mã, Ví dụ như bắt đầu thành lập quận mới, sự tình hỗn độn rất nhiều, cực kỳ phức tạp, còn có vấn đề trị an cũng rất nổi bật, bởi vì bộ kết hợp thành phố nông thôn, đột nhiên kết hợp vào quận thành phố, còn có thể đề cập đến một loạt vấn đề sửa đổi hộ khẩu. vấn đề đang tranh cãi khác như là tranh chấp chuyển dỡ, vấn đề bố trí lại của nông dân..vv, có thể nói là một cuộn gai rối.
Ngai vàng bí thư Quận Hạ Mã, không dễ ngồi như vậy, cũng không thể ngồi yên ổn. Là quận mới, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm khắp nơi, cũng tất nhiên sẽ là trọng điểm chú ý của tỉnh thành, thậm chí ngay cả thủ đô cũng sẽ lưu ý, làm tốt, là sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo cấp cao, chính sách tốt. Làm không tốt, là năng lực cá nhân của ông không được, có chính sách tốt và tài chính lớn, cũng không khống chế được cục diện, thì sự mất điểm trên mặt chính trị sẽ rất nghiêm trọng.
Cho nên nói, thành công, sẽ có một phần chiến tích nặng trịch, nhưng chưa chắc sẽ được đánh giá cao, bởi vì có quá nhiều sự ủng hộ về chính sách và tài chính. Không thành công, không đề cập tới đối thủ sẽ công kích ông ta, chính là người xem trọng ông ta, chỉ sợ cũng sẽ vì vậy mà xem nhẹ ông ta.
Quận Hạ Mã là một khối đá thử vàng, liên quan đến đến cánh cửa của con đường làm quan về sau có thể chân chính mở ra hay không. Có khả năng chủ trì tốt công tác quận Hạ Mã, không thể nghi ngờ sẽ viết một loạt những thứ quan trọng lên lý lịch, mặc định sẽ là cơ sở để về sau lên cấp sở và tỉnh bộ. Nếu không thể, trên cơ bản sẽ tương đương với cửa lớn của cấp tỉnh bộ đã đóng lại.
Càng là những nơi có thể có được những chính tích lớn, càng là con dao hai lưỡi, chính cái gọi là thành cũng do Tiêu Hà bại cũng do Tiêu Hà, Tống Triều Độ lo lắng không phải không có lý, hơn nữa kinh nghiệm đấu tranh chính trị của ông so với Lý Đinh Sơn phong phú hơn nhiều. Những hỗn loạn trên mặt trị an còn dễ giải quyết, nhưng nếu có sự kiện quần thể đột phát, vạn nhất có xung đột với quy mô lớn, một khi xảy ra sai lầm, chính là khuyết điểm quá lớn, cũng không thể phớt lờ.
Cấp trên có thành công cũng chưa hẳn được khen ngợi, còn cấp trên phạm sai lầm khẳng định sẽ bị phê bình nghiêm khắc. Quận Hạ Mã là một mặt gương, liên quan đến bộ mặt của thành phố Yến và tỉnh Yến, nói không chừng rất nhiều tỉnh thành huynh đệ đều đang nhìn chằm chằm vào tình hình xây dựng quận mới của thành phố Yến,
đều muốn ở giữa rút ra kinh nghiệm. Nếu thành công, bọn họ sẽ coi là một kinh nghiệm quý giá để học tập. Nếu thất bại, bọn họ sẽ coi là tài liệu giảng dạy phản diện để tránh.
Nếu ai khiến quận Hạ Mã trở thành truyện cười của thành phố Yến và tỉnh Yến, chính là tội nhân của thành phố Yến và tỉnh Yến, kẻ đó sẽ bị thành phố Yến và tỉnh Yến quét sạch tiền đồ chính trị. Hạ Tưởng cũng liền chân thành nói:
- Cháu cũng nghĩ tới rất nhiều phương diện bất lợi, mấy việc có lợi tất có hại, chỉ cần là lãnh đạo cấp trên bổ nhiệm cháu làm chủ trì quận Hạ Mã, cũng chỉ có cẩn trọng luôn luôn cần cù mà thôi, không dám có chút lơi là.
Tống Triều Độ và Lý Đinh Sơn cùng nhau gật đầu:
- Chính trị chính là ích lợi, hơn nữa cho tới bây giờ đều là lợi ích của số ít người, cán bộ, chính là ở giữa số ít người được lợi và đa số người được lợi, tìm kiếm điểm cân bằng. con đường làm quan, chính là như xiếc đi dây, như đi trên miếng băng mỏng, vừa phải làm cho lãnh đạo cấp trên vừa lòng, vừa phải làm cho dân chúng được lợi ích thực tế, quả thật không dễ.
Đang khi nói chuyện, ba người trở lại trong phòng, Tống Triêu Độ tràn đầy cảm xúc nói:
- Đợi khi Đinh Sơn xuống đảm nhiệm chức Chủ tịch Thành phố thì sẽ hiểu được, có đôi khi giữa cái khiến cho lãnh đạo cấp trên vừa lòng và khiến dân chúng có được lợi ích thực tế, chính là một lựa chọn lưỡng nan. Rất nhiều người đều từng có lý tưởng hào hùng, nhưng ở thời khắc mấu chốt, đều bị mắc ở mặt là vì quan hay vì dân.......Tiểu Hạ, chú dám nói, cháu về sau cũng sẽ gặp phải một lựa chọn lưỡng nan như thế!
Hạ Tưởng cảm động vì ý tốt nhắc nhở của Tống Triều Độ. Trên quan trường châm ngôn thờ phụng chính là trước làm người, sau chức vị, thông tục mà nói, chính là trước làm người, sau làm việc. Nhưng có rất nhiều cán bộ, chỉ làm người không làm việc, lại càng không cần nói đến chuyện thật sự làm tốt việc. Hơn nữa hắn cũng dám khẳng định, ở việc làm cho lãnh đạo cấp trên vui vẻ hay là khiến dân chúng được lợi ích thực tế trước mặt, tám mươi phần trăm, không, thậm chí có chín mươi phần trăm cán bộ sẽ lựa chọn cái thứ nhất. Bởi vì chỉ khi lãnh đạo cấp trên có niềm vui, mới có thể thăng quan. Mà trên cơ bản tất cả những người tiến vào giới quan trường, đều đem chuyện lên chức coi là ý chính đầu tiên của việc làm quan.
Dân chúng vừa lòng hay không hài lòng cũng không gây trở ngại đến việc lên chức, đây cũng là thói xấu lớn nhất của thể chế trong nước ở thời điểm hiện tại. Cán bộ chỉ quan tâm bên trên lại không quan tâm phía dưới, sẽ có thể toàn tâm toàn ý thật sự làm việc? Con người đều có thói hư tật xấu, cán bộ cũng là người, cũng khó tránh khỏi cái mặt ích kỷ. Cho nên không phải nói tăng cường xây dựng đạo đức cán bộ không có tác dụng, mà là đồng thời cùng với việc tăng mạnh xây dựng đạo đức, đầu tiên phải từ lỗ hổng trên thể chế quy phạm trên chế độ.
Người, đúng là bởi vì tự mình có đạo đức ràng buộc, mới là khác biệt lớn nhất so với động vật. Nhưng mọi người khi đối mặt với ích lợi tuyệt đối, lòng tham thường thường sẽ chiến thắng đạo đức. Muốn từ đạo đức ràng buộc cán bộ tự ràng buộc mình, trên cơ bản là một truyện cười. Bất kỳ mọi năng lực ràng buộc đạo đức đều không như tôn giáo, nhưng trong ba tôn giáo lớn, hai đại tôn giáo thường xuyên dựa vào danh nghĩa tự do và truyền giáo, phát động chiến tranh. Giết hại hàng loạt người khác sau khi chết còn có thể lên Thiên đường? Trước tiên đem người khác thống trị rồi nói cho người khác, sự thống trị của họ mới là tự do? Nhìn chung những việc làm của Mĩ Quốc thời hiện tại cùng với các cuộc Thập Tự Chinh, bản thân chính là một loại châm biếm trần trùng trục!
Chỉ tiếc, rất nhiều người còn không tỉnh lại, cho rằng người Mỹ còn cao thượng hơn người các nước khác. Mỗi người sinh ra bình đẳng, ý của câu này là, ở trước sinh tử ai ai cũng đều bình đẳng, mà ở trước sự tham lam và ích kỷ, cũng là ai ai cũng đều giống nhau.
Pháp luật là giới tuyến thấp nhất của đạo đức, chỉ có một chế độ công chính, mới có thể bảo đảm sư công bằng thực sự.
Hạ Tưởng trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ rất nhiều.
Lúc ăn cơm, đã trêu đùa một việc thú vị. Lý Cương muốn ngồi bên cạnh Tống Nhất Phàm, Tống Nhất Phàm không chịu, cuối cùng phải trốn vào giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, làm mọi người phá lên cười. Lý Cương so với Tống Nhất Phàm còn nhỏ hơn vài tuổi, lại có một bộ dạng yếu đuối đến mức gió thổi cũng ngã, Tống Nhất Phàm thích hắn mới là lạ. Nói chuyện Hạ Tưởng cũng mới biết, hai đứa lúc nhỏ còn thường chơi với nhau, tới khi lớn lên lại trở nên xa lánh. Chủ yếu là Tống Nhất Phàm cảm thấy Lý Cương là một cậu bé rất đáng ghét, mới mặc kệ nó.
Tinh thần của lão Sử cũng khá tốt, tuy nhiên dù sao tuổi cũng đã cao, người già yếu hơn một chút, nói chuyện cũng không còn hăng giống như trước đây nữa. Có lẽ ngyên nhân là tâm nguyện của ông ta đã hoàn thành_ Lý Đinh Sơn và Sử Khiết phục hôn, cũng lên làm Ủy viên ban thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký, ân tình cuối cùng của ông ta cũng đã dùng xong, có thể cũng vì cảm thấy không còn chỗ dựa cuối cùng.
Người sống trên đời, sống tất cả đều là tâm khí, tâm khí không còn nữa, tinh thần cũng phai nhạt. Hạ Tưởng cảm thấy rằng lão Sử kỳ thật vẫn là người nhàn rỗi nhưng lòng thì không, nếu ông ta thực sự có thể bỏ hoàn toàn mà lui về, không quan tâm chính trị, cũng sẽ không già nhanh như vậy. Nói cho cùng, tinh thần cùng khí thế của ông trước kia, vẫn cảm thấy ông vẫn có đủ sức ảnh hưởng và quyền phát ngôn. Hiện tại đã không còn nữa, phút chốc đã không còn sự gắng sức ở trong lòng.
Quyền lực, thật đúng là có ma lực rất lớn. Một khi thò tay vào, dù chết cũng không muốn buông ra.
Đối với lão Sử, Hạ Tưởng vẫn luôn cảm kích trong lòng, liền tận lực nói thêm vài câu truyện cười để làm ông vui vẻ. lời trong lời ngoài cũng để lộ ra những lời khuyên giải đại loại như bỏ qua, gạt bỏ, còn muốn mời lão Sử đến Viện điều dưỡng của công viên Sâm Lâm ở một thời gian, lĩnh hội một chút chỗ tốt của việc trong ồn ào giữ được cái thanh tĩnh.
Lão Sử nghe ra tâm ý của Hạ Tưởng, cảm động mà liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, trong lòng nghĩ Tiểu Hạ thật đúng là một người có tâm, liền trả lời:
- Được, đợi qua Tết xuân ấm hoa nở, tôi cũng đến công viên Sâm Lâm cho khuây khỏa, nghe nói phong cảnh không tồi?
- Vâng, tại thành phố Yến có thể xem như là một chỗ tốt khó có được. Nếu lão Sử có tâm, cháu có thể bảo bọn họ, để lão Sử mở một mảnh bên trong đó, tự trồng ít hoa để chăm sóc.
Hạ Tưởng cười tủm tỉm nói.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần