Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 507: Hội Tụ Và Gặp Lại
hành phố có hai dự án cần khởi công, một cái là hoàn thành hệ thống thủy lợi, một cái là thành lập thêm quận mới. Đối với việc hoàn thành hệ thống thủy lợi, chúng ta không cần nhùng tay, bởi vì chúng ta không có tư chất thiết lập công trình thành phố, nhưng việc thành lập một quận mới với hàng chục km2, chẳng những đối với thành phố Yến mà thậm chí đối với tỉnh Yến mà nói thì đây là một sự kiện trọng đại.
Hạ Tưởng nói một hơi khiến ọi người nhiệt huyết dâng trào, suy nghĩ đến việc thực hiện lí tưởng của mình tại một mảnh đất mênh mông, vô bờ. Đây chính là sự kiện làm phấn chấn lòng người.
- Đối với công ty bất động sản Giang Sơn thì đây cũng là một cơ hội ngàn năm một thuở. Công ty chúng ta có thể mượn cơ hội thành lập quận mới này một bước vút thẳng lên trời hay không, có thể từ thành phố Yến phát triển ra tỉnh Yến hay không, rồi trở thành một tập đoàn bất động sản lớn trên cả nước, vận mệnh nằm trong hành động lần này! Nằm ở chúng ta có thể có sự nhạy bén mà nắm bắt thời cơ hay không, ra tay một cách quyết đoán, trong quận mới, tìm kiếm chỗ đứng ình.
Hạ Tưởng một lần nữa nâng cao tinh thần cho tất cả mọi người.
Tiêu Ngũ nắm chặt hai tay, vẻ mặt kiên định nói:
- Anh Hạ, anh hãy nói em làm, anh vạch ra phương hướng cho em. Em sẽ theo đó mà tiến hành.
Tôn Hiện Vĩ cười ha hả:
- Tôi chờ cậu ra tay lần nữa, đã rất lâu rồi gần được một năm rồi. Rốt cuộc thì cũng nghe được lời nói làm phấn chấn lòng người.
Chu Hổ xoa xoa tay cười nói:
- Tôi là người quê mùa. Không có gì để nói, nhưng nếu có hộ nào mà khó cưỡng chế thì tôi sẽ đến giải quyết, cam đoan là sẽ xong ngay.
Hạ Tưởng còn chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe bên ngoài một thanh âm truyền đến:
- Có chuyện tốt mà không gọi tôi nhỉ? Đúng là không phải bạn tốt rồi. Tối nay mọi người phải mời khách đó.
Lý Hồng Giang bước vào.
Hạ Tưởng trên đường đi đã gọi điện thoại thông báo cho Lý Hồng Giang. Lý Hồng Giang bị kẹt xe nên đến trễ.
Sau khi gặp mặt lại không khỏi nói đùa vài câu. Sau đó, Hạ Tưởng lại tỉ mỉ thuật lại việc thành lập quận mới. Quận mới một khi đã được duyệt thì trước tiên phương án quy hoạch được trình qua cho Cục quy hoạch thành phố. Sau khi được thông qua thì lại chuyển sang cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phê chuẩn. Như vậy thì xem như quận mới đã được thành lập. Lúc này, thành phố sẽ có hai hạng mục quan trọng được tiến hành đồng thời. Thứ nhất là xác định nhân sự và cơ cấu cho quận mới. Đây chính là việc quan trọng nhất. Thứ hai là cần thu hút vốn đầu tư trong cả nước, sàng lọc những xí nghiệp phù hợp với quận mới.
- Định vị cho quận mới là cái gì? Định vị của công ty bất động sản Giang Sơn trong việc xây dựng quận mới lại là cái gì?
Lý Hồng Giang liền mở miệng hỏi điểm mấu chốt nhất. Y liền cao hứng nói tiếp:
- Không được, tôi phải từ chức ở công ty xây dựng số 2, mượn việc thành lập quận mới làm thời cơ tốt để làm một trận lớn.
Lý Hồng Giang không ngừng biểu lộ ý niệm phải từ chức ở công ty xây dựng số 2. Hạ Tưởng đã khuyên y bỏ đi ý tưởng này trong đầu:
- Bước tiếp theo phải nghĩ ra biện pháp thích hợp. Đó chính là cho anh làm Tổng giám đốc công ty xây dựng số 2. Cho nên đừng nghĩ đến việc từ chức nhé.
Một câu nói khiến cho Lý Hồng Giang như mở cờ trong bụng. Y cười ha hả nói:
- Thật là cảm ơn Trưởng phòng Hạ. Xem như vị trí Tổng giám đốc của công ty xây dựng số 2 đã thuộc về tôi. Tôi lúc đó chẳng phải là đã được thăng chức rồi sao? Nếu có thể được làm nhân vật số một, thì làm thêm vài năm cũng không sao.
Hạ Tưởng liền cười:
- Chỉ cần anh hết lòng với tôi, tôi sẽ giúp anh nghĩ cách.
Sau khi cười xong, hắn liền nói tiếp:
- Những hạng mục trong quận mới là giải trí, thư giãn và nhân văn, các khu hành chính, triển lãm, văn hóa, thể dục thể thao, doanh nghiệp tài chính v.v làm khu trung tâm của thành phố, Sau khi công ty bất động sản Giang Sơn tiến vào quận mới, thì sẽ lấy việc khai thác nhà ở cho người thu nhập thấp là chính.
Tôn Hiện Vĩ cảm thấy khó hiểu nói:
- Khi hệ thống thủy lợi hoàn thành thì toàn bộ quận mới sẽ ở hai bên bờ sông Hạ Mã. Nếu có thể làm tốt quy hoạch trước thì khẳng định có thể dựng lên những căn nhà và biệt thự sang trọng ở hai bên bờ sông này. Tại sao chúng ta lại không khai thác những khu nhà ở cao cấp và biệt thự mang lại lợi nhuận à lại là nhà ở cho người có thu nhập thấp?
Tiêu Ngũ dường như là đã hiểu ra cái gì liền nói:
- Hay là thay chính phủ giúp đỡ nhân dân?
Hạ Tưởng cười gật đầu nói: -.
- Đúng, đó chính là thay chính phủ giúp đỡ cho nhân dân, tạo hình tượng cho công ty bất động sản Giang Sơn. Nhưng đó chỉ là việc thứ nhất mà thôi. Còn một suy xét quan trọng khác là, khẳng định có không ít tập đoàn lớn nhìn thấy được triển vọng khu nhà ở cao cấp của quận mới. Cho nên sẽ chen chúc nhau mà chen chân vào, trong đó chắc chắn tập đoàn Đạt Tài sẽ xuất ra một khoản kinh phí lớn vào cuộc đánh cược này. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không đi lối tắt mà đầu tư vào loại hình nhà cho người thu nhập thấp một cách có chuyên môn. Không nên coi thường loại hình này. Bởi vì khi thành lập quận mới phải trưng dụng đất đai địa phương, sẽ có rất nhiều hộ gia đình trong diện giải tỏa sẽ quay trở lại tái định cư, và cần chính phủ ra mặt giải quyết. Công ty bất động sản Giang Sơn sẽ thay mặt chính phủ giải quyết những việc này. Do đó, chắc chắn sẽ nhận được những chính sách chiếu cố.
Tôn Hiện Vĩ nghe xong liền lên tiếng:
- Cũng là anh biết nhìn xa trông rộng, tính toán lâu dài. Với thực lực của công ty bất động sản Giang Sơn hiện tại thì đầu tư vào khu nhà ở cao cấp cần phải cố hết sức, tính toán cẩn thận. Nếu chẳng may có sơ suất thì khả năng tài chính sẽ xuất hiện vấn đề. Nếu phát triển mô hình nhà ở cho người có thu nhập thấp thì thu nhập từ thuế và cho vay khẳng định sẽ được ưu tiên chiếu cố đầu tiên. Đến lúc đó, chúng ta vừa tạo ngay được hình tượng ình, đồng thời phát triển quận mới đi từ nhỏ đến lớn. Nếu như vậy thì ít nhất cũng cần đến ba năm để hình thành nên quy mô của nó.
Những người còn lại sau khi phân tích mới hiểu được những tính toán lâu dài của Hạ Tưởng nên đều tỏ vẻ tán thành, xem như đã định hướng cho sự phát triển về sau của công ty bất động sản Giang Sơn. Khi đã bàn bạc chuyện đại sự xong, Tôn Hiện Vĩ liền la hét ầm ĩ đòi tụ họp, phải ra ngoài uống rượu, nói đã lâu rồi mọi người chưa tụ tập lại uống rượu với nhau. Hạ Tưởng không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay.
Tôn Hiện Vĩ đề nghị đến nhà hàng Tiêu Dao Cư mới khai trương. Y hứng trí tưng bừng nói:
- Ở bên cạnh Dao Trì, rất gần chỉ cách hai căn, trong Dao Trì có mấy em xinh đẹp vô cùng, mà các cô em của Dao Trì đều như tươi ngon mọng nước, mấy cô bên thành phố Yến thì không thể sánh bằng, chỉ một thân da thịt so ra còn kém vài bậc… Hắc hắc!
Hạ Tưởng tuy rằng là bị cái tính phong lưu của Tôn Hiện Vĩ làm cho tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác. Cuối cùng cũng không miễn cưỡng, vẫn là như mong muốn của y, cùng đến Tiêu Dao cư.
Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn, Tiêu Ngũ liền nghe điện thoại, sau đó vẻ mặt ngượng nghịu hướng về Hạ Tưởng xin ý kiến:
- Phượng Mỹ Mỹ vừa lúc cũng ở gần đây. Cô ấy cũng muốn tham gia cho vui.
Hạ Tưởng liền nói:
- Cô ấy tham gia cũng tốt, cũng không phải người ngoài
Tôn Hiện Vĩ liền ồn ào:
- Đúng rồi, đúng rồi. Mau mời người đẹp đến đây đi chứ.
Tiêu Ngũ khó xử nhìn Tôn Hiện Vĩ liếc mắt một cái:
- Cũng bởi vì có anh ở đây, nên tôi mới không muốn cho Mỹ Mỹ qua đây.
Tất cả mọi người liền cười Tôn Hiện Vĩ, Tôn Hiện Vĩ nghiêm nét mặt, có một chút xấu hổ nói:
- Chẳng lẽ hình tượng của tôi lại xấu như vậy sao? Thôi rồi, hình như hình tượng của tôi đã bị mấy người phá hỏng rồi. Về sau nhất định là phải đạt được hình tượng giống như công ty bất động sản Giang Sơn, tranh thủ tạo ánh hào quang ình.
Lời còn chưa dứt thì bên cạnh liền xuất hiện một người đẹp đi ngang qua. Ánh mắt Tôn Hiện Vĩ liền dán lên thân hình người đẹp, mọi thứ vừa nói liền quên hết sạch, chỉ lo chăm chú vào dáng người cô gái mà thôi.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang Tiêu Ngũ nói:
- Cậu tự xem mà làm là được, Mỹ Mỹ muốn tới đây, làm quen một chút cũng tốt.
Kiếp trước Hạ Tưởng và Phượng Mỹ Mỹ đã từng có một khoảng thời gian dài ở chung với nhau. Giữa hai người tuy không có tình yêu nam nữ nhưng vẫn có tình bạn sâu nặng. Hắn vẫn luôn để tâm mà chiếu cố cô. Chỉ tiếc là cô rất bướng bỉnh cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn. Thà một mình giúp Tiêu Ngũ trả hết nợ trong nhà.
Kiếp này hắn và Phượng Mỹ Mỹ vẫn chưa có tiếp xúc thật sự. Chỉ có điều hắn vẫn nghe nói mối quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Ngũ rất tốt. Hắn cảm thấy vui mừng khi hai người chung quy có thể ở cùng nhau. Hắn nghe Tiêu Ngũ nói qua, Phượng Mỹ Mỹ hiện nay đang đi làm ột công ty về văn hóa, công việc bình thường. Hắn có ý định muốn Phượng Mỹ Mỹ đến công ty Tào Thù Lê để hỗ trợ.
Không bao lâu sau, Phượng Mỹ Mỹ đã đến nơi.
Phượng Mỹ Mỹ mặc đồ rất đẹp. Cô mặc một chiếc áo gió màu đỏ cùng với đôi boot cao, quần bó sát người. Vốn thân hình của cô đã chuẩn, lại luyện qua vũ đạo, cho nên đôi boot cao càng tôn vinh thêm cho đôi chân thon dài cộng với vẻ mặt vô cùng xinh đẹp khiến người điên đảo. Khi cô bước vào cửa Tiêu Diêu cư liền lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
Hạ Tưởng khẽ nhíu mày, có lẽ đây là tính cách của cô ấy. Phượng Mỹ Mỹ rất huênh hoang, đi đến đâu cũng luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác. Đây cũng không phải là chuyện tốt. Phụ nữ có vóc dáng xinh đẹp là điều may mắn nhưng cố ý dùng vẻ xinh đẹp của mình để tạo nên những hiệu quả chấn động thì cũng không phải là chuyện tốt, ngược lại còn dễ dàng gây nên chuyện.
Mà Tiêu Ngũ lại là một người tính tình nóng nảy. Y quá yêu Phượng Mỹ Mỹ. Một khi xảy ra chuyện không may, y sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
Hạ Tưởng không muốn bi kịch đời trước lại tái diễn. Cho nên hắn muốn nghĩ ra biện pháp khiến cho Phượng Mỹ Mỹ kềm chế lại một chút cho thỏa đáng. Hạ Tưởng rất tin vào cái gọi là hồng nhan là nguồn gốc của mọi tai họa. Dù sắc không mê người nhưng người tự mê. Phượng Mỹ Mỹ xinh đẹp hắn nhìn còn muốn động lòng, huống chi là người khác.
Phượng Mỹ Mỹ tự nhiên hào phòng, hòa đồng cùng mọi người, cũng không để ý đến trò đùa của Tôn Hiện Vĩ. Khi ánh mắt vô tình lướt sang Hạ Tưởng, cô nhìn chăm chú Hạ Tưởng một lát rồi nói:
- Vẫn nghe Tiêu Ngũ nhắc đến anh. Mục đích em hôm nay cố ý đến đây chính là muốn gặp anh Hạ. Cám ơn anh Hạ đã chiếu cố Tiêu Ngũ cho đến ngày hôm nay.
Tiêu Ngũ cười ngượng ngùng nói:
- Làm sao mà em thay anh cám ơn được. Trong lòng anh biết là được rồi, cảm ơn thật sự là phải bằng hành động, chứ không phải lời nói suông.
Phượng Mỹ Mỹ trừng mắt nhìn Tiêu Ngũ một cái:
- Anh đúng là không có miệng lưỡi gì cả, có thể nói ra cái gì dễ nghe một chút được không? Em nói thay giùm anh, là để suy nghĩ cho anh. Làm người chẳng những phải làm nên đại sự mà còn phải biết cách ăn nói.
Hạ Tưởng mỉm cười nói:
- Tiêu Ngũ là anh em của anh, đều là người một nhà. Đã là người một nhà thì không nên khách sáo làm gì. Lại đây, Mỹ Mỹ. Mau ngồi xuống. Muốn ăn cái gì thì cứ tùy ý gọi. Hôm nay Tôn Hiện Vĩ mời khách.
Tôn Hiện Vĩ cười ha hả:
- Đúng, đúng! Hôm nay anh mời khách, cứ tùy tiện chọn món. Muốn bao luôn cả cái nhà hàng này cũng không thành vấn đề, chỉ cần có được nụ cười của người đẹp là được rồi. Vung tiền như rác cũng không tiếc.
Chu Hổ ở một bên cũng xen vào một câu:
- Đồ ngốc, người ta cười thì cũng vì Tiêu Ngũ mà cười. Cậu vung tiền mua niềm vui cho người khác thì có phải là tật xấu hay không?
Lý Hồng Giang vỗ vỗ vai của Chu Hổ nói:
- Ông anh, Tôn Hiện Vĩ là người tốt. Tâm tư của cậu ấy rất lương thiện. Cậu ấy có lòng muốn giúp người khác và lấy đó làm niềm vui thì là điều tốt chứ sao. Chúng ta nên ủng hộ cậu ấy mới đúng.
Chu Hổ hiểu ý, gật đầu liên tục nói:
- Đúng, phải ủng hộ, nhất định ủng hộ. Nhân viên phục vụ đâu, mang những món ăn và rượu ngon nhất ra đây.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Lão Chu, công nhận dao của anh cũng sắc bén thật, mà chém người cũng nhanh không hề hồ đồ
Chu Hổ ngượng ngùng gãi đầu, nói:
- Cái đó, không phải đâu. Tôi cũng là vì để Hiện Vĩ cao hứng nên mới cao hứng theo. Anh ấy là người giàu có, nếu không gọi đồ ăn, thức uống tốt nhất thì sẽ không biểu hiện được khí phái của anh ấy đâu.
Khuyết điểm lớn nhất của Tôn Hiện Vĩ là háo sắc. Vừa thấy người đẹp thì làm mất mặt ngay, nay nghe Chu Hổ nói thì ngay lập tức lên mặt:
- Chu ca nói đúng đấy. Nếu tôi đã quyết định mời khách, mà hôm nay lại có người đẹp tham dự thì đừng tính đến chuyện tiền bạc làm gì. Tôi không giống như mọi người đâu. Nói trắng ra là mọi người đều có ý đồ với Mỹ Mỹ hết.
Phượng Mỹ Mỹ thản nhiên cười nói:
- Vậy thì phải cám ơn Tổng giám đốc Tôn rồi.
Tôn Hiện Vĩ đắc ý, vênh váo nói:
- Đừng gọi là Tổng giám đốc Tôn, nghe khách sáo lắm. Cứ gọi là Tôn ca đi.
Hạ Tưởng ngồi bên cạnh liền đá vào chân y một cái nói:
- Chú ý hình tượng của mình lại đi. Dù sao thì cũng là anh lớn, đừng khiến người khác chê cười anh.
Tôn Hiện Vĩ cợt nhã nói:
- Người khác ai sẽ chê cười tôi? Nếu có chê cười thì tôi cũng không sợ.
- Nếu Hạ ca chê cười anh thì sao?
Ánh mắt Phượng Mỹ Mỹ biểu lộ ý cười, liếc mắt nhìn Tôn Hiện Vĩ một cái.
Tôn Hiện Vĩ thấy sắc mặt Hạ Tưởng hơi sa sầm lại thì trong lòng thiếu tự tin, vội vàng kềm chế lại một chút nói:
- Anh ấy bình thường cũng sẽ không chê cười anh. Tuy nhiên, nếu quả thật muốn chê cười anh thì anh sẽ ngậm miệng lại.
Hạ Tưởng nhìn Phượng Mỹ Mỹ với ánh mắt đầy thâm ý, nghĩ thầm rằng Phượng Mỹ Mỹ quả nhiên có con mắt nhìn người. Cách nói chuyện của cô so với tuổi thật thì chín chắn hơn nhiều. Hắn liền gật đầu nói:
- Không ồn nữa, mau ăn cơm đi.
Tôn Hiện Vĩ quả nhiên thức thời mà im bặt.
Tuy nhiên, khi đã qua ba vòng rượu, không khí náo nhiệt lại trỗi dậy, nhất là Tôn Hiện Vĩ. Bởi vì có Phượng Mỹ Mỹ ở đây nên y đặc biệt nói nhiều. Cũng may là Phượng Mỹ Mỹ có tài ứng đối, tuyệt không luống cuống, không để cho không khí trở nên tẻ ngắt. Hạ Tưởng cũng không có ý kiến gì. Dù sao khi gặp lại nhau thì phải có sự náo nhiệt và thư giãn chứ. Phượng Mỹ Mỹ có thể ứng phó, sẽ không để cho Tôn Hiện Vĩ làm khó mình.
Tôn Hiện Vĩ hôm nay cao hứng không mà có được. Thứ nhất là đã lâu rồi không gặp Hạ Tưởng. Thứ hai là Hạ Tưởng đã mang đến cho y một tin tức quan trọng. Banh là bạn bè gặp nhau, lại còn có sự tham dự của người đẹp thì y khó tránh khỏi vui mừng khôn xiết. Sau khi uống hết một bình rượu, dường như cảm thấy chưa đủ nên quay sang Hạ Tưởng nói:
- Tôi hướng lãnh đạo xin chỉ thị một chút. Tôi cũng muốn tìm một người đẹp tiếp tôi. Không biết lãnh đạo có đồng ý hay không?
Hạ Tưởng nghĩ không có gì là không ổn, mặc dù biết người mà Tôn Hiện Vĩ khẳng định gọi đến chính là Tiểu Tam. Dù sao thì tất cả mọi người đều quen thuộc, có thể để Tiểu Tam và mọi người quen biết nhau, cũng là Tôn Hiện Vĩ biểu hiện để mọi người trở thành người một nhà thì hắn cũng không có gì phản đối.
Tôn Hiện Vĩ móc điện thoại ra gọi. Chưa được mười phút thì đã có một cô gái bộ dạng thuần khiết xuất hiện. Cô gái ấy nhìn có vẻ không tồi, nhưng cái chính là hơi gầy. Khuôn mặt, bàn tay đều rất nhỏ nhắn đến tinh khiết, giống như một con búp bê vậy. Cô hướng đến mọi người tự giới thiệu:
- Em tên là Giai Giai, là sinh viên năm thứ ba trường đại học sư phạm. Xin mọi người chiếu cố em nhiều hơn.
Còn hướng mọi người cúi chào một cái
Tôn Hiện Vĩ nhìn thấy sự nghi vấn trong ánh mắt mọi người liền cười nói:
- Đúng vậy, mọi người đều đoán đúng rồi. Giai Giai là người Nhật Bản, tên thật gọi là Aoi. Giai Giai đến đây, ngồi cạnh anh nè.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm rượu. Thật là muốn làm chuyện ác mà. Tôn Hiện Vĩ tìm một cô bé Nhật Bản còn chưa tính, gọi tên gì không gọi, lại cố tình gọi là Aoi. Hắn liền nén cười, liên tục nói:
- Tốt, tốt, gọi là Aoi thật tốt. Thật sự là một cái tên hay.
Không ngờ Tôn Hiện Vĩ lại có mặt thuần khiết như vậy. Y không ngờ cũng không biết Aoi là ai, liền khó hiểu hỏi:
- Tên Aoi thì có gì tốt? Tôi cảm thấy không dễ nghe chút nào. Cái tên Giai Giai dễ gọi hơn nhiều.
Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều lời, liền bưng ly rượu lên nói:
- Đến đây, mời Hiện Vĩ một ly, vì cậu ấy đã làm vẻ vang cho đất nước. Cạn!
- Tôi kỳ thật cũng vì đất nước nên mới thích Giai Giai. Đúng là chỉ có anh hiểu tôi.
Tôn Hiện Vĩ liền nghiêm túc nói:
- Giai Giai, em còn bạn học xinh đẹp nào không giới thiệu cho các anh ở đây đi? Trưởng phòng Hạ thì không cần. Chu ca, Lý ca, còn có Tiêu ca nữa, sẵn sàng chuẩn bị vì nước hy sinh thân mình. Hơn nữa, sức khỏe, năng lực của bọn họ cũng không thua kém gì anh.
Giai Giai làm ra vẻ rất đáng yêu, dường như không để ý đến lời nói của Tôn Hiện Vĩ còn có ẩn ý khác:
- Em có hai cô bạn học cũng rất xinh đẹp. Tuy nhiên, Tôn ca lại có ba người bạn lận, không đủ chia làm sao bây giờ?
Tiêu Ngũ liên tục xua tay nói:
- Tôi không tham gia, tôi không tham gia.
Phượng Mỹ Mỹ nét mặt cảm kích mà liếc mắt nhìn Tiêu Ngũ một cái nói:
- Không sao, Tiêu Ngũ. Làm vẻ vang cho đất nước thì cũng là chuyện tốt. Em không ngại đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều cười vang.
Phượng Mỹ Mỹ cũng khá hòa đồng, chỉ trong chốc lát đã quen thân với Giai Giai. Hai người thỉnh thoảng lại khe khẽ cười, thầm thì to nhỏ, có khi còn cười to lên vài tiếng. Không khí tụ tập càng thêm náo nhiệt, khiến Hạ Tưởng cũng cảm thấy khó lòng mà thoát ra được.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Mỹ Mỹ và Giai Giai cùng đứng dậy đi toilet. Tôn Hiện Vĩ muốn đi theo hộ tống hai cô nàng. Phượng Mỹ Mỹ vẻ mặt bỡn cợt nói:
- Cũng tốt, xin mời Tổng giám đốc Tôn đứng ở cửa toilet chờ chúng tôi. Nếu trên tay còn có bó hoa tươi thì lại càng thể hiện thành ý biết mấy.
Bị Phượng Mỹ Mỹ trêu chọc, Tôn Hiện Vĩ có chút xấu hổ, liền cười to nói:
- Đâu có, không thành vấn đề. Tôn mỗ tôi cả đời chỉ có hai tham vọng lớn, là sự nghiệp và tình yêu. Nói cho thông tục một chút chính là kiếm tiền và tán gái. Cho dù Mỹ Mỹ là bạn gái của bạn mình đi chăng nữa thì chỉ cần là người đẹp là có thể hưởng được sự đãi ngộ của anh rồi.
Nói xong, liền giơ tay làm tư thế mời nói tiếp:
- Xin mời hai cô gái xinh đẹp.
Tiêu Ngũ hơi lo lắng muốn lên tiếng điều gì nhưng Hạ Tưởng lại lên tiếng trước:
- Đừng lo, Hiện Vĩ rất có chừng mực. Cậu ấy không phải là hạng trọng sắc khinh bạn đâu, lại càng không phải là người đáng hổ thẹn.
Tôn Hiện Vĩ đi phía trước dẫn đường. Ba người vừa đi khỏi thì những người còn lại cười vang lên. Tôn Hiện Vĩ mặt mày sáng sủa, không ngờ lại hộ tống hai người đẹp đi nhà vệ sinh. Thật sự là một việc nằm ngoài dự kiến mọi người.
Mấy người tiếp tục uống rượu. Qua mười phút cũng không thấy ba người trở về. Tiêu Ngũ có chút không yên, đứng dậy nói:
- Tôi đi xem qua một chút.
Hạ Tưởng giơ tay ngăn gã lại nói:
- Cậu cứ ở lại đây đi. Tôi vừa lúc cũng muốn đi toilet, thuận đường kiểm tra luôn.
Nghe Hạ Tưởng nói thì Tiêu Ngũ cảm thấy an tâm, liền tiếp tục ngồi xuống uống rượu. Không bao lâu sau, Hạ Tưởng đã quay trở lại, cười nói:
- Chúng ta về thôi. Hiện Vĩ uống quá chén nên ói ngay cửa toilet nữ, bị người ta mắng là lưu manh. Hiện nay đang ở trong đại sảnh nghỉ ngơi.
Mọi người cười to. Tôn Vĩ lần này thật sự quá mất mặt. Muốn làm sứ giả hộ tống, cuối cùng lại biến thành bọn lưu manh gây rối, cũng là tự mình chuốc khổ vào thân.
Khi tới đại sảnh mọi người mới phát hiện, Giai Giai ở một bên chăm sóc Tôn Hiện Vĩ, còn Phượng Mỹ Mỹ đang giải thích với Giám đốc đại sảnh, bên cạnh còn có mấy người đàn ông đang hùng hùng hổ hổ. Chắc là bạn trai của các cô gái trong toilet nữ mà Tôn Hiện Vĩ đã gây phiền toái.
Đám người Hạ Tưởng vừa đến, những người đàn ông đang hùng hổ kia lập tức dịu xuống, nói vài câu rồi bỏ đi. Hạ Tưởng cũng không so đo với bọn họ làm gì, liền giúp đỡ Tôn Hiện Vĩ đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Dao Trì, nơi mà Phượng Mỹ Mỹ đã từng xảy ra xô xát.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần