Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 416: Lý Tưởng Của Hạ Tưởng
àm Long đích thân tự tay pha lấy trà, pha trà xong, bèn rót cho Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong hớp một ngụm, cảm giác cũng là loại trà trên trung bình, tuy nhiên vẫn khen nói:
- Trà ngon, tôi ở thủ đô cũng rất ít khi thấy trà ngon như vậy, ông anh Đàm, đúng là có khẩu phúc (phúc về đường ăn uống).
Đàm Long hớn hở ra mặt, tự tay gói một nửa đưa Phó Tiên Phong:
- Nếu Tiên Phong thích, thì nể mặt lấy một nửa là vui rồi.
Phó Tiên Phong thật ra không muốn lấy trà của Đàm Long, với y mà nói, trà của Đàm Long chưa phải loại khoái khẩu của y, nguyên tắc của y là thà thiếu đừng để dư. Nhưng thấy Đàm Long vô cùng hào phóng mà chủ động chia mình một nửa, y cũng không muốn làm bẽ mặt Đàm Long, bèn nhận lấy.
- Sự việc bên công ty Ngũ Giao Hóa, xử lý thế nào rồi?
Mối quan tâm chính của Phó Tiên Phong là vấn đề bán tòa nhà Ngũ Giao Hóa, lẽ ra đã bàn xong giá cả, nhưng đột nhiên giữa chừng không biết xảy ra chuyện gì, công ty Ngũ Giao Hóa lại đề xuất không bán tòa nhà văn phòng, khiến trong lòng y đầy tức khí.
Đàm Long biết ưu tư của Phó gia, cũng biết rõ Phó Tiên Phong là người đại diện cho Phó gia, tại thành phố Yến đầu tư siêu thị cao cấp, cũng là chiêu biến hóa của thủ đoạn chính trị. Bí thư Trần không tỏ rõ ý kiến đối với xây dựng siêu thị cao cấp tại thành phố Yến, dường như cũng không quan tâm. Thị trưởng Hồ cũng không hứng thú lắm. Về bản nhân Đàm Long mà nói, gã cũng đi nhiều nơi khảo sát, cũng cho rằng thành phố Yến thiếu vắng một tầm vóc của đô thị lớn. Tỷ như các tòa nhà cao tầng gần như không có, cả siêu thị cao cấp cũng không có lấy một cái. Quả thật không tương xứng với tỉnh lỵ của tỉnh Yến. Đối với việc xây dựng siêu thị cao cấp, gã có thái độ tích cực, lại bởi vì là công việc của Phó gia, nên tích cực chủ động mà ra mặt giải quyết các vấn đề.
Công ty Ngũ Giao Hóa trên cơ bản đứng trên bờ sập tiệm, trên thực tế là đã phá sản, chỉ có điều không nói rõ thôi.
Bán tòa nhà văn phòng để trang trải tiền bảo hiểm thôi việc của công nhân viên, là quyết định của Tổng giám đốc công ty Hách Long Thành. Hách Long Thành tính người hào sảng, tuy nóng tính nhưng có tình cảm, có chí lớn nhưng thiếu năng lực, không lâu khi lên làm Giám đốc công ty Ngũ Giao Hóa, đã bóp chết công ty Ngũ Giao Hóa đang thoi thóp, lại bởi vì tiền bảo hiểm nghỉ việc của rất nhiều công nhân viên về hưu không nộp đủ, nên không giải quyết được thủ tục nghỉ hưu cho những người tới tuổi. Cùng đường, không chịu nổi những lời dèm pha sau lưng của công nhân viên, Hách Long Thành đành phải bán nhà bán đất, đến bù vào khoản thiếu hụt.
Đáng lẽ đã thỏa thuận giá cả với người phụ trách thời trang danh phẩm đến từ thủ đô, chờ sau khi ký kết thỏa thuận, một tay giao tiền, một tay giao nhà, nhưng không biết sao Hách Long Thành đột nhiên giữa chừng đổi ý, nói cái gì cũng không bán tòa nhà văn phòng, hỏi hắn nguyên nhân, chỉ nói là các công nhân lớn tuổi mỗi ngày ngồi ở trước cửa nhà hắn, tuyên bố hắn dám bán tòa nhà, thì dám liều mạng với hắn. Tại
Đàm Long biết lời nói Hách Long Thành rõ ràng là nói dối, Hách Long Thành tuy không có bản lĩnh gì, nhưng tính cách cũng tốt, đối đãi công nhân viên Ngũ Giao Hóa coi như không tệ. Tuy rằng công ty đóng cửa phá sản, nhưng cũng không có bao nhiêu người nói xấu hắn. Bởi vì hách Long thành không tham lam, đối nhân xử thế làm việc công bằng chính trực, cũng một lòng lo nghĩ cho công nhân viên chức. Công ty Ngũ Giao Hóa đóng cửa cũng là vì hoàn cảnh khách quan, và khả năng quan hệ cá nhân không tốt. Cả Đàm Long cũng không tin, có công nhân viên dám đến nhà hắn làm càn.
Đàm Long đối với lời giải thích của Hách Long Thành rất bất mãn, cảm thấy Hách Long Thành đối với hắn rất không thật lòng, chỉ một câu giải thích cũng quá cẩu thả, bèn yêu cầu Hách Long Thành phải đàm phán lại với thời trang danh phẩm. Hách Long Thành cũng không biết lấy đâu ra gan lớn, dám thách thức Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến. Đương nhiên cũng không phải công khai cãi lời, nhưng mà ngấm ngầm không theo, mặt ngoài dạ dạ vâng vâng, nói là nhất định sẽ giải quyết nhóm công nhân già gây rối, nhưng bên trong hẹn rồi lại hẹn, cho tới hôm nay cũng chưa có ký kết thỏa thuận với thời trang danh phẩm.
- Tiên Phong, tình hình hơi phức tạp, vượt ra ngoài suy tính của tôi.
Đàm Long bất đắc dĩ nói,
- Tòa nhà Ngũ Giao Hóa có thể lấy không được, nếu tôi đoán không lầm, có khả năng Hách Long Thành đã bán cho người khác.
- Cái gì?
Phó Tiên Phong nổi giận. Hắn thích tòa nhà Ngũ Giao Hóa lâu rồi, cho rằng đó là địa điểm thích hợp nhất tại thành phố Yến để mở một siêu thị cao cấp, xét về lưu lượng giao thông hay dòng người đều có điều kiện tốt, nhưng đột nhiên được nghe đã qua tay cho người khác, làm thế nào mà không nổi nóng
- Hách Long Thành làm cái gì mà cả Ủy ban nhân dân thành phố cũng không nể mặt? Rốt cuộc có ai đứng sau hắn?
Đàm Long thấy Phó Tiên Phong đỏ mặt tía tai, thầm nghĩ hoá ra y cũng biết nổi nóng. Chỉ thấy y luôn có một bộ dáng bình thản, mọi chuyện dường như đều có thể thản nhiên ứng phó, hoá ra cũng có khi thất thố? Hắn lắc đầu:
- Hách Long Thành là công nhân viên của Ngũ Giao Hóa, cũng không có ai đứng sau, phấn đấu từng bước một lên làm Giám đốc. Đối với người muốn thăng quan mà nói, lời nói của Ủy ban nhân dân thành phố không thể không nghe. Nhưng Hách Long Thành rất có cá tính, đối với cấp trên thường cũng không xem trọng. Hắn cũng có quyền quyết định, cho dù tự ý đem tòa nhà văn phòng bán cho người khác, chỉ cần thủ tục hợp pháp, Ủy ban nhân dân thành phố cũng không có cách nào.
- Ông anh Đàm, tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì. Nhất định phải giúp tôi lấy tòa nhà Ngũ Giao Hóa. Tôi thật không tin, một Giám đốc công ty Ngũ Giao Hóa nho nhỏ, dám coi thường lời nói của đường đường Phó thị trưởng Thường trực?
Phó Tiên Phong có lẽ thấy mình quá lố, vẻ mặt bèn hơi dịu đi.
Đàm Long trong lòng nổi nóng, Phó thị trưởng Thường trực là cái gì? Phó thị trưởng Thường trực cũng không thể can thiệp hoạt động buôn bán bình thường, nhúng tay đến mọi chuyện ở địa phương! Hách Long Thành không nghe lời, chẳng lẽ liền xử ông ta? Không nắm được sơ hở làm thế nào cách chức ông ta? Nếu sự việc vỡ lỡ ra, bị Hồ Tăng Chu hoặc là Trần Phong phát hiện, thì tự mình chuốc phiền phức với Thị trưởng và Bí thư sao?
Nhưng việc của Phó Tiên Phong, hắn lại không thể không cố gắng mà làm, bèn cầm lấy điện thoại, gọi ra ngoài. Lát sau hắn buông điện thoại xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Phó Tiên Phong:
- Đã ký hợp đồng rồi, bán ột công ty ở thành phố Yến, cụ thể công ty đó thuộc về cái gì còn chưa điều tra rõ. Nhưng biết được là trên vị trí đó xây dựng một trung tâm tắm xông hơi, tên là Phương Thảo Địa.
Bước đầu tiên của Phó Tiên Phong ở thành phố Yến không ngờ thất bại dưới tay một Giám đốc nhỏ của công ty Ngũ Giao Hóa, lửa giận không khỏi bốc lên, hắn cố nén lửa giận trong lòng, cố gắng làm cho tiếng nói của mình giữ được bình tĩnh:
- Thủ tục xin phê duyệt Trung tâm tắm xông hơi tương đối phức tạp, ông anh Đàm có thể bỏ chút công sức, yêu cầu thủ tục của bọn họ đầy đủ một ít.
Việc đã đến nước này, Phó Tiên phong chỉ có thể nhờ Đàm Long làm chậm Phương Thảo Địa, đối với Hách Long Thành, không thể chính mình một Phó bí thư Thành ủy, nghĩ biện pháp đi trả đũa hắn? Bước tiếp theo chỉ có thể tìm một địa chỉ mới, thành phố Yến to lớn, chắc sẽ còn có địa điểm thích hợp.
Chỉ có điều Phó Tiên Phong trận đầu mở màn không thành công, trong lòng dù sao có chút phiền muộn không vui thôi.
Đàm Long tiễn Phó Tiên Phong xong, ngồi một lát, bỗng nhiên cười gằn một tiếng:
- Ở thủ đô tới thì sao? Cán bộ muốn thăng quan phát tài phải làm việc theo ý của mày sao. Một số người của thành phố Yến này, quan không lớn, tính khí thì lớn, đó gọi là cứng đầu, giám đốc có làm hay không cũng chẳng sao cả, mày có thể làm gì hắn? Đối phó bọn họ, Phó Tiên Phong nhà mày còn không bằng bản lĩnh Hạ Tưởng!
Nghĩ đến Hạ Tưởng, Đàm Long trong đầu bỗng toát ra một ý, có thể nào Hách Long Thành đột ngột thay đổi, có cái gì liên quan với Hạ Tưởng?
Đàm Long thật ra đã đoán đúng, quả thật Hạ Tưởng có liên quan gián tiếp.
Hạ Tưởng lúc này đang ngồi ở trong phòng làm việc Trần Phong, cùng Trần Phong thưởng thức trà. Trần Phong nghe Cổ Ngọc cháu gái lão Cổ tới tổ lãnh đạo đi làm rồi, cũng hơi kinh ngạc:
- Việc này tôi không có nghe một chút tin tức gì, lão Cổ hơi cổ quái, cũng khá thần bí, tuy nhiên người lão ta nhắm vào chính là cậu, vậy tôi không quan tâm nhiều. Cái tôi quan tâm chính là, cậu hứa với tôi là món đồ Thọ Sơn thạch, khi nào thì có thể giao cho tôi?
Hạ Tưởng thoái thác:
- Bí thư Trần, ngài rõ ràng bán rẻ bạn bè để lấy ngọc, mặc kệ tôi chết sống, chỉ để ý ngọc, ngài lãnh đạo như vậy, làm thế nào khiến cấp dưới tâm phục khẩu phục?
- Cậu không phải cấp dưới của tôi, tôi đây lấy thân phận bề trên nói chuyện với cậu, bề trên xin cậu một miếng ngọc thạch, cậu cũng không cho được sao, có phải quá nhỏ mọn hay không?
Trần Phong ha hả cười không ngừng. Gần đây tâm tình ông ta vui vẻ, các hạng mục công tác triển khai thuận lợi, tình hình thành phố Yến ổn định, việc đến đây của Phó Tiên Phong tạm thời không dấy lên sóng gió gì. Nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì Hạ Tưởng lôi kéo Hồ Tăng Chu, Bí thư và Thị trưởng giữ sự nhất trí ở các việc trọng yếu, thì có thể ổn định đại cục.
- Không phải tôi tiếc gì, là tôi còn chưa có cơ hội nói với lão Cổ.
Hạ Tưởng không biết làm sao. Đừng cho Trần Phong là Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Bí thư Thành ủy quyền cao chức trọng, lúc ông ta không ở vai trò bí thư, bộ dạng so với lúc là bí thư còn làm cho người ta khó đối phó hơn.
- Tôi đã nghĩ, nếu lão Cổ đã ột món đồ chơi, có thể nào lại xuất hiện vấn đề gì mới? Ông ta đưa cho tôi bức tượng điêu khắc bọ ngựa bắt ve, tôi vẫn lo lắng suốt, đến bây giờ vẫn không biết chính xác ý ông ta muốn gì. Lúc này lại mở miệng xin ông ta cho ngọc thạch, không phải chui đầu vô lưới sao?
- Đó là vấn đề của cậu, ta chỉ muốn món đồ Thọ Sơn thạch, mặc kệ cái gì.
Trần Phong cũng không giữ thân phận Bí thư Thành ủy của ông ta, không thèm quan tâm vấn đề của Hạ Tưởng.
- Cậu nói thẳng cho tôi biết, được hay không?
- Được, lãnh đạo lên tiếng, không được cũng phải được.
Hạ Tưởng cũng dứt khoát làm càn một phen
- Tôi cũng có một việc, ngài phải ưng thuận với tôi?
- Chuyện gì?
- Nếu Phó Tiên Phong với lý do vì thành phố Yến mà lôi kéo đầu tư, cần xây dựng siêu thị cao cấp tại thành phố Yến, tôi đề nghị ngài cố gắng nghĩ biện pháp ngăn cản anh ta. Bởi vì với trình độ kinh tế thành phố Yến, đầu tư siêu thị cao cấp, chỉ có một đường chết.
Hạ Tưởng vẻ mặt kiên quyết nói.
Nét mặt Trần Phong cũng trở nên nghiêm túc:
- Cậu muốn làm chuyện tốt, không muốn Phó Tiên Phong đầu tư làm chuyện vô ích?
- À, tôi là người tốt thật, nhưng không phải đụng đâu cũng làm người tốt, cho dù tôi nói cho Phó bí thư Phó, rằng anh ta đầu tư sẽ thất bại, anh ta có tin tưởng tôi không?
Hạ Tưởng vừa cười.
- Tôi là lo rằng bọn họ giai đoạn trước đầu tư ít, giai đoạn sau vay mượn nhiều, cuối cùng đầu tư thất bại, lãng phí cũng là tiền của thành phố Yến...
Trần Phong hiểu chuyện mà mỉm cười:
- Tôi nghe nói bọn họ chấm tòa nhà văn phòng công ty Ngũ Giao Hóa, bàn bạc cũng một thời gian rồi, đột nhiên nửa đường thay đổi, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?
- Tôi không rõ lắm, có thể Tề Á Nam rõ hơn.
Hạ Tưởng cũng hiểu ý mỉm cười.
Trần Phong cười ha ha:
- Mánh khóe, mẹo vặt, tôi thua cậu đó. Vậy thôi, chờ khi nào chuyển qua trong vòng của tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp, cố gắng không cho bọn họ lạm dụng tiền của nhân dân thành phố Yến. Tuy nhiên tôi tuy là Bí thư Thành ủy, nhưng không phải cái gì cũng quản được hết, về bên ngân hàng, tôi sẽ không xuất đầu lộ diện.
- Tôi cũng thuận miệng mà nói thôi, trong lòng ngài biết là được.
Hạ Tưởng cười cười chuyển đề tài. Hắn cũng biết rõ nếu thật sự muốn ngăn cản Phó Tiên Phong đầu tư siêu thị cao cấp, cũng không thực tế, hắn chỉ có thể uyển chuyển mà nhắc nhở một chút, để Trần Phong chú ý một chút chiều hướng của Phó Tiên Phong, đừng để cuối cùng đầu tư một trăm triệu, mà làm mất đi khoản vay của ngân hàng một tỷ.
Hạ Tưởng lại xin ý kiến Trần Phong về kiến thức điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Suy nghĩ của Trần Phong có xu hướng bảo thủ, nhưng cũng ít nhiều ý thức được sự lạc hậu của thành phố Yến cũng như vị thế của tỉnh lỵ không phù hợp, nhưng bởi vì chịu sự giới hạn của khí hậu, thành phố Yến lại không có khả năng làm những việc quá sức. Cho dù ông ta và Hồ Tăng Chu cùng nhất trí đồng ý, trên tỉnh cũng sẽ kiên quyết phản đối.
Chính trị bảo thủ, kinh tế lạc hậu, hiện trạng thành phố Yến dường như không tồi, nhưng kỳ thật làm người ta ưu tư.
Nhà máy thép và nhà máy dược sau khi dời đi, chỉ chi phí di dời đã ngốn tới vài tỷ, tiền ở đâu ra? Đều là ngân hàng cho vay. Ngân hàng cho vay là tiền của ai? Đương nhiên đều là tiền máu thịt nhân dân.
Hơn nữa nhà máy thép của thành phố Yến dù về quy mô hay giá trị sản lượng, so với nhà máy thép Đan Thành còn thua xa, nhà máy thép của thành phố Đan Thành còn đang lo lắng về việc tồn vong, huống chi nhà máy thép của thành phố Yến?
Dù vậy, so với nhà máy dược, nhà máy thép của thành phố Yến còn có năng lực doanh thu, nhà máy dược lại đang trên đường tuột dốc.
Trung Quốc là nơi sản xuất pê-ni-xi-lin lớn nhất thế giới, năng lực lên men pê-ni-xi-lin ở trong nước hàng năm trên 15.000 tấn, trong đó tỉnh Yến điều chế được 3.200 tấn, chiếm hạng nhất trong nước. Nhưng với sự hữu dụng của chất kháng sinh cephalosporins, Pê-ni-xi-lin vì dễ mẫn cảm cũng như sẽ sinh ra cơn sốc mẫn cảm, trước khi sử dụng cần chờ làm xét nghiệm phản ứng da mẫn cảm, dần dần bị chất kháng sinh cephalosporins không cần xét nghiệm da mẫn cảm thay thế. Cuối cùng nơi sản sinh pê-ni-xi-lin lớn nhất lại trở thành gánh nặng lớn nhất, hàng năm đều thua lỗ lớn.
Hai xí nghiệp lớn bề ngoài là hai sản nghiệp cột trụ, kỳ thật đã bước đến bên bờ vực phá sản.
Hạ Tưởng biết rõ sự tình, có điều không tiện nói thẳng, chỉ có thể kín đáo nói phớt qua. Trần Phong nghe qua, cũng không đặc biệt lưu ý triển vọng mà Hạ Tưởng nói, đối với sự việc phát triển trong tương lai, không phải tất cả mọi người đều có tầm nhìn xa.
Sau khi Hạ Tưởng chào biệt Trần Phong, lại cùng Hồ Tăng Chu gặp mặt, đàm luận một chút về triển vọng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo. Hồ Tăng Chu làm quan nhiều năm tại thành phố Chương Trình, đối với sự lạc hậu của thành phố Chương Trình tràn đầy cảm xúc, nên rất là hiểu những bức xúc của Đan Sĩ Kỳ và Tào Vĩnh Quốc trong việc cấp bách muốn thay đổi diện mạo lạc hậu. Đối với điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, ông ta lạc quan hơn so với Trần Phong:
- Tôi tin tưởng nhiều lắm ba năm, thậm chí hai năm, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp sẽ bắt đầu thấy hiệu quả. Hai năm sau Tiểu Hạ cậu mới 29 tuổi. cũng đủ đảm nhiệm chức Phó thị trưởng, ngẫm lại tuyến đường sắt nối ra biển của thành phố Đan Thành khiến cho người người hâm mộ, năm đó lãnh tụ có thơ khen:
Nhất kiều phi giá nam bắc. Thiên tiệm biến thông đồ, hiện giờ là đường sắt bắc ngang đông tây, chẳng còn phân biệt vùng duyên hải hay nội địa! qua chuyện tuyến đường sắt nối ra biển mà nói, Tiểu Hạ, tôi vô cùng khâm phục thiết kế dũng cảm của cậu.
Những lời này của Hồ Tăng Chu là thực lòng. Từ lúc nghe nói về việc Hạ Tưởng chủ động xin làm thí điểm thành thị tại thành phố Đan Thành và thành phố Bảo bước đầu có tác dụng, sau khi nghe đến Hạ Tưởng đưa ra ý tưởng tuyến đường sắt nối ra biển, sự hiểu biết đối với Hạ Tưởng một lần nữa nâng lên tới một độ cao hoàn toàn mới. Hồ Tăng Chu xem ra, ý tưởng này của Hạ Tưởng là một tuyệt chiêu biến đá thành vàng, một tuyến đường sắt chuyên dụng, rút ngắn khoảng cách xa xôi giữa vùng duyên hải và nội địa, rút ngắn lộ trình mấy tiếng đồng hồ. Bất luận là quy mô đầu tư hay là hiệu quả thời gian, đều là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ đến trong giai đoạn hiện nay, tiết kiệm hơn rất nhiều lần so với đầu tư xây dựng chi nhanh mới của nhà máy ở vùng ven cảng biển.
Hồ Tăng Chu cũng rất bất mãn đối với hiện trạng thành phố Yến. là một thành thị mới trỗi dậy, thành phố Yến phát triển chỉ có vài thập niên, nhưng không có sinh khí của một thành thị mới phát triển. Ngoại trừ đường phố quy hoạch chỉnh tề một tí, toàn bộ thành thị không có chỗ nào khởi sắc. Kinh tế nửa vời, công nghiệp nặng gần như không có, công nghiệp nhẹ cũng không phát đạt, công nghệ cao lại càng không đáng đề cập tới. Những năm trước trong phong trào hô hào mở mang khu kinh tế, thành phố Yến cũng chạy theo trào lưu, thiết lập Khu khai phá phía đông, kết quả vài năm trôi qua, vừa không có xí nghiệp công nghệ cao tham gia, lại không có người cư trú. Hiện tại Khu khai phá phía đông hoang vắng, trở thành sân luyện xe tốt nhất cho người mới tập lái.
Trong lòng Hồ Tăng Chu cũng rất âu lo, ước vọng ở trong nhiệm kỳ có thể thí thố tài năng, làm cho kinh tế thành phố Yến nâng lên một tầm ới. Chỉ tiếc, chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp vừa đưa ra, trên tỉnh đầu tiên gạt bỏ thành phố Yến. Trong lòng ông ta cũng biết, trừ phi thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đồng thời thu được thành công, nếu không có làm thí điểm thành thị đợt hai cũng sẽ không đến lượt thành phố Yến.
Không phải thành phố Yến không đủ tư cách, chỉ là trên tỉnh không dám để thành phố Yến làm thí điểm, nếu chẳng may thất bại, toàn tỉnh bị mất thể diện.
Hồ Tăng Chu liền nói lời thành khẩn với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, nhất thiết cậu phải đặt hết tâm trí làm tốt tổ lãnh đạo công tác, chỉ đạo thành công thành phố Đan Thành và thành phố Bảo làm thí điểm. Chỉ khi hai thành đều thành công, thành phố Yến mới mới có thể trở thành thành thị tiếp theo làm thí điểm. Tôi thân là Thị trưởng thành phố Yến, tấm lòng muốn thay đổi diện mạo lạc hậu của thành phố Yến, đều bức thiết hơn so với người khác.
Hạ Tưởng trịnh trọng gật đầu:
- Tầm quan trọng của việc làm thí điểm thành thị, cho dù là đối với nhân dân hai thành phố mà nói, hay là đối với lãnh đạo đảng và chính phủ hai thành phố mà nói, cụ thể đến cá nhân tôi mà nói, đều rất có ý nghĩa. Không chỉ vì mưu cầu phúc lợi nhân dân hai thành phố, cũng là gửi gắm lý tưởng và khát vọng của cá nhân tôi!
Lý tưởng của Hạ Tưởng cũng không rộng lớn. Hắn chỉ hy vọng sự tái sinh của hắn, có thể vì người nhà mang đến hạnh phúc, có thể vì những người yêu mến mang đến vui sướng, có thể vì quê hương đóng góp cống hiến, có thể làm cho thành phố Yến tiến về phía trước, dĩ nhiên nếu có khả năng mà nói, có thể vì quốc gia, lần nữa cống hiến một phần sức lực, là thỏa mãn rồi. Cơm phải ăn từng miếng một, đường phải bước từng bước một mà đi, lý tưởng cũng phải từng chút mà thực hiện. Lúc này, tầm mắt hắn chỉ dừng ở một thành thị, có lẽ mai này, có thể hướng ra toàn tỉnh.
Đối với bước phát triển tiếp theo của thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng có vài ý tưởng:
- Thị trưởng Hồ, hiện nay thành phố Yến muốn có làm lớn cũng không có khả năng, nếu về mặt kết cấu kinh tế chưa thể hành động gì, vậy chi bằng bắt tay làm từ cải thiện môi trường.
Hồ Tăng Chu ánh mắt sáng lên:
- Làm thế nào? hiện tại phía tây bắc Thành phố Yến có vườn cây, trong thành thị có công viên Rừng Rậm, còn có sông Bách Tính, như cậu nói, còn có chỗ nào có thể cải thiện?
Công viên Rừng Rậm đối với cải thiện môi trường của Thành phố Yến rất rõ ràng, sông Bách Tính hiện tại bỏ thì thương vương thì tội, không phải là môi trường nước không thể cải thiện, mà là lưu lượng sông Bách Tính quá ít, lại đào ở trong thành thị, đoạn sông lại ngắn, ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ đối với môi trường.
- Thật ra thành phố Yến trước kia từng có một đoạn sông Cổ Hà, tuy nhiên hiện đã khô cạn, một số đoạn còn có nước, hình thành vùng trũng nay có tên là sông Hạ Mã. Cả con sông vừa vặn quay quanh thành phố Yến, nếu khơi thông đáy sông, mở rộng dòng chảy, nếu xây dựng một hệ thống thủy vòng quanh thành phố, chẳng những có thể thay đổi vấn đề không khí ô nhiễm nghiêm trọng của thành phố Yến, còn có thể cải thiện môi trường thành phố Yến. Vì một thành phố Yến ít mưa khô hanh có thêm phần rạng rỡ, khiến thành phố Yến cũng xứng đáng cái tên Sơn Thủy Chi Thành.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần