Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 388: Thực Lực Sẽ Quyết Định Tất Cả
hông ghen tị không được, mọi người ở đây đã nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy một Trưởng phòng lại được hoan nghênh đến thế. Đều quên lúc đầu đã lạnh nhạt với Hạ Tưởng, đều bởi vì Trưởng ban Mai và Phó chủ tịch tỉnh Cao đều coi trọng Hạ Tưởng mà cảm thấy mình cũng nở mày nở mặt.Thậm chí có mấy người còn cố ý đến các ban bệ khác khoe vài câu, khiến mọi người hết coi thường.
Công việc trên cơ bản không có gì quan trọng nhưng vẫn phải làm, Hạ Tưởng cũng phê duyệt một số văn kiện, ký tên đồng ý để cấp dưới báo cáo văn kiện lên trên. Ở đây mọi người cảm giác không thấy hắn có thay đổi gì, không muốn tính toán, không ở trước mặt bọn họ khoe khoang, hoặc là ganh đua cao thấp với bọn họ, hiện tại tâm trạng của hắn đều đang nghĩ đến chuyện đi Bắc Kinh.
Bây giờ sẽ đi tìm Liên Nhược Hạm nói chuyện một chút, mặc kệ cô ấy nói gì nhưng mọi chuyện đã bắt đầu tiến tới giai đoạn đấu sức. Chắc Ngô gia sẽ không thu tay lại, mà Thôi Hướng cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu. Nhưng mọi việc lại liên quan đến hắn, hai bên đều không hỏi ý kiến của hắn. Dường như bất luận là có kết quả gì nhưng dù thế nào hắn vẫn phải đồng ý vô điều kiện, thật khiến hắn cảm thấy không biết phải làm sao.
Trên thực tế dù cho kết quả có như thế nào, quả thật hắn vẫn phải chấp nhận vô điều kiện. Bởi vì tổ chức đã sắp xếp công tác, từ trước đến nay chỉ nói kết quả chứ không có nói nguyên nhân vì sao lại vậy.
Hạ Tưởng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng lại gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm.
Dường như Liên Nhược Hạm biết vì sao Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho cô. Đầu tiên là chủ động thừa nhận là cô không đúng khi chưa được hắn cho phép đã cùng với gia tộc bàn bạc đưa hắn đến Bắc Kinh, thật là có lỗi. Sau đó liền lại giả bộ đáng thương có ý ôn tồn, nói cô quả thật không muốn để hắn lại quá mệt mỏi như vậy, nếu đã đến được Bắc Kinh được một thời gian thì đã có thể rèn luyện thêm, cũng là chờ cơ hội khi đã thành thục sẽ trực tiếp được trao quyền làm Phó thị trưởng cất bước.
Chưa bao giờ Liên Nhược Hạm quan tâm đến chính trị rồi vì hắn mà suy xét nhiều như vậy. Hạ Tưởng cũng thầm cảm động, ngay cả một câu oán trách cũng không nói nên lời. Chỉ có điều hắn vẫn kín đáo đưa ra suy nghĩ là hắn không muốn rời khỏi tỉnh Yến. Liên Nhược Hạm mất hứng nói:
- Nam nhi chí ở tứ phương, nếu cứ mãi ở một mẫu ruộng nhỏ thì bao giờ mới có tiền đồ được? Với năng lực của anh đến Bắc Kinh có thể được lăn lộn, được vui vẻ mà bắt đầu. Bắc Kinh thì làm sao, Bắc Kinh cũng là nơi mà người người ở khắp các địa phương tới, không phải tất cả đều là thần tiên. Nếu tất cả mọi người là người thì không có gì phải sợ bọn họ. Nếu anh không xa được cô bé Lê, thì mang cô ấy cùng đi đến đây, đưa cô bé tới Bắc Kinh đi, em sẽ giới thiệu một số công việc cho cô ấy!
Liên Nhược Hạm nhả chữ như châu ngọc, nói liên tiếp khiến Hạ Tưởng không thể phản ứng kịp.
Lập tức nghĩ cũng hiểu Liên Nhược Hạm đã phải khổ tâm một phen, hắn liền thở dài một tiếng:
- Vấn đề then chốt là Tỉnh ủy không muốn thả người, có người không muốn anh rời khỏi tầm mắt ông ta, anh vừa rời khỏi, trong lòng ông ta sẽ không được thoải mái. Còn nữa, nếu thật sự muốn anh tới Bắc Kinh, em hãy cùng anh quay về Bắc Kinh đi, điều kiện bệnh viện ở Bắc Kinh cũng rất tốt, cũng có trang thiết bị hiện đại thuận tiện cho việc sinh sản. Cho dù có ra nước ngoài cũng có chuyến bay thẳng.
Liên Nhược Hạm được Hạ Tưởng tâm sự, giọng lập tức hạ xuống:
- Em cũng sợ quan tâm quá sẽ bị loạn, ngàn vạn lần đừng trách em đối với anh ác, được không? Ác cũng là yêu mà. -
Đành phải tùy ý của cô vậy, Hạ Tưởng không còn gì để nói.
Cắt đứt điện thoại với Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ, muốn xin ý kiến của ông ấy.
Câu đầu tiên của Tống Triêu Độ mang một niềm vui bất ngờ liền nói:
- Tiểu Hạ? Tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu, không ngờ cậu lại gọi trước đến đây, thế nào cậu đã thích ứng với công việc ở Tỉnh ủy chưa?
Hạ Tưởng liền nói qua mọi chuyện, đơn giản là mọi việc tất cả đều rất tốt, vân vân. Sau đó liền chuyển qua đề tài khác, liền nhắc tới việc Bộ Ngoại thương ra công hàm thuyên chuyển công tác.
- Tôi cũng nghe nói tới chuyện này, cuối cùng là do Phó Bí thư Thôi đề nghị ép xuống, còn bí thư Diệp cho chỉ thị, lý do là đồng chí Hạ Tưởng không muốn tới công tác ở Bộ Ngoại thương, mong muốn tiếp tục ở lại tỉnh Yến cống hiến
Giọng Tống Triêu Độ âm trầm, mạnh mẽ, không có phập phồng, nghe cũng không hiểu được quan điểm của ông ta đối với việc này là như thế nào.
- Tiểu Hạ, việc tới các bộ và uỷ ban trung ương công tác đối với cậu mà nói không có tốt lắm. Tôi cảm thấy cậu trước mắt hay là cứ nên ở lại Tỉnh ủy, so sánh ra thì tuy rằng vẫn có chút trắc trở nhưng sau một thời gian cậu sẽ học được đạo lý đối nhân xử thế, sẽ ngày càng có sự hiểu biết trên quan trường. Đối với việc trưởng thành của cậu sau này mà nói là hết sức có lợi.
Tống Triêu Độ bất chợt dừng lại rồi nói thẳng ra quan điểm của mình.
Hạ Tưởng cũng đã đoán được như thế, Tống Triêu Độ sẽ càng có khuynh hướng muốn giữ hắn ở lại tỉnh Yến để rèn luyện. Tống Triêu Độ và Mai Thái Bình khác nhau, Mai Thái Bình là Thái Tử đảng, hắn nghe đồn y có một bộ mặt khác, cho nên giữa trưa hôm qua mới có cảnh tượng như vậy. Cách làm của y và Trần Phong đều là muốn thu nạp lòng người, nhưng so với Trần Phong thì sắc bén hơn, không có một chút e dè. Trần Phong nhiều ít vẫn để mọi điều ở trong lòng, còn Mai Thái Bình thì hoàn toàn không coi ai ra gì, nghĩ đến là làm, không thèm suy xét đến cảm nhận của người khác.
Bởi vì Trần Phong xuất thân từ tầng lớp bình dân, so sánh với Mai Thái Bình là một thiếu gia lớn lại có thể dựa vào thế lực của gia tộc mình, tất nhiên ít nhiều cũng phải phải cẩn thận, thật cẩn thận.
Tống Triêu Độ và Trần Phong giống nhau là đều xuất thân từ tầng lớp bình dân.Ông ấy có phong thái trầm ổn, không hấp tấp, vội vàng, không có biểu hiện khoa trương, mà cũng rất ít bộc lộ bản tính của mình với người ngoài, nhưng ông ấy làm cho người ta có cảm giác hết sức yên tâm, hết sức kiên định, giống như là một dãy núi lớn, nếu có gió gào thét, nếu có sóng biển lớn, đã có núi rộng lớn che chở và bảo vệ.
Bình tĩnh mà xem xét Hạ Tưởng tự nhiên bằng lòng với việc dựa vào Tống Triêu Độ. Không chỉ là bởi vì hắn biết về sau Tống Triêu Độ có thể được làm Bí thư Tỉnh ủy mà hơn nữa con đường mà Tống Triêu Độ đang đi là một con đường lớn, được cấp trên rất khen ngợi và cũng đã làm ra không ít lợi ích cho toàn thể nhân dân. Còn có chuyện quan trọng hơn nữa là vì Hạ Tưởng muốn lấy Tống Triêu Độ làm tấm gương, thân đang ở địa vị cao thì bị lạnh nhạt, bị người ta để đó không trọng dụng, khi thì trên quan trường mọi chuyện xảy ra phập phồng, đi lên đi xuống. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn có thể bình tĩnh mà đối diện với con đường làm quan không bằng phẳng chút nào.
Hơn nữa gia cảnh lại không phải là gia tộc để có thế dựa vào, sao dám so bì với Thái Tử đảng, nên phải nỗ lực và phải đổ thật nhiều tâm huyết và trí tuệ.
Hạ Tưởng trầm mặc một lát, nói:
- Nếu Phó Bí thư Thôi giúp cháu ngăn cản việc đó cũng thật là tốt, cháu cũng đang không muốn đi thủ đô. Tuy nhiên điều cháu lo lắng chính là Ngô gia có khả năng sẽ không bỏ qua, sẽ còn có những hành động tiếp theo.
Tống Triêu Độ hơi trầm ngâm, hỏi:
- Theo nguồn gốc của sự việc, thử nghĩ ra cách nào xem có thể khiến Ngô gia dừng tay hay không
Hạ Tưởng ngắt điện thoại của Tống Triêu Độ lại lo nghĩ, cho rằng hay là thử bàn bạc với Trần Phong một chút cho thỏa đáng, liền lại gọi cho Trần Phong.
Trần Phong cũng vừa mới nghe nói việc này, cũng có ý giống Tống Triêu Độ, cũng là mong muốn Hạ Tưởng ở lại tỉnh Yến. Hạ Tưởng cũng tỏ ý đồng ý, nhưng lại chuyển sang đề tài khác, nhắc tới vấn đề đất xây dựng của nhà máy thép và nhà máy dược.
Ở thành phố đã thông qua nghị quyết là năm sau nhà máy thép và nhà máy dược bắt đầu thi công, cho nên sớm nhất cũng muốn xác định rõ quyền sở hữu đất. Trần Phong thấy Hạ Tưởng quan tâm tới Tập đoàn Viễn Cảnh cũng không thấy kinh ngạc chút nào, ngược lại cười nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Cao cũng đã nói qua với tôi, dựa theo quy định khẳng định là phải chiếu cố Tập đoàn Viễn Cảnh trước tiên. Bởi vì lúc khai phá công viên Rừng Rậm, họ đã ký bản dự thảo với thành phố. Nhưng dự thảo vẫn chỉ là dự thảo, hiện tại thị trưởng Hồ lại là người quản lý nên khả năng ông ấy sẽ không nghĩ như vậy.
Trần Phong thân là Ủy viên thường vụ, Bí thư, chủ trì công tác mọi mặt. Nhưng Hồ Tăng Chu dù sao cũng là nhân vật số hai, chủ trương của chính phủ là dù công tác về mọi mặt, nhưng Bí thư cũng không thể trực tiếp tham gia vào công việc hành chính, sẽ khiến người ta có suy nghĩ lệch lạc. Cấp trên khi đưa ra quyết định về Cao Thành Tùng còn có một số sai lầm đó là việc"Tham gia vào công việc hành chính", chuyện vừa mới qua chưa lâu, Trần Phong cũng không muốn bị người khác công kích là giống Cao Thành Tùng.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng thấy căng thẳng. Sau khi Hồ Tăng Chu tới thành phố Yến, phong cách nắm quyền coi như vững vàng, cũng không biết là có phải muốn dựa vào tỉnh và có ý đồ gì không.
Thái độ của Hồ Tăng Chu luôn ở giữa nên Hạ Tưởng vẫn cảm thấy trong lòng kiên định. Tuy nhiên hắn cũng biết thái độ của Hồ Tăng Chu đứng ở giữa, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy là bởi vì y vẫn có niềm tin kiên trì, chỉ là thời gian y đến thành phố Yến còn ít, còn chưa gặp phải những vấn đề lớn và quan trọng cần phải đưa ra sự lựa chọn.
Hiện giờ là vấn đề đất của nhà máy thép và nhà máy dược mà đã bắt đầu phải thể hiện ra ý chí lớn và quyền lực. Hồ Tăng Chu do dự giải quyết một vấn đề, chắc là có người tạo áp lực cho y. Đương nhiên việc đồng thời tạo áp lực, khẳng định trong đó cũng đã có lời hứa hẹn, nói không chừng là còn có một quyền lợi thật hấp dẫn. Thị trưởng Hồ không biết sẽ quyết định thế nào, nên Hạ Tưởng không dám đoán, nhưng ít ra cũng hiểu được một chút chính là thị trưởng Hồ đang thấy khó xử.
Bởi vì trước đây Hồ Tăng Chu có một thời gian kết giao, thời gian đó y và Tập đoàn Viễn Cảnh có quan hệ rất tốt đẹp. Mình cũng từng kín đáo đề xuất với Hồ Tăng Chu về việc Tập đoàn Viễn Cảnh đã cống hiến rất lớn cho thành phố Yến, căn cứ chính sách thu hút đầu tư từ bên ngoài chiếu cố đến các doanh nghiệp bên ngoài, cũng có thể phê duyệt mảnh đất của nhà máy thép và nhà máy dược để lại cho Tập đoàn Viễn Cảnh.
Lúc ấy Hồ Tăng Chu tuy rằng không có tỏ thái độ rõ ràng, nhưng trong khi nói vẫn có ý thiên vị Tập đoàn Viễn Cảnh. Hơn nữa y cũng nói phải tôn trọng quyết định của chính quyền nhiệm kỳ trước, tuyệt đối không thể làm các nhà đầu tư cảm thấy thất vọng về chuyện gì.
Chỉ có điều khi chuyện này xảy ra, vẫn là có một sự cản trở mạnh mẽ.
Cũng may Trần Phong cuối cùng cũng biểu lộ thái độ:
- Tôi sẽ ra sức thúc đẩy chuyện này, không thể khiến Tập đoàn Viễn Cảnh thất vọng, vì họ đã có công khai phá ra công viên Rừng Rậm, công viên đầu tiên của thành phố Yến, cải thiện môi trường sinh thái của thành phố Yến. Một tập đoàn tốt như vậy cũng không có nhiều, phải đền ơn bọn họ chứ.
Hạ Tưởng ít nhiều thấy tâm trạng thoải mái hơn.
Sau khi lên ban buổi chiều, Hạ Tưởng liền lái xe thẳng đến Liên Cư.
Mặc dù khi gọi điện thoại đã nói rõ, Hạ Tưởng không hề muốn tham gia vào việc đấu sức giữa Ngô gia và Tỉnh ủy. Nhưng khi Tống Triêu Độ nói, lại khiến hắn thay đổi ý kiến, hắn nghĩ sẽ đi tìm Liên Nhược Hạm nói chuyện, khiến Ngô gia buông tay mà quên đi. Tốt nhất hắn không nên đi Bắc Kinh mà sẽ ở lại Tỉnh ủy, lúc đầu có thể tình hình còn rắc rối chưa thể khai thông nhưng cuối cùng vẫn còn có một con đường lớn để đi.
Từ trước đến nay Liên Nhược Hạm gặp Hạ Tưởng đầu tiên lúc nào cũng vui vẻ, nhưng sau đó lập tức liền đoán được hắn đến có mục đích, liền không vui mà nói:
- Có phải muốn em ra mặt, bảo Ngô gia thu tay lại đúng không?
Hạ Tưởng gật gật đầu:
- Đi Bắc Kinh thật tốt lắm nhưng công tác ở Bộ không có tính cạnh tranh, thứ hai cũng không phải anh có ý trốn tránh, nhưng thật sự là đến đó không bằng ở lại tỉnh Yến. Em phải tin tưởng với năng lực của ý trung nhân, chắc chắn là có thể giải quyết vấn đề nan giải này.
Một câu "Ý trung nhân" khiến Liên Nhược Hạm vui vẻ ra mặt:
- Cái gì là ý trung nhân thật khó nghe quá, anh đúng oan gia của em, không đối đầu là không được? Em hiểu suy nghĩ của anh, anh chê em là khiến anh thêm phiền phức có phải hay không? Thôi được rồi em sẽ lập tức gọi điện cho chú ba, bảo chú dừng lại là được. Thật là không có cách nào bắt anh đi, thực ra cũng không phải em cố ý muốn anh đi Bắc Kinh mà chỉ sợ anh ở tại huyện An về sau gặp chuyện không may. Em sợ lắm, sợ đến mức ngủ không yên, nên mới trở về Bắc Kinh cầu xin chú, lúc ấy cũng chưa biết anh đã được điều tới Tỉnh ủy Tỉnh Yến.
Liên Nhược Hạm ở trước mặt Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Ngô Tài Giang.
Lần trước Ngô Tài Giang giận cá chém thớt lên Hạ Tưởng, cũng là nhất thời tức giận khiến Cao Thành Tùng phải ra mặt hủy hoại tiền đồ của Hạ Tưởng. Cảm thấy Ngô gia đã bị mất mặt, đồng thời cũng là muốn làm cho Khâu gia phải nhìn lại. Nhưng sự việc lại đi ngược với hướng phát triển, thậm chí sau đó còn khiến Cao Thành Tùng rơi đài khiến y cũng phải giật mình. Tuy nhiên y làm việc đó cũng chính là cố tính rung ba hồi chuông, sau đó theo việc Liên Nhược Hạm bay sang nước Mỹ, y liền quên dần chuyện về Hạ Tưởng.
Sau đó lại tình cờ gặp Hạ Tưởng ở Bắc Kinh, thấy hắn và Mai Hiểu Lâm ngồi cùng một chỗ. Ngô Tài Giang mới nghĩ lại một chút chuyện trước kia từng trị Hạ Tưởng. Sau khi nhìn thấy Hạ Tưởng, bỗng nhiên cảm thấy trước kia đã võ đoán, bởi vì mắt y vừa nhìn hắn liền cảm giác chàng trai này cũng không tệ lắm, tối thiểu phong cách làm việc rất hợp với tính tình của y.
Tuy nhiên hắn cũng khiến y tò mò, lại bị mấy người Phó gia làm cho phiền lòng, nên mới ra tay dạy dỗ Phó gia một chút. Ngô gia và Phó gia từ trước tới nay đã có mối bất hòa, ở mấy ban bệ quan trọng luôn tranh đua nhau. Phó gia ở khắp nơi làm khó dễ Ngô gia, khiến Ngô Tài Giang cực kỳ bất mãn. Đồng thời, Mai gia và Phó gia cũng chỉ có quan hệ bình thường. Bởi vì Phó gia mặc dù ở trong tứ đại gia tộc lại xếp hạng cuối cùng nhưng vài năm gần đây, Phó gia ở phía Tây Nam và vùng duyên hải cũng có một số người được lên làm người đứng đầu ở tỉnh, thực lực ngày một lớn dần lên mơ hồ cũng có chút theo kịp.
Mặc dù lực lượng Phó gia ở Bắc Kinh không lớn, nhưng hiện tại ở các tỉnh khác lại có ảnh hưởng rất cao, có quan hệ với một số người đứng đầu ở các tỉnh ngày càng nhiều, cũng khiến Ngô gia cảm thấy có chút áp lực.
Phó gia và Khâu gia quan hệ coi như khá tốt. Trong tứ đại gia tộc, Ngô gia vẫn đứng thứ nhất, cũng ngạo mạn nhất, ánh mắt rất cao và khiến Mai gia, Khâu gia và Phó gia thấy chướng mắt. Tuy nhiên Ngô gia và Mai gia, Khâu gia còn thỉnh thoảng qua lại, ít nhiều còn có chút tình cảm, nhưng đối với Phó gia lại hoàn toàn như người xa lạ. Đương nhiên, tứ đại gia tộc không phải là không bao giờ có điểm chung, đều âm thầm có một chút ít qua lại về lợi ích. Đơn độc mà nói thì Ngô gia và Khâu gia có lợi ích nhiều nhất, giữa Khâu gia và Phó gia có nhiều cơ hội hợp tác nhất. Mai gia không thích Phó gia nhưng đều có quan hệ lợi ích với Ngô gia và Khâu gia ở mức độ khác nhau
Vài năm trước Khâu gia vốn không được xếp ở vị trí cao, không được gọi là một trong tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh. Ban đầu chỉ lưu truyền tứ đại gia tộc là Ngô, Mai, Trương, Phó, Khâu gia còn không được xếp hạng gì, không ai thừa nhận thực lực của bọn họ là một đại gia tộc. Nhưng sau khi Trương gia xảy ra một loạt sự việc, chẳng những mất đi vài chức vụ quan trọng ở trong tay, vài tỉnh ở Đông Bắc và Hoa Bắc cũng liên tục thất thế, thực lực trên thực tế không còn lớn nữa, đã không thể nằm trong tứ đại gia tộc được nữa.
Cùng lúc đó, ngược lại Khâu gia ở vài tỉnh phía nam đạt được thắng lợi, hơn nữa còn là những tỉnh lớn về kinh tế. Tuy rằng Khâu gia ở các tỉnh lớn, số lượng quan lớn không nhiều bằng Ngô gia và Mai gia, thậm chí còn không bằng Phó gia, nhưng về chất lượng đã vượt qua Phó gia. Nhất là Bí thư Tỉnh ủy ở tỉnh Mỗ là người nhà Khâu gia; mà y lại là Uỷ viên bộ Chính trị, ở tỉnh Mỗ tổng GDP tương đương với mấy tỉnh ở Tây Bắc, hiện tại kinh tế ngày càng được chú trọng ngày càng đi lên, trong tay có tiền, liền sẽ có thực lực và quyền lên tiếng.
Khâu gia bởi vậy đã được vào trong tứ đại gia tộc, đứng hàng thứ ba.
Sau khi nói chuyện với Liên Nhược Hạm, Ngô Tài Giang lập tức đồng ý với đề xuất của Liên Nhược Hạm muốn đưa Hạ Tưởng đến làm việc trong phạm vi thế lực của Ngô gia ở một số Bộ và ủy ban trung ương. Thái độ của ông ta rất tốt, khiến Liên Nhược Hạm cũng phải cảm thấy không ngờ. Điều Liên Nhược Hạm không hiểu rõ chính là, Ngô Tài Giang không hề do dự như vậy, chính là vì trải qua sự việc lần trước sau khi tình cờ gặp mặt, y đối với Hạ Tưởng vẫn cảm thấy tò mò, hơn nữa lại đúng lúc Mai Thái Bình tới tỉnh Yến nhậm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ít nhiều khiến y thấy hơi khó chịu. Nhớ tới việc Mai Thái Bình và Hạ Tưởng thân thiết, vừa lúc lại nghe Liên Nhược Hạm nhắc tới, y liền có ý lôi kéo Hạ Tưởng đến bên cạnh mà sử dụng hắn.
Ngô gia tại tỉnh Yến thế lực không lớn lắm, nếu muốn điều Hạ Tưởng tới Bắc Kinh, bồi dưỡng vài năm, sau đó lại thả về tỉnh Yến có thể trở thành sức mạnh trung kiên của Ngô gia tại tỉnh Yến. Bởi vì Hạ Tưởng trước đây bị Cao Thành Tùng áp bức như vậy mà vẫn ung dung thoát thân, còn có thể trò chuyện vui vẻ với Mai Thái Bình vốn là một kẻ mắt cao hơn trán, cho tới bây giờ luôn coi thường những cán bộ có xuất thân thấp kém, lại càng khiến Ngô Tài Giang tò mò hơn với Hạ Tưởng, cũng có thêm một chút tâm tư quý trọng người tài.
Nhân tài nên để ta sử dụng, Ngô Tài Giang muốn lôi kéo Hạ Tưởng về bên mình, nên khi Liên Nhược Hạm có ý nhắc tới việc điều Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, liền không chút do dự mà gật đầu đồng ý, phải nói là rất hợp ý của y.
Liên Nhược Hạm lúc đầu còn tưởng rằng Ngô Tài Giang sẽ trao đổi điều kiện gì đó, không nghĩ tới ông liền đáp ứng một cách vui vẻ, cô liền cười chủ động nhượng bộ.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần