Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 354: Tân Trưởng Ban Tổ Chức Cán Bộ Tỉnh Uỷ
ắp tết rồi nhỉ Tiểu Hạ, tết năm nay tôi không trở về nhà, chỉ ở lại thành phố Yến. Nhưng tôi ở đây có một mình, ở thành phố Yến không quen, năm nay cũng không thấy dễ chịu mấy.
Hồ Tăng Chu dường như vô ý nói chuyện phiếm.
Ngay cả câu chuyện bóng gió đấy mà cũng không nghe ra thì Hạ Tưởng không còn là Hạ Tưởng nữa, nghĩa là có thể về nhà nghỉ ngơi đi, hắn cười ha ha: - Tôi với thành phố Yến thì lại rất quen thuộc. Tuy rằng ngài hiện là thị trưởng thành phố Yến, nhưng dù sao cũng là vừa mới đến, người xa tới thì coi là khách. Nếu thị trưởng Hồ không chê, tôi xin làm một người chủ nhà tận tâm.
Thấy Hạ Tưởng rất hiểu ý, Hồ Tăng Chu vui mừng mỉm cười:
- Tốt lắm, đến lúc đó tôi lại phải làm phiền cậu làm hướng dẫn viên du lịch rồi… haha
Hạ Tưởng buông điện thoại, tự giễu mình rồi cười! "màn trình diễn năm đó xem ra rất có tác dụng. Thị trưởng Hồ với mình có thái độ rất tốt. Có thể thấy ông ta rất xứng đáng là một nhà thư pháp". Đương nhiên hắn cũng mơ hồ đoán được Hồ Tăng Chu muốn lôi kéo hắn. Không chỉ bởi vì hắn và Trần Phong có quan hệ tốt, Hồ Tăng Chu cũng đoán mạng lưới quan hệ của hắn cũng có chút ít. Không cần nói gì khác, chính hắn lần trước sau khi bị giam giữ, lại đột nhiên bình an vô sự được thả ra, có thể đoán rằng phải nhờ đến nhiều người có quyền thế.
Năm trước tuyên án Lệ Triều Sinh, khẳng định vấn đề Từ Đức Tuyền để năm sau giải quyết. Còn vấn đề Vương Đức Truyện và Vũ Phái Dũng năm trước không có tin tức gì truyền ra, không thể lập tức giải quyết rất nhiều những vấn đề còn sót lại. Hơn nữa qua tết cũng là để có thời gian cho nhiều người chạy chọt vào những ghế trống.
Các công việc tại huyện An cũng đang bắt đầu kết thúc, Hạ Tưởng chủ trì cuộc họp với các nhà đầu tư, mời Thẩm Lập Xuân, người phụ trách công ty Sơn Thuỷ, Tề Á Nam và Sở Tử Cao, mọi người cùng tụ họp một chỗ nói chuyện say sưa về triển vọng năm tới. Tất cả mọi người đều tràn ngập chờ mong vào viễn cảnh năm mới, cho rằng huyện An đã vào thời kỳ phát triển nhanh chưa từng có, sang năm tới GDP chắc phải tăng gấp đôi.
Sau hội nghị thường vụ và sau hội nghị thường trực chính quyền là hai mươi lăm tháng chạp, mặc dù chưa chính thức nghỉ định kỳ nhưng cũng có những người làm việc xa gia đình đã bắt đầu lên đường về nhà. Hạ Tưởng đi cũng gần, năm nay đã giao hẹn sẵn không trở về Đan Thành ăn tết, mà là để Hạ An lái xe đưa ba mẹ tới thành phố Yến. Vì vậy hắn cũng không vội mà thu xếp đồ đạc quay về thành phố Yến.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Liên Nhược Hạm, hứa với cô là tranh thủ mùa xuân sang năm sẽ sang Mỹ gặp cô, Liên Nhược Hạm cao hứng, nói rằng:
- Anh đừng có sai lời, nếu anh vô tâm em sẽ cho anh một năm tồi tệ.
- Em lại nghĩ ra ý tưởng xấu xa gì đấy?
Hạ Tưởng đắc chí cười mãi.
- Em sẽ gọi điện cho ba mẹ anh, nói em có em bé với anh, xem ba mẹ anh trừng phạt anh thế nào!
Không ngờ Liên Nhược Hạm lại có ý tưởng đáng sợ như vậy, Hạ Tưởng đành phải liên tục xin lỗi:
- Đừng làm bậy nhé, anh không phải đã đáp ứng yêu cầu của em sao? Nếu em dám nói thế với bố mẹ, anh sẽ không cần em nữa. Vả lại, em không phải cũng vẫn chưa có sao, không cố ý hại người sao?
Liên Nhược Hạm cười thông cảm rồi mới dập máy.
Sau đó hắn lại gọi điện cho Tào Thù Lê, nghe cô nói đại khái bác Tào đến đêm 30 mới có thể về. Cô Vương còn nhờ cô mua một ít hàng tết, cô có vẻ không tự nguyện nói:
- Lễ mừng năm mới có gì phải mua. Em thấy mua cái gì rồi cũng không dùng tới? Mẹ cứ dặn đi dặn lại nghìn vạn lần, muốn em mua cái này cái kia, để vào đâu cơ chứ? Thật là.
Thế hệ trẻ và những người đứng tuổi có thái độ với việc đón tết rất khác nhau. Những người trẻ hiện đại, từ nhỏ không thiếu ăn thiếu mặc, nên nhận thức không rõ lắm về những năm tháng khó khăn. Nhu cầu bức thiết của họ đương nhiên là Tết phải ăn ngon mặc đẹp, thêm nữa không thể lý giải nổi tâm lý thích mua sắm vào dịp tết của người già.
Hạ Tưởng cười an ủi cô vài câu, mãi đến khi đồng ý cho hắn làm cu li, đảm nhiệm việc lái xe miễn phí cho cô, khuân vác miễn phí cho cô thì cô mới hào hứng lại.
Sau đó hắn lo nghĩ, lại gọi cho Tiếu Giai.
Năm nay Tiếu Giai đang bận rộn với công việc ở công ty, nhận được điện thoại của Hạ Tưởng thì rất vui mừng. Cô vẫn muốn trêu hắn, lại muốn Hạ Tưởng tới thủ đô thăm cô một chuyến. Cô đã chọn được mấy địa điểm để làm trụ sở công ty, muốn Hạ Tưởng ra quyết định cuối cùng. Hạ Tưởng ngẫm lại cũng hiểu được là phải đi gặp Tiếu Giai một chuyến, liền đáp.
- Được.
Tiếu Giai cao hứng đứng dậy hoan hô.
Vừa buông điện thoại thì Mai Hiểu Lâm gõ cửa đi vào.
Mai Hiểu Lâm hôm nay dường như cố ý làm dáng. Khuôn mặt trát phấn, còn vẽ chút má hồng làm cho khuôn mặt sinh động lên rất nhiều.
Thảo nào phụ nữ cứ thích tô son điểm phấn, trang điểm quả thật có một sức mạnh thần kỳ.
Mai Hiểu Lâm muốn nói lại thôi, ngồi trên sa lông, một lát sau mới chần chừ hỏi thăm:
- Anh có thể giúp tôi một chuyện được không?
Hạ Tưởng thấy cô có chút do dự, lại có chút khẩn trương, khó hiểu nói:
- Nói chuyện ấp a ấp úng, không giống tác phong của cô. Chuyện gì? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra.
- Hai ngày tới tôi sẽ quay về thủ đô, anh có thể đưa tôi đi một chuyến được không?
Mai Hiểu Lâm nhìn Hạ Tưởng, hơi không tự tin nói:
- Nếu anh có việc thì tôi không dám phiền anh nữa.
Hạ Tưởng cảm thấy tò mò:
- Đưa cô đi một chuyến cũng không có gì, thủ đô cách thành phố Yến lại không xa. Nhưng vấn đề quan trọng là cô có chắc chắn chỉ đơn giản là muốn tôi đưa cô đi một chuyến thôi, sau đó có mục đích gì khác không. Nói tôi nghe đi?
- Cài gì gọi là có mục đích riêng, nói vậy thật khó nghe. Cứ như tôi tính kế gì lừa anh.
Mai Hiểu Lâm không vui nói, mặt trắng bệch liếc nhìn. Mới lại nói ra tình hình thực tế:
- Nói thật cho anh biết cũng được, chú tôi Mai Thái Bình cứ liên tục thúc giục tôi lập gia đình, tôi phiền đến chết mất. Tôi đã bảo với chú là cháu có bạn trai rồi nhưng chú không tin nên tôi phải dẫn anh đến.
Hạ Tưởng kinh hãi:
- Bảo tôi giả vờ làm bạn trai của cô? Tôi xin cô, cách này đã xưa quá rồi. Chả có tí sáng suốt gì cả. Hơn nữa cũng không thể được, bởi vì tôi cũng đính hôn rồi, cô không hại tôi có được hay không.
Mai Hiểu Lâm sửng sốt, ngay sau đó lại cười ha hả:
- Thực là không có triển vọng, coi bộ anh sợ đến mức như là bị đoạt mất đồ trên tay vậy? Cho dù tìm người giả bộ làm bạn trai, tôi cũng sẽ không tìm anh. Nhìn tướng mạo anh quá non, chú tôi thích người trưởng thành hào phóng cơ.
Cô cười xong thấy vẻ mặt Hạ Tưởng nghiêm túc vẫn chưa tin liền giải thích:
- Tôi muốn anh làm chứng cho tôi. Anh cứ nói, tôi cũng đã gặp vài người người bạn trai, cũng không thấy thích hợp. Có thể là tính cách của tôi hơi đặc biệt, bình thường đàn ông không thích. Tốt nhất anh đến uống rượu với chú tôi, để chú ấy không bức bách tôi phải lập gia đình, để về sau tôi được tự do.
Hạ Tưởng không tránh khỏi có chút nhức đầu.
Ý tưởng của Mai Hiểu Lâm hơi có phần hão huyền. Mình và Mai Thái Bình không quen, làm sao có thể vừa thấy mặt đã uống rượu với ông ta? Vả lại Mai Thái Bình xuất thân từ trong đại gia tộc, há lại dễ bị người ta thuyết phục thế sao? Lại có Mai Hiểu Lâm lấy hay không lấy chồng thì bát đại gia tộc nhà cô ta tự biết đánh giá. Mình dính vào, có vẻ sẽ phải nói nhiều không chừng còn làm cho người sinh ghét, không phải là chuyện hay ho gì.
Hạ Tưởng đã nghĩ sẽ khước từ, không ngờ Mai Hiểu Lâm lại nói một câu khiến có hắn trở nên lưỡng lự:
- Thực ra thì cũng không phải muốn anh thuyết phục chú tôi, chính là muốn cho anh và chú gặp nhau sớm một chút, bởi vì năm sau ông ấy sẽ tới tỉnh Yến làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ!
- Đã có quyết định rồi ư?
Hạ Tưởng kinh ngạc. Nhanh như vậy? Tỉnh Yến còn không có tin tức gì truyền đến, hoá ra ở thủ đô mọi thứ đã được xác định rồi.
Nghĩ thầm xem ra Tống Triêu Độ đã không được lựa chọn rồi, chính là do ông ta không có sức mạnh như gia tộc người ta, đành phải thoái lui chờ vị trí thứ yếu, lựa chọn làm Phó chủ tịch tỉnh.
- Ừ, cấp trên đã đồng ý rồi, không có thay đổi nữa.
Mai Hiểu Lâm coi như tín nhiệm Hạ Tưởng, một chút cũng không giấu diếm.
– Vốn cấp trên trả lời cho chú ấy là rất khó, bởi vì rằng định sẽ đề bạt cán bộ ngay tại tỉnh Yến. Đột nhiên sau đó cấp trên lại cho tin chính xác là sẽ bổ nhiệm chú ấy. Em cũng không rõ lắm là biến cố gì, tóm lại chú ấy rất vui vẻ, xem như hởi lòng hởi dạ rồi.
Hạ Tưởng hiểu được, là Tống Triêu Độ chủ động vứt bỏ, chính là ông ta nghe lời Sử lão khuyên, muốn làm Phó chủ tịch tỉnh rồi.
Làm Phó chủ tịch tỉnh cũng tốt, với tài năng của mình, Tống Triêu Độ có thể thuận lợi từ phó chuyển thành Chủ, sau đó lại đến Bí thư tỉnh uỷ, vút thẳng lên trời.
- Tốt, tôi đưa cô đến thủ đô. Tuy nhiên tôi cũng đã nói trước, tôi chỉ có thể cố gắng khéo léo nói vài câu về vấn đề cá nhân của cô. Nếu như Mai thúc thúc mất hứng, tôi sẽ lập tức câm miệng, sẽ không nhắc lại.
Hạ Tưởng nói trước cho Mai Hiểu Lâm rõ.
– Việc hôn nhân đại sự của cô, để tôi tham gia vào sẽ không thích hợp. Tôi lại nói với chú, dễ khiến tới hiểu lầm.
- Anh đừng có tưởng ai cũng mê mình đi. Tôi cũng sẽ không đồng ý anh đâu, làm gì có sự hiểu lầm?
Hiểu Lâm thao thao ngoài miệng không buông tha người, lại trách móc Hạ Tưởng nói:
- Lần trước chủ ý của anh muốn tôi nhận đứa trẻ làm con nuôi, tôi vẫn chưa kịp thực hiện. Anh nghĩ biện pháp nào giúp tôi trước khi gặp chú.
Hạ Tưởng vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Này, tôi không có nợ tôi đâu đấy?
Mai Hiểu Lâm không hề để ý tới Hạ Tưởng, xoay người bước đi:
- Trước tiên anh cứ lo ăn tết cho gia đình và Thù Lê đi đã, đỡ phải bị mắng. Tôi có khả năng sẽ đi bất cứ lúc nào, nhớ tôi gọi là đi luôn.
Mai Hiểu Lâm đi hồi lâu, Hạ Tưởng mới nhớ ra mình vừa ngâm một chén trà tốt mà chưa uống, vừa nhìn đã thấy lạnh, không khỏi lắc đầu cười cười. Mai Hiểu Lâm thật đúng là hành động tuỳ tiện theo ý mình, nghĩ đến là đến. Tuy nhiên hắn nghĩ đến việc có thể tiếp xúc trước với người sắp nhận chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ cũng là cơ hội hiếm có, cũng có chút cân bằng tư tưởng.
Chỉ nghĩ tới làm sao yểm trợ cho Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng sẽ không kìm nổi đau đầu.
Buổi tối gọi điện thoại cho Tào Thù Lê, nói hắn phải tới thủ đô một chuyến bàn bạc công việc. Tào Thù Lê nghe xong cũng không hỏi hắn cụ thể làm cái gì, chỉ có điều nói với hắn, cô muốn ba mẹ tới đây sớm một chút. Dù sao năm mới cũng không có chuyện gì, cô muốn đưa bọn họ đi dạo một vòng quanh thành phố Yến.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, hiện tại Tào Thù Lê một mình một nhà, Tào Thù Quân mới tìm được bạn gái rồi, hàng ngày không ở nhà. Bác Tào lại tạm thời chưa về, cô ở một mình cũng khá buồn bực, liền đồng ý với cô nói là hắn chốc nữa sẽ gọi điện thoại nói một câu.
Hạ Tưởng lại gọi về nhà, bàn bạc một chút. Hạ Thiên Thành nói Hạ An ngày mai sẽ nghỉ, nghỉ qua một ngày mới có thể đến thành phố Yến. Hạ Tưởng rất vui, liền giải thích vài việc cần chú ý rồi lại gọi cho Tào Thù Lê thông báo tình hình, làm Tào Thù Lê vui vẻ kêu lên mấy tiếng.
Buổi tối sắp xếp gia sự xong xuôi. Hạ Tưởng muốn tìm Thịnh Đại cùng đi ăn cơm bỗng nhiên Khâu Tự Phong đẩy cửa bước vào, tươi cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, còn chưa đi ăn sao? Cùng đi đi?
Chủ tịch huyện Khâu chủ động rủ cùng đi, Hạ Tưởng không thể cự tuyệt, liền gật đầu bằng lòng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ra nhà hàng Thường Sơn. Tiêu Hà vừa thấy phó chủ tịch huyện Hạ đi cùng chủ tịch huyện Khâu liền vội vàng chạy ra đón, tự mình sắp xếp cho hai vị vào bàn. Hạ Tưởng biết Khâu Tự Phong có việc muốn nói, cũng không muốn để Tiêu Hà phục vụ liền nói:
- Chú Tiêu cứ đi làm việc đi, cháu và chủ tịch huyện Khâu cũng không phải người ngoài. Không cần phải xen vào đâu.
Tiêu Hà đi rồi, Khâu Tự Phong cũng không vòng vo, nói thẳng:
- Mai Thái Bình sắp tới tỉnh Yến làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, phó chủ tịch huyện Hạ hẳn là đã biết tin tức này. Tuy nhiên khả năng là cậu vẫn còn chưa biết tính cách con người của Mai Thái Bình thế nào.
Hạ Tưởng cũng biết rõ chắc chắn Khâu Tự Phong có mục đích khác, liền nói:
- Chủ tịch huyện Khâu và Mai gia đã từng có quan hệ qua lại, chắc biết rõ ông ta là người như thế nào, nếu không có gì trở ngại, có thể nói cho tôi nghe một chút đi.
Khâu Tự Phong châm khói, hít một hơi thật sâu nói:
- Hiện tại chúng ta hợp tác với nhau coi như thuận lợi, nhưng có điều này tôi phải nói, phó chủ tịch Hạ cậu đừng hiểu lầm mới được. Tôi cũng không có thành kiến gì với Mai gia, cũng không phải bởi vì ngày trước cùng Mai Hiểu Lâm có chút vương mắc, mà muốn nói cho cậu một cách chân thực về Mai Thái Bình.
Tuy rằng nói vậy, từ trước đến nay Hạ Tưởng chưa từng để lộ cho Khâu Tự Phong biết giữa hắn và Mai Hiểu Lâm có quan hệ gì. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng nghĩ có thể Khâu Tự Phong trong lòng cũng biết, chính tự bản thân mình và Mai Hiểu Lâm từng có hôn ước, cũng biết Mai gia và Khâu gia từng có ân oán. Sở dĩ Khâu Tự Phong nói tuy là mập mờ, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng y như thế nào.
Hạ Tưởng liền gật gật đầu, để kệ Khâu Tự Phong có mục đích gì, có thể hiểu biết thêm một chút về tính tình của Mai Thái Bình cũng không phải là chuyện xấu.
- Mai Thái Bình là lão nhị của Mai gia, từ nhỏ ngang ngược, nổi danh Thái Tử đảng ở thủ đô. Trước kia từng vì ghen tuông mà đánh người ta tàn phế. Việc này ở thủ đô gây chấn động một thời, cũng làm cho uy danh họ Mai tăng thêm. Tất cả mọi người sau lưng gọi hắn là không trình độ bởi vì hắn tranh giành vợ người, mà người phụ nữ đó lại là gái điếm!
Hạ Tưởng đang uống trà, liền phun ra một chút. Hắn kinh ngạc mà há to miệng, trong lòng kinh ngạc không cách nào hình dung được Đường tâm một công tử Thái tử đảng vì một kỹ nữ mà đánh người khác tàn nhẫn, thật quá mất mặt.
Khâu Tự Phòng hài lòng mỉm cười, hiển nhiên là tán thành với biểu hiện kinh ngạc của Hạ Tưởng:
- Tôi lúc đó nghe xong cũng không thể tin nổi, hơn nữa còn nghe nói cái cô kia cũng không thương hắn mà là yêu chồng cô ta, là một người thợ giầy. Chuyện này lúc đó truyền bên trong vài gia tộc ở thủ đô. Thể diện của Mai gia suýt chút nữa bị Mai Thái Bình làm hỏng hết, làm cho ông cụ Mai gia vừa đánh vừa chửi hắn. Cuối cùng nhốt hắn trong phòng tối nửa tháng mới thả ra. Lúc ấy Mai Thanh Bình vẫn còn trẻ tuổi, mới 20 tuổi.
Khâu Tự Phong cười cười, cùng Hạ Tưởng chạm chén, rồi uống một hơi cạn sạch, lại tự giễu mà lắc lắc đầu, nói rằng:
- Tuy tôi lúc tuổi còn trẻ, cũng rất phóng túng, nhưng so với Mai Thái Bình vẫn còn kém nhiều lắm. Nếu như ở tuổi 20, hành động của hắn có thể tính là lúc trẻ lông bông, như vậy năm 30 tuổi hắn thật sự đã làm ra những sự kiện khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hạ Tưởng có chút hứng thú liền hỏi han: -.
- Chuyện gì?
Hắn phải phối hợp một chút với Khâu Tự Phong, cũng muốn làm cho Chủ tịch huyện Khâu cảm nhận được thành ý của hắn, nếu không lại có vẻ không có chút lòng thành.
Khâu Tự Phong chính là chờ Hạ Tưởng hỏi câu này, Hạ Tưởng vừa hỏi y liền hớn hở nói:
- Khi 30 tuổi, Mai Thái Bình đã làm một cục trưởng của Bộ Nông nghiệp rồi. Có một lần lãnh đạo cấp trên xuống thị sát. Ông ta mới cùng đi được phân nửa thời gian, bỗng nhiên không báo cáo gì quay người đi mất, để các lãnh đạo ngơ ngác nhìn nhau. Lãnh đạo rất giận dữ, yêu cầu nghiêm túc xử lý Mai Thái Bình vì tội không coi lãnh đạo ra gì, hành vi kiêu ngạo, ngông cuồng. Chỉ chốc lát sau Mai Thái Bình trở về, nghe được chỉ trích của lãnh đạo đối với hắn, ngay trước mặt rất nhiều người phản bác lãnh đạo, nói hắn bị tiêu chảy phải vội vã đi nhà vệ sinh ngay. Nếu nói ra thì đúng là không tôn trọng lãnh đạo, cho nên hắn mới không từ biệt mà đi, cũng là vì muốn biểu hiện tôn kính lãnh đạo.
Nói được một nửa, Khâu Tự Phong rốt cuộc không kìm nổi, tự mình cười ha ha trước.
– Mai Thái Bình tính tình thật là làm người ta không lường hết được. Nói hắn tôn trọng lãnh đạo đi, ngay cả một câu cũng không có, xoay người đi mất. Nói hắn không tôn trọng lãnh đạo đi, việc đi nhà vệ sinh cũng có thể nói thẳng thắn. Dường như vấn đề chính là ở lãnh đạo, mà không phải hắn. Nếu chỉ như vậy thì cũng không đủ thể hiện sự bất bình thường của hắn.
Hạ Tưởng cười không nói gì, làm bộ chăm chú lắng nghe, Khâu Tự Phong liền tiếp tục nói.
- Lãnh đạo thấy hắn nói nghiêm trang, lại bởi vì hắn là người của Mai gia, cũng liền kiềm chế cơn giận trong lòng tạm thời xem như không hề nhắc tới việc này. Không ngờ một lát sau, lãnh đạo đang muốn bắt đầu bài phát biểu thì Mai Thái Bình đứng ở phía sau lãnh đạo, đột nhiên bước về phía trước, cúi xuống bên tai nói với lãnh đạo một câu. Kết quả ngay lập tức làm cho lãnh đạo sắc mặt biến đổi, tức giận mắng hắn một tiếng: "Cút đi!" Bởi vì lúc đó đã bật micro, kết quả là tất cả mọi người nghe thấy lãnh đạo rống lên giận dữ, đều ngơ ngác nhìn nhau không biết có vấn đề gì.
Hạ Tưởng có chút khó tin, dù sao Mai Thái Bình cũng là Thái Tử đảng đứng đắn và kiêu ngạo. Sự việc trên nhìn bề ngoài thì cũng đúng mực, ông ta như thế nào lại có thể làm cho lãnh đạo sượng mặt ngay tại bàn? Cho dù cấp trên cũng là người đã từng lăn lộn trong quan trường, Mai Thái Bình làm cũng hơi quá thái. Trừ phi hắn thật sự là hạng người không biết trời cao đất dày.
Rốt cuộc hắn nói với lãnh đạo cái gì, Hạ Tưởng vẫn hết sức tò mò Mai Thái Bình đã chọc giận lãnh đạo như thế nào, hỏi:
- Rốt cuộc ông ta nói gì?
Khâu Tự Phong lắc đầu:
- Thông tin truyền tai nhau rất nhiều, có người nói Mai Thái Bình nói "Lãnh đạo, tôi lại muốn đi vệ sinh, xin ngài chuẩn y." lại có người nói kỳ thực được thăng chức nhanh nên cố ý quấy rối, đến nỗi hắn còn nói với lãnh đạo là "Báo cáo lãnh đạo, tôi muốn đánh rắm, xin chỉ thị của lãnh đạo". Có những phiên bản càng ngày càng thay đổi đến nực cười, còn nói là "Lãnh đạo, vừa rồi có phải người vừa đánh rắm không? Thật là thối!"
- Ha ha!
Hạ Tưởng thoải mái cười to. Mai Thái Bình này quả thật là một thằng hề, ông ta không phải người nông cạn, chính là cố tình làm mất mặt gây ấm ức cho lãnh đạo.
Khâu Tự Phong cũng mỉm cười, cười xong mới lắc đầu nói:
- Bởi vì chuyện này Mai Thái Bình ở cấp Cục mãi không được thăng chức. Mọi người đều cho rằng hắn là một điển hình của loại Thái tử đảng. Không ai xem trọng tương lai của hắn, cho rằng hắn không thích hợp với quan trường, rất thích hợp với thương trường, cho dù hắn đi kinh doanh, cũng chỉ là dựa vào lừa gạt, bởi vì không ai tin hắn có bản lĩnh thật sự.
- Mai Thái Bình năm nay cũng 50 tuổi rồi, rốt cục cũng có cơ hội đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Yến. Với hắn mà nói đúng là việc tốt, đối với tỉnh Yến mà nói thì chưa chắc đã là việc tốt. Hắn ở thủ đô tuy rằng từ cấp Cục đến Phó giám đốc Sở, sau đó lại đến Giám đốc sở, vẫn rất thuận lợi, cũng không có chuyện chê cười gì. Tuy nhiên tục ngữ nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một khi hắn rời khỏi thủ đô thoát ly ông cụ Mai gia thì sẽ thành kiểu gì đây.
Khâu Tự Phong bất đắc dĩ cười cười, rốt cục vấn đề chính là đây.
– Khâu gia chúng ta và Mai gia không tính là hòa thuận, đồng thời tôi cũng tin tưởng Mai Thái Bình tới tỉnh Yến cũng sẽ không có ấn tượng tốt đối với cậu. Bởi vì hắn bình sinh rất không thích những người trẻ tuổi mà lại được lòng người. Phó chủ tịch huyện Hạ, cậu trẻ tuổi mà đã là Huyện uỷ uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, đúng là đối tượng đối nghịch với Mai Thái Bình.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần