People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 297: Chú Ý Cả Lợi Ích Trước Mắt Và Lâu Dài
Ý của Phương Tiến Giang được hiểu là nếu thành phố có công trình gì, ông ta chắc chắn sẽ ủng hộ bất động sản Giang Sơn. Điều này đồng nghĩa với việc tỏ thái độ ủng hộ. Hạ Tưởng cảm thấy hết sức hài lòng.
Hạ Tưởng khoát tay tỏ vẻ không uống nước mà nói:
- Tốt lắm. Tôi sẽ cấp cho Phương Cách 6% cổ phần, như thế ngài nói xem có được chưa?
- Tay không mà chiếm 6% cổ phần là nhiều quá, theo tôi nhiều nhất là 5% thôi.
Phương Tiến Giang nghiêm túc nói, ông ta nghe Hạ Tưởng nói Vương Lâm Kiệt bỏ ra một triệu tệ, tương ứng với 10% cổ phần, mà mình không bỏ tiền ra lại chiếm 6% cổ phần thì sẽ khó ăn nói với Phó bí thư Vương.
- Cũng được, nghe lời Trưởng ban Phương, tôi sẽ không nói nhiều, tôi sẽ cân bằng cổ phần nắm giữ của mọi người.
Hạ Tưởng cũng biết Phương Tiến Gianh đã cân nhắc thì không cố nài ông ta nữa.
Phương Tiến Giang vui vẻ đích thân tiễn Hạ Tưởng ra tới cửa. Hạ Tưởng vẫy tay tạm biệt, vừa lúc bị Đàm Long nhìn thấy.
Bước tiếp theo, Đàm Long muốn lên chức Phó thường trực. Đúng là đường làm quan rộng mở. Khi y đang từ văn phòng của Thôi Hướng đi ra, dự định xuống tầng dưới, quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Tiến Giang đang tươi cười vẫy tay chào Hạ Tưởng. Trong lòng y ngay lập tức nảy sinh ngờ vực. Phương Tiến Giang là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, lại rất kiêu căng, Hạ Tưởng đi từ văn phòng của ông ta ra, ông ta còn không cần thiết phải đưa hắn ra đến tận cửa chứ nói gì là tiễn hắn với khuôn mặt tươi cười như thế. Ai không biết lại cho rằng Hạ Tưởng trong ban lãnh đạo tỉnh.
Nhưng Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ nhỏ thôi.
Trong đầu Đàm Long còn có điều thắc mắc khác. Y nhớ tới lần trước, y có một người thân muốn đề bạt, nhưng bị Phương Tiến Giang giữ lại ở ban Tổ Chức cán bộ một thời gian, trong lòng hắn đã vô cùng bất mãn với việc làm này của Phương Tiến Giang rồi. Hơn nữa, vì Hạ Tưởng còn bị bắt giữ trong một thời gian, nên chung quy trong lòng Đàm Long cảm thấy Hạ Tưởng không vừa mắt. Lúc trước ở văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, Hạ Tưởng và y cũng không ít lần đối nghịch. Giờ lại nghe nói, chỗ dựa vững chắc của Hạ Tưởng là Tào Vĩnh Quốc sắp sửa được điều đi, y bèn dừng bước, chờ Hạ Tưởng bước tới trước mặt thì mở miệng chào:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, hôm nay sao lại có thời gian đến tòa nhà Thành ủy vậy. Lần trước, sự tình ở Ủy ban Kỷ luật vẫn chưa được rõ ràng thì phải.
Hạ Tưởng thấy mặt mũi Đàm Long có chút hả hê, nên thầm nghĩ, nếu nói về lòng dạ con người thì Đàm Long so ra còn kém Khâu Tự Phong, làm thế nào mà lăn lộn được tới vị trí Phó thị trưởng thành phố Yến nhỉ? Đôi khi không thừa nhận cũng không được, nhưng đúng là có chỗ dựa cũng thật là tốt.
Hạ Tưởng dừng lại, nhạt nhẽo cười, đáp lại:
- Chào Phó Thị trưởng Đàm! Việc ở Ủy ban Kỷ luật à? Việc gì nhỉ?
Hạ Tưởng làm bộ ngu ngơ.
Trong lòng Đàm Long tức tối, nên nói:
- Đương nhiên là việc cậu bị bắt giam vài ngày, nghe nói là bị hiểu lầm?
- Là việc của Phó chủ nhiệm Phòng à, tôi cũng không rõ lắm. Tôi đoán là nếu muốn biết rốt cuộc Phó chủ nhiệm Phòng có vấn đề gì, thì phải đi hỏi Ủy ban Kỷ Luật tỉnh để được rõ ràng chứ. Còn chuyện của tôi có phải là hiểu lầm hay không thì Ủy ban Kỷ luật thành phố đã có kết luận rồi. Tôi nghe Thị trưởng Trần nói là hội nghị thường vụ đã thảo luận là Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh cũng vì làm việc trái pháp luật nên bị bắt. Nếu ngài muốn hiểu rõ phải hỏi Chủ nhiệm Tần.
Hạ Tưởng thản nhiên đáp lại. Nguồn:
Tất nhiên, Đàm Long biết việc Phòng Tự Lập bị bắt và Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh bị tố cáo. Chẳng qua y chỉ muốn nhân cơ hội này mà châm chọc Hạ Tưởng, chứ không nghĩ tới việc lại bị Hạ Tưởng nhẹ nhàng mà lại mang bóng đá y một vố thế này, lại còn ám chỉ rằng vấn đề này của hắn không cần y quan tâm đến.
Vẻ mặt Đàm Long hơi biến sắc:
- Phó chủ tịch huyện tiểu Hạ và Trưởng ban Phương rất thân mật thì phải. Nếu ông ấy không đánh giá cậu rất cao, thì không dễ gì mà ông ấy lại tiễn cậu ra tận cửa?
Hạ Tưởng thấy Đàm Long xen vào việc của người khác thì rất xem thường y, dù cho y có sắp sửa được thăng chức lên thường vụ Thành ủy, Cho dù là Phó thị trưởng thường trực cũng không thể quản lý rộng như vậy được. Hạ Tưởng bèn nói:
- Đây là vấn đề hết sức cá nhân, căn bản không cần phải trả lời.
Đàm Long còn đang nghĩ làm thế nào để nói tiếp thì Giang Thiên từ phòng đi ra, thấy Hạ Tưởng liền mắt sáng lên:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, vừa lúc tôi có việc tìm cậu.
Sau đó dường như nhìn thấy Đàm Long, anh ta bèn cung kính nói:
- Chào Phó Thị trưởng Đàm.
Đàm Long gật gật đầu không nói gì, nhìn mắt Hạ Tưởng nói:
- Hy vọng, sau này con đường của phó chủ tịch huyện tiểu Hạ càng ngày càng rộng mở.
Chờ Đàm Long đi xa, vẻ mặt Giang Thiên vô cùng kinh ngạc nói:
- Cậu chọc giận Phó Thị trưởng Đàm à?
Hạ Tưởng mỉm cười, tức giận trả lời:
- Hắn chọc tôi thì có.
Giang Thiên tìm Hạ Tưởng là bởi vì sự tình anh rể anh ta.
Được Hạ Tưởng giới thiệu, anh rể Giang Thiên là Chu Hổ lấy danh nghĩa Công ty Xây dựng số 2 để nhận thầu công trình, làm ăn lời không ít. Hiện giờ, hắn cũng đã phát triển được ở một qui mô nhỏ, trên cơ bản, Chu Hổ có thể quản lý khoảng trên dưới một trăm người. Nhưng mà Chu Hổ lại rất có tham vọng, muốn phát triển lớn hơn, không muốn mãi mãi phải cúi đầu làm khoán nữa mà muốn ra ngoài làm riêng.
Hàng ngày, Chu Hổ đều làm phiền Giang Thiên đòi Giang Thiên giới thiệu hắn với Hạ Tưởng. Chu Hổ đã làm việc một thời gian dài trong ngành xây dựng, nên hắn biết rất nhiều người trong ngành, những người này hết lời ca ngợi khả năng quan sát của Hạ Tưởng và cho rằng chỉ cần Hạ Tưởng vừa ý một hạng mục nào đó là nhất định sẽ có lời. Với lại, Hạ Tưởng không những có con mắt tinh tường mà còn có khả năng trù tính nữa, cho nên Chu Hổ mới một lòng một dạ đòi gặp. Chỉ cần Hạ Tưởng chỉ bảo cho hắn, nhất định là hắn có thể chuyển từ làm khoán sang làm chủ doanh nghiệp thành công.
Giang Thiên dở khóc, dở cười nói:
- Một người nông dân mới lội ruộng lên, chân vẫn còn lấm bùn mà đã nghĩ tới việc mặ ple, đeo ca-vát là làm chủ xí nghiệp. Chủ doanh nghiệp đâu có dễ làm như vậy? Không văn hóa cũng có thể làm sao? Thật là biết đùa.
Hạ Tưởng không đồng ý với quan điểm của Giang Thiên, liền nói:
- Anh nói như vậy không đúng rồi. Không nên coi thường anh em nông dân, càng không nên xem thường những người không có văn hóa. Tôi biết mấy người làm chủ những doanh nghiệp trị giá hàng mấy triệu, thậm chí hơn mười triệu, mà họ đều xuất thân từ nông dân, mà văn hóa của họ chỉ là biết viết tên mình và đọc hiểu báo chí mà thôi.
Giang Thiên chưa hề tiếp xúc với những người như Hạ Tưởng nói, nên kinh ngạc hỏi:
- Thật hay giả vậy?
- Đương nhiên là thật rồi, tôi có thể lừa anh sao?
Hạ Tưởng cười:
- Đi nhờ xe mà làm được ông chủ đó, biết không? Trước kia là nhân viên bách hóa, cũng không có văn hóa, sau này bách hóa đó đóng cửa thì mở quán sửa xe đạp, giờ là mở một dây chuyền sản xuất xe có vốn hơn mười triệu. Còn có một ông chủ một doanh nghiệp vàng thịnh vượng, ban đầu chỉ là một ngư dân đánh cá, sau này tới thành phố Yến làm lao động phổ thông. Giờ cũng đã thành một chủ doanh nghiệp lớn, ông ấy rất ít xem báo, bởi vì ông ấy không đọc được nhiều.
Giang Thiên cười ngượng vài tiếng:
- Trước đây, anh rể tôi giúp tôi nhiều, nên cũng không tiện từ chối anh ấy. Cậu nói tôi làm sao bây giờ. Cậu đã giúp tôi nhiều rồi. Tôi không nên nhờ cậu giúp nữa mới phải.
- Không phải khách khí. Thư ký Giang sắp làm Chủ tịch huyện thì cho rằng mình vượt quá chức Phó chủ tịch huyện của tôi, mà bắt đầu lên mặt, có đúng không?
Hạ Tưởng đùa, nói tiếp:
- Để anh ấy cùng đến đây vào buổi trưa ngồi với tôi đi. Tôi đang có sự tình muốn cùng anh bàn bạc đây.
Giang Thiên cười ngượng ngùng:
- Tôi làm Chủ tịch huyện Cảnh mà chưa chắc đã có sức ảnh hưởng như Phó chủ tịch huyện An. Sự tình của anh rể còn phải làm phiền cậu.
Đến trưa, Chu Hổ chạy như bay đến. Cuối tháng Chín, thời tiết ở thành phố Yến khá ôn hòa. Hạ Tưởng và Giang Thiên đều mặc áo ngắn tay đóng thùng, thì Chu Hổ lại mặ ple, đeo ca-vát, dưới tay vẫn còn cầm một cái kính gọng màu vàng, ông không ra ông, thằng chẳng ra thằng làm cho ai nấy đều nhìn.
Chu Hổ vừa thấy Hạ Tưởng thì rất xúc động, hắn đưa hai tay bắt tay Hạ Tưởng, mà nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, cuối cùng hôm nay cũng được gặp ngài thật, tôi kích động nên nói năng có hơi lộn xộn. Tôi rất kính trọng hình ảnh rực rỡ của ngài, chỉ hận là không may mắn được sớm gặp ngài. Hôm nay, đúng là gặp dịp may cả đời. Phó chủ tịch huyện Hạ quả là rất phong lưu phóng khoáng có thể so sánh với Phan An.
Rốt cuộc Hạ Tưởng không kìm nổi cười ra tiếng:
- Anh Chu được rồi, được rồi. Đừng nói nữa. Mọi người đều không phải người ngoài mà, đừng khách khí nữa.
Vẻ mặt Giang Thiên xấu hổ:
- Anh rể, trước mặt Phó chủ tịch huyện cũng đừng giả bộ trí thức chứ, nghĩ thế nào thì nói thế đó, biết không? Anh càng khoe chữ thì càng buồn cười đấy.
- Vui vẻ là việc tốt chứ, có thể làm người khác cười cũng là bản lĩnh hạng nhất đấy, ngay cả Khổng Tử còn nói "mỗi ngày ta đều cười" cơ mà.
Chu Hổ vẫn gật gù đắc ý nói.
- Mỗi ngày tỉnh dậy ta đều cười.
Giang Thiên lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, không cười:
- Anh rể, chúng ta thôi không dùng thổ ngữ nữa, có được không? Nói bình thường không nói lại còn dùng ngạn ngữ.
- Không thể, tôi không thể nhớ lầm.
Chu Hổ không tin, không để ý tới Giang Thiên, hắn thò tay lấy từ trong người ra một cuốn sách nhỏ, mở ra xem, tìm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được, rồi thở dài nói:
- Đúng là tôi nhớ nhầm, chú xem nhất định không được, nếu không thì ngày nào tôi cũng mang theo Luận Ngữ không rời để làm gì chứ?
Thật đúng là nông dân lên thành phố để thay đổi. Hạ Tưởng cười lớn:
- Được rồi, được rồi. Chúng ra nói chuyện chính sự, nếu anh cho tôi đọc Luận Ngữ thì tôi phải đi rồi.
Cho dù Chu Hổ không sợ Giang Thiên, nhưng lại sợ Hạ Tưởng đi mất, nên vội vàng cất quyển Luận Ngữ đi, mặt nghiêm túc nói:
- Mời phó chủ tịch huyện Hạ chỉ thị, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao cho.
Thấy bộ dạng vô cùng trang nghiêm, tức cười của Chu Hổ, Hạ Tưởng thầm thở dài. Mọi cố gắng nghiêm túc đôi khi vượt quá khả năng của một người và phản tác dụng. Thực ra, không thể trách Chu Hổ cố gắng trở thành người thành phố, nhưng mà thật sự có khác biệt nhiều lắm giữa người thành thị và người nông thôn, nên mới có chuyện kỳ thị vùng miền.
Mấy người cùng đi tới quán lẩu bên ngoài Thành ủy. Từ đầu tới cuối, Chu Hổ đều rất vội vàng vừa gọi món ăn, lại vừa gọi rượu với một thái độ như ông chủ. Hạ Tưởng thầm nghĩ rằng, Chu Hổ vẫn còn phong cách niềm nở của người nông dân, mọi thứ đều biểu lộ rất rõ ràng. Tuy nhiên như thế này cũng tốt. Có những người lãnh đạo chỉ thích được kẻ khác tâng bốc, nịnh bợ cho dù những lời nịnh bợ đó là rất bình thường thì người đó vẫn cảm thấy rất thích thú.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Hạ Tưởng ngồi vào chỗ rồi đơn giản hỏi tình hình hiện tại của Chu Hồ vài câu.
- Vô cùng cảm ơn phó chủ tịch huyện Hạ. Tôi giờ đang là cấp dưới của Giám đốc Lý, coi như không có trở ngại gì. Dưới tôi còn có trên dưới một trăm anh em hết lòng ủng hộ. Tự tôi cho rằng, mình rất tốt. Có cảm giác trong núi không có hổ nên khỉ uy phong xưng bá vương mà thôi. Tuy nhiên, ở trước mặt ngài, tôi vẫn ăn nói nhũn nhặn với ngài. Dù sao, rốt cục ngài mới là lão Đại của tôi. Hiện giờ, trong tay tôi cũng có chút tiền, nên dự định mua một cái nhà ở thành phố để mang bà xã và mấy đứa nhỏ lên. Với lại tôi cũng muốn chuyển hình từ một người làm khoán thành chủ doanh nghiệp mà bất tài vẫn giậm chân tại chỗ. Tôi cần phải mạnh bạo đổi mới mới được, nhưng mà lại không có ý tưởng gì, nên phải xin được sự chỉ bảo, nâng đỡ của ngài nhiều hơn.
Mặc dù, Chu Hổ dùng từ có đúng hay không hay là hắn cũng chỉ nhớ gì nói đấy, nhưng cũng xem như là lưu loát. Rõ ràng, quyển Luận ngữ lúc nào cũng mang theo bên người hắn cũng có hữu dụng.
Giang Thiên cúi đầu ăn, dứt khoát không nói gì, vẻ mặt cam chịu
Hạ Tưởng có hứng thú hỏi:
- Anh muốn chuyển hình làm cái gì?
- Việc này tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tôi muốn nghe tư vấn của phó chủ tịch huyện Hạ xem sao. Tôi muốn đăng ký thành lập công ty bất động sản thì đại khái cần bao nhiêu vốn khởi động?
Chu Hổ nói, vẻ mặt chăm chú, chứ không có ý bỡn cợt nào.
Hạ Tưởng nhịn cười:
- Hiện tại, trong tay anh có bao nhiêu tiền?
- Trừ việc mua nhà, mua xe, tôi còn khoảng hơn hai triệu, thế có phải hơi ít không? Ngài cứ việc góp ý, chỉ giáo, tôi sẽ tiếp thu.
Chu Hổ háo hức nói.
- Ừ, đúng là không nhiều lắm. Bình thường đăng ký thành lập một công ty bất động sản, ít nhất cũng phải có mười lăm triệu trở lên, hai triệu xem như là vừa đủ rồi.
Hạ Tưởng thẳng thắn nói.
- Xoảng.
Tiếng chén rượu của Chu Hổ rơi trên bàn vang lên. Vẻ mặt Chu Hổ hoảng hốt:
- Ôi mẹ ơi, nhiều như vậy sao. Xem ra tôi làm khoán, cúi đầu làm thầy cai, còn xa mới được mức đó.
Hắn nhặt chén rượu lên, thấy bên trong vẫn còn chút rượu liền uống một hơi hết sạch cười cười:
- Thật vô lễ, thật vô lễ. Phó chủ tịch huyện Hạ không lấy làm phiền lòng chứ? Tôi nhất thời giật mình lỡ tay đánh rơi chén rượu.
Hạ Tưởng thấy Giang Thiên thật sự không thích tác phong của Chu Hổ, bèn nói:
- Thật ra, thì tính tình của anh rể này cũng đứng đắn, so với rất nhiều người đạo đức giả thì lại rất đáng yêu. Tôi đang kết hợp với bạn bè chuẩn bị thành lập một công ty bất động sản, muốn kéo anh rể gia nhập. Giang ca, anh xem thế nào?
Hạ Tưởng không hỏi Chu Hổ mà hỏi Giang Thiên, ngụ ý hết sức rõ ràng rằng kéo Chu Hổ vào là đang nhìn mặt Giang Thiên.
Giang Thiên liếc mắt nhìn Chu Hổ:
- Anh ấy có thể được sao?
- Tôi làm sao mà không được? Cậu không được coi thường tôi.
Chu Hổ mặc kệ, vừa nghe có việc tốt, lập tức lại sôi nổi:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, công ty có lớn không? Có bao nhiêu người? Tôi có thể làm gì? Có thể làm Phó tổng hay không?
Chu Hổ có thể lăn lộn từ một nông dân, hiện tại có một đội ngũ hơn trăm cấp dưới, làm ăn lời hàng triệu tệ, coi như là hắn có chút bản lĩnh. Cho dù bên trên có người chiếu cố nhưng nếu không có bản lĩnh cũng không được. Hạ Tưởng đã thấy nhiều công trình tốt bị vỡ tan trong tay kẻ ngu dốt, không có bản lĩnh rồi. Cho dù có người nâng đỡ mà cũng không đứng dậy được.
Hạ Tưởng muốn Công ty Bất động sản Giang Sơn nắm lấy những công trình ở thành Phố Yến không chỉ dựa vào những chính sách hỗ trợ từ bên trên, nên hắn mới tập hợp một nhóm những người có tài năng sáng giá, mà còn muốn thành lập một công ty có năng lực của chính mình để có thể đối phó với những biến động bất ngờ của thị trường. Chỉ có như vậy mới có thể tồn tại được lâu dài. Mục đích của hắn không phải là mang lại lợi ích cho bản thân. Trên cơ bản, hắn cũng không thiếu tiền, nếu muốn kiếm nhiều tiền, hắn có rất nhiều cách. Nhưng bất động sản Giang Sơn sẽ là một sự kết hợp căn bản của mọi người để có thể dùng những cách đúng đắn mang lại lợi ích cho tất cả mọi người, tránh việc vì trong tay không có tiền mà sau này có thể bị người khác dùng tiền làm cho hư hỏng.
Mặc dù Chu Hổ nhìn qua có chút buồn cười, nói chuyện thì thích khoa trương, nhưng có thể xem là một người có tác phong. Nếu có thể cười ha hả mà vẫn hoàn thành công việc thì cũng xem như là hắn bản lĩnh thực sự. Cho nên Hạ Tưởng cho rằng để Chu Hổ giữ chức Phó tổng giám đốc phụ trách xây dựng ở ở công ty Bất động sản Giang Sơn là hắn có thể gánh vác được.
Điều kiện tiên quyết là liệu Giang Thiên đồng ý nhận cành ô liu mà Hạ Tưởng đưa tới hay không.
Giang Thiên hiện giờ chưa nhậm chức, nhưng không thể tránh được việc anh ta phải đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Hơn nữa, dựa vào quan sát của Hạ Tưởng thì tính tình Giang Thiên thận trọng nên Trần Phong cũng coi trọng anh ta, cho nên mới sắp xếp tạo điều kiện cho anh ta nắm một trong những chức vị quan trọng là làm Chủ tịch huyện Cảnh. Trên con đường làm quan lộ, Giang Thiên thuộc loại người đi dần dần từng bước một. Có lẽ, ngay từ đầu, anh ta đã là người như vậy, không nhìn ra tiền đồ rộng lớn phía trước, nhưng anh ta lại bước những bước vững vàng, đợi cho đến khi chắc chắn mới cho thấy mặt có ích của mình.
Mặc dù lên chức chậm, nhưng căn bản là vững chắc. Giang Thiên có mạng lưới quan hệ rộng khắp nơi, hơn nữa lý lịch của anh lại nổi trội. Thêm vào đó, tính cách Giang Thiên điềm tĩnh, không dễ gì phạm sai lầm. Dù anh ta chưa có cơ hội tốt, thì cuối cùng cũng gần như có thể lên được chức Phó ở cấp tỉnh trở lên.
Nếu mà may mắn vượt qua được sự tranh đấu giữa hai thế lực, đến lúc đó xuất phát từ khía cạnh cân bằng mà lựa chọn một người, chắc chắn lãnh đạo sẽ chọn người trung gian đứng ra bảo vệ đại cục, mà Giang Thiên sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nếu mà nói kéo Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang nhập bọn là có lợi ích xác đáng trước mắt, thì hiện tại lôi kéo Giang Thiên lại là triển vọng lâu dài. Người làm quan nhất thiết phải chú ý đến lợi ích trước mắt và lâu dài thì mới có thể bất khả xâm phạm được.
Hạ Tưởng quyết định kéo Giang Thiên vào bất động sản Giang Sơn, mong muốn Giang Thiên cùng xây dựng một mảnh giang sơn.
Hạ Tưởng cười, liếc mắt nhìn Giang Thiên, mà không nói gì. Giang Thiên hiểu, nói với Chu Hổ:
- Anh rể anh ra ngoài giúp Phó chủ tịch huyện Hạ mua một hộp thuốc…
Chu Hổ không rõ chuyện gì xảy ra, bèn nói:
- Ở đây tôi cũng có thuốc mà, là thuốc tốt đấy.
- Phó chủ tịch huyện cần thuốc mới, nên em mới bảo anh đi mua. Anh đi nhanh đi.
Giang Thiên khoát tay về phía Chu Hổ.
Chu Hổ chớp mắt, hiểu ra vấn đề, bèn nói:
- Được, tôi đi ngay đây.
Chu Hổ vừa đi xong, Giang Thiên cảm thấy vui vẻ hỏi Hạ Tưởng xem tình hình thế nào:
- Nói rõ cho tôi xem. Tôi nghe thì dường như đó là chuyện lớn rất tốt.
Giang Thiên đúng là có suy nghĩ chính trị rất nhạy bén. Hạ Tưởng cười:
- Thành lập bất động sản Giang Sơn là ước nguyện và dự tính ban đầu. Tôi muốn anh rể tới giữ chức Phó tổng chủ quản công trình xây dựng. Anh thấy sao?
Ánh mắt Giang Thiên liên tục chớp. Hạ Tưởng không hề giấu diếm mà nói thắng ý định đưa Giang Thiên vào bất động sản Giang Sơn. Thật ra, Hạ Tưởng mà không nói thì Giang Thiên cũng có thể đoán được mục đích chính xác Hạ Tưởng muốn làm là gì. Nhưng anh ta muốn nghe chính miệng Hạ Tưởng nói ra và chứng minh rằng hắn hoàn toàn tín nhiệm mình.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần