A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 239: Hạ Tưởng Mời Tiêu Ngũ Âm Thầm Ra Tay
ạ Tưởng trở nên rất kính nể, vẻ mặt thận trọng đáp:
- Tôi sẽ luôn ghi nhớ kỹ lời nói này của Bí thư Lý, cũng là ước nguyện ban đầu khi theo chính trị của tôi. Cảm tạ Bí thư Lý dạy bảo.
Sâu tận trong lòng thì Hạ Tưởng cũng không ủng hộ trắng trợn các công trình thể hiện chiến tích và thể hiện bộ mặt, nếu như vậy là không để ý đến sự sống chết của dân chúng, chỉ lo tới lợi ích của chính mình và chính quyền
Từ trước tới nay thương nhân thì luôn có lòng tham, chính khách thì lòng dạ hiểm độc, các thương gia đầu cơ vào các cán bộ của chính quyền, như vậy lòng tham lại hòa lẫn với lòng dạ hiểm độc.
Đương nhiên Hạ Tưởng cũng không hoàn toàn đồng ý với cách nói của Lý Đinh Sơn, chiến tích và tạo phúc một phương không bao giờ có quan hệ đối lập, mà là có thể có sự hài hòa thống nhất, chỉ cần có đủ năng lực và trí tuệ là vừa có thể tạo phúc ột phương lại vừa có chiến tích rất tốt.
Sắc mặt Lý Đinh Sơn hơi dịu đi, ông ta còn nói thêm:
- Nghe nói cậu và Phó Bí thư Mai có quan hệ khá tốt. Cậu xem thử có thể khuyên nhủ cô ta, để cô ta buông tha ý tưởng khai thác quặng đi.
- Chỉ sợ không được.
Hạ Tưởng lắc đầu, hắn rất rõ ràng quan hệ giữa mình và Mai Hiểu Lâm, xa quá thì không nói tuy nhiên cũng không quá gần. Tất nhiên bước đầu tiếp xúc nhau đã tạo được sự tín nhiệm cho nhau, hơn nữa tính cách Mai Hiểu Lâm cổ quái, lại hơi cố chấp, muốn thay đổi chủ ý của cô ta thì ít nhất là trước mắt hắn còn không nghĩ ra biện pháp.
- Phó Bí thư Mai rất có cá tính, khi đã nhận thức một việc nào đó thì rất khó thay đổi, tôi khuyên không nổi. Tuy nhiên, Bí thư Lý cũng không cần lo lắng, chuyện này có lẽ cũng sẽ không thuận lợi tiến triển theo như lời nói của ngài vậy đâu. Phá núi lấy quặng, đầu tư lớn mà hiệu quả lại chậm, có lẽ phải ba năm sau mới nhìn thấy hiệu quả và ích lợi của nó, Chủ tịch huyện Khâu có chờ kịp không?
Lời nói như thức tỉnh người đang trong mộng, Lý Đinh Sơn vỗ đầu cười to:
- Đúng, đúng rồi, tính cách, tính cách sẽ không làm giả vì người khác được. Phó bí thư Mai kinh nghiệm trong chính trường ít, cũng có thể sẽ không cắm rễ ở cơ sở lâu dài, cho nên có làm ra một số chuyện không phù hợp với thực tế cũng là điều bình thường thôi. Chủ tịch huyện Khâu thì không như thế. Y có kinh nghiệm công tác cơ sở, hơn nữa, tính mục đích của hắn khi làm việc rất mạnh. Mà vừa nói đến đây tôi còn muốn hỏi lại một chút là Chủ tịch huyện Khâu là có ý muốn mượn thế của Phó bí thư Mai, muốn cô trở thành tai mắt của y phải không?
Hạ Tưởng liên tục gật đầu:
- Lời nói của Bí thư Lý cực chuẩn! Rốt cuộc là Chủ tịch huyện Khâu có tính toán gì thì hiện giờ chúng ta còn chưa biết, chỉ có thể để mắt ngồi chờ được thôi. Cho nên nếu như chúng ta không ngăn cản được đề nghị của Chủ tịch huyện Khâu thì cứ để cho y thực hiện. Rồi chờ đến lúc y xảy ra vấn đề, lại đúng lúc chỉnh y mới càng có thể thể hiện được sự anh minh của Bí thư Lý.
Lý Đinh Sơn cười ha hả:
- Hình tượng cá nhân thì không cần tạo ra, mấu chốt là có thể giảm thiểu tổn thất mới là việc chính. Đúng rồi, Tiểu Hạ, cậu nói phát triển du lịch, nói rõ chi tiết ra cho tôi nghe một chút xem.
Hạ Tưởng nói hết một lượt những dự định của mình, Lý Đinh Sơn nghe xong tỏ vẻ cảm thán:
- Được, trên hội nghị thường vụ huyện ủy, tôi sẽ ủng hộ mạnh mẽ kế hoạch khai thác phát triển lượng khách du lịch. Nếu như cậu có thể kéo được đầu tư về, để mở rộng quy mô khu du lịch Tam Thạch ra một cách hợp lý thì càng tốt hơn nữa.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Cháu đang có ý này. Chờ cháu có xác định cụ thể rồi sẽ báo cáo lại với ngài.
Phương Cách vốn luôn luôn ngồi bên cạnh không nói lời nào rốt cuộc cũng có một cơ hội mở miệng được. Cậu ta cảm khái nói:
- Vẫn là Bí thư tốt nhất, rõ ràng là Chủ tịch huyện chủ quản mọi sự vụ trong chính quyền, nắm trịch về kinh tế, nhưng Bí thư chỉ cần một tay là sẽ chủ quản toàn bộ rồi. Cho nên nói là không quản, nhưng lại có thể khắp nơi chen tay vào được. Theo cháu thì về sau trực tiếp bỏ luôn nhóm đảng ủy này đi, chỉ cần trực tiếp thiết lập một cơ cấu chính quyền là đủ rồi. Bí thư làm Chủ tịch huyện luôn, còn Chủ tịch huyện chính là Phó chủ tịch huyện huyện, chẳng phải như thế thì tốt hơn sao?
Lý Đinh Sơn cười ha hả:
- Đừng có nói lung tung. Tiểu Phương, lời cháu nói vừa rồi không giống như lời của con một vị Trưởng ban tổ chức cán bộ nên nói. Nếu như không có sự tồn tại của đảng ủy thì Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng không cần thiết phải lập ra làm gì nữa.
- Ơ thế thì không được. Thôi cứ thế này là tốt nhất.
Phương Cách cười xấu hổ:
- Ba cháu nếu không làm quan thì cháu còn chơi bời gì được nữa.
Tất cả mọi người đều cười vì câu nói đó.
Trong phòng hội nghị về công tác của ủy ban nhân dân huyện, Khâu Tự Phong chính thức đưa ra ý tưởng về khai thác khoáng sản ở huyện An. Trong tình hình tất cả những Phó chủ tịch huyện khác đều cực lực ủng hộ, Hạ Tưởng có muốn phản đối cũng chẳng ăn thua gì, đành phải thuận theo số đông, cũng tỏ vẻ ủng hộ, nhưng lại không có phát biểu bất cứ ý kiến gì cả. Cường Giang Hải đối với Hạ Tưởng có nhìn trái nhìn phải cũng đều thấy không thuận mắt, thấy Hạ Tưởng không phát biểu ý kiến gì, gã liền trào phúng nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ làm sao lại không có ý kiến gì với kế hoạch của Chủ tịch huyện Khâu như thế? Có phải là làm những chuyện đầu cơ trục lợi thì còn tạm được chứ còn vừa gặp phải những chuyện trọng đại là thúc thủ vô sách, bó tay không có cách nào cả?
Hạ Tưởng vẻ mặt không vui nói:
- Phó chủ tịch huyện Cường nói thế thì không đúng. Chủ tịch huyện Khâu vì sao lại là lãnh đạo của chúng ta? Đó là bởi vì anh ấy nhìn xa trông rộng, có thể nghĩ đến những biện pháp mà chúng ta không thể nghĩ đến được, nhìn đến những điểm mà chúng ta không thể nhìn thấy được. Nếu mọi chuyện tôi cũng đều có thể theo sát được Chủ tịch huyện Khâu thì chẳng hóa ra là năng lực của tôi sắp vượt qua Chủ tịch huyện Khâu rồi sao? Bây giờ tôi cũng không có trình độ như thế được. Có điều tôi chắc là nhớ rõ, hình như cứ sau mỗi lần Chủ tịch huyện Khâu lên tiếng là Phó chủ tịch huyện Cường đều có không ít điểm phải bổ sung. Tôi nghĩ là Phó chủ tịch huyện Cường không hổ là họ Cường, năng lực cũng quả nhiên là rất mạnh.
Cường Giang Hải lại một lần nữa bị Hạ Tưởng làm cho tức đến vỗ bàn nhảy dựng lên:
- Hạ Tưởng, cậu đừng có đưa đẩy ly gián!
Hạ Tưởng tuyệt đối không bực tức, cười nói:
- Tôi không lên tiếng thì anh không để yên. Tôi vừa nói nói anh lại bực mình, sao mà phải khổ thế chứ?
Khâu Tự Phong tức giận, sắc mặt xanh mét, hung hăng trừng mắt lườm Cường Giang Hải một cái:
- Về sau nói chuyện phải chú ý đúng mực, đừng tự làm mình mất mặt.
Rồi lại quay sang Hạ Tưởng nghiêm khắc nói:
- Tiểu Hạ về sau cũng cần chú ý, nói chuyện đừng có nghĩ cái gì thì nói cái đó như thế.
Thịnh Đại cố nén mới không cười phì ra tiếng.
Không chịu nổi việc Phương Cách cứ kỳ kèo mãi, Hạ Tưởng đành phải ra mặt tìm Mai Hiểu Lâm, bảo là muốn mời cô ăn cơm. Hắn định là lấy danh nghĩa mời cô ăn cơm rồi tìm cơ hội để cho Phương Cách gặp mặt cô một lần, cũng coi như là thực hiện được lời hứa rồi. Hạ Tưởng vốn cho rằng Mai Hiểu Lâm sẽ từ chối ngay, không ngờ cô lại thật vui vẻ đáp ứng:
- Vừa lúc tôi cũng có việc cần tìm anh. Vậy sau khi hết giờ làm thì anh đi ra quán Đới chờ tôi đi.
Quán Đới là một quán ăn nhanh đặc sắc ở huyện An, chủ yếu là đồ ăn nướng, không ngờ là sức thưởng thức của Mai Hiểu Lâm cũng rất lạ.
Sau khi hết giờ làm, Hạ Tưởng đến lầu hai quán Đới trước, vừa mới ngồi xuống đã nhanh chóng gửi tin nhắn cho Phương Cách, bảo cậu ta nửa tiếng sau "vô tình" cùng đến đây.
Mai Hiểu Lâm tới đúng hẹn.
Cô mặc một bộ váy liền áo bằng vải cotton màu xanh, không phải màu xanh hy vọng mà là màu xanh đậm. Bộ váy liền áo hơi bó eo khi mặc trên người cô lại làm cô có vẻ đẹp rất trí thức, làm cho Hạ Tưởng cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Bắc Kinh là dưới chân thiên tử, là thủ đô, có bao nhiêu người giàu có, quyền quý cao sang, có thể sinh ra và nuôi dạy một cô gái kiệt xuất thì tự nhiên cũng sẽ có khí chất không giống người thường. Mai Hiểu Lâm cũng thấp thoáng toát ra khí chất cao quý, nhưng sự cao quý của cô nội liễm mà hàm súc, hoàn toàn không giống như sự mạnh mẽ và thoát tục khỏi nhân gian của Liên Nhược Hạm. Khí chất của cô có sự bình thản, công chính, có cả ý tứ thản nhiên, bao dung. Hoặc là nói, Liên Nhược Hạm cao quý như bầu trời sáng trăng, làm cho người ta có cảm giác mong muốn mà không thể đụng vào được.
Còn sự cao quý của Mai Hiểu Lâm thì như hoa tuyết liên trên núi cao, tuy rằng cũng tỏa ra khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng đấy, nhưng đã rơi vào chốn nhân gian rồi, không phải là có thể với tay lấy là được nhưng cũng bay lơ lửng xa tận cuối chân trời.
Hạ Tưởng nghĩ thầm nếu như Mai Hiểu Lâm mặc lễ phục thì trên người cô tỏa ra khí chất rất là ung dung, đẹp đẽ và quý giá.
Mai Hiểu Lâm chân thành ngồi vào chỗ của mình, lặng yên cười, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ hẹn ăn cơm, có phải là có chuyện gì khác muốn nói hay không?
Hạ Tưởng cười lắc đầu:
- Ăn cơm là ăn cơm thôi, tôi cũng không có ý tưởng gì khác cả. Có điều khi tôi gọi điện thoại thì lại nghe Phó bí thư Mai nói là có chuyện muốn tìm tôi. Thế chúng ta cứ vừa ăn vừa nói chuyện nhé?
Hai người gọi một ít đồ ăn thông thường như cánh gà nướng, lạc củ với đậu tương, cũng gọi thêm không ít thịt. Mai Hiểu Lâm lại còn nhấn mạnh dặn dò chủ quán là phải thêm vào mấy cái chân gà thật là cay. Hạ Tưởng nghe xong kinh ngạc hỏi:
- Phó bí thư Mai, nghe nói là cô là người Bắc Kinh, không ngờ là lại có thể ăn cay như thế. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Mai Hiểu Lâm cười cười đáp:
- Hồi trước tôi có đi cùng ba tôi đến miền Nam ở một thời gian. Đầu tiên là tò mò và giả vờ là mình can đảm, sau rồi ăn mãi thành quen, bây giờ mà ăn không cay thì không thích, quen mãi thành nghiện rồi.
Cô chợt nhớ tới cái gì, lại lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách tay, đưa qua cho Hạ Tưởng:
- Tư liệu của Công ty Kỹ thuật Nông nghiệp An Lợi, đều đã điều tra qua đại diện pháp nhân và một số cổ đông, không phát hiện ra có bất kỳ quan hệ gì với Lệ Triều Sinh cả. Trên cơ bản là có thể bài trừ khả năng Lệ Triều Sinh âm thầm tham gia cổ phần. Hơn nữa, cũng không có tra ra Công ty An Lợi với Lệ Triều Sinh có lui tới gì về mặt kinh tế.
Khi mấy cái chân gà cay được đưa lên, Mai Hiểu Lâm như cô bé con, cười hì hì nói:
- Anh chờ sau đi, tôi nhịn không được, phải ăn trước một cái đây. Anh đừng cười tôi nhé!
Hạ Tưởng cười, khoát tay với cô, sau đó cúi đầu xem tài liệu. Tài liệu rất tỉ mỉ, từ khi Công ty Kỹ thuật Nông nghiệp An Lợi mới bắt đầu đăng ký, gần như mỗi việc quan trọng đều được ghi chép lại. Hơn nữa một đại diện pháp nhân và ba cổ đông góp vốn, thành viên trong gia đình cùng bạn bè, vân vân, đều có tư liệu đầy đủ, có thể thấy người được Mai Hiểu Lâm nhờ vả cũng thật lợi hại, là người có rất nhiều mánh khóe.
Hạ Tưởng nhíu máy.
Càng sạch sẽ, lại càng khiến Hạ Tưởng hoài nghi giữa Lệ Triều Sinh và công ty An Lợi có mờ ám. Nhưng đối phương quả nhiên cũng là một cao thủ, vừa mới bắt đầu đã thự hiện rất bí mật, không lưu lại một chút tung tích. Không trách y dám ủng hộ công ty An Lợi, cũng là bởi vì y tự tin mình hành động bí mật, không sợ bị điều tra ra, nên mới không có sợ hãi.
Không thể nào! Chỉ cần có vấn đề thì nhất định sẽ điều tra ra, không thể có khả năng một lỗ hổng cũng không có. Hạ Tưởng phải vắt óc suy nghĩ.
Bỗng nhiên giọng Mai Hiểu Lâm kiến định nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ không nên nản chí, tuy rằng hiện tại điều tra không ra vấn đề của hắn, nhưng tôi khẳng định hắn nhất định có vấn đề, nếu không cũng sẽ không bảo vệ công ty An Lợi như vậy. Chuyện này ta sẽ đệ trình lên trong hội nghị thường vụ huyện ủy để thảo luận, cho dù không điều tra đến vấn đề kinh tế của Lệ Triều Sinh, cũng phải làm cho hắn phải gánh vác những sai lầm trong quyết sách. Tôi cảm thấy nếu hắn phạm vào việc sai lầm nghiêm trọng như thế, thì nên chủ động làm kiểm điểm lên huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện, tự nhận lỗi và từ chức.
Tự nhận lỗi và xin từ chức? Hạ Tưởng thiếu chút nữa thì cười ra tiếng. Đùa phải không, đối với một số quan chức trong nước ta, cho dù có làm ra chuyện động trời hơn nữa, cho dù có chết nhiều người dân hơn, chỉ cần lãnh đạo cấp trên không trách tội là có thể giữ được chức quan, mà lừa gạt một lãnh đạo cấp trên thì dễ dàng hơn nhiều so sánh với việc lừa vạn hàng nghìn người dân. Bọn họ cần làm là nịnh bợ người lãnh đạo chứ không phải với quảng đại dân chúng, là quan tâm xem lãnh đạo cấp trên có vui không. Chỉ cần lãnh đạo cấp trên không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, vậy thì việc bọn họ tự thấy lương tâm cần phải nhận lỗi và từ chức cũng chẳng khác gì nói mặt trời mọc ở đằng Tây, là chuyện không thể xảy ra!
Thậm chí đời sau có tỉnh xảy ra sự kiện tai nạn quặng mỏ, bí thư thị ủy, thị trưởng địa phương đều coi như không có việc gì, còn có ý đồ tính toán báo sai con số thương vong, mua chuộc giới truyền thông. Cuối cùng khi giới truyền thông làm sự việc được sáng tỏ, vẫn còn ngồi trên vị trí ảo tưởng lừa dối để cho qua chuyện mà không chịu chủ động từ chức, cuối cùng vẫn là lãnh đạo cấp trên tức giận, ra lệnh bãi miễn chức vụ của bọn họ.
Người trong quan trường, cơ bản đều mặt trắng tâm đen, thật muốn nói là không bằng tổng thống Obama nước Mỹ, ít nhất người ta thành thực, tâm tuy rằng đen, nhưng ít ra làm trước sau như một.
Chắng qua tình thế trước mắt hắn, nếu điều tra không có chứng cứ rõ ràng, khiến cho Mai Hiểu Lâm ở hội nghị thường ủy gõ Lệ Triều Sinh cũng tốt, Hạ Tưởng liền tỏ vẻ tán thành ý kiến của cô:
- Tôi ủng hộ quyết định của Phó bí thư Mai.
- Đừng chỉ nói chuyện, mau ăn đi. Nếu không tôi lập tức ăn xong rồi.
Mai Hiểu Lâm ăn uống rất tốt, loáng một cái đã ăn hết bốn năm cái chân gà, cô để ý thấy Hạ Tưởng đang sững sờ, ngó ra ngoài cửa hô
- Phục vụ, cho thêm mấy cái chân gà nữa!
Hạ Tưởng hoảng sợ:
- Còn nhiều lắm, Phó bí thư Mai có ăn hết được không? Tôi không ăn nhiều đâu, không cần lãng phí như vậy.
Mai Hiểu Lâm nói:
- Tôi còn có thể ăn 5 cái, còn lại anh phải ăn hết. Tôi không tin một người đàn ông lại ăn không hết chỗ này! Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi khi tâm tính không tốt, thấy tức giận trong lòng, liền ăn để giảm bớt áp lực.
Trong tay cô cầm một cái xương, rất không lịch sự chỉ vào Hạ Tưởng, rồi nhấn mạnh nói:
- Đây là bí mật nho nhỏ của tôi. Anh không được nói ra. Nếu nói ra, tôi sẽ không tha cho anh.
Hạ Tưởng có chút sững sờ, Mai Hiểu Lâm thế nào lại có điểm khác thường như vậy, nhìn kỹ lại, nguy rồi, vừa nãy hắn mải xem tái liệu, một mình cô không ngờ uống đến ba chai bia. Mai Hiểu Lâm cũng thật lợi hại, tức giận là có thể ăn uống, làm hắn cảm thấy không biết làm sao.
- Được, được lắm, tôi nhất định không nói. Nếu Phó bí thư Mai có điều phiền lòng, cứ nói một chút có lẽ sẽ khá hơn một chút. Đừng có dùng cái này để tra tấn dạ dày của mình.
Hạ Tưởng an ủi cô.
- Cũng không có gì, chính là cãi nhau với người khác, cảm giác tôi và anh ta bất đồng quan điểm chính trị, tính cách thấy cũng không hợp nhau, lại vẫn cứ phải trở thành người thân cận nhất. Có một số việc đúng thật là buồn cười, tôi cũng không dám tin cả đời về sau sẽ ở cùng một chỗ với anh ta!
Cô đau đớn nắm lấy tóc của mình, trong miệng phát ra âm thanh ô ô:
- Trời ạ, thế không bằng giết tôi đi còn hơn.
Xem chừng là cô và Khâu Tự Phong cãi nhau, Hạ Tưởng đoán được sự việc, rồi lại không thể nói ra, lại không thể hỏi tới, đành phải khuyên nhủ:
- Trong lòng dù có khó chịu, không vui, cũng không thể dùng dạ dày để hết giận, có đúng không? Đến khi tâm trạng thoải mái thì dạ dày lại khó chịu, phải làm sao bây giờ?
Mai Hiểu Lâm nhịn không được cười lên:
- Anh thật là thú vị, tâm trạng thoải mái thì dạ dày lại khó chịu. Nói rất thật, Hạ Tưởng, anh hãy uống vài chén với tôi.
Có tiếng mở cửa. Người phục vụ đưa chân gà tới, để xuống xong liền xoay người đóng cánh cửa lại. Một người ở bên ngoài bước vào cười ha hả:
- Em nghe giọng nói thấy quen thuộc, hóa ra là Hạ ca. Thật là lạ. Hạ ca cũng thích ăn chân gà nướng? Em thích nhất ăn chân gà nướng, còn thích nhất là chân gà thật cay.
Phương Cách xuất hiện đúng lúc.
Hạ Tưởng vội giới thiệu Mai Hiểu Lâm với Phương Cách, Phương Cách nho nhã lễ độ bắt tay Mai Hiểu Lâm:
- Đã sớm nghe qua đại danh của Phó bí thư Mai, cũng được ngắm nhìn phong thái Phó bí thư Mai từ xa, hôm nay gặp mặt như vậy làm cho tôi thấy gần gũi.
Mai Hiểu Lâm cũng không nghĩ nhiều đối với đối Phương Cách, cô chỉ quan tâm Phương Cách vừa mới nói một câu:
- Cậu thật thích ăn chân gà thật cay?
Phương Cách kỳ thật trình độ ăn cay bình thường, vừa rồi bất quá là vì gặp được Mai Hiều Lâm nên mới cố ý nói, không nghĩ tới là cô lại nhớ, cũng phải kiên trì mà nói:
- Tạm được, trình độ ăn cay của tôi cơ bản là đạt được đến mức độ sợ không cay.
Ăn cay có ba loại trình độ, không sợ cay, cay không sợ và sợ không cay, mà sợ không cay là trình độ cao nhất.
Mai Hiểu Lâm vừa nghe tới đã hứng thú, cũng không để ý đến bản thân là phó thư ký, bàn tay vung lên nói:
- Nếu cậu một hơi có thể ăn 5 cái chân gà cay. Cậu có thể ngồi lại nói chuyện.
Mai Hiểu Lâm lên tiếng, Phương Cách nào dám không nghe, cắn răng ăn hết liền một lúc 5 cái chân gà rất cay. Hắn thấy cay đến nghiến răng nghiến lợi, đầu đầy mồ hôi, thiếu chút nữa thì quay tròn, mới coi như là được Mai Hiểu Lâm cho phép được ngồi lại.
Phương Cách một bên lau mồ hôi, một bên lén lút kéo tay Hạ Tưởng một cái, ý là cảm tạ sự trợ giúp của hắn.
Hạ Tưởng khoát tay hắn, trừng mắt nhìn, nói cho hắn biết, bước tiếp theo phải dựa vào chính cậu, hắn không giúp được gì nữa cả.
Phương Cách liền thừa cơ cùng Mai Hiểu Lâm nói chuyện. Mai Hiểu Lâm có lúc trả lời, lúc lại không trả lời, hiển nhiên là không có hứng thú đối với đối phương. Phương Cách sốt ruột, liền mượn cơ hội mời rượu hỏi:
- Phó bí thư Mai là sinh viên đại học nào?
Hạ Tưởng cười thầm, Phương Cách là lấy chiêu bài tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh để nâng giá trị con người.
Mai Hiểu Lâm coi như để cho Phương Cách có chút sĩ diện, cùng với hắn chạm một chén, chẳng qua không nói chuyện khách khí như vậy:
- Tôi biết cậu là tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, có cảm thấy như vậy là rất giỏi hay không? Bất quá tôi có thể nói cho cậu biết một chuyện khiến cậu hết sức thất vọng. Theo tôi biết thì trong nước ta, quan lớn cấp tỉnh, cấp bộ tốt nghiệp đại học Bắc Kinh không có mấy người. Mặt khác…
cô lấy tay chỉ Hạ Tưởng:
- Tôi uống rượu với cậu là vì nể mặt Hạ Tưởng, cậu có lời gì muốn nói cứ nói, không cần vòng vo, được không? Nếu tôi có khả năng giúp đỡ, tôi sẽ giúp, nếu không thể giúp tôi cũng sẽ nói thật cho cậu biết.
Phương Cách cảm thấy xấu hổi liền nói:
- Không, không có gì, chỉ là tôi muốn làm quen một chút với Phó bí thư Mai. Bởi vì tôi đã ngưỡng mộ Phó bí thư Mai từ lâu!
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên nở một nụ cười rất vui vẻ:
- Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ ranh mà thôi, cậu hẳn là nên tìm hiểu nữ sinh đại học đi!
Cuối cùng Mai Hiểu Lâm uống có phần say, lúc trở về Hạ Tưởng lo lắng không biết có nên đưa cô về hay không. Mai Hiểu Lâm không cho, Phương Cách liền xung phong nhận đưa Mai Hiểu Lâm về. Mai Hiểu Lâm sững sờ một chút liền đồng ý. Phương Cách cao hứng, bị nghẹn uất nửa ngày, rốt cục cũng cảm thấy có một tia cơ hội, liền nhìn về Hạ Tưởng nháy mắt mà nở nụ cười.
Hạ Tưởng mặc kệ hắn, liền đi đến nhà hàng Thường Sơn.
Hạ Tưởng tìm Tiêu Ngũ để làm một chuyện quan trọng.
Tiêu Hà gặp Hạ Tưởng tại lúc này, trong lòng liền nghĩ đến không biết Tiêu Ngũ lại gây ra chuyện gì, vội vàng cười hỏi:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, không phải là thằng ranh nhà tôi lại gây ra chuyện gì chứ?
Hạ Tưởng cười nói:
- Không có, cháu đang có việc tìm cậu ấy, muốn nhờ cậu ấy làm giúp cháu một việc quan trọng.
Tiêu Hà nghe thấy như vậy liền mừng rỡ:
- Phó chủ tịch huyện Hạ muốn nó làm giúp việc là đã coi trọng nó, tôi sẽ đi gọi nó!
Hạ Tưởng cùng đi với Tiêu Ngũ, đi vào sau văn phòng ớ phía sau, Hạ Tưởng cũng không khách sáo nói:
- Tiêu Ngũ, tôi muốn lấy danh nghĩa cá nhân mời anh làm giúp tôi một việc. Làm tốt những điều tôi nói thì tôi sẽ không nói nhiều, chúng ta sau này sẽ là bạn bè. Có tôi sẽ không phải không có của anh. Làm không được những điều tôi nói, hoặc là làm hỏng, thực xin lỗi, anh sẽ phải gánh chịu hậu quả, tôi không thể ra mặt cứu anh.
Cuộc đời Tiêu Ngũ sợ nhất bị nói khích, bị Hạ Tưởng nói khích như vậy, đột nhiên đứng lên nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, có việc gì cứ nói, Tiêu Ngũ tôi cái khác không có, nhưng luôn trọng bằng hữu, vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống. Phó chủ tịch huyện Hạ giúp tôi nhiều như vậy, chỉ cần nói một câu. Chỉ cần không phải chuyện giết người phóng hỏa, tôi đều có thể làm.
Hạ Tưởng cũng không phải cố tình nói khó nghe với Tiêu Ngũ, mà là động viên tinh thần hắn, làm cho tư tưởng hắn biết đúng chừng mực, không bắt hắn phải sử dụng vũ lực. Thấy Tiêu Ngũ còn muốn nhấn mạnh một chút là hắn sẽ không làm chuyện xấu, Hạ Tưởng liền nở nụ cười:
- Có thể tiến hành, còn biết dù thế nào cũng không làm chuyện xấu. Tốt, tôi không nhìn lầm người. Tiêu Ngũ, chuyện là vậy, tôi muốn anh âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh, nhưng tạm thời không nhằm đến một thứ nào cả, tôi nghĩ anh có thể giúp tôi điều tra ra được. Nhớ kỹ là điều tra ở sau lưng hắn, âm thầm điều tra, không để kinh động đến bất kỳ kẻ nào, ngay cả bạn bè Lệ Triều Sinh cũng không được kinh động, anh có làm được hay không?
- Bí thư đảng ủy xã Đán Bảo Lệ Triều Sinh?
Tiêu Ngũ kinh ngạc hỏi:
- Không phải bởi vì chuyện cây ăn quả chứ?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Anh cũng biết chuyện này?
- Đương nhiên là biết, tôi có người thân ở xã Đán Bảo, nhà hắn cũng có không ít cây táo có quả mà đều không bán được, năm nay đến cơm còn không có mà ăn, còn tới nhà tôi vay tiền.
Tiêu Ngũ vẻ mặt hưng phấn mà nói
- Phó chủ tịch huyện Hạ muốn tôi điều tra hắn, chuyện tốt, tôi hiểu rồi!
- Việc này rất quan trọng, phải chú ý không nói cho kẻ nào biết. Nếu để lộ phong thanh, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, có thể làm được hay không?
Hạ Tưởng mải dặn dò Tiêu Ngũ, hắn không sợ Tiêu Ngũ bị người phát giác mà không thể thoát thân, mà là lo chẳng may Tiêu Ngũ lỗ mãng kinh động Lệ Triều Sinh, Lệ Triều Sinh có sự phòng bị, sau đó muốn điều tra hắn lại càng thêm khó khăn.
- Tôi xuất thân từ bộ đội đặc nhiệm, điều tra là thế mạnh của tôi, Phó Chủ tịch huyện Hạ có thể yên tâm, tôi cam đoan có thể điều tra quan hệ của hắn rõ ràng, mà hắn không hề hay biết.
Tiêu Ngũ hiển nhiên cũng căm hận Lệ Triều Sinh nên nóng lòng muốn thử.
Hạ Tưởng nhiều lần căn dặn một số công việc cần chú ý, sau đó nói cho Tiêu Ngũ số điện thoại của mình, liền rời khỏi nhà hàng Thường Sơn. Với hiểu biết của hắn về Tiêu Ngũ, hắn tin tưởng Tiêu Ngũ có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này.
Buổi tối Phương Cách chạy đến phòng hắn tìm hắn, vẻ mặt chán nản nói:
- Em thấy em không hy vọng nữa, Phó bí thư Mai không thích loại như em. Cô ấy nói với trình độ như em, giờ nhiều lắm cũng chỉ có thểd lừa gạt nữ sinh đại học.
Hạ Tưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói thật lòng mà tình ý sâu xa:
- Phương Cách, đem tấm lòng của cậu đặt vào công việc. Chăm chỉ công tác ít nhất hai năm, cậu sẽ trưởng thành mà đứng lên. Sau đó đột nhiên cậu sẽ phát hiện, xung quanh cậu có rất nhiều mỹ nữ vây quanh.
Phương Cách vô cùng vui vẻ rồi đi. Kỳ thật Hạ Tưởng cũng chưa nói hết hoàn toàn câu nói ấy, chính là khi cậu ta phát hiện ra xung quanh tất cả đều là mỹ nữ, rồi lại đau lòng phát hiện ra rằng tất cả mỹ nữ đấy không phải là người mà cậu ta thích. Hoặc là khi vất vả tìm được người cậu ta thích rồi, cậu ta lại phát hiện đối phương cũng không thích mình.
Cuộc sống muôn màu, nhiều màu sắc rực rỡ với muôn nghìn công việc quan trọng. Đáng tiếc chỉ có một đóa hoa thuộc loại của cậu ta, phải theo vạn đóa hoa tươi mới tìm được một đóa hoa của cậu ấy, cần có thời gian, càng cần vận may nữa
Cũng may, vận khí của Hạ Tưởng rất khá, ba ngày sau, Nghiêm Tiểu Thì liền gọi điện cho hắn, nói là Uỷ ban nhân dân tỉnh tổ chức buổi gặp gỡ của các doanh nhân thành phố Yến, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tham dự, tổ chức vào sáng thứ Sáu, được diễn ra ở nhà khách Lam Thiên, mời Hạ Tưởng đến hôm đó thì tới tham gia.
Hạ Tưởng lập tức điện thoại cho Phùng Húc Quang.
Phùng Húc Quang nghe xong thật cao hứng, nói:
- Người anh em Hạ, sau khi nhận anh em với cậu, chuyện tốt đến với tôi không ngừng, tôi dường như cũng không biết cậu đã làm sao mà được như vậy, cậu nói đi? Muốn cái gì, tôi sẽ đưa cậu, cậu thích một chiếc xe, hay là một căn hộ?
Hạ Tưởng cười hắn:
- Quên đi, anh với tôi mà còn phải phân rõ ràng nữa sao, vừa nhìn đã thấy không có thành ý. Nếu thật sự có thành ý thì đã mua và đưa tới rồi, còn giả vờ giả vịt hỏi tôi?
Hắn cũng biết nếu trước kia hắn không nhiều lần nói như vậy, chỉ sợ Phùng Húc Quang đã sớm mua đưa đến cho hắn. Sở dĩ hắn nói với vẻ thân thiện như vậy, chính là ngầm ý cho y biết, không cần khách sáo với hắn như vậy, kế tiếp hắn lại chuyển đề tài,
- công ty An Lợi có điều tra ra cái gì không?
- Đang muốn nói với cậu chuyện này đây, công ty An Lợi vẫn bình thường, thủ tục đầy đủ, hợp pháp, ít nhất ở bên ngoài không điều tra ra bất cứ vấn đề gì. Hai câu cũng không thể nói rõ được, chỗ tôi đang có tài liệu rồi, khi nào cậu tới thành phố Yến thì xem lại kỹ hơn.
Vài ngày kế tiếp cũng không có chuyện gì phát sinh, cũng chưa gặp được Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng nói qua với Tạ Khởi Nghĩa về tình hình, nói sáng sớm thứ Sáu hắn đi tới thành phố Yến tham gia một hoạt động, sau đó liền lái xe thẳng hướng thành phố Yến mà đi.
Trước tiên đi vào chỗ Phùng Húc Quang, gặp được Phùng Húc Quang, Hạ Tưởng nói giỡn:
- Nhìn mức độ gầy của thân hình anh là có thể phỏng đoán rằng, gần đây siêu thị Giai Gia mở rộng lại có bước tiến lớn. Nào, nói cho tôi biết, sáu phần trăm cổ phần hiện tại của tôi bây giờ giá trị bao nhiều tiền?
Phùng Húc Quang cười nói:
- Lần đầu tiên tôi gặp một người tham tiền như vậy, người khác không biết, nhưng tôi biết rõ ràng cậu không thiếu tiền tiêu. Tiền to giấu ở nơi bí mật, tiền lẻ để ở ngoài sáng, so với tôi thì thông minh hơn.
Hắn cười cười, rồi nghiêm trang mà nói,
- Siêu thị Giai Gia hiện tại đã có bốn chi nhánh, đang triển khai chi nhánh thứ năm, tổng tài sản hiện tại hẳn là có khoảng một trăm triệu, sáu phần trăm của cậu cũng phải sáu triệu.
Hạ Tưởng kinh ngạc:
- Nói như vậy, tôi hiện tại đã trở thành triệu phú?
Hắn sờ sờ mũi, lại lắc đầu,
- trước kia vẫn hâm mộ triệu phú nhiều tiền, phóng khoáng, hiện tại mới biết được triệu phú cũng là người bình thường, tôi hiện tại trên người tiền mặt không vượt quá 1000 tệ.
Phùng Húc Quang đập vào vai của hắn:
- Được rồi. Tôi bình thường nếu không mời khách, tiền trên người cũng không vượt quá 300 tệ, mang nhiều hơn thì không muốn, lúc nào cũng sợ đánh mất.
Hạ Tưởng cười ha ha, thật sự là càng có tiền thì càng sợ.
Tài liệu do Phùng Húc Quang cung cấp không khác nhau mấy so với tài liệu Mai Hiểu Lâm cung cấp, từ đó có thể thấy được người mà hai người nhờ vả cũng không phải là nhân vật bình thường, có thể tra ra rất nhiều điều bình thường không thể tiếp xúc nổi. Thật ra nếu muốn phân ra cao thấp thì tài liệu của Phùng Húc Quang viết hơi ít tỉ mỉ một chút, chẳng những liệt ra đại diện pháp nhân của công ty An Lợi và mấy đại cổ đông có quan hệ, còn đặc biệt chỉ rõ một chi tiết, chính là giữa ba cổ đông có sự liên hệ nào đó, dường như là một người bà con xa thân thích, nhưng người này là ai thì không có tra được.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần