Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 192: Sử Lão Lần Đầu Tiên Ra Tay
a khỏi Sử gia, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ, báo cáo một chút tình hình lúc đó. Tống Triêu Độ trầm mặc một lát, nói:
- Tôi biết rồi.
Hạ Tưởng nghĩ đã nói xong câu chuyện, đang muốn dập máy bỗng nhiên lại nghe thấy giọng Tống Triêu Độ truyền đến:
- Tiểu Phàm khá thích cậu, vẫn gọi cậu là đại ca. Có rảnh thì đến nhà chơi nhiều một chút.
Cánh cửa nửa khép nửa đóng của nhà Tống Triêu Độ rốt cục đã mở ra một chút đối với hắn.
Hạ Tưởng hỏi cũng hơi trực tiếp, Cao Hải cũng hiểu được tâm tư của hắn, mỉm cười khoan dung:
- Nói thật, trong lòng tôi cũng không tự tin cho lắm, cảm thấy lời nói của Sử lão có thể không thật sự hữu dụng. Tuy nhiên tôi hiểu biết về Sử lão không sâu, Đinh Sơn rất ít khi nhắc tới ông ấy. Trưởng ban Tống hẳn là từng nghiên cứu về Sử lão, có lẽ cũng đã tìm hiểu kỹ về mạng lưới quan hệ của Sử lão. Nếu không anh ta đã không tin tưởng Sử lão mười phần như vậy.
Cuối cùng Hạ Tưởng và Cao Hải thảo luận nửa ngày, vẫn cảm thấy mù mờ, không thấy rõ chân tướng. Tuy rằng Hạ Tưởng cũng tin tưởng phán đoán của Tống Triêu Độ, nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi về sức ảnh hưởng của Sử lão.
Vốn mọi người nghĩ rằng Hồng Chiêu Quảng vì muốn chiến tích, lại là thời kỳ mấu chốt mở rộng kinh nghiệm huyện Bá, chỉ cần có chút ý nghĩ chính trị sẽ không làm việc khinh suất, không ngờ Hồng Chiêu Quảng đúng là một kẻ đầu cơ chính trị. Không biết Vũ Phái Dũng gọi điện thoại cấp cho Hồng Chiêu Quảng cái gì hoặc là hứa hẹn gì nhưng tóm lại, Hồng Chiêu Quảng lấy danh nghĩa thị sát công tác tới huyện Bá, sau đó cục Du lịch thành phố chọn ra hàng đống khuyết điểm của làng du lịch thảo nguyên, lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh làng du lịch ba tháng để chỉnh đốn, sau khi đủ tư cách mới được mở cửa kinh doanh lại.
Ba tháng này đúng là thời kỳ hoàng kim của làng du lịch, ngừng kinh doanh ba tháng quả thật là chặt đứt nguồn thu từ du lịch của huyện Bá một cách trắng trợn.
Lý Đinh Sơn tức thì nổi giận, Hồng Chiêu Quảng liền mượn cơ hội khiển trách Lý Đinh Sơn, nói ông ta không thèm để lãnh đạo vào trong mắt, ở huyện Bá lấy thúng úp voi, còn nói ông ta phải làm bản kiểm điểm sâu sắc đối với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Thứ Hai đi làm không có chuyện gì, chỉ có mấy tranh cãi nhỏ, Hạ Tưởng cũng không ra mặt mà để cấp dưới xử lý. Buổi sáng thứ ba, một người bộ dạng tai to mặt lớn, cổ và cổ tay đều đeo dây chuyền vàng to như xích chó đi tới tìm Hạ Tưởng, nói là người của công ty xây dựng số 3 thành phố Chương Trình, cố ý tới làm thủ tục nhận công trình xây dựng.
- Cái gì mà thủ tục nhận công trình xây dựng?
Hạ Tưởng thấy bộ dạng nhà giàu mới nổi của y, trong lòng rất phản cảm liền hỏi.
- Tôi nói này Phó chủ nhiệm Hạ, chẳng lẽ anh không nhớ được lời thư ký Vũ đã nói sao? Công ty xây dựng thành phố Chương Trình muốn vào thị trường thành phố Yến. Tôi đi tìm tới phòng làm việc của Thị trưởng thì họ nói việc này do văn phòng tổ cải tạo toàn quyền phụ trách. Cũng lạ thật, làm cho người ta chạy đi chạy lại mệt cả người. Text được lấy tại
Y vừa nói vừa không ngừng rung đùi, khi nói chuyện còn không kiên nhẫn đảo chân qua đảo chân lại.
- Thư ký Vũ nào?
Hạ Tưởng cúi đầu nhìn tài liệu:
- Giao các tài liệu chứng minh năng lực của công ty các anh, bản sao giấy phép kinh doanh cũng như các kinh nghiệm liên quan cho Phó chủ nhiệm Khúc! Nếu Phó chủ nhiệm Khúc sơ thẩm thấy đủ tư cách, sẽ cho các anh tới phúc thẩm. Nếu phúc thẩm đủ tư cách, vậy là có thể đấu thầu công khai.
- Cái gì?
Gã tai to mặt lớn như thể không nghe thấy, giọng nói đề cao lên một quãng tám (1):
- Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Thư ký Vũ đã lên tiếng, cậu chỉ là một Phó chủ nhiệm nho nhỏ mà cũng dám không nghe lời à? Không muốn lăn lộn làm ăn nữa phải không?
1. Quãng tám: Khoảng cách giữa các âm thanh của những bậc giống nhau gọi là quãng tám
Trường Trung học Quốc gia Chu Văn An - Xem bài viết đơn - Lý thuyết âm nhạc cơ bản.
- Ủy ban nhân dân thành phố Yến không có người nào là thư ký Vũ cả, cho nên mặc kệ thư ký Vũ mà anh nói là ai, đều không thể quản được quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố Yến! Nếu anh cảm thấy quy định của Ủy ban nhân dân thành phố là không hợp lý thì cũng không ai mời anh tới nhận công trình, bây giờ có rất nhiều người đều đang muốn nhận công trình.
Ngay câu đầu tiên, Hạ Tưởng đã đá y lộn ngược lại. Dám lấy thư ký của Bí thư Tỉnh ủy đến đè Ủy ban nhân dân thành phố, đừng nói là Vũ Phái Dũng, cho dù là chính Cao Thành Tùng cũng sẽ không công khai phủ nhận quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố Yến.
Gã tai to mặt lớn tức giận không nói nên lời. Chung Nghĩa Bình tiến vào nói:
- Nếu không có việc gì khác, xin mời không gây trở ngại tới nhân viên nhà nước làm việc. Cảm ơn hợp tác!
Dù Vũ Phái Dũng có kiêu ngạo thế nào nhưng trong tay y không có thực quyền, nhiều nhất chỉ là ỷ vào việc có thể đâm chọc, bơm vá trước mặt Cao Thành Tùng để đe dọa người khác. Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, cho dù Vũ Phái Dũng bất mãn với hắn cũng sẽ không đến mức mất mặt tự mình nói điều gì đó trước mặt Cao Thành Tùng. Trò đùa gì chứ? Muốn Bí thư Tỉnh ủy thu thập một cán bộ cấp phòng, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, Cao Thành Tùng sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa!
Hơn nữa Hạ Tưởng cũng dám cam đoan, Vũ Phái Dũng có ngông cuồng như thế nào ở bên ngoài thì y vẫn có trí tuệ chính trị của mình, cũng sẽ rất biết điều trước mặt Cao Thành Tùng. Nếu không, Cao Thành Tùng cũng đã không dung túng y như vậy.
Bí thư Thành ủy và Thị trưởng sợ Vũ Phái Dũng, hắn không cần sợ. Vũ Phái Dũng nhiều lắm chỉ có thể tức giận tìm cơ hội gây khó dễ hắn, nhưng trong ngắn hạn sẽ không thể làm gì được hắn. Cơ hội cũng là ở cả hai bên. Vũ Phái Dũng muốn tìm cơ hội thu thập hắn, hắn chẳng phải cũng đang chờ cơ hội phản kích Vũ Phái Dũng một đòn sao?
Một tuần sau, từ thành phố Chương Trình truyền đến một tin tức: Thị trưởng Hồng Chiêu Quảng vừa mới nhậm chức đột nhiên bị dời khỏi thành phố Chương Trình, tới làm Phó giám đốc Sở phụ trách các cán bộ kỳ cựu của tỉnh Yến, phía sau còn trịnh trọng đánh dấu "đãi ngộ cấp Giám đốc Sở".
Ai cũng biết, sinh mạng chính trị của Hồng Chiêu Quảng từ này về sau chấm dứt.
Nghe được tin này, Hạ Tưởng khiếp sợ thật lâu không nói gì. Sử lão đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là một đòn sấm sét, trực tiếp cắt đứt con đường làm quan của một Thị trưởng. Rốt cục ông ta có năng lực lớn tới mức nào? Có thể động tới Thị trưởng thành phố Chương Trình, phải qua một cửa hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Vì bảo vệ Lý Đinh Sơn, đúng là Sử lão đã tận hết sức lực!
Chỉ có điều khiến Hạ Tưởng thủy chung nghĩ mãi không rõ chính là: Trong tay Sử lão rốt cục có quân bài chưa lật gì? Vì sao ông ta đã lui ra lâu năm như vậy vẫn còn có sức ảnh hưởng chỉ giơ tay ra đã thay đổi cả chính trị tỉnh Yến?
Hạ Tưởng cảm thán, cho tới tận hôm nay mới thể hiện ra sự anh minh của Tống Triêu Độ trong nước cờ khuyên Lý Đinh Sơn theo chính trị lúc trước. Việc này cũng rốt cục mở ra một khe hở dưới áp lực cực lớn của Cao Thành Tùng.
Đầu tháng 8, cục diện chính trị tỉnh Yến lại một đón một chấn động mới, Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu hàng không tới.
Phó chủ tịch tỉnh Cao nhậm chức xong, chuyện thứ nhất làm chính là thị sát công viên Rừng Rậm ở phía tây thành phố, đồng thời điểm danh Hạ Tưởng cùng đi.
Phó chủ tịch tỉnh muốn điểm danh một cán bộ cấp phòng, hàm nghĩa trong đó khẳng định sẽ làm người ta phải suy nghĩ sâu xa. Trần Phong thì không nghĩ nhiều. Ông ta biết lai lịch Cao Tấn Chu, biết Cao lão tán thưởng Hạ Tưởng. Tào Vĩnh Quốc thì không hiểu chút nào. Tuy một Phó chủ tịch tỉnh đến tỉnh Yến sẽ bị rất nhiều điểm khống chế, cho dù là thành phố Yến cũng không cần phải nể mặt một Phó chủ tịch tỉnh không có danh hiệu ủy viên thường vụ. Nhưng dù sao Phó chủ tịch tỉnh cũng là một cán bộ cấp phó tỉnh danh chính ngôn thuận, hơn nữa Cao Tấn Chu là từ thủ đô hàng không tới, sao ông ta lại biết Hạ Tưởng và điểm danh muốn hắn cùng đi?
Mặc kệ nói thế nào, được Phó chủ tịch tỉnh điểm danh đi cùng chính là một vinh dự, một tín hiệu chính trị. Tào Vĩnh Quốc không biết là nên cảm thấy may mắn cho Hạ Tưởng hay là cảm thấy lo lắng cho hắn. Bị càng nhiều người chú ý thì kết quả chính là cây to đón gió lớn, đứng mũi phải chịu sào.
Tuy nhiên Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đều thật không ngờ chính là: Vốn nghe được tin tức Hạ Tưởng từ chối Công ty Xây dựng số 3 thành phố Chương Trình, Vũ Phái Dũng đang nổi trận lôi đình, muốn nghĩ biện pháp thu thập Hạ Tưởng, lại nghe được tin Cao Tấn Chu điểm danh Hạ Tưởng đi cùng, y lập tức thu hồi tâm tư. Việc Hồng Chiêu Quảng bị dời khỏi thành phố Chương Trình cũng đã khiến Vũ Phái Dũng giật mình không nhỏ. Tuy nhiên, hiển nhiên là y không hề ý thức được rằng việc Hồng Chiêu Quảng bị dời đi có liên quan gì tới Hạ Tưởng hay không. Y đang muốn thông qua Ủy ban nhân dân thành phố Yến làm mất mặt Hạ Tưởng nhưng vừa thấy Cao Tấn Chu làm như vậy, Vũ Phái Dũng liền ngoan ngoãn tạm thời áp chế lửa giận trong lòng.
Ngay cả Thẩm Phục Minh cũng thành thật rất nhiều, cho Công ty Xây dựng số 3 thành phố Chương Trình trở về thành phố Chương Trình trước, chờ cơ hội chín muồi rồi sẽ nói sau. Thẩm Phục Minh không ngốc, Hồng Chiêu Quảng vừa muốn gây khó dễ Lý Đinh Sơn lập tức bị chặt đứt tiền đồ chính trị, khẳng định có người ở phía sau bức màn đã ra tay. Mặc dù y không biết là ai, nhưng mặc kệ là ai thì đó chính là nhân vật mà ngay cả Bí thư Cao cũng phải kiêng kị ba phần! Thẩm Phục Minh biết, mình không thể trêu vào.
Hơn nữa y cũng hiểu được, tuy rằng Bí thư Cao điều y tới tỉnh Yến làm Phó chủ tịch tỉnh, nhưng Bắc Kinh lại lập tức cho hàng không một Phó chủ tịch tỉnh tới, ý tứ hàm súc trong đó không cần nói cũng biết, đó chính là sự cân bằng. Trong chính trị, cân bằng là đạo lý. Cục diện chính trị tỉnh Yến đã xảy ra biến hóa tinh tế. Trước kia là do Bí thư Cao một mình một đường, dần dần có thêm một số lực lượng mới tham gia. Đầu tiên là hàng không một Trưởng ban thư ký Tiền Cẩm Tùng, hiện tại là Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu. Hết thảy những biến hóa đó bắt đầu từ khi nào vậy? Thẩm Phục Minh cũng không nghĩ ra, cũng không hiểu lắm, chỉ có điều trong lòng y biết rõ, ngoại trừ việc khiêm tốn và theo sát bước chân của Bí thư Cao, y đã không còn con đường nào để đi, trừ phi y muốn trở về nhà mà dưỡng lão.
Hạ Tưởng cũng có thể phỏng đoán được thế cục biến hóa tinh tế của tỉnh Yến, hơn nữa hắn còn nhìn rõ ràng hơn nhiều so với Thẩm Phục Minh. Bước ngoặt của thế cục tỉnh Yến kỳ thật là bắt đầu từ việc Lý Đinh Sơn nhậm chức Bí thư huyện ủy huyện Bá. Đúng là bởi vì Lý Đinh Sơn nhậm chức nên mới thay đổi tiến trình lịch sử. Mà cũng vì quan hệ với Lý Đinh Sơn nên Tống Triêu Độ mới dùng một phương thức mờ mịt, cột chặt bản thân vào thuyền của Sử lão.
Nếu tính toán chi li ra, việc Cao Tấn Chu hàng không kỳ thật cũng một phần là vì có ảnh hưởng của hắn. Bởi vì hắn nên Liên Nhược Hạm mới đến thành phố Yến, mở ra thị trường tại thành phố Yến cho gia tộc. Mà ở kiếp sau, mãi tới mười mấy năm sau, những nhà đầu tư bất động sản mới bắt đầu quan tâm tới thị trường thành phố Yến. Có thể nói, Liên Nhược Hạm tham gia đầu tiên, sớm hơn tiến trình vốn có mười mấy năm. Cũng là vì gia tộc của Liên Nhược Hạm thế lớn, lực lớn nên mới có Cao Tấn Chu hàng không tới. Trong kiếp trước của hắn, cục diện chính trị của tỉnh Yến căn bản là không hề có Cao Tấn Chu tồn tại.
Tuy Cao Tấn Chu chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh, nhưng y mới 48 tuổi! Mới 48 tuổi đã là Phó chủ tịch tỉnh, ai mà chẳng biết y không phải tới đây để quá độ hoặc để dưỡng lão. Y xuống đây là để đánh bóng mạ vàng và để mò lấy chiến tích. Trẻ tuổi như vậy lại là người thủ đô tới, lại có hậu trường, đừng nhìn y chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh bình thường, ai dám nói mấy năm sau trên đầu y không đột nhiên treo thêm danh hiệu ủy viên thường vụ chứ? Cho nên Cao Tấn Chu và Thẩm Phục Minh cùng là Phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa Cao Tấn Chu còn xếp hạng cuối cùng ở Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng tất cả mọi người đều phải xem trọng y một chút.
Nếu Phó chủ tịch tỉnh đã có lệnh, Hạ Tưởng dám không tuân theo sao? Huống chi còn là thị sát địa phương của Liên Nhược Hạm chứ? Hôm nay hắn thức dậy rất sớm, đầu tiên là tới văn phòng, sửa sang lại một số tài liệu liên quan, dặn dò một số việc cho các nhân viên, sau đó gọi Chung Nghĩa Bình, bảo y cùng đi theo tới công viên Rừng Rậm.
Chung Nghĩa Bình mừng rỡ, lãnh đạo tín nhiệm mình cho nên mới ình cùng đi, hơn nữa còn là đi theo Phó chủ tịch tỉnh thị sát, đây chính là cực kỳ nở mày nở mặt. Y vội vàng cầm lấy chìa khóa xe, sốt sắng mở cửa xe cho Hạ Tưởng, lái xe chạy thẳng tới công viên Rừng Rậm.
Trên đường, Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, hẹn thời gian gặp nhau. Liên Nhược Hạm vẫn giọng điệu thản nhiên, dường như thân phận của hắn chỉ là Phó chủ nhiệm Hạ, mà thân phận của cô chỉ là Tổng giám đốc Liên, còn cái gì mà em Liên hay Nhược Hạm đều biến mất sạch khỏi mắt Hạ Tưởng. Từ sau lần gặp mặt ở Hà Đường Nguyệt Sắc, mặc dù hai người có gặp nhau vài lần, tuy nhiên mỗi lần đều là giải quyết việc chung, Liên Nhược Hạm đều giữ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề có chút tươi cười với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không miễn cưỡng cô, cũng biết trong lòng cô bất bình. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được gì, đành phải giữ thái độ không xa không gần với cô. Ngay cả Tào Thù Lê thường xuyên đi thiết kế bản vẽ cũng cảm thấy Liên Nhược Hạm xa cách, còn hỏi Hạ Tưởng có phải hắn đắc tội Liên tỷ tỷ hay không. Hạ Tưởng cũng chẳng biết nói gì để chống đỡ.
Hắn đã đắc tội cô, thậm chí còn đắc tội không nhẹ, lại không thể khiến cô tha thứ ình. Tha thứ như thế nào? Chẳng lẽ phải nói với cô ấy, tôi không thể cưới em, cũng không dám cưới em. Nhưng quả thật anh cũng thích em, làm người phụ nữ ở bí mật của anh có được không?
Theo Hạ Tưởng nghĩ, hắn chắc chắn có thể thuyết phục được Liên Nhược Hạm để cô đáp ứng. Nhưng hắn không nói, cũng không thể làm như vậy. Cho dù Liên Nhược Hạm đồng ý thì hắn cũng không dám đáp ứng. Liên Nhược Hạm không phải người bình thường. Sau lưng cô là một gia tộc to lớn, chỉ vì mở ra thị trường tại tỉnh Yến mà có thể cho hàng không một vị Phó chủ tịch tỉnh. Sức mạnh của gia tộc đó vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Hắn không thể ở cùng một chỗ với Liên Nhược Hạm. Không phải nói đùa, một khi gia tộc của cô nổi giận, có lẽ chỉ cần một cuộc điện thoại, có thể biến hết thảy cố gắng của hắn trở thành bọt nước, thậm chí còn khả năng liên lụy tới Tào Vĩnh Quốc, có khi còn có thể làm hại tới Tào Thù Lê. Làm người không thể ích kỷ tới mức chỉ muốn chỗ tốt cho bản thân. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng biết rõ, cho dù hắn và Tào Thù Lê cắt đứt quan hệ, quyết tâm gia nhập vào trong thế lực của gia tộc Liên Nhược Hạm, cho dù cuối cùng gia tộc của Liên Nhược Hạm cũng đồng ý gả Liên Nhược Hạm cho hắn thì hắn cũng không dám lấy tính mạng người thân trong gia đình đi đánh bạc một trận như vậy.
Hắn chỉ nhỏ bé như một bụi cỏ, nếu thật sự gia nhập vào trong gia tộc của Liên Nhược Hạm, vậy sẽ không thoát khỏi vận mệnh mặc cho người khác thao túng.
Mà hắn đã sống lại một lần, chính là muốn tự nắm giữ vận mệnh của mình, không muốn để người khác tùy ý điều khiển. Hơn nữa Hạ Tưởng rất rõ ràng sự đáng sợ của thế lực một số gia tộc. Có lẽ để đoạn tuyệt sự lui tới giữa hắn và Tào Thù Lê, vì cắt đứt hết đường lui của hắn, không biết bọn họ sẽ xuất ra những thủ đoạn gì nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn không muốn hại người hại cả mình.
Hạ Tưởng biết rõ mình muốn gì, cũng biết mình có thể làm được gì và không thể làm được gì. Bởi vậy hắn chỉ có thể tôn trọng nhưng giữ khoảng cách với Liên Nhược Hạm, nếu không thể là bạn tốt của nhau thì cũng coi như một người bạn bình thường cũng được, cống hiến một phần sức lực vì sự nghiệp của cô thì cũng xem như là đã tận tâm.
Chung Nghĩa Bình thấy Hạ Tưởng có vẻ tâm sự nặng nề liền quan tâm hỏi:
- Phó chủ nhiệm Hạ, có phải có gì không thoải mái hay không?
Hạ Tưởng khoát tay cười nói:
- Nghĩ chút chuyện cá nhân, cậu đừng quan tâm nhiều như vậy, cứ lái xe cho tốt đi. Kỹ thuật lái xe của cậu cũng bình thường, về sau rèn luyện nhiều vào. Khi tôi không cần xe, cậu cứ tranh thủ lấy mà tập.
Chung Nghĩa Bình vội gật đầu:
- Tôi học đại học xong thì lấy bằng lái, sau đó không tiếp xúc nhiều lắm với xe nên vẫn còn hơi ngượng tay. Phó chủ nhiệm Hạ yên tâm, tôi sẽ cố gắng.
Hạ Tưởng là người đầu tiên tới công viên Rừng Rậm.
Nói là công viên Rừng Rậm, kỳ thật hiện tại vẫn còn là một mảnh đất hoang, hiện trường bừa bãi, lộn xộn, chỉ có một vòng tường vây đơn giản, dựng lên một tấm bảng, trên có vẽ phối cảnh công viên sau này.
Việc giải phóng mặt bằng đã gần kết thúc, trên cơ bản không gặp lực cản gì. Thứ nhất là do Tập đoàn Viễn Cảnh cấp ra điều kiện cũng đủ ưu đãi, thứ hai là mức độ ủng hộ của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô cũng đủ lớn. Bởi vậy đại bộ phận thôn dân đều vô cùng vừa lòng, thoải mái tới ở tại khu nhà tạm được bố trí.
Đương nhiên cũng có một số kẻ muốn mượn cơ hội kiếm chác thêm tí chút nhưng dưới thế công mạnh mẽ của Ngô Cảng Đắc, kết quả nhận lấy thất bại thảm hại, đành phải chấp nhận rút lui mà không thu được gì.
Gần đây Hạ Tưởng rất nhiều việc. Tuy rằng là người được Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ định phụ trách nhưng mấy ngày qua hắn cũng không có nhiều cơ hội tới hiện trường công viên Rừng Rậm. Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy hiện trường san lấp mặt bằng coi như tạm ổn, xa xa có một vài công nhân đang bận rộn chỉnh trang cây giống mới được mang tới. Còn có một vài chiếc máy ủi đang san đất, xa hơn nữa có một mảnh rừng cây nhỏ đã hình thành, xanh um một mảng làm người ta cảm thấy tâm thần thư thái.
Căn cứ theo đề nghị của Hạ Tưởng, công viên Rừng Rậm vừa phải có một số cây đại thụ vừa phải có một ít cây giống, để cho rừng cây có cơ hội phát triển sau này. Về phần trồng loại cây gì thì tốt, khoảng cách trồng như thế nào, thổ nhưỡng gì thích hợp với loại cây gì, v.v... Tất nhiên là có chuyên gia cây trồng quan tâm, Hạ Tưởng chỉ là dân ngoại đạo, không phát biểu ý kiến.
Đợi không lâu sau, Liên Nhược Hạm cũng tới.
Liên Nhược Hạm vẫn đi Land Rover, tuy nhiên xe đã được sửa sang lại, cũng đã được sơn xịt qua, nhìn có vẻ mới hơn không ít. Cô nhảy từ trên xe xuống, bên dưới mặc quần bò, phía trên mặc sơ mi, giản dị như một sinh viên. Cô gật đầu cười với Hạ Tưởng:
- Em muốn đào một cái hồ nhân tạo ở trong rừng, xây một biệt thự ở giữa hồ. Đặt giúp em một cái tên được không?
Hạ Tưởng thấy trên mặt Liên Nhược Hạm không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như trước, liền nghĩ quả nhiên xinh đẹp trời ban, con gái đã xinh thì dù không trang điểm vẫn cứ xinh đẹp. Hắn nghe thấy ý tưởng của Liên Nhược Hạm khá thú vị liền đáp:
- Ý tưởng tốt lắm. Đến lúc đó có thể mời rất nhiều bạn bè tới tụ hội, tuy nhiên tên không dễ đặt. Hay là đặt tên là Hồ Tâm Cư nhỉ?
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần