Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 181: Một Cuộc Giao Đấu
gô Cảng Đắc sao có thể không nghe ra ý của Kiều Bạch Điền. Kiều Bạch Điền đây là đang cười nhạo mình và Khúc Nhã Hân đều phải nghe lời Hạ Tưởng nói.
- Giám đốc Kiều nói đúng, bây giờ tôi và Phó chủ nhiệm Khúc đều hỗ trợ công tác của Chủ nhiệm Hạ. Năng lực của Chủ nhiệm Hạ thì toàn thể nhân viên Văn phòng tổ cải tạo đều thấy rõ như ban ngày. Chủ nhiệm Hạ mặc dù còn trẻ nhưng tôi và Phó chủ nhiệm Khúc rất khâm phục, đều cho rằng Văn phòng tổ cải tạo có Chủ nhiệm Hạ lãnh đạo thì sẽ dễ dàng đối phó cục diện phức tạp, mới không bị vài kẻ có ý đồ xấu lừa gạt, lợi dụng.
Kiều Bạch Điền tái mặt, trong lòng càng thêm khó chịu hơn nữa. Hôm nay y tới Văn phòng tổ cải tạo là vì việc cưỡng chế ở phố Nhị Thập Lý khó khăn, gây rối càng lúc càng nhiều hơn. Công ty ra mặt nhưng thôn dân không thèm để ý tới, luôn mồm yêu cầu chính quyền ra mặt. Công trình đã chậm hơn nửa tháng, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không thể hoàn thành giải phóng mặt bằng trong thời gian đã định. Y vốn nghĩ mình thu phục xong Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân thì hai người này sẽ cố sức thay y giải quyết vấn đề. Nhưng không ngờ vấn đề còn chưa được giải quyết thì đột nhiên có Hạ Tưởng này chạy ra.
Hạ Tưởng vừa tới Văn phòng tổ cải tạo đã khiến thái độ Ngô Cảng Đắc thay đổi rất nhiều. từ ban đầu tích cực hợp tác biến thành qua quýt cho xong chuyện.
Kiều Bạch Điền cũng biết đứng sau trong vụ gây rối ở phố Nhị Thập Lý có bóng dáng của bất động sản Thiên An. Chẳng qua chuyện kinh doanh vốn chính là mày đâm tao một dao, tao bắn sau lưng mày một súng. Trước đó y đã cứng rắn cướp phố Nhị Thập Lý từ trong tay bất động sản Thiên An, trong lòng cũng nghĩ đến đối phương nhất định không chịu để yên. Lúc ấy y cũng rất yên tâm, không phải còn có Văn phòng tổ cải tạo sao? Ai cũng biết Văn phòng tổ cải tạo chính là do Thị trưởng Trần thành lập để giải quyết tranh chấp giúp cho các nhà đầu tư bất động sản. Văn phòng tổ cải tạo vừa có chỗ dựa là chính quyền, lại đại biểu khuynh hướng cá nhân của Thị trưởng Trần, cũng thể hiện tác phong làm việc của Thị trưởng Trần.
Kiều Bạch Điền cũng nghĩ Thị trưởng Trần có thể không nể mặt Thị trưởng Đàm, nhưng nhất định phải nể mặt Bí thư Thôi. Bí thư Thôi là Thường vụ tỉnh ủy, Thị trưởng Trần dù mạnh mẽ, cứng rắn hơn nữa thì cũng chỉ là phó. Bí thư Thôi nếu đã ra mặt nói chuyện giúp bất động sản Cát Thành, Văn phòng tổ cải tạo đại biểu khuynh hướng cá nhân của Thị trưởng Trần còn có thể nghiêng về phía bất động sản Thiên An khi giải quyết vấn đề phố Nhị Thập Lý sao? Không thể.
Chuyện không thể vậy mà lại thực sự diễn ra. Kiều Bạch Điền hiểu rất rõ đây là tên Hạ Tưởng chủ trì công việc của Văn phòng tổ cải tạo đang muốn phủ đầu mình.
Kiều Bạch Điền cố ý không thèm để ý tới Hạ Tưởng là vì cho rằng Hạ Tưởng từng này tuổi và vào Văn phòng tổ cải tạo sẽ không đấu lại Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân, cho nên không cần phải đi quan hệ với thằng trẻ ranh. Hơn nữa y cũng cho rằng nếu Văn phòng tổ cải tạo thể hiện ý chí của bản thân Thị trưởng Trần, hơn nữa vào lúc quan trọng Thị trưởng Trần đã giao phố Nhị Thập Lý cho bất động sản Cát Thành thì đã tỏ rõ thái độ. Chẳng lẽ Văn phòng tổ cải tạo không hiểu được ý đồ của Thị trưởng Trần sao, còn không cảm thấy Thị trưởng Trần nghiêng về phía bất động sản Cát Thành sao?
Suy đoán của Kiều Bạch Điền về Văn phòng tổ cải tạo sẽ làm giúp mình đã thất bại. Đồng thời cũng khác rất nhiều tưởng tượng của y, Hạ Tưởng chẳng những chủ trì công việc hàng ngày, hơn nữa Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân trước đó đều rất nhiệt tình với y thì cũng đã đổi sang thái độ giải quyết việc công.
Y vừa tức vừa vội nhìn Hạ Tưởng đang ngồi như thả cần câu làm y rất khó chịu. Y thầm nghĩ không phải một cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi mà dám đấu với bất động sản Cát Thành sao? Không hỏi xem chỗ dựa của bất động sản Cát Thành là ai sao?
Là Thị trưởng Đàm, là Bí thư Thôi.
Kiều Bạch Điền tự nhận chỗ dựa của mình cứng rắn, lại tự nhận định nếu Thị trưởng Trần giao phố Nhị Thập Lý cho bất động sản Cát Thành, như vậy Văn phòng tổ cải tạo phải đầy đủ hiểu ý của lãnh đạo. Hạ Tưởng không nghiêng, không giúp bất động sản Cát Thành chính là chống đối Thị trưởng Trần, như vậy nhất định không có kết qua tốt. Hơn nữa dù là Thị trưởng Trần không xử lý hắn, Thị trưởng Đàm nếu xử lý hắn thì hắn cũng không chịu được.
Kiều Bạch Điền đi tới trước mặt Hạ Tưởng rồi nói với giọng lạnh nhạt:
- Chủ nhiệm Hạ, thôn dân phố Nhị Thập Lý thường xuyên gây rối khiến chúng tôi không thể giải phóng mặt bằng được. Có phải nên mời Chủ nhiệm Hạ ra mặt đả thông công tác một chút không, cũng làm cho bất động sản Cát Thành nhanh chóng có đất, xây dựng khu dân cư mới, tích cực phối hợp với quy hoạch toàn thành phố của Thị trưởng Trần không?
Hạ Tưởng ngẩng đầu lên, mặt không hề có nụ cười mà nói:
- Giám đốc Kiều, chính sách giải phóng mặt bằng đó là nếu như nhà đầu tư nhận cải tạo thôn nội đô thì sẽ do nhà đầu tư tự mình giải quyết việc giải phóng mặt bằng. Vấn đề tranh cãi thì cơ quan nhà nước sẽ không trực tiếp tham gia.
Kiều Bạch Điền thầm mắng một tiếng. Ai chẳng biết Văn phòng tổ cải tạo chưa bao giờ lấy cái chính sách chó má này ra mà làm lý do, muốn chơi ông sao? Kiều Bạch Điền rất khó chịu nên lộ rõ ra mặt. Y không kiên nhẫn mà nói:
- Chủ nhiệm Hạ, nói cũng không thể nói như vậy. Trước khi anh tới thì Phó chủ nhiệm Ngô vẫn rất tích cực phối hợp giải quyết vấn đề ở phố Nhị Thập Lý. Sao Chủ nhiệm Hạ vừa đến công tác liền đình trệ vậy? Có phải là Chủ nhiệm Hạ có ý kiến với Kiều Bạch Điền tôi, hay là có ý kiến với bất động sản Cát Thành?
Lời này của Kiều Bạch Điền không hề làm Hạ Tưởng tức giận, hắn còn cười nói:
- Tôi vừa tới Văn phòng tổ cải tạo, không biết Giám đốc Kiều, lại chưa từng nghe qua bất động sản Cát Thành thì có ý kiến, có cái nhìn gì chứ.
Ý của Hạ Tưởng chính là Kiều Bạch Điền mày là ai, bất động sản Cát Thành là thần tiên ở đâu? Xin lỗi không biết.
Kiều Bạch Điền đã tức giận, y đập bàn mà nói:
- Chủ nhiệm Hạ, anh còn rất trẻ, làm việc gì cũng cần suy nghĩ rõ ràng nếu không hối hận cũng không kịp đâu.
Hạ Tưởng cũng lạnh nhạt nói:
- Giám đốc Kiều, đập bàn ở Văn phòng tổ cải tạo thì hình như sai rồi. Đây không phải là văn phòng anh, đây là cơ quan nhà nước.
Kiều Bạch Điền tức giận đùng đùng định nói gì đó thì ngoài cửa đột nhiên tiến vào đi tới trước mặt Hạ Tưởng rồi nói với giọng báo cáo công việc:
- Chủ nhiệm Hạ, xe của chúng ta đã hỏng, không có cách nào tới hiện trường, làm sao bây giờ?
Lần trước Hạ Tưởng vốn đang muốn Kiều Bạch Điền mất máu, vì thế hắn đã bảo Chung Nghĩa Bình vừa thấy Kiều Bạch Điền tới liền tìm đúng thời cơ nói việc xe ô tô hỏng. Bây giờ hắn đã thay đổi ý tưởng chính là muốn đấu với Kiều Bạch Điền một phen, thử xem phản ứng khắp nơi là như thế nào, như vậy cũng tốt cho phán đoán trong lòng hắn. Hắn quên không nhắc Chung Nghĩa Bình không nên đề cập tới việc này. Không ngờ đang khi tranh cãi với Kiều Bạch Điền thì Chung Nghĩa Bình lại tiến vào.
Hạ Tưởng suy nghĩ thì thấy như vậy cũng tốt, lấy một chiếc xe thử Kiều Bạch Điền này xem. Thông qua thái độ của Kiều Bạch Điền là có thể thấy được suy nghĩ của nhân vật sau lưng. Hạ Tưởng đã có quyết định nên gật đầu nói với Chung Nghĩa Bình:
- Tôi biết rồi, mang đi sửa đi, xe dù sao cũng sẽ hỏng mà. Còn việc không tới được hiện trường thì cậu nghĩ biện pháp giải quyết một chút.
Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân đều biết ý ngậm miệng, không nói gì.
Chung Nghĩa Bình đến làm lửa giận trong lòng Kiều Bạch Điền giảm đi. Y thấy Hạ Tưởng từ trước đến giờ không hề ra vẻ tức giận thì khá giật mình. Y thầm nghĩ thằng Hạ Tưởng này tuổi không nhiều mà tâm tư khá sâu, mình tức giận mà hắn không hề có vẻ tức giận gì cả, xem ra rất giỏi nhịn. Chẳng qua y cũng không để trong lòng. Y cho rằng Hạ Tưởng đang giả vờ mà thôi, thằng thanh niên dễ xúc động, nếu không sao có thể không hiểu được ý đồ của Thị trưởng Trần.
Nghe Chung Nghĩa Bình nói như vậy, y coi như hỏi hóa ra là quà không đưa tới, còn lớn miệng đòi một chiếc ô tô. Y vừa tức vừa cười thầm trong lòng. Tính kế ai thì tính, lại đòi tính kế lên đầu ông, không hỏi ông là ai ư?
Kiều Bạch Điền thở hổn hển rời đi, lúc này Ngô Cảng Đắc cẩn thận nói:
- Chủ nhiệm Hạ, nghe nói Kiều Bạch Điền có chút lai lịch, không nên tức giận với y làm gì.
Khúc Nhã Hân cũng có ý tốt mà nói:
- Bất động sản Cát Thành mấy năm nay phát triển rất nhanh, đường đi khá thuận lợi, nhất định là có chỗ dựa. Chủ nhiệm Hạ phải cẩn thận một chút.
Hạ Tưởng có thể nghe ra hai người quan tâm mình là thật lòng, hắn cười cười cảm ơn hai người nhưng không giải thích gì nhiều. Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân thấy Hạ Tưởng không cho là đúng liền nhìn nhau và lộ ra một tia lo lắng. Bọn họ lại nghĩ tới việc Chung Nghĩa Bình đề cập tới xe ô tô hỏng liền cùng nghĩ rằng đừng nói Kiều Bạch Điền đưa xe tới mà chỉ sợ Hạ Tưởng rất nhanh sẽ bị bên trên nói.
Không ai ngờ được ba ngày trôi qua mà Hạ Tưởng chẳng những không gặp chút phiền phức nào, mỗi ngày đều tươi cười ra mặt, không hề coi chuyện của Kiều Bạch Điền vào trong lòng. Kết quả đến ngày thứ năm Kiều Bạch Điền tự mình dẫn người đưa một chiếc Santana tươi cười thân thiết đi lên chào Hạ Tưởng, giống như giữa hai người chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Ngô Cảng Đắc trợn tròn mắt đến độ muốn rơi xuống mặt đất, Khúc Nhã Hân cũng mở rộng tầm mắt.
Càng làm hai người ngạc nhiên chính là Hạ Tưởng cũng tươi cười ra mặt nói chuyện rất thân thiết với Kiều Bạch Điền, thái độ chân thành giống như chuyện mấy hôm trước không phải cãi nhau mà là uống một bữa rượu ngon vậy. Ngô Cảng Đắc không khỏi than thở so sánh với Hạ Tưởng thì mình tuy hơn tuổi một chút nhưng lại cảm thấy mình lại nhỏ hơn, Hạ Tưởng lại lão luyện, thành thục hơn giống như một ông lão ở trong quan trường nhiều năm.
Khúc Nhã Hân tuy không biết sau lưng xảy ra chuyện gì nhưng nhìn qua thì cũng biết lần này Hạ Tưởng toàn thắng. Nguồn:
Hôm sau Ngô Cảng Đắc dẫn người tới phố Nhị Thập Lý. Thôn dân quấy rối "rất sợ hãi" sự sáng suốt của Ngô Cảng Đắc, rất nhanh tan rã. Về sau phố Nhị Thập Lý không hề xuất hiện hiện tượng gây rối nữa.
Hạ Tưởng không hề đắc ý vì thắng trận, hắn vẫn đi làm theo đúng giờ. Xe mà Kiều Bạch Điền đưa đến liền do hắn sử dụng.
Mặc dù hắn vào Văn phòng tổ cải tạo không được bao lâu. Ba Phó chủ nhiệm của văn phòng chỉ có một chiếc xe. Hạ Tưởng cũng không ra vẻ công thần mà vẫn hay trêu chọc với Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân, thi thoảng mời hai người dùng bữa. Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân vừa kính sợ Hạ Tưởng, lại thêm một phần quan tâm. Bọn họ cảm thấy Hạ Tưởng này cũng được, giữ lợi ích của Văn phòng tổ cải tạo, hơn nữa lại cố gắng làm việc, chưa bao giờ kể công. Tuy rằng chuyện Hạ Tưởng nhúng tay thì tuyệt đối nói một là một, nhưng hầu hết chuyện đều để cho hai người có đủ quyền lực, đồng thời cũng kính trọng hai người.
Ân uy cùng thực hiện được hắn áp dụng quá nhuần nhuyễn.
Ba Phó chủ nhiệm của Văn phòng tổ cải tạo, mỗi người có một chiếc xe mới là khá bắt mắt trong Ủy ban nhân dân thành phố. Trong lòng Cao Hải biết rõ, Trần Phong cũng biết rõ. Hạ Tưởng trước đó khi báo cáo công việc đã báo cáo việc hai chiếc ô tô kia. Sau đó khi Kiều Bạch Điền đưa xe mới tới lại không nhắc đến làm cho Trần Phong có ý kiến với cách làm của Hạ Tưởng.
Trong văn phòng Trần Phong, Cao Hải cung kính ngồi trên ghế nghe Trần Phong nói chuyện.
- Ánh mắt của cậu ta đúng là rất chuẩn, nhìn vấn đề cũng có thể trúng chỗ hiểm. Hơn nữa thủ đoạn xử lý vấn đề rất sắc bén, xảo quyệt và âm hiểm.
Trần Phong đắc ý cười cười sau đó lại tự giễu mình:
- Tuy rằng nói tôi thích âm hiểm nhưng cậu ta đúng là làm hơi quá một chút. Làm cho bất động sản Cát Thành mất mặt thì không phải cố ý ép tôi thay cậu ta giải quyết phiền phức sao?
Cao Hải cười cười ra vẻ nghiêm túc nói:
- Hạ Tưởng dù sao còn trẻ, làm việc có hơi cực đoan, hơi kích động một chút cũng không sao. Cậu ta năm nay mới 24 tuổi, tôi khi từng tuổi này cho rằng nếu không cưới được cô gái mình thích sẽ là tận thế. Tuổi trẻ có thể hiểu mà.
- Tôi không cho rằng cậu ta trẻ tuổi không có kinh nghiệm. Ngược lại tôi cảm thấy Hạ Tưởng cố ý làm như vậy.
Trần Phong nhìn Cao Hải giống như không tin lời vừa nãy của Cao Hải là thật tâm.
- Anh có phải là cố ý che giấu giúp Hạ Tưởng không?
Cao Hải vội vàng nói:
- Sao có thể thế chứ, Thị trưởng Trần, tôi che giấu gì giúp cậu ta chứ? Tôi cảm thấy chính là Hạ Tưởng đi lại khá gần với bất động sản Thiên An, lại có quan hệ với Thẩm Lập Xuân của Tập đoàn Đạt Tài. Kiều Bạch Điền ra vẻ ta đây với Hạ Tưởng, cho nên Hạ Tưởng cho đối phương mặt mũi mới là lạ. Đừng nói cậu ta không biết sau lưng bất động sản Cát Thành là Thị trưởng Đàm. Bí thư Thôi cũng nói chuyện giúp bất động sản Cát Thành. Dù biết thì thanh niên lúc nóng lên thì không cho Kiều Bạch Điền mặt là bình thường.
Cao Hải vừa nói vừa thầm quan sát Trần Phong, thấy Trần Phong cũng ra vẻ suy nghĩ nên yên tâm hơn. Cao Hải tiếp tục nói:
- Thị trưởng Trần, ngài nghĩ xem một bên là bất động sản Thiên An chủ động tỏ ý tốt đưa một chiếc xe tới, một bên là Tập đoàn Đạt Tài có quan hệ khá tốt, cũng đưa xe tới. Bất động sản Thiên An cho dù kém bất động sản Cát Thành, nhưng cũng là công ty lớn hàng đầu của Thành phố Yến. Càng không cần nói tới Tập đoàn Đạt Tài là số một số hai của tỉnh Yến. Có hai công ty này mà Cao Hải còn ra vẻ ta đây thì Hạ Tưởng không tức đó chính là tượng đất.
Không thể không nói phân tích và lập luận có đạo lý và sắc sảo. Trần Phong nghe xong cũng khá động tâm, y suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Tôi thật ra cho rằng Hạ Tưởng cố ý chọc Kiều Bạch Điền tức giận là để nhân cơ hội thử phản ứng của tôi. Nếu Kiều Bạch Điền tức giận khiến tôi gặp áp lực thì về sau triển khai công việc sẽ có nhiều điều e ngại. Bởi vì tuy rằng Hạ Tưởng từ bất động sản Thiên An biết một ít chuyện ở phố Nhị Thập Lý, nhưng cậu ta không biết nội tình trong đó, cũng không đoán được vì sao tôi phải chịu dưới áp lực của Bí thư Thôi, lúc cuối cùng lại giao phố Nhị Thập Lý cho bất động sản Cát Thành. Nếu tôi không có phản ứng thì dù cho Kiều Bạch Điền không lùi bước, không đưa xe tới thì cậu ta cũng sẽ thu tay lại. Hạ Tưởng không phải là người lỗ mãng, cũng có thể thấy rõ sự ẩn giấu sau lưng sự việc.
Trần Phong cười cười đầy ẩn ý, trong mắt mang rõ vẻ thích thú mà nhìn Cao Hải.
Thật lòng mà nói Cao Hải mặc dù cũng cho rằng Hạ Tưởng là nhân tài, nhưng chuyện Hạ Tưởng có thể phát hiện mâu thuẫn giữa bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành, qua đó lợi dụng đầy đủ mâu thuẫn để đạt mục đích thử Trần Phong, điều này Cao Hải không tin. Y cũng không tin Hạ Tưởng có tầm mắt và tâm cơ như vậy.
Cho dù người làm quan mười mấy năm cũng chưa chắc có thể quyết định thật nhanh và đưa ra quyết định phù hợp lợi ích. Quan trường rất phức tạp, không cẩn thận là rơi vào cạm bẫy ngay. Hạ Tưởng làm sao có ánh mắt và dũng khí như vậy? Cho nên lời vừa nãy của y chính là chủ yếu xuất phát từ việc bảo vệ Hạ Tưởng.
Trần Phong nhìn Cao Hải một lúc rồi nói:
- Mặc kệ, không cần biết cậu ta thích gây chuyện thì cứ để cậu ta gây chuyện đi. Văn phòng tổ cải tạo vốn chính là vì quấy nhiễn cục diện khắp nơi nên mới được thành lập, không có một người có cái nhìn đại cuộc, có sự bốc đồng là không thể chủ trì được. Hạ Tưởng cần sân khấu thì tôi sẽ cho cậu ta đủ không gian.
Cao Hải rời đi, Trần Phong ngồi một lát rồi gọi Giang Thiên vào mà hỏi;
- Cậu thấy cách làm của Hạ Tưởng như thế nào?
Giang Thiên rất cung kính mà nói:
- Không đơn giản, không phải hành vi kích động.
Trần Phong gật đầu nói:
- Cao Hải thì sao?
- Năng lực bình thường, trung thực, giác ngộ cao, có thể dùng một chút.
Giang Thiên nghe Thị trưởng Trần hỏi liền đáp rõ ràng, không nói thừa một câu.
- Cậu thấy cá nhân Hạ Tưởng như thế nào?
Trần Phong nói lời này chính là muốn thử xem ý kiến theo mình nhiều năm như thế nào.
Giang Thiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Tôi không nhìn thấu cậu ta nên không thể nói rõ.
- Nói không rõ là được rồi.
Trần Phong cười cười xua tay nói:
- Đúng là một thanh niên làm người ta không thể nhìn thấu.
Giang Thiên biết ý lui ra. Trần Phong liền cầm máy lên gọi:
- Phó Thị trưởng Tào, tôi là Trần Phong đây, có rảnh không chúng ta ngồi chỗ ăn bữa cơm?
Thời gian tiến vào tháng sáu, Thành phố Yến chính thức vào mùa hè nóng bỏng. Buổi tối rất nhiều người tới bờ sông Bách Tính hóng gió. Các cặp vợ chồng, các đôi nam nữ yêu đương nồng nhiệt đều có. Trong đám người có một thanh niên đẹp trai nhưng hơi đen cùng một cô gái da trắng, xinh đẹp tuyệt trần làm người ta không dám nhìn thẳng đang đi dạo trong đó.
Cô gái mặc chiếc váy màu vàng, dù là buổi tối nhưng mỗi một động tác của cô đều lộ vẻ đẹp tuyệt vời làm người đi đường đều phải thầm nhìn cô. Bọn họ thầm than cô gái xinh đẹp như vậy đúng là ít thấy.
Tiếu Giai không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người. Chẳng qua cô không quá quen việc nắm tay Hạ Tưởng đi đường. Cô giẫy ra mấy lần nhưng bị hắn nắm chặt nên đành nhẹ nhàng nói:
- Nóng quá, anh bỏ tay ra cho em hít thở không khí chút được không?
- Không được, tay em mát nắm, cầm tay em rất thoải mái, bỏ ra chẳng phải thiệt ình sao?
Hạ Tưởng cười cười đưa tay vuốt ve lên mặt Tiếu Giai.
Tiếu Giai vừa đi vừa ra vẻ buồn nôn. Cô tuy nói mấy câu oán trách nhưng khi cô giả vờ giận trông càng quyến rũ, động lòng hơn. Chẳng những không có chút sức uy hiếp nào lại càng tỏ vẻ cô đang khiêu khích. Hạ Tưởng cũng như vậy. Cũng may câu nói tiếp theo của cô làm Hạ Tưởng ngoan ngoãn hơn nhiều:
- Anh nói em nên làm như thế nào bây giờ? Em muốn tiến vào thị trường rau quả Bắc Kinh, không muốn dễ như vậy mà bỏ tay. Nhưng Hứa Ngạn Nhiên rất phiền phức, suốt ngày vây quanh em. Em rất ghét hắn, không muốn gặp hắn. NHưng lại tiếc khó khăn lắm mới mở được cục diện. Hứa Ngạn Nhiên nói với em nếu em làm bạn gái hắn, như vậy thị trường rau quả Bắc Kinh thì hắn sẽ giúp em lấy 20%. Nếu em không đồng ý thì thị trường rau quả Bắc Kinh sẽ đóng chặt cửa với em.
Hứa Ngạn Nhiên là một thiếu gia của gia tộc Bắc Kinh điển hình, bản chất tiểu nhân, thấy gái đẹp là quấn chặt lấy, ra vẻ không tới tay thề không bỏ qua. Tiếu Giai tuy nóng lòng muốn mở ra thị trường rau quả Bắc Kinh nhưng không có cách nào đối phó được Hứa Ngạn Nhiên nên rất khó chịu. Hôm nay cô gọi Hạ Tưởng tới để nghĩ biện pháp giúp cô.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần