Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 166: Uất Ức Của Liên Nhược Hạm Và Hạ Tưởng Rời Đi
àm việc giúp hắn, còn bị hắn trách, với tính cách của Liên Nhược Hạm không tức mới là lạ? Hạ Tưởng vừa cảm động vừa áy náy. Chẳng qua lúc ấy hắn vì quan tâm nên nói hơi nặng một chút.
Cô vốn tự do quen, lại luôn luôn không phục người. Phụ nữ mà, phải dựa vào lừa gạt, dụ dỗ mới được. Hắn đúng là đuối lý nên rút máy ra gọi cho Liên Nhược Hạm.
Kết quả bên kia không nghe.
Không có biện pháp, Hạ Tưởng đành lắc đầu cười cười và nhắn tin:
- Liên muội, rất giận à?
Liên Nhược Hạm rất nhanh nhắn lại
- Tôi không có anh trai.
Hạ Tưởng liền vội vàng tranh thủ:
- Vừa nãy tôi nói chuyện hơi nặng, thực ra cô là người tốt.
- Tôi vừa tùy tiện lại kiêu căng, không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, cảm ơn Bí thư Hạ quan tâm.
- Được rồi, tôi thừa nhận tôi hiểu lầm cô mà. Như vậy đi, tôi người cô ăn cơm, tận mặt nhận lỗi với cô có được không?
- Không, tôi không muốn xuất hiện trước mặt người nói tôi là kẻ đáng ghét.
Hạ Tưởng rất bất đắc dĩ. Đàn ông có đôi khi cúi đầu với phụ nữ cũng không có gì mà. Quả thật do hắn sai trước, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do hắn lo Liên Nhược Hạm chạy xe ở đường trơn trượt mà. Vì thế hắn cắn răng nhắn lại:
- Rất xin lỗi Liên muội, là tôi sai, cô cho tôi một cơ hội gặp mặt xin lỗi được không?
Một lúc lâu không có hồi âm.
Hạ Tưởng đứng ngồi không yên, trong chốc lát lại nghe bên ngoài có tiếng ô tô vang lên không, một lát lại nhìn điện thoại di động xem có động tĩnh gì hay không? Không biết qua bao lâu tiếng chuông điện thoại di động đã vang lên, nhưng là một tin nhắn rất thương cảm:
- Tôi có lẽ đã rất lâu không thể ra ngoài. Trong nhà muốn tôi đính hôn với một tên mà tôi không thích, không còn cách nào tôi phải bỏ trốn tới chân trời góc biển. Nếu còn cơ hội thì hẹn gặp lại.
Hạ Tưởng vội vàng gọi điện nhưng tổng đài nói đã tắt máy. Hắn ngồi nửa ngày không nói gì.
Mùa đông dù cho dài đến đâu, lạnh đến đâu nhưng cũng sẽ có một ngày xuân về hoa nở. Tết âm lịch Hạ Tưởng cũng không về Thành phố Yến. Hắn gọi về báo vẫn khỏe với bố mẹ, cũng gọi điện cho Tào Thù Lê và Tào gia, còn có cả Tiếu Giai chúc tết. Hắn và Lý Đinh Sơn ở lại trụ sở Huyện ủy mừng năm mới. Bí thư huyện ủy lưu lại thì hắn là thư ký đương nhiên không thể thiếu. Người đến người đi rất náo nhiệt, cũng thu được không ít quà. Nhưng nguyên tắc của Lý Đinh Sơn là đặc sản có thể nhận, tiền và quà quý không nhận.
Huyện Bá ít nhất phải tới tháng tư thì mới coi như vào mùa xuân. Chẳng qua tuyết vừa tan là nhà máy thực phẩm Húc Quang liền toàn lực khai khẩn đất hoang ở Cổn Long Câu, tạo cơ sở để gieo trồng sau này. Báo cáo khả thi về cơ sở trồng rau quả của Hạ Tưởng đầu tiên trình lên cho Bí thư và chủ tịch xã xem, cũng có ký tên của bọn họ. Nhưng cuối cùng do Tưởng Dương trình lên Hội nghị thường vụ thì lại biến thành ý tưởng của cá nhân Hạ Tưởng.
Tưởng Dương đúng là biết cách làm người, Lý Đinh Sơn đương nhiên cũng không bạc đãi. Sau khi Hội nghị thường ủy thông qua liền quyết định do Tưởng Dương phụ trách việc này. Chẳng qua trong lý lịch của Hạ Tưởng cũng đã ghi thêm về việc này.
Thoáng cái đã tới tháng 4. Huyện Bá mùa xuân về với một không khí vui tươi trước giờ chưa từng có. Nhà đầu tư Bắc Kinh tới đàm phán đã đạt được thỏa thuận bước đầu. Đường núi hơn 10km đã được Huyện Bá tự làm, nhà đầu tư cũng tới khảo sát thực địa và tỏ vẻ sẽ dành khoản tài chính đầu tiên để mở rộng đoạn đường này.
Hạ Tưởng thấy đối phương quyết tâm lớn như vậy thì cũng miễn phí tặng một ý tưởng quảng cáo. Đó là từ Bắc Kinh đến Huyện Bá kéo dài vài chục cây, cứ cách vài cây là đặt một tấm biển quảng cáo lớn, bên trên với các từ ngữ chào đón, chỉ dẫn khách du lịch tới thảo nguyên Huyện Bá. Ví dụ như vừa ra khỏi Bắc Kinh liền vẽ một quang cảnh trời xanh mây trắng, bên trên viết mấy dòng: Hạnh phúc bắt đầu từ đây, đi tiếp 40km là đến một vùng thế ngoại đào viên.
Biển quảng cáo thứ hai chính là cảnh đẹp, bên trên viết dòng:
- Đi thêm 35km sẽ là một nơi rất thoải mái.
Biển quảng cáo thứ ba sẽ là cảnh đẹp thảo nguyên, những đồi cỏ và những đàn cừu, bên trên ghi:
- Trạm tiếp theo, 30km là quê hương của tâm hồn.
Biển quảng cáo thứ tư sẽ vẽ một gia đình đang dắt tay nhau trò chuyện hạnh phúc và đi dạo trên thỏa nguyên, bên trên viết:
- Trạm hạnh phúc tiếp theo …
Nhà đầu tư nghe xong liền lớn tiếng khen hay rồi lập tức chỉ thị công ty về làm quảng cáo. Y đúng là không ngừng khen ý tưởng sáng tạo của Hạ Tưởng. Nếu Hạ Tưởng dấn thân vào ngành quảng cáo Bắc Kinh thì không đầy một năm sẽ là người đứng đầu.
Tháng năm cơ sở trồng rau quả Huyện Bá bắt đầu được áp dụng. Tưởng Dương ngày nào cũng xuống nông thôn, tự mình trông coi với thái độ phụ trách cao. Điều này làm Hạ Tưởng gâu khen và cảm thấy sau này giao cho y cũng làm hắn yên tâm. Nhà đầu tư làng du lịch thảo nguyên đã tới, đoạn đường mười mấy Km trong phạm vi Huyện Bá đã được gia cố xong, to và đẹp hơn trước kia nhiều. Nhà máy thực phẩm Húc Quang cũng đưa thiết bị sản xuất tới, những sản phẩm đầu tiên như nấm Khẩu Bắc, rau Quyết được đóng túi đã ra lô, tạo được phản ứng tốt ở Thành phố Yến.
Huyện Bá đang nhanh chóng thay đổi tình hình lạc hậu nhưng đáng tiếc Hạ Tưởng không thể tận mắt nhìn thấy Huyện Bá từng chút từng chút thay đổi. Vì hắn đã nhận được lệnh điều động quay về Thành phố Yến.
Không đầy một năm, Hạ Tưởng nhìn Huyện Bá mà mình sắp khỏi rời đi rồi than thở.
Hạ Tưởng chỉ là cấp phó phòng, một Phó bí thư xã. Nhưng khi tiễn hắn thì toàn thể các thường vụ huyện ủy do Lý Đinh Sơn cầm đầu, ngoài một Phó chủ tịch huyện ra thì tất cả đều đến đông đủ giống như tiễn một vị lãnh đạo Thành ủy vậy.
Lý Đinh Sơn cũng không xúc động quá nhiều. Y biết mình sớm muộn cũng quay về Thành phố Yến cho nên không nói nhiều với Hạ Tưởng. Thạch Bảo Lũy cầm chặt tay Hạ Tưởng rồi nghiêm túc nói:
- Phó Bí thư Hạ, Bí thư Lý và cậu tới Huyện Bá là chuyện tôi mừng nhất mười mấy năm qua. Về sau nhất định phải tới Huyện Bá làm khách, đừng quên bạn bè ở Huyện Bá.
Hạ Tưởng gật đầu nói: Nguồn:
- Nhất định, nhất định, Chủ tịch Thạch phải bảo trọng.
Trịnh Khiêm vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
- Ở chung thì mới biết Phó Bí thư Hạ là người có lòng, cũng là người tốt. Tôi rất vui có thể làm bạn với Phó Bí thư Hạ.
Hạ Tưởng trước khi đi đã trả lại hết phim, ảnh cho Trịnh Khiêm. Mặc dù thực ra đến bây giờ đã không có tác dụng nhưng Trịnh Khiêm vẫn xúc động. Y vẫn lo Hạ Tưởng sẽ dùng phim ảnh uy hiếp mình. Nhưng y không ngờ không chỉ Hạ Tưởng, ngay cả Lý Đinh Sơn cũng tôn trọng y, có chuyện đều nói với giọng bàn bạc. Điều này làm y hiểu rằng giữa người với người chênh lệch nhau rất nhiều. Lưu Thế Hiên quả thật không thể so sánh với Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng.
Trương Kiện chỉ bắt tay Hạ Tưởng mà không nói gì. Sau khi y đến Huyện Bá thì Lý Đinh Sơn cũng tôn trọng y, y cũng biết vị trí của mình, y cũng vùi đầu vào làm việc, mọi người coi như yên ổn sống chung.
Khi bắt tay Vương Toàn Hữu, y vỗ vỗ rồi nói:
- Tiểu Hạ, về Thành phố Yến phải cố gắng làm việc, tranh thủ trong ba năm lên cấp huyện, đến lúc đó Thù Lê cũng sẽ tốt nghiệp là có thể lập gia đình, song hỷ lâm môn.
Hạ Tưởng không khỏi đỏ mặt và gãi đầu. Dương Phàm từ phía sau chen lên kéo tay Hạ Tưởng từ trên đầu xuống:
- Đừng gãi đầu. Cậu và cô bé kia rất giống nhau, đừng để người khác không coi trọng cậu. Cậu tốt xấu cũng là cán bộ cấp phó phòng, phải ra vẻ giống lãnh đạo chứ.
Vương Toàn Hữu cũng trân trọng nói:
- Ha ha, lão Dương đây là không hiểu được lấy mềm nhẹ chế địch sao? Đối thủ coi thường mới tốt, như vậy mới có thể cho đối phương một kích trí mạng.
Phó chủ tịch thường trực huyện Triệu Kiến Tô không nói nhiều mà chỉ vỗ vai Hạ Tưởng
- Trách nhiệm rất nặng nề, người trong quan trường có nhiều lúc không tự quyết định được, nhưng phải cố gắng không thẹn với lương tâm.
Trưởng ban tổ chức cán bộ An Đào nhiệt tình lay lay tay Hạ Tưởng
- Phó Bí thư Hạ, thật lòng tôi rất tiếc cậu phải đi. Về sau nhớ đến Huyện Bá thăm tôi. Hơn nữa tôi lên Thành phố Yến tìm cậu thì không được ra vẻ không biết đó.
Hạ Tưởng liền cười ha hả nói:
- Sao có thể vậy chứ? Về sau ai đến Thành phố Yến tìm tôi chỉ cần nhắc tới Huyện Bá là được chiêu đãi ngay.
Ngô Anh Kiệt miễn cưỡng cười cười một tiếng:
- Tôi sớm biết tương lai của Phó Bí thư Hạ vô hạn, quả nhiên nhanh như vậy đã thăng chức, còn do Thị trưởng Thành phố Yến chỉ đích danh. Thành phố Yến là thành phố cấp phó tỉnh, cơ hội nhiều hơn Huyện Bá nhiều. Tôi chúc Phó Bí thư Hạ từng bước thăng quan.
Tưởng Dương cười rất chân thành:
- Hợp tác với Phó Bí thư Hạ không lâu nhưng sự chăm chỉ và năng lực của Phó Bí thư Hạ làm người ta phải phấn chấn. Làm việc chung với Phó Bí thư Hạ một thời gian, tôi được lợi không ít.
Hạ Tưởng cũng có ấn tượng tốt đối với Tưởng Dương nên nói nhiều vài câu.
Trưởng ban chỉ huy Quân sự Quách Lượng cũng đến tiễn hắn. Người này giống như đã quên Lưu Thế Hiên, rất nhiệt tình chào từ biệt Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không cho quan trường là nơi lúc nào cũng phải ghi nhớ thù hận, cần thiết thì nên quên.
Đỗ Song Lâm cố ý dừng ở cuối cùng. Vẻ mặt y lộ rõ vẻ lưu luyến:
- Tiểu Hạ, tuy rằng không muốn cậu đi nhưng quan trường chính là tiến lên, người luôn muốn đi lên chỗ cao. Nhân tài xuất sắc như cậu thì Huyện Bá quá nhỏ, không lưu được cậu.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần