Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121: Bẫy
ạ Tưởng giơ tay lên mặt ra vẻ lau mồ hôi:
- Bí thư Lý, không thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng thử thách tôi như vậy chứ! Nếu để trong lòng tôi căng thẳng quá sẽ suy sụp mất.
Lý Đinh Sơn cười mắng:
- Còn giở thủ đoạn với tôi à? Cậu còn định để tôi nói bao nhiêu lần nữa, nói với tôi thì cứ có gì nói nấy. Đương nhiên, một ít việc riêng tư cá nhân thì không cần phải giải thích. Cậu và Thù Lê khá hợp đôi đấy. Tôi nói với cậu này, cô bé đó rất thông minh, cũng rất xinh đẹp, lại có gia thế. Mặc kệ xét từ mặt nào, đều sẽ có trợ giúp rất lớn cho cậu sau này, không thể bỏ qua.
- Bí thư Lý, nói chuyện yêu đương không phải là mời khách ăn cơm, chẳng những cần phải có cảm xúc từ hai người mà còn gặp phải những lực cản từ gia đình, xã hội. Tuy rằng tôi thích Thù Lê nhưng giữa tôi và cô ấy vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Hạ Tưởng cũng không tính toán lừa gạt Lý Đinh Sơn. Hắn cũng biết rõ, mặc dù hiện tại thái độ của Tào Vĩnh Quốc đối với hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng nếu thật sự muốn đồng ý chuyện của hắn với Tào Thù Lê thì hiện tại đưa ra kết luận còn hơi sớm. Hắn cũng có thể thấy được, Tào Vĩnh Quốc rõ ràng có một tia cảnh giác trong việc qua lại giữa hắn và Tào Thù Lê.
Lý Đinh Sơn gật đầu:
- Tôi cũng đã nghĩ thay cho cậu. Về sau nếu Giám đốc sở Tào thật sự vào Ủy ban nhân dân thành phố Yến, tầm mắt của ông ấy mở rộng hơn, tâm lý muốn vươn lên càng thêm mãnh liệt. Thông qua cậu ở bên trong kết nối, sau khi tôi và ông ấy quen biết nhau, nếu ông ấy là người có thể kết giao thì tôi có thể sẽ giới thiệu cho ông ấy làm quen với Triêu Độ. Tin tưởng rằng ông ấy sẽ hiểu ý tưởng của tôi. Nếu tất cả mọi người đều có ý muốn hợp tác, lại có cơ sở để hợp tác, vì sao không tiến thêm một bước hòa hợp quan hệ chứ? Cơ sở hợp tác này chính là cậu và Tào Thù Lê. Giám đốc sở Tào cũng là người thông minh. Nếu con gái ông ấy thích cậu, ông ấy còn có thể cản trở hạnh phúc của con gái mình sao?
Mặc dù ở sâu trong nội tâm, Hạ Tưởng không muốn thừa nhận rằng tình cảm giữa hắn và Tào Thù Lê sẽ bị pha trộn rất nhiều yếu tố bên ngoài, nhưng không có cách nào cả. Con người không phải sống trong môi trường chân không. Nếu hắn không hề có tên tuổi gì, cho dù Tào Thù Lê có thích hắn, có lẽ Tào Vĩnh Quốc cũng sẽ tìm cách ngăn cản bọn họ đến với nhau. Lý Đinh Sơn nói cũng là tình hình thực tế. Đầu tiên là hắn dung nhập vào gia đình Tào Vĩnh Quốc bằng tình cảm, chiếm được sự chấp nhận của Tào Vĩnh Quốc với vai trò hàng con cháu, từ đó mới chậm rãi tiếp cận Tào Thù Lê. Nếu ngay từ đầu hắn xuất hiện với thân phận theo đuổi Tào Thù Lê, chắc chắn sẽ bị từ chối từ ngoài cổng.
Lại nói tiếp, cũng là ăn nhờ quan hệ giữa bố và em trai của Tào Vĩnh Quốc mới được như vậy. Nghĩ đến cha mẹ, trong lòng Hạ Tưởng liền có chút áy náy. Kiếp trước, hắn vẫn không đạt được tâm nguyện của cha mẹ, đến chết vẫn không kết hôn. Kiếp này, nói gì thì nói cũng phải cho cha mẹ một lời giải thích. Cha mẹ không lo áo cơm, không thiếu tiền, bên người có em trai mình chăm sóc, chỉ thiếu mỗi một việc là hắn thường xuyên về nhà thăm họ, đồng thời thỏa mãn hy vọng của họ sớm được thấy ngày hắn lập gia đình.
Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi bố đưa hắn tới nhà Giám đốc sở Tào, sau khi nhìn thấy Tào Thù Lê thì khen ngợi không dứt mồm về sự xinh đẹp và biết điều của cô. Vừa ra khỏi nhà Giám đốc sở Tào, ông liền thao thao bất tuyệt, ý tứ là Giám đốc sở Tào là người có phúc, chẳng những làm quan lớn mà còn sinh ra một cô con gái xinh đẹp. Nếu ai cưới được Tào Thù Lê chính là phúc lớn bằng trời. Cuối cùng bố Hạ Tưởng còn trêu hắn: Nguồn:
- Thằng ranh, nếu mày có bản lĩnh thì cố gắng cưới được con gái của một Giám đốc sở, nếu không cưới nổi con gái của Giám đốc sở thì cưới một con gái trưởng phòng cấp huyện cũng được!
Nghĩ tới vẻ mặt hâm mộ của bố mình, Hạ Tưởng không kìm nổi tự bật cười. Lý Đinh Sơn thấy hắn thất thần cười ngây ngô liền cười hỏi:
- Nghĩ đến chuyện gì hay à?
- Không có gì!
Hạ Tưởng ưỡn ngực, cố nghiêm mặt nói:
- Nếu Bí thư Lý ra sức kết hợp tôi và Tào Thù Lê như vậy thì nên cho tôi nghỉ phép, để tôi đưa cô đi chơi.
- Không thành vấn đề, phê chuẩn!
Lý Đinh Sơn cười ha hả nói:
- Tôi thấy hài lòng về Tào Thù Lê hơn nhiều so với Tiếu Giai. Hạ Tưởng, cơ hội tốt không thể bỏ qua, đời người ta không có đường quay lại đâu. Mỗi bước đều phải đi cho tốt, đừng có học tôi.
Nói tới đây, sắc mặt Lý Đinh Sơn tối sầm lại, hiển nhiên là xúc động tâm tư. Ông do dự một chút, cuối cùng nói:
- Cũng không sợ nói cho cậu. Vợ trước của tôi liên hệ với tôi. Tuy rằng không phải là cô ấy tự mình gọi điện thoại tới mà là ông cụ và con trai gọi tới, nhưng ngụ ý rất rõ ràng, cô ấy muốn phục hôn. Tuy rằng tôi rất muốn có con, cũng rất muốn có gia đình, nhưng tưởng tượng lại tính tình của cô ấy, trong lòng lại có chút chùn bước.
Ông cười đầy vẻ bất đắc dĩ, đi tới vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, nghe tôi một câu: Một người đàn ông thành công nhất định phải tìm một người phụ nữ hiền lành. Gia đình bất hòa, cho dù cậu đi lên cao tới đâu vẫn luôn bị một sự thiếu hụt trong cuộc sống. Có những người phụ nữ là chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Xét theo ánh mắt và tiêu chuẩn của tôi, cô bé Tào Thù Lê là một cô gái tốt hiếm có, nhất định phải quý trọng.
Lời nói đầy thấm thía của Lý Đinh Sơn bao hàm nhiều cảm xúc nhân sinh, Hạ Tưởng nghe xong cũng cảm giác tâm lý nặng nề. Hắn cũng không dám phát biểu ý kiến về hôn nhân của Lý Đinh Sơn, đành phải lặng lẽ gật gật đầu:
- Bí thư Lý cũng đừng tự làm khó xử mình, hết thảy cứ để thuận theo tự nhiên là được.
Đến trưa, Hạ Tưởng ăn cơm cùng với Lý Đinh Sơn. Trong bữa ăn, Lý Đinh Sơn không nhắc lại về vợ trước của mình, Hạ Tưởng lại càng không chủ động hỏi. Việc này còn phải do Lý Đinh Sơn tự mình quyết định. Hôn nhân là chuyện của hai người, hai vợ chồng hài hòa hay không, người ngoài khó có thể nói này nói nọ. Cảm giác trong đó chỉ có đương sự mới có thể nhận thức rõ nhất.
Buổi chiều Lý Đinh Sơn phải thị sát phòng Tài chính, ông ta liền cho Hạ Tưởng nghỉ, bảo hắn liên hệ với Phùng Húc Quang, chuẩn bị tốt công tác giai đoạn trước.
Hạ Tưởng đi vào nhà khách, vừa mới gõ cửa thì cửa mở. Mễ Huyên mặc một chiếc áo ngắn tới mức không thể ngắn hơn, dưới cũng mặc một chiếc quần đùi ngắn tới mức không thể ngắn hơn, ở giữa người lộ ra một mảng da thịt trắng bóng, trên mặt đắp đầy một lớp gì đó, không dám cười to, chỉ bảo Hạ Tưởng đi vào:
- May quá, cậu tới rồi. Cô nhóc Lê lải nhải tới cậu mãi làm tôi nghe điếc hết cả tai. Nếu cậu không tới chắc là tôi bị nó làm phiền chết mất.
Hạ Tưởng đi vào, phát hiện Tào Thù Lê đang nằm nghiêng trên giường. Trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, mắt nhắm lại, vẻ bình thản, thỉnh thoảng miệng còn khẽ động, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hồng hào, đang ngủ say.
Hắn hồ nghi nhìn về phía Mễ Huyên, ý tứ là Tào Thù Lê đang ngủ, sao có thể nhắc tới mình chứ?
Mễ Huyên bĩu môi:
- Nói mơ! Cũng không biết là mơ thấy cái gì, lúc thì nói cậu là đồ khốn, lúc lại nói cậu là người tốt. Đại đa số là mơ hồ nghe không rõ, không biết là nó nói cái gì. Tôi cũng muốn ngủ một giấc để bảo dưỡng dung nhan, kết quả là bị nó làm cho không ngủ được. Tôi nói này Hạ Tưởng, cô bé Lê đối xử với cậu tốt như vậy, về sau nếu cậu dám bắt nạt nó, cẩn thận tôi không tha cho cậu.
Hạ Tưởng ngồi ở một bên, nhìn Tào Thù Lê đang ngủ đáng yêu như một đứa trẻ, vừa ngọt ngào vừa hồn nhiên, ngây thơ khiến người ta cảm thấy thanh thản. Hắn lặng lẽ mỉm cười, lại không đành lòng đánh thức cô dậy liền chuẩn bị đi ra ngoài một chút. Dù sao hắn ở lại trong phòng này cũng không ổn cho lắm.
Hắn vừa quay đầu lại đã thấy Mễ Huyên đi từ phòng vệ sinh ra, mặt đã rửa sạch. Không biết có phải là vì vừa mới đắp bảo dưỡng da mặt hay không mà mặt cô cực kỳ xinh đẹp và sinh động, biểu lộ xuân tình, đôi mắt như mời mọc, thái độ quyến rũ và bộ dáng yểu điệu không thua gì Tiếu Giai, thậm chí còn có vẻ thành thục, đầy đặn hơn hẳn Tiếu Giai. Càng làm cho Hạ Tưởng mở rộng tầm mắt chính là, Mễ Huyên đã là người lớn nhưng rửa mặt lại như trẻ con, trước ngực ướt một mảng lớn. Vốn cô chỉ mặc một cái áo lót khá ngắn, bên trong không mang bra, sau khi bị ướt thì giống như nửa trên để trần. Hai ngọn núi tròn đầy, run rẩy hiện ra trước mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thêm, vừa lúc quay đầu lại, thấy Tào Thù Lê đang lén mở to mắt, trong lòng hắn thầm kêu may mắn. Nếu chẳng may vừa rồi nhìn trên ngực Mễ Huyên lâu thêm vài giây, khiến cô bé thấy, vậy thì có trò hay rồi.
Mễ Huyên vẫn hồn nhiên như thể không biết gì, còn cười giễu cợt Hạ Tưởng:
- Nhìn trộm cô bé Lê đã nửa ngày còn chưa đủ à? Thật đúng là nhìn nhau không thấy chán, buồn nôn quá đi mất! Chịu không nổi các người! Này, cô nhóc Lê tỉnh rồi thì dậy đi. Đỏ mặt cái gì? Ai chà suýt nữa thì chị quên mất, trên người em không mặc quần áo, không đúng, có mặc quần lót. Được rồi Hạ Tưởng, mau đi ra, muốn nhìn lén à? Có tôi ở đây, không có cửa đâu.
Hạ Tưởng bị đuổi ra ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền đến một trận cười đùa ầm ĩ. Tào Thù Lê cười nhạo Mễ Huyên:
- Còn không biết xấu hổ nói em à? Chị tự nhìn lại mình kìa, mặc như vậy mà cũng dám thả cho anh ấy đi vào. Có phải chị muốn khoe hàng, thích cho người ta nhìn mới thoải mái? Ngực ướt nhoẹt kìa. Ai chà, bị anh ấy thấy hết rồi, chắc chắn là chị cố ý rồi đúng không? Nữ sắc lang!
Giọng Mễ Huyên truyền tới vẻ chống đối:
- Chị không cần quan tâm bị cậu ta nhìn thấy hay không? Cậu ta nhìn thấy, chị còn chưa nói gì mà em đã nói à? Nhìn thì nhìn, chị không cảm thấy thiệt, em cũng không bị tổn thất, đúng không nào? Không hài lòng à? Ghen à? Nếu không hài lòng thì em cũng để cậu ta nhìn, xem cậu ta có dám trợn trừng mắt lên nhìn em không? Ai chà, con bé xấu xí, dám đánh chị à? Xem chị thu thập em thế nào?
Hạ Tưởng lắc đầu, bất đắc dĩ hô lên một câu với bên trong:
- Tôi xuống dưới lầu chờ hai người nhé.
Hạ Tưởng một mình xuống lầu, đang nhàm chán tìm một nhánh cây, vẽ linh tinh dưới đất, nghịch kiến chơi, bỗng nhiên thấy trước mặt tối sầm. Một bóng người đi tới trước mặt, chặn ánh mặt trời. Hạ Tưởng còn chưa ngẩng đầu, đã thấy một đôi bắp chân gần như hoàn mỹ, một đôi tất trắng, một đôi giày thể thao màu trắng. Hạ Tưởng biết loại giày này, đó là giày thương hiệu nổi tiếng của Mỹ, giá cả rất đắt.
Hắn ngẩng đầu lên, theo thứ tự là cặp đầu gối mượt mà, cặp đùi thon dài, phía trên đầu gối là chiếc váy ngắn màu trắng. Bình luận theo ánh mắt của Hạ Tưởng thì làn da của người trước mặt này không hề thua Tiếu Giai, khỏe mạnh không hề thua Tào Thù Lê. Có thể nói là kết hợp ưu điểm của cả hai cô gái, vừa tràn đầy hơi thở thanh xuân, vừa không mất đi sự quyến rũ mê người. Có thể nói là báu vật trời sinh.
Cô gái nào mà xinh đẹp động lòng người như vậy? Hạ Tưởng đứng lên mới thấy đó là Liên Nhược Hạm, phía trên cô mặc một chiếc áo thể thao màu trắng. Hắn mỉm cười nói:
- Cô đứng đúng tiêu chuẩn như vậy, có phải là tham gia quân ngũ không?
- Một thằng con nít ranh còn làm ra vẻ thản nhiên.
Một lời nói ra cực kỳ lạnh lùng không hề có chút nhân tình.
Hạ Tưởng đứng gần, có thể thấy rất rõ trong dung nhan tuyệt thế của cô rõ ràng còn chứa một tia ngây thơ còn chưa hết. Hắn thầm đoán có lẽ cô cũng không lớn hơn Tào Thù Lê bao nhiêu, có khi còn nhỏ hơn Tào Thù Lê một, hai tuổi, vậy mà luôn giả bộ lạnh lùng, nói chuyện cố tình ra vẻ thành thục, liền cười cô:
- Em Liên này, em hẳn là còn không lớn bằng tôi, không có tư cách bảo tôi là con nít ranh.
- Tuổi tác lớn nhỏ chỉ là biểu hiện bề ngoài, tuổi trong lòng mới quyết định người đó có chân chính trưởng thành hay không?
Cô liếc mắt một cái xuống mấy vòng tròn Hạ Tưởng vừa vẽ dưới đất bao quanh con kiến, khẽ cười một tiếng:
- Từ sau năm tuổi, tôi đã không bao giờ chơi trò trẻ con như vậy nữa. Hiện tại anh tương đương với tâm lý của tôi khi năm tuổi. Tôi nói anh là con nít ranh, chẳng lẽ còn oan uổng cho anh?
Nhàm chán vẽ vài vòng dưới đất lại xảy ra vấn đề, không ngờ bị người ta hạ xuống thành trẻ con năm tuổi. Hạ Tưởng buồn bực vô cùng. Hắn thấy Liên Nhược Hạm cố nghiêm mặt ra vẻ người lớn, liền muốn đùa cô:
- Hiểu nhầm rồi, nhầm to rồi! Không phải tôi đang vẽ vòng tròn bao lấy con kiến mà đang tính toán một công thức cực kỳ phức tạp. Nếu công thức này có thể có được đáp án thì có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề huyền bí sâu sắc, ví dụ như...
- Nói lung tung!
Liên Nhược Hạm cười vào Hạ Tưởng:
- Trò bịp bợm lừa trẻ con. Ai tin anh? Thật là nhàm chán!
Hạ Tưởng cũng không để ý tới cô, tự mình ngồi xổm xuống, cầm lấy nhánh cây lại vẽ lung tung, miệng lẩm bẩm gì đó.
Liên Nhược Hạm vốn định đi nhưng lại thấy bộ dáng Hạ Tưởng nghiêm trang, dường như đang thật sự suy tính vấn đề gì sâu sắc lắm, không kìm nổi dừng lại, cúi đầu nhìn.
Nhìn mấy lượt vẫn không phát hiện điểm gì đặc biệt, chỉ thấy trên mặt đất có mấy vòng tròn, đường cong giao nhau, tóm lại là một đống hình vẽ loằng ngoằng, lộn xộn.
Nhưng Hạ Tưởng lại chỉ trỏ vào đống lộn xộn đó, lẩm bẩm như thể đang chỉ điểm giang sơn, khi thì trầm tư, khi thì lộ ra vẻ mặt hưng phấn, khiến người ta có cảm giác vô cùng sâu sắc, vô cùng huyền bí. Liên Nhược Hạm vốn không tin Hạ Tưởng, cho rằng hắn chắc chắn là đang lừa dối người, giả vờ ra vẻ thâm trầm, không ngờ thấy hắn như vậy lại cảm thấy hứng thú, dừng chân lại, cúi đầu nhìn Hạ Tưởng chằm chằm.
- Có người nói, tri thức một người càng rộng thì những lĩnh vực mà người đó không biết lại càng lớn. Cũng giống như một vòng tròn lớn và một vòng tròn nhỏ. Diện tích bên ngoài của vòng tròn lớn tưởng như lớn hơn diện tích bên ngoài của vòng tròn nhỏ, nhưng kỳ thật là không đúng. Diện tích bên ngoài của vòng tròn lớn và vòng tròn nhỏ là bằng nhau, không thể phân biệt ra được của ai lớn hơn, ai nhỏ hơn.
Hạ Tưởng như thể đang tự lẩm bẩm, tuy nhiên giọng nói cũng không quá nhỏ, đủ để Liên Nhược Hạm nghe được rõ ràng.
Liên Nhược Hạm suy nghĩ một chút, không kìm nổi xen mồm vào:
- Anh nói sai rồi, vòng tròn lớn có thể bao lấy vòng tròn nhỏ, bởi vậy diện tích bên ngoài chắc chắn phải lớn hơn vòng tròn nhỏ! Con nít ranh đúng là con nít ranh, hiểu biết quá hạn hẹp. Không hiểu còn giả vờ hiểu. Thật đáng thương.
Hạ Tưởng cũng không ngẩng đầu lên:
- Cô mới nói sai ấy! Không tin thì chính cô tự chứng minh xem. Hiểu biết xuất phát từ thực tiễn mới chính xác, nói miệng không có bằng chứng.
Liên Nhược Hạm như thể đang giận dỗi:
- Vẽ thì vẽ, cho anh thua tâm phục khẩu phục.
Cô ngồi xổm xuống đối diện với Hạ Tưởng, nhặt lấy một cành cây trên mặt đất, vẽ hai vòng tròn một lớn một nhỏ, sau đó dùng cành cây chỉ bên ngoài vòng tròn lớn:
- Tự xem đi. Vòng tròn càng lớn, chu vi càng lớn, diện tích bên ngoài tự nhiên là càng lớn. Đạo lý này quá đơn giản dễ hiểu, còn giả vờ sâu sắc này nọ à?
Liên Nhược Hạm chỉ lo đối phó với Hạ Tưởng mà không để ý rằng mình đang mặc váy ngắn, lại ngồi xổm dưới đất, vạt váy bị vén lên, lộ ra quần lót màu tím và gốc đùi trắng mịn. Hạ Tưởng vô ý liếc mắt một cái, như thể chạm phải lửa, vội vàng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn nữa, nhưng cũng đủ khiến tim hắn đập nhanh hẳn lên, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Cảnh xuân tiết lộ, không phải ai cũng có phúc hưởng. Hắn cũng không dám để Liên Nhược Hạm chụp cho cái mũ đại sắc lang (kẻ háo sắc). Hắn vội vàng ổn định tâm thần, dùng cành cây chỉ vào bên ngoài vòng tròn lớn:
- Vòng tròn lớn tuy rằng lớn nhưng diện tích bên ngoài của nó là lớn vô hạn. Vòng tròn nhỏ tuy rằng nhỏ nhưng diện tích bên ngoài của nó cũng là lớn vô hạn. Cũng giống như trong không gian, mặt trời lớn hơn mặt trăng, nhưng cô có thể nói phần bên ngoài của vũ trụ lớn hơn so với phần bên ngoài của mặt trăng hay sao?
Liên Nhược Hạm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không nói được lời nào, nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên mỉm cười:
- Tuy rằng nghe thì như nói xạo nhưng cũng có chút đạo lý. Không đơn giản, cũng biết cách thuyết phục tôi, xem như thành thục hơn một chút so với tưởng tượng của tôi.
Hạ Tưởng đứng lên, bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng Tào Thù Lê và Mễ Huyên đi xuống lầu, không dám ngồi xổm đối mặt với Liên Nhược Hạm trước mặt hai cô. Tư thế như vậy rất mờ ám, hình tượng rất bất nhã. Hơn nữa với tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của Mễ Huyên, tuyệt đối có thể đoán được hắn vừa nhìn thấy cái gì!
Không ngờ Liên Nhược Hạm lại hoàn toàn không ý thức được tư thế ngồi của mình vừa chướng tai gai mắt vừa để lộ xuân quang, thấy Hạ Tưởng đứng lên, cô vẫn không buông tha:
- Đừng có đi. Tôi còn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt, còn muốn lý luận với anh.
- Lý luận cũng được, nhưng phải đứng lên lý luận.
Hạ Tưởng đã có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của Mễ Huyên gõ dồn dập lên mặt đất.
- Vì sao phải đứng lên?
Liên Nhược Hạm vẫn chưa phản ứng được, vẫn ngồi xổm dưới đất:
- Có phải muốn đánh nhau với tôi hay không? Nói thật cho anh, anh không đánh nổi tôi đâu.
Trong lòng Hạ Tưởng sốt ruột vô cùng, thấy cô vẫn ngồi xổm dưới đất không chịu đứng dậy. Tuy rằng hai chân cô khép chặt nhưng hắn có thể biết rõ, hơn nửa cái mông đầy đặn của Liên Nhược Hạm đã lộ ra. Nếu thật sự để Mễ Huyên nhìn thấy tư thế cổ quái của Liên Nhược Hạm, lại nhìn thấy vòng tròn lớn vòng tròn nhỏ dưới đất, không biết sẽ tưởng tượng xa tới mức nào. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra những suy nghĩ lung tung đầy ngạc nhiên của cô. Nghe thấy hai người đã sắp xuống tới tầng một, dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng hô từ dưới lên:
- Chị Huyên, hôm nay chị có mặc váy dài không vậy?
Mễ Huyên còn chưa xuất hiện, giọng nói đã truyền tới:
- Sao cậu lại hỏi thế? Mắt mũi kiểu gì vậy? Tôi không mặc váy được à? Cô bé Lê mới mặc váy.
Mễ Huyên không rõ vì sao Hạ Tưởng lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng Liên Nhược Hạm đang ngồi xổm dưới đất thì rốt cục tỉnh ngộ, vẻ mặt hơi xấu hổ đỏ bừng, vội vàng đứng lên, tim đập loạn nhịp. Cô đứng sau lưng Hạ Tưởng, thấy tấm lưng dày rộng của hắn, vành tai rộng, tóc dày, nghĩ thầm rằng tuổi cũng không lớn nhưng tâm tư khá tinh tế, rõ ràng là nhắc nhở cô chú ý lịch sự nhưng lại cố ý đi hô người khác. Nhìn cách thức làm việc thì dường như thành thục hơn một ít so với bề ngoài của hắn.
Tuy nhiên cũng có thể là sợ xấu hổ nên mới cái khó ló cái khôn, cũng không nói rõ được vấn đề, càng không thể chứng minh hắn thành thục hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi. Liên Nhược Hạm lại âm thầm nhìn Hạ Tưởng, trên mặt khôi phục vẻ thản nhiên.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần