A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 639 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:08:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Chỉ Bằng Tôi Là Người Đàn Ông Của Cô
ditor: nhungchuoi
Ngày hôm sau, sáng sớm Vân Sở đã đến bệnh viện, mang bữa sáng đến cho Thượng Quan Triệt, bảo Mộc Ngân ở bên dưới chờ cô một lát rồi tự mình mang bữa sáng lên phòng cho Thượng Quan Triệt.
Nhưng ngoài dự đoán của Vân Sở, giữa buổi sáng tinh mơ này vẫn có người đến thăm Thượng Quan Triệt sớm hơn cả cô.
Cửa phòng bệnh của Thượng Quan Triệt chỉ khép hờ, Vân Sở đẩy cửa ra thì nhìn thấy ngay một cô gái đang ngồi gọt táo trước giường cho Thượng Quan Triệt, người này không phải là ai khác mà chính là người đã khiến Thượng Quan Triệt trúng một viên đạn - Triệu Nhược Nghiên.
Nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên, vẻ mặt của Vân Sở thay đổi ngay lập tức. Cô thật sự không ngờ là da mặt của cô gái này lại có thể dày như vậy, không biết liệu đạn bắn vào có bị thủng hay không?
Cố nặn ra một nụ cười, Vân Sở mang theo bữa sáng bước vào trong phòng, cười tươi như hoa: "Thân ái, đói bụng chưa? Tôi mang đến cho anh cháo trứng muối thịt nạc anh thích ăn nhất đây."
Nhìn thấy Vân Sở, Thượng Quan Triệt vốn dĩ đang không hào hứng lập tức nở nụ cười: "Nhóc con cô đến thật đúng lúc, tôi đói sắp chết rồi."
Vân Sở cười hì hì ngồi xuống bên kia giường, kéo cái bàn trên giường ra, đặt cháo xuống mặt bàn, sau đó mới tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Nhược Nghiên đang ngồi ngay ngắn phía đối diện: "Đây không phải là Triệu tiểu thư sao? Cô đến lúc nào vậy? Ai nha, thật ngại quá, tôi mải lo lắng không biết A Triệt đói hay không nên cũng không để ý là trong phòng có thêm một người."
A Triệt?
Một câu nói của Vân Sở khiến hai vị đang ngồi ở đây đều ngây ngẩn cả người, một người là vui sướng, cuối cùng thì nhóc con này không gọi anh là đại thúc nữa, lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên bản thân, không thể ngờ được là chỉ một cách xưng hô thôi cũng có thể khiến trong lòng anh cảm thấy ngọt ngào như vậy.
Còn hai chữ này đi vào lỗ tai Triệu Nhược Nghiên chính là rất khó nghe. Vân Sở này gọi Thượng Quan Triệt là cái gì vậy? Đáng chết, cách xưng hô này chỉ có cô mới được gọi, hiện tại lại bị một nhóc con miệng còn hơi sữa giành mất. Nhưng đau khổ nhất vẫn là bây giờ bản thân cô không thể gọi như vậy, vì để bảo toàn hình ảnh hoàn hảo của bản thân nên cô chỉ thể gọi Thượng Quan Triệt là Thượng Quan ca ca....
Nghĩ đến đây, Triệu Nhược Nghiên tức đến mức cái mũi cũng muốn lệch đi, nhưng vẫn cố gắng đè nén sự tức giận mà cười nói: "Thì ra Thượng Quan ca ca vẫn chưa ăn sáng? Tại sao lại ăn muộn như vậy chứ?"
Ngụ ý chính là Vân Sở làm thế nào mà lại muộn như vậy mới mang bữa sáng đến cho Thượng Quan Triệt.
"Tôi đúng là rất đói, thơm quá, nhóc con đút cho tôi." Thượng Quan Triệt cười với Vân Sở, vẻ mặt chờ mong nhìn Vân Sở.
Vân Sở bưng bát lên, múc một muỗng cháo, đưa lên môi thổi cho bớt nóng rồi mới đưa đến bên miệng Thượng Quan Triệt, còn rất khoa trương nói: "Há miệng ra, a....."
"A..." Vậy mà Thượng Quan Triệt rất phối hợp, há miệng ra, còn a một tiếng giống như một đứa bé. Sau khi được thưởng thức mỹ bị còn mở miệng thúc giục: ''Ăn ngon lắm, tôi muốn nữa."
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Vân Sở cười, đút từng miếng từng miếng cho Thượng Quan Triệt, hai người kẻ tung người hứng, hoàn toàn coi Triệu Nhược Nghiên là không khí.
Nhìn thấy hình ảnh hài hòa, ấm áp của bọn họ khi ở cạnh nhau, tay Triệu Nhược Nghiên nắm chặt, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay. Thượng Quan Triệt là loại người như thế nào, cô biết rõ ràng hơn bất cứ ai. Phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, lãnh khốc, lạnh lùng...... Nhưng mà khi ở trước mặt cô gái này thì anh ấy lại bỏ tất cả những điều đó xuống, giống như một đứa trẻ vậy.......
Đây thật sự là anh ấy sao? Hay là, đây mới thật sự là anh ấy?
Cô thực sự không hiểu, rốt cuộc cô kém một cô gái chưa trưởng thành như Vân Sở ở điểm nào, chẳng lẽ cô lớn lên không đủ xinh đẹp hay sao? Dáng người không đẹp sao? Biểu hiện lòng mình với Thượng Quan Triệt chưa đủ rõ ràng hay sao? Vì sao anh lại không nhìn thấy điểm tốt của cô vậy?
Triệu Nhược Nghiên mím môi, trừng mắt nhìn chằm chằm bọn họ, hận không thể đá văng kẻ sát phong cảnh là Vân Sở kia, có lẽ khi làm điều đó Thượng Quan Triệt sẽ chú ý đến bản thân hơn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Nhược Nghiên càng trở nên độc ác hơn.
Tất cả điều này đều không thể thoát khỏi ánh mắt của Thượng Quan Triệt. Anh thu hết tất cả sự thay đổi biểu cảm của Triệu Nhược Nghiên vào trong mắt, trong lòng cũng đang nghĩ cách đối phó với Triệu Nhược Nghiên. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép cô gái này ra tay với Vân Sở một lần nữa.
Vân Sở đút cháo cho Thượng Quan Triệt ăn xong, Triệu Nhược Nghiên mới nhận ra bản thân đang gọt táo, cúi đầu đưa quả táo đã gọt sạch trên tay cho Thượng Quan Triệt, tươi cười vô cùng sán lạn: "Thượng Quan ca ca, sau khi ăn xong thì ăn thêm chút trái cây đi."
Thượng Quan triệt nhíu mày, vừa định cự tuyệt thì đã nghe thấy Vân Sở mở miệng trước: "Triệu tiểu thư, thật ngại quá, bác sĩ có dặn là anh ấy không được mấy thứ này, sẽ không tốt đối với vết thương."
Dứt lời, đón lấy quả táo trong tay Triệu Nhược Nghiên, cười vô cùng gian trá: "Tuy nhiên, tôi ăn cũng giống như anh ấy ăn. Cám ơn Triệu tiểu thư. Triệu tiểu thư hiền lành như vậy, tương lai nếu có ai lấy được cô thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
"Vân tiểu thư nói đùa rồi." Triệu Nhược Nghiên cố gắng nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi trả lời. Trong lòng cũng hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể tức giận, dù sao vừa rồi Vân Sở cũng nói những lời nói nhẹ nhàng như vậy, nếu lúc này cô mà tức giận thì chẳng phải danh tiếng tốt đẹp những năm gần đây của cô đều bị hủy hoại rồi hay sao.
Đối với Triệu Nhược Nghiên mà nói thì danh tiếng là quan trọng nhất, không cái gì bằng được danh tiếng, ánh mắt chán ghét của người khác có thể giết chết cô.
Vân Sở ăn ngon lành, nhưng vẫn không quên chế giễu Thượng Quan Triệt: "Tôi nói này A Triệt, anh thật sự là có phúc đó, một cô gái tốt như Triệu tiểu thư mà anh cũng không cần, chắc chắn anh sẽ hối hận đó."
Thượng Quan Triệt làm sao có thể không biết ý đồ của nhóc con này chứ. Vươn tay ra ôm cô vào trong lòng, nhân cô hội đó hôn xuống mặt cô một cái: "Có gì mà phải hối hận, nhóc con của tôi là cô gái tốt nhất trên đời này, có thể lấy được cô mới là phúc khí của Thượng Quan Triệt tôi."
Khóe miệng Vân Sở co rút, bất chấp việc Triệu Nhược Nghiên vẫn còn ở đây, lập tức phản bác: "Anh nói bậy bạ gì đó, tôi nói sẽ gả cho anh khi nào chứ?"
"Hiện tại không gả nhưng không có nghĩa là tương lai không gả, cô chính là con dâu là Thượng Quan gia chúng tôi nhận định, trừ cô ra thì còn có ai có tư cách làm vợ Thượng Quan Triệt tôi chứ." Thượng Quan Triệt vừa lòng nhìn gò má hồng hồng của Vân Sở, mắt liếc qua nhìn vẻ mặt Triệu Nhược Nghiên, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt độc ác của cô ta.
Cô gái này thật sự không biết tỉnh ngộ gì cả, nếu anh cứ tiếp tục nhường nhịn cô như vậy thì có lẽ một ngày nào đó Vân Sở sẽ bị cô giết chết mất. Trước tiên không nói đến thân phận cao quí của cô ta, cho dù cô không phải là cái gì thì muốn đối phó với Vân Sở cũng không phải là chuyện khó, hiện tại Vân Sở có rất nhiều kẻ địch, chỉ một Vân Cảnh thôi cũng đã khiến nhóc con này phải bận rộn rồi.
Nghĩ đến vận mệnh của Vân Sở, trong lòng Thượng Quan Triệt không khỏi thở dài.
Nếu như chỉ là một cô gái bình thường thì ở độ tuổi này vẫn còn vô lo vô nghĩ, chỉ cần hưởng thụ và chơi đùa, nhưng cô không được như vậy, cô phải gánh vác toàn bộ sự hưng thịnh của cả một bang phái. Vì bang phái, vì sự sinh tồn, cuộc sống của cô gian khổ hơn người bình thường gấp bội, cơ hội gặp phải nguy hiểm cũng nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này anh đều cảm thấy đau lòng, nếu có thể anh thật sự hi vọng cô chỉ là một cô gái đơn giản, cái gì cũng vô dụng, chỉ cần cô ở trong lòng anh mỉm cười và làm nũng mà thôi.
Nhưng nếu như như vậy thì cô vẫn là cô sao? Anh còn có thể yêu thích "cô" như vậy sao?
Cúi đầu nhìn nhóc con mang vẻ mặt không cam lòng ở trong lòng, nơi mềm mại nhất trong lòng Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng bị chạm vào, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Giờ phút này, cuối cùng anh cũng hiểu rõ, trên thế giới này, chỉ cần là việc cô muốn làm, mặc kệ là việc gì anh cũng sẽ ủng hộ cô, cho cô một bờ vai khỏe mạnh, một vòng tay ấm áp, để đến khi cô mệt mỏi còn có chỗ để cô dừng lại nghỉ ngơi.
"Miệng chó không mọc ra ngà voi, hãy còn chưa xem bát tự đâu." Nói xong, Vân Sở cũng phát hiện ra ánh mắt độc ác của Triệu Nhược Nghiên, khóe miệng cong lên, cọ cọ vào trong lòng Thượng Quan Triệt, làm nũng nói: "Muốn cưới tôi đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy, những người theo đuổi tôi cũng được cả một tiểu đội rồi, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ lựa chọn anh."
Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn cô, véo véo khuôn mặt cô, vẻ mặt dịu dàng: "Dựa vào cái gì sao? Chỉ dựa vào dáng vẻ đẹp trai của tôi, còn dựa vào tôi là người đàn ông của cô."
Nghe thấy vậy, Vân Sở nở nụ cười khanh khách: "Ha ha.... Anh thật sự rất tự tin, uhm..... Vẫn là câu nói kia." Vân sở nói xong, ghé vào bên tai Thượng Quan Triệt, nói một câu mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy được: "Nếu anh trẻ lại năm tuổi thì có lẽ tôi sẽ xem xét anh một chút."
Thượng Quan Triệt nhíu mày, nhân cơ hội cắn vành tai của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười ái muội: "Nhóc con, cô trốn không thoát đâu, cô chỉ có thể là của tôi."
Tim Vân Sở đập lỡ một nhịp, giọng nói của Thượng Quan Triệt, nghe rất êm tai, truyền vào trong tai cô, đi vào trong lòng cô, khiến trái tim cô đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng.
Cô chỉ có thể là của anh sao? Ý của anh có nghĩa là anh cũng thích cô?
Hai người vẫn duy trì tư thế mập mờ, một người cười yêu dị, một người thì đỏ mặt sững sờ, không khí có chút mờ ám, có chút khẩn trương, có chút bất an, còn có một chút - âm trầm.
Hai mắt Triệu Nhược Nghiên trừng bọn họ như muốn nứt ra, giờ phút này nhìn bọn họ vui vẻ như vậy trong lòng cô có bao nhiêu oán hận và không cam lòng. Cô chắc chắn, chắn chắn sẽ khiến bọn họ không thể ở cùng nhau, chết cũng không thể.
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo - Huân Tiểu Thất