Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 966: Bỏ Phiếu Biểu Quyết
ội nghị thường vụ Thành ủy.
Sáng sớm hôm nay Thành ủy Hoàn Thành không khí rất khẩn trương.
Trải qua mấy ngày lên men, trên dưới Thành ủy ai cũng biết hôm nay sẽ mở một cuộc họp thường vụ hoàn toàn mới, rất quan trọng, đồng thời có tính kịch liệt.
Có rất nhiều người thậm chí còn cho rằng, hội nghị thường vụ hôm nay có thể sẽ quyết định vận mệnh chính trị về sau của Hoàn Thành.
Có hội nghị quan trọng như vậy cần mở ra, nhân viên công tác của Thành ủy tựa hồ cũng có thể cảm giác được không khí áp lực.
Tất cả mọi người đều đi làm sớm. Sau đó một đám đâm đầu vào vị trí của mình, không quan tâm có việc hay không, ai cũng không rời khỏi chỗ. Ngay cả mấy người trẻ tuổi, hôm nay tựa hồ như mông đít có gắn cái đinh dài, tất cả đều trở nên rất thành thật.
Phòng hội nghị số 1 Thành ủy hôm nay sắp xếp đổi mới hoàn toàn.
Vì là phòng hội nghị rộng, ngoài một vòng bên trong là vị trí ngồi của Uỷ viên thường vụ, hôm nay lãnh đạo Hội đồng nhân dân Mặt trận Tổ quốc cũng phải tham dự hội nghị.
Vị trí của hai lãnh đạo này song song với Nhạc Vân Tùng, để thể hiện sự tôn trọng.
Khương Thiếu Khôn hôm nay đến hội trường rất sớm, tính cách của ông ta khá cao ngạo, hơn nữa cũng không phải quen lắm với nhiều Uỷ viên Thành phố, chỉ chào hỏi qua loa rồi ngồi vào chỗ của mình.
Túm năm tụm ba, các Uỷ viên thường vụ dần dần đến.
Khương Thiếu Khôn lấy ra một cái bút vẽ vẽ trên sổ của mình.
Ông ta viết gì không ai biết, nhưng Chủ tịch thành phố đang bận, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người có ý định tới chào hỏi ông ta sẽ phải chần chừ, ông ta cũng có thể tránh phiền phức.
Khương Thiếu Khôn là một cao nhân, cá tính rất đặc biệt.
Bình thường ông ta cũng rất chán ghét kiểu hàn huyên giả tạo này, cho rằng mấy người này đều là ăn no dửng mỡ không có việc gì làm.
Không thể không nói, ông ta công tác ở Tỉnh ủy nhiều năm như vậy, còn có tính cách tài năng bộc lộ như vậy, ông ta cũng coi là ngoại tộc rồi.
Bỗng nhiên, hội trường xôn xao.
Khương Thiếu Khôn đặt bút xuống, quay đầu nhìn về phía cửa phòng hội nghị.
Ông ta tưởng Nhạc Vân Tùng đến, vừa nghiêng đầu mới phát hiện là Trần Kinh.
Ông ta khẽ nhíu mày, lại thấy Chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân Liêu Đoan Phương và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lý Hữu Bình đều đứng dậy.
Trần Kinh nhiệt tình bắt tay với Liêu Đoan Phương và Lý Hữu Bình, có vẻ rất thân quen, điều này khiến Khương Thiếu Khôn trong lòng thầm giật mình.
ở Việt Châu có rất nhiều lời đồn đại, có người nói Trần Kinh mạnh vì gạo bạo vì tiền, đặc biệt rất biết tạo quan hệ.
Nhìn vẻ thân quen giữa Trần Kinh và Liêu Đoan Phương, Lý Hữu Bình, có thể tin đồn này cũng không phải giả.
Phải biết rằng, tình cảnh này, quen với Lý Hữu Bình và Liêu Đoan Phương thì phải là Khương Thiếu Khôn mới đúng.
Dù sao trên người ông ta còn mang cái danh đại diện, nếu bỏ đi chữ này, còn phải dựa vào Liêu Đoan Phương.
Tuy người đại diện nhân vật số một của chính quyền đại hội hội đồng nhân dân chẳng qua chỉ là một quy trình, nhưng quy trình này hoàn toàn thể hiện năng lực thực hiện công tác của Chủ tịch thành phố.
Nhưng Khương Thiếu Khôn và Liêu Đoan Phương thật sự không có thâm giao.
Trên quan trường, nhất là lên tới cấp cao, không có thâm giao nói chuyện quá nhiều là không đúng mực.
Không giống cán bộ cơ sở, gặp người khác xưng huynh gọi đệ chẳng vấn đề gì.
Trần Kinh quen với Liêu Đoan Phương và Lý Hữu Bình, là do hắn tới Hoàn Thành đã làm trả bài.
Hắn là người có kinh nghiệm làm nhân vật số 1.
Trước đó, vị trí mới của hắn vài lần đều là nhân vật số một.
Nhân vật số một trước khi tới nhậm chức đều phải đưa tiền bảo hộ, đây là bài học bắt buộc.
Trần Kinh mặc dù đã nhiều lần định cho mình chỗ đứng một lần nữa rồi, nhưng thói quen công tác khi trước vẫn còn.
Thăm hỏi đồng chí lãnh đạo của Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, tọa đàm với đại biểu Hội đồng nhân dân Mặt trận Tổ quốc, hắn đã không phải một hai lần.
Thân phận hiện tại của hắn và nhân vật số một không giống nhau. Hắn làm như vậy càng khiến Liêu Đoan Phương và Lý Hữu Bình cảm thấy mình quan trọng.
Nhất là Liêu Đoan Phương, ông ta trước kia là Chủ tịch thành phố Hoàn Thành, từ nhân vật số một của chính quyền điều tới hội đồng nhân dân, điều này đối với ông ta mà nói là một sự suy sụp không hề nhỏ.
Tuổi của ông ta chưa tới hồng tuyến, vẫn có cơ hội đi đi lên.
Cho nên tuy vào Hội đồng nhân dân, ông ta vẫn không suy sụp, nhân tài mới xuất hiện trên chính đàn như Trần Kinh lại thể hiện thiện ý với ông ta, một người đang bị vây bởi cơn sóng nhỏ như ông ta, không có lý do gì để không nể mặt Trần Kinh.
Vừa nói chuyện một hồi, Nhạc Vân Tùng tới.
Tránh không được lại là một phen xã giao.
Khách sáo như vậy nhìn qua có vẻ hòa hợp, nhưng trong lòng mọi người đều có thước đo.
Thời gian hội nghị tới, ai cũng đều biết chừng mực trở về chỗ ngồi của mình, lúc này không khí hội trường đột nhiên thay đổi.
Sự hòa hợp và thoải mái lúc trước nhanh chóng biến mất, cảm giác bị đè nén bắt đầu tràn ngập trong lòng mọi người.
Trần Kinh đảo mắt nhìn mọi người trong phòng, lòng hắn đột nhiên nhịn không được cười lạnh.
Xem ra Nhạc Vân Tùng còn ngại chuyện chưa đủ lớn, còn ngại mình và Khương Thiếu Khôn đấu nhau chưa đủ kịch liệt, hôm nay lại sắp xếp nhiều người như vậy tới đây, đó chẳng phải rõ ràng là khiến mình và Khương Thiếu Khôn đều không có đường lui sao.
Mà điều càng khiến Trần Kinh bất ngờ là, ngay từ đầu hội nghị, Nhạc Vân Tùng lại đặt việc thảo luận chọn ứng cử cho chức Cục trưởng Công an để thảo luận đầu tiên.
Ông ta thản nhiên nói:
- Hội nghị hôm nay, chủ yếu là xác định việc chọn người cho vị trí Cục trưởng Công an, trước mắt về vấn đề này phân hóa khá lớn. Chủ tịch Khương đề cử Đinh Đắc Quân đảm nhiệm Cục trưởng Công an, Bí thư Trần Kinh đề cử Bí thư Vệ Hoa kiêm nhiệm Cục trưởng…
Nhạc Vân Tùng nói lời dạo đầu.
Vệ Hoa liền choáng váng, theo bản năng liền đứng dậy.
Gần đây công tác của ông ta đã khiêm tốn lại càng khiêm tốn, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Trước đó ông ta căn bản không biết Trần Kinh lại đề cử ông ta đảm nhiệm Cục trưởng Công an.
Tin tức đồn đại bên ngoài có một chút, nhưng hình như không ai nói vì việc chọn Cục trưởng Công an mà Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn nổi lên xung đột.
Vệ Hoa vừa đứng dậy, Nhạc Vân Tùng tiện thể nói:
- Bí thư Vệ, vì liên quan tới vấn đề nhậm chức của anh, anh phải tránh đi.
Vệ Hoa gật đầu. có chút phức tạp liếc nhìn Trần Kinh một cái, từ từ lui ra khỏi hội trường.
Nhạc Vân Tùng nói:
- Đề tài thảo luận chính là như vậy, mọi người nói thoải mái.
Khương Thiếu Khôn buông bút nói:
- Các vị, tôi bổ sung một câu, vì chương trình hội nghị hôm nay rất nhiều, về vấn đề nhân sự của Cục Công an, chúng ta không nên để mất quá nhiều thời gian, tôi đề nghị mọi người trước tiên biểu quyết, sau khi chọn được người, nếu cần phát biểu thì mọi người lại phát biểu.
Bằng không áp đặt mọi người phát biểu ý kiến như vậy, cuối cùng chẳng may nảy sinh ra nhiều vấn đề, chương trình hội nghị phía sau của chúng ta tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Khương Thiếu Khôn lên tiếng, rất khí phách, ông ta vừa nói, không khí hiện trường bỗng chốc dường như bị ông ta nắm lấy.
Tất cả mọi người nhìn ra, dường như ông ta ăn đứt Trần Kinh rồi.
Trần Kinh khẽ nhíu mày, đặt chén trà xuống nói:
- Chủ tịch thành phố đưa ra ý kiến hay, mọi người nên chú ý hiệu suất của hội nghị.
Hai người cây kim đo với cọng râu, một chút liền giao phong, không khí hội trường trong nháy mắt ngưng lại.
Những người đang ngồi dều là lãnh đạo cao nhất của Hoàn Thành, mọi người tham gia hội nghị thường vụ nhiều rồi, nhưng tình trạng vừa đến liền giương cung bạt kiếm kiểu này, không thể điều hòa như vậy trước giờ chưa từng gặp.
Hai vị cán bố mới của Hoàn Thành quả nhiên đều là cán bộ cá tính.
Dường như không ai chịu ai.
Trong sự khẩn trương cực độ, Vương Kỳ Hoa là người đầu tiên tỏ thái độ, nói:
- Tôi xin bỏ quyền, tôi thaýhai đồng chí này đều là lão thành của hệ thống chính trị pháp luật, không phân cao thấp, tôi thật sự khó có thể chọn lựa.
Ông ta là một kẻ đại dối trá, một câu nói kia của ông ta, liền thêm điệu cho Nhạc Vân Tùng rồi.
Khương Thiếu Khôn khóe miệng lệch đi, sống lưng ưỡn thẳng nói:
- Trưởng ban thư ký Vương, lời này thật không có lập trường gì, như vậy đi, tôi hỏi từng người, chúng ta trực tiếp một chút.
Ông ta là người giao sắc chặt đay rối.
Ông ta dùng bút máy chỉ mình nói:
- Tôi đề cử đồng chí Đinh Đắc Quân, tôi nhất định ủng hộ, tiếp theo tới đồng chí Trịnh Liêu Đăng.
- Tôi ủng hộ Đinh Đắc Quân.
- Đồng chí Gỉan Nhất Quốc.
- Tôi ủng hộ Đinh Đắc Quân.
Động tác của Khương Thiếu Khôn rất nhanh, chỉ tới Bí thư Quận ủy Quận Tẩu Mã Hà, Trương Bình Hóa.
Trương Bình Hóa không do dự nói:
- Tôi ủng hộ Đinh Đắc Quân.
Một hơi hỏi ba người, bao gồm cả ông ta là bốn vé.
Còn lại cũng chỉ có Trần Kinh, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Kim Chính Miên, Trưởng ban Tuyên giáo Lâm Dĩ Nam, Trưởng ban Tổ chức Chu Quốc Hoa, Chủ tịch mặt trận Tổ quốc Lâm Phong.
Vì tư lệnh viên khu canh gác Triệu Chính vừa vắng họp.
Trên thực tế còn lại năm người.
Năm người này chỉ có Chu Quốc Hoa là nhất định ủng hộ Trần Kinh.
Nói cách khác Trần Kinh có thể nắm giữ hai phiếu, còn dư lại mấy người đều là theo Nhạc Vân Tùng như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, vừa rồi Vương Kỳ Hoa có biểu hiện như vậy, bọn họ sẽ ủng hộ Trần Kinh sao? Đương nhiên, Nhạc Vân Tùng cũng có một vé, nhưng tâm tư của ông ta ai mà nhìn thấu? Ông ta mười phần là bỏ quyền bỏ phiếu.
Đầu bút của Khương Thiếu Khôn chỉ hướng về phía Trưởng ban Tuyên giáo Lâm Dĩ Nam, nói:
- Trưởng ban Lâm, ý kiến của anh.
Lâm Dĩ Nam khẽ cười nói:
- Tôi ủng hộ Bí thư Trần.
Sắc mặt Khương Thiếu Khôn biến đổi, nhưng chợt ông ta lại chỉ hướng Chu Quốc Hoa.
Chu Quốc Hoa gật đầu nói:
- Tôi cũng ủng hộ Bí thư Trần.
Trần Kinh ba phiếu.
Không khí hội trường chợt khẩn trương lên.
Nhất là đại biểu Uỷ viên Hội đồng nhân dân mở rộng và đại biểu Mặt trận Tổ quốc, vốn không liên quan tới họ lắm, nhưng tim họ lại bắt đầu đập nhanh hăng hái tranh giành.
Ba với bốn, vé tiếp theo là rất quan trọng.
Khương Thiếu Khôn chỉ đầu bút vào Cố Lâm Phong, nói:
- Lão Cố, thái độ của anh.
Cố Lâm Phong không nhanh không chậm đưa ra quyết định, nói:
- Tôi ủng hộ…Bí thư vệ.
- Hô.
Có người bắt đầu phun ra, tứ đấu tứ.
Rất nhiều người đều cảm thấy không thể tin được.
Bí thư Trần bình thường không hiển sơn lộ thủy, hắn ở Thànhủy không ngờ đã kinh doanh tới mức này rồi?
Rất nhiều người cũng bắt đầu nghĩ, hội nghị hôm nay bất luận thắng bại, địa vị của Bí thư Trần nhất định vững chắc.
Bất luận là Trưởng ban Tuyên giáo hay CHủ tịch Mặt trận Tổ quốc, đều là nhân mã của Nhạc Vân Tùng.
Theo bản năng có người liền nhìn sắc mặt của Bí thư. Nhạc Vân Tùng vẻ mặt yên lặng như nước giếng, khiến người ta nhìn không ra sâu cạn.
Khương Thiếu Khôn khẽ nhíu mày, gật đầu nói:
- Xem ra, chế độ tập trung dân chủ phát triển lần này đúng đó, chúng ta phân kỳ đúng là vẫn không nhỏ.
Đầu bút ông ta vừa chuyển, chỉ hướng Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Kim Chính Miên, Kim Chính Miên đang định nói
Khương Thiếu Khôn lại thu tay lại, hóa ra di động của ông ta vang lên.
Ông ta dùng tay tắt điện thoại đi, đang định tiếp tục động tác, Trần Kinh thản nhiên nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài hỏi nhiều người như vậy, hiện tại mọi người dường như không phân trên dưới, như vậy đi, chúng ta phải chăng nên nghe ý Bí thư một chút.
Trần Kinh vừa nói, ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về phía Nhạc Vân Tùng.
Nhạc Vân Tùng sắc mặt rút cục có biến hóa, ông ta cầm chén trà chậm rãi uống một hớp, mày hơi nhíu.
- Ý kiến của mọi người khác nhau rất lớn, điều này hơi bất ngờ.
Nhạc Vân Tùng thản nhiên nói, ánh mắt ông ta đảo qua mọi người, ánh mắt cực kỳ lợi hại. var content = $('#detailcontent').find('p, br'); var midLength = parseInt(content.length/2); if(midLength>20) { content.eq(midLength).after('
'); }
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách