The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 936: Khởi Hành
hính quyền tỉnh Lĩnh Nam, Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân tỉnh Hoàng Hoành Viễn chủ trì cuộc họp.
Tất cả cán bộ cấp phòng trở lên của Văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh đều tham dự hội nghị.
Hội nghị hôm nay không khí khá tinh tế, vốn hội nghị lần này trọng tâm là chào đón Phó trưởng ban thư ký mới nhậm chức, Trịnh Hoa.
Nhưng ngay từ đầu hội nghị, người tham dự hội nghị đã cảm nhận có gì đó khác từ trong lời phát biểu của Hoành Hoành Viễn.
Mọi người nhìn Phó trưởng ban thư ký Giang Sở sắc mặt âm trầm, đương nhiên rất nhanh bèn phản ứng lại.
Hội nghị hôm nay Hoành Hoành Viễn muốn nổ súng nhằm vào Giang Sở.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh có thể nói là nhiều lần sóng gió, thay đổi bất ngờ.
Lúc đầu Giang Sở đảm nhiệm Trưởng ban thư ký, danh vọng rất cao, nhưng giữa đường Hoàng Hoành Viễn xông ra, chiếm lấy vị trí này.
Sau đó chính là Giang Sở tạo áp lực với Hoàng Hoành Viễn ở Văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh, Phó trưởng ban thư ký đẩy Trưởng ban thư ký vào chỗ khó, địa vị rất nguy hiểm, đây chính là việc văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh trước kia chưa bao giờ có.
Nhưng Hoàng Hoành Viễn cũng không phải đèn cạn dầu.
Hai tháng gần đây, ông ta nắm được chút chủ động, bắt đầu phản kích quyết liệt với Giang Sở.
Hôm nay, hội nhị lần này chính là tiến vào một giai đoạn mới của cuộc phản kích.
Hoàng Hoành Viễn giọng điệu nghiêm túc nói:
- Trọng tâm công tác của Văn phòng chúng ta là gì? Đầu tiên chúng ta phải phụ vụ tốt lãnh đạo, phải nộp lên những tin tức chuẩn xác, đồng thời phải truyền đạt ý đồ của lãnh đạo xuống dưới.
Làm công tác này yêu cầu chúng ta phải rất thành khẩn, cẩn thận.
Ông ta nói sang chuyện khác:
- Nhưng chúng ta có phải đã thật sự nghiêm túc cẩn thận chưa? Tôi cứ lấy một ví dụ, lần này danh sách nhân viên đi thị sát Lĩnh Nam cùng Bí thư Mạc, một bản danh sách mà sửa bao nhiêu lần.
Chủ tịch Vạn mở cuộc họp nhân viên đi theo của hệ thống chính quyền, chúng ta lại thiếu sự thông báo cho mọi người, Chủ nhiệm Trần Kinh của Ban hợp tác kinh tế là do Bí thư chính thân chỉ định, hẳn là nhân viên đi cùng quan trọng lần này của Bí thư.
Nhưng vì sao chúng ta không thông báo tới?
Giang Sở sắc mặt xanh mét, ông ta đã dự liệu được cuộc họp hôm nay Hoàng Hoành Viễn sẽ nhằm vào mình.
Nhưng ông ta không ngờ Hoành Hoành Viễn lại ra tay từ chuyện này.
Làm Trưởng ban thư ký, phê bình sai lầm công tác của ông ta, hơn nữa không điểm danh phê bình, ông ta có thể nói gì?
Việc này muốn trách chỉ có thể trách Bí thư Mạc thay đổi quá nhanh, nhanh tới mức người ta trở tay không kịp.
Quan lớn cấp một đè chết người, Giang Sở làm trợ thủ, đối diện với tình huống này cũng rất bị động.
Trước kia Giang Sở luôn ỷ vào tài năng của mình, ưu thế mình công tác lâu năm ở Uỷ ban nhân dân, chỗ nào cũng tạo nên khó khăn cho Hoàng Hoành Viễn.
Chèn ép uy tín của Hoàng Hoành Viễn.
Nhưng gần đây Hoàng Hoành Viễn như có thần trợ, rất nhiều tài liệu ông ta đích thân làm vừa nhanh lại vừa tốt, khá trúng ý lãnh đạo.
Hoàng Hoành Viễn có nền tảng này, Giang Sở liền không có ưu thế nào nữa.
Còn lần này Chủ tịch thành phố Hoàn Thành Trịnh Hoa lại điều tới chính quyền tỉnh nhậm chức Phó trưởng ban thư ký cấp giám đốc sở, điều này hiển nhiên sẽ thêm một bước chèn ép không gian sinh tồn của Giang Sở.
Nếu không phải Giang Sở vẫn theo sát Vạn Ái Dân, ông ta chắc đã gặp phải tuyệt cảnh.
Hoàng Hoành Viễn hôm nay tâm tình rất vui vẻ.
Trần Kinh rất hoành tráng, người ở thủ đô mà được Bí thư Mạc chỉ điểm.
Điều này khiến Hoàng Hoành Viễn cảm giác mình chiếm thế thượng phong trong cái vòng nhỏ mình thuộc về.
Có cơ hội khó có được như vậy, với tính cách của ông ta thì sẽ không bỏ qua.
Ông ta không thể quên lúc mới bước vào Uỷ ban nhân dân tỉnh, Giang Sở về phương diện chỉnh tài liệu khiến ông ta rất khó chịu.
Hiện tại sau khi dần dần thích ứng với công tác của Uỷ ban nhân dân tỉnh, ông ta lập tức xây dựng quyền uy của mình ở văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh.
Mà quyền uy này nhất định phải thiết lập trên cơ sở chèn ép Giang Sở.
Tuy Giang Sở sau lưng có Vạn Ái Dân, Hoàng Hoành Viễn không thể thật sự làm gì ông ta.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt châm biếm ông ta chút, đối với Hoàng Hoành Viễn mà nói, là thủ đoạn tạo quyền uy nhanh nhất, tốt nhất của ông ta…
Uống rất nhiều rượu, Uỷ viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố Trịnh Liêu Đăng vẫn khá tỉnh táo.
Ngược lại Phó chủ tịch tỉnh Vạn hình như hơi say.
Hai người cùng nhau tiễn bước Trưởng ban tổ chức Tần Lam, Vạn Ái Dân vỗ vỗ vai Trịnh Liêu Đăng nói:
- Liêu Đăng, thời điểm mấu chốt cậu phải nắm chắc. hôm nay Trưởng ban Tần rất hài lòng về cậu, đó là một tín hiệu tích cực. Trong khoảng thời gian tới, cậu làm việc phải dụng tâm, ngàn vạn lần không được xảy ra sai xót.
Trịnh Liêu Đăng rất khiêm tốn nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Vạn, tôi nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của anh.
Vạn Ái Dân cười ha hả nói:
- Ngày mai tôi đi thị sát cùng Bí thư, có thể sẽ không tới Hoàn Thành chúng ta, nhưng không loại trừ khả năng tập kích đột xuất, phong cách lãnh đạo của Bí thư Mạc rất vững chắc, thường nảy ra ý tưởng bất ngờ, cho nên cậu phải chuẩn bị sẵn sàng, không tới khi đó trở tay không kịp.
Trịnh Liêu Đăng cả kinh, lập tức ngầm hiểu.
Lời này của Vạn Ái Dân truyền tải một tin tức rất quan trọng.
Tin này chính là Bí thư Mạc rất có khả năng sẽ đột xuất thăm Hoàn Thành.
Hiện tại là lúc nào? Là thời điểm Hoàn Thành bị nguy hiểm, tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân coi trọng cao độ công tác của Hoàn Thành.
Tại thời điểm mấu chốt như này, Bí thư Mạc trong lòng có thể nói là lúc nào cũng vướng bận chuyện Hoàn Thành, mà lần này ông ta lựa chọn điều tra nghiên cứu bốn thành phố khác, mấy thành phố giữa nhau đều có cao thông liên tiếp, đi xe rất ngắn.
Ông ta dễ dàng có thể điều tra nghiên cứu vượt địa giới.
Trịnh Liêu Đăng cũng là lão quan trường, đương nhiên có thể hiểu ý nghĩa của tin tức này.
Ông ta cảm động rơi nước mắt, nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Vạn chỉ điểm, Hoàn Thành chúng tôi sẽ chuẩn bị cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận sự điều tra thị sát của lãnh đạo.
Vạn Ái Dân trấn an cười nói:
- ừ, có lòng tin này là tốt rồi, có lòng tin này chính là vốn đề làm Phó bí thư.
Trịnh Liêu Đăng nghe lời này của Vạn Ái Dân, tâm hoa nở rộ, vui như mở cờ.
Phó bí thư Thành ủy Hoàn Thành, vị trí này ông ta đã mơ ước lâu rồi, hiện tại gần trong gang tấc.
Vạn Ái Dân nói ra lời như vậy, chứng tỏ ông ta rất có lòng tin với chuyện này.
Chủ tịch Vạn có lòng tin, sự việc đã thành công hơn nửa, hơn nữa hôm nay chiêu đãi Tần Lam, quan hệ của Tần Lam và Vạn Ái Dân khá thân.
Quan hệ khơi thông tới bước này, Bí thư đối với Chủ tịch Vạn có tín nhiệm như vậy, việc này còn chậm trễ bao lâu?
Cung kính tiễn Vạn Ái Dân, Trịnh Liêu Đăng chậm bước đi lại trong hoa viên yên tĩnh, tâm tĩnh chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Rạng sáng hôm sau, xe trong sân viện Tỉnh ủy đã chuẩn bị xong xuôi.
Truyền thông tập trung tại đây, chỉ riêng xe phóng viên đã chiếm một phần lớn chỗ để xe.
Vạn Ái Dân hôm nay tinh thần quắc thước, mặc âu phục thẳng thớm, thắt cà vạt màu xanh da trời, cả người thể hiện sự phấn chấn.
Tương Minh Nhân thì bận trước bận sau sắp xếp điểm danh nhân viên đi theo.
Vạn Ái Dân đi tới nói:
- Lão Tương, mọi người đến đông đủ thì lên xe đi, không cần tập trung với nhau.
Tương Minh Nhân phất tay ra hiệu mọi người lên xe.
Lần này Mạc Chính chỉ sắp xếp một chiếc xe Tevai và một chiếc xe truyền thông đi theo, không sắp xếp bất cứ xe con nào.
Sắp xếp như vậy là dặn dò của Bí thư Mạc.
Một chiếc Tevai mà nhiều người như vậy ngồi.
Bí thư khảo sát lần này đặc biệt quan trọng, nên sắp xếp nhân viên đi cùng rất khó.
Trần Kinh là người được Mạc Chính phê chuẩn cuối cùng, tăng thêm một người, lại thiếu đi một chỗ.
Vạn bất đắc dĩ, Tương Minh Nhân chỉ có thể cắt bỏ một người trong danh sách.
Mọi người lục tục lên xe, Tương Minh Nhân và Vạn Ái Dân ở trước tòa nhà Uỷ viên thường vụ yên lặng đợi Bí thư đến.
Tương Minh Nhân thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, thần sắc rất lo lắng.
Vạn Ái Dân cau mày nói:
- sao vậy? còn có người chưa tới đủ à?
- Trần Kinh còn chưa tới, tiểu tử này không phải là tối qua bay mệt quá, ngủ nướng đấy chứ?
Tương Minh Nhân nói.
Vạn Ái Dân sắc mặt trầm xuống, hắc một tiếng nói:
- Còn ra thể thống gì. Chẳng lẽ lại để nhiều người như vậy đợi cậu ta? Quan niệm thời gian kiểu gì thế?
Ngay lúc ông ta nói, một chiếc Passat màu đen lướt một đường cong xinh đẹp đứng ngay trước cửa tòa nhà Uỷ viên thường vụ.
Lái xe mở cửa nhanh chóng xuống xe, sau đó mở cửa sau, động tác trong một hơi thở.
Trần Kinh từ ghế sau xuống, thần sắc có chút lo lắng.
Vạn Ái Dân và Tương Minh nhân đều nhìn hắn.
Hắn nhanh chóng bước tới nói:
- Chủ tịch Vạn, Trưởng ban thư ký, ngại quá, trên đường kẹt xe, thiếu chút nữa tới muộn.
Vạn Ái Dân âm thầm nghiêm mặt đang định nói, Tương Minh Nhân lại giành nói trước, cười hì hì:
- Trần Kinh, cậu đến muộn chúng tôi cũng không chịu được trách nhiệm đâu, cậu là Bí thư đích thân chỉ điểm, người khác tới muộn không đi, cậu tới muộn, chúng tôi phải phụ trách trách nhiệm liên quan.
Ông ta phất tay nói:
- Lên xe, lên xe, ngồi vị trí số năm, không được ngồi sai chỗ.
Trần Kinh gật đầu nhanh chóng lên xe.
Đối với sự sắp xếp vị trí hắn cũng không rõ, nhưng Vạn Ái Dân lại liếc hắn sâu một cái.
Lần này vị trí ngồi sắp xếp từ giữa lên hai đầu trước sau, theo thứ tự số 1 tới 22.
Ba Uỷ viên thường vụ chắc chắn lần lượt ngồi vị trí 1 2 3.
Nhân vật số một Uỷ ban Cải cách Phát triển ngồi số 4.
Trần Kinh ngồi số 5?
Vạn Ái Dân không nói ra suy nghĩ, nhưng nội tâm cũng rất để ý.
Tương Minh Nhân làm việc cẩn thận nghiêm túc nổi tiếng, sắp xếp Trần Kinh ngồi vị trí số 5 nhất định là có suy tính, tuyệt đối không phải cử chỉ lỗ mãng.
Sự giải thích duy nhất đây có thể là ý của Bí thư.
Bí thư Mạc xuất hành, tất cả Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy đều tới tiễn.
Phó bí thư Tỉnh ủy Hạ Quân gần như sánh vai với Bí thư Mạc ra khỏi tòa nhà Uỷ viên thường vụ.
Mạc Chính hôm nay rất vui, ông ta khoát tay ra sau người nói:
- Được rồi, không cần làm quá long trọng, chỉ là một lần thị sát, các anh cứ giải tán đi, ai làm việc người đó.
Ông ta bắt tay từng người, sau đó Hạ Quân lại bắt tay với Vạn Ái Dân và Tương Minh Nhân.
Vạn Ái Dân thừa dịp bắt tay với Hạ Quân liền tiến đến nói:
- Bí thư Hạ, Hoàn Thành phải sắp xếp đi.
Hạ Quân thản nhiên cười cười nói:
- Việc này Bí thư quyết định, tất cả đều là Bí thư quyết định, haha…
Ông ta cười ha hả, sâu xa khó hiểu nói:
- Thuận buồm xuôi gió.
Hai người tay nắm chặt, Vạn Ái Dân trong lòng lại giật mình.
Vạn Ái Dân hỏi Hạ Quân, trong câu hỏi có hai ý.
Hạ Quân trả lời hết thảy đều là Bí thư quyết định, đây là ý gì?
Là Bí thư lần này có đi Hoàn Thành hay không tự ông ấy quyết định, vẫn là Hoàn Thành thay đổi bất ngờ, Bí thư đã có quyết định?
Ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Quân.
Hạ Quân tủm tỉm cười, vẻ mặt hòa khí, Vạn Ái Dân không tìm ra bất kì dấu hiệu gì trên mặt ông ta.
- Cáo gìa
Vạn Ái Dân thầm mắng một câu, trong lòng không khỏi lo lắng.
Ông ta và Hạ Quân qua lại nhiều năm, rất hiểu quỷ đạo của Hạ Quân.
Lời của Hạ Quân quá nhiều thâm ý, ông ta có chút đoán không ra… var content = $('#detailcontent').find('p, br'); var midLength = parseInt(content.length/2); if(midLength>20) { content.eq(midLength).after('
'); }
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách