Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 1135 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 7
Cập nhật: 2021-12-27 22:16:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 878: Đấu Lý!
ở Thương mại tỉnh Lĩnh Nam.
Hôm nay phòng họp số một tổ chức hội nghị cán bộ sở.
Đây là lần đầu tiên Trần Kinh tham gia hội nghị toàn thể cán bộ từ sau khi lên nhậm chức.
Hai buổi hội nghị trước đó Trần Kinh đều vắng mặt, hôm nay hắn xuất hiện tại đây, vì vậy cũng lần đầu gặp mặt hai vị phó tuần sát viên của Sở Thương mại.
Trong bộ máy cán bộ, Trần Kinh xếp ở vị trí thứ tư.
Dưới Giám đốc sởGiám đốc sở Chu Duy, là phó Giám đốc sở thường vụ Hầu Phượng Phi, dưới nữa là phó Giám đốc sở Đoạn Tây Hoành, sau đó chính là Trần Kinh, ngoài ra còn có hai vị phó Giám đốc sở xếp sau hắn. Sau đó mới tới vị trí tổ trưởng tổ Kiểm tra kỷ luật, phó tuần sát viên.
Bộ máy Sở Thương mại bình quân ở vào độ tuổi 49, mà Trần Kinh mới chỉ đầu ba mươi, ngồi giữa hàng ngũ cán bộ già thực sự rất nổi bật.
Đương nhiên, cũng chỉ là bắt mắt mà thôi.
Trần Kinh có thể cảm nhận rõ ràng, trong bộ máy cán bộ, mình chẳng được ai coi ra gì. Dù sao tình hình ban Hợp tác kinh tế hiện nay cũng rất hỗn loạn, bản thân chủ trì hoạt động của ban Hợp tác kinh tế, trên thực tế là không có quyền lực gì nhất, ở vị trí cao thì có tác dụng gì chứ?
Chu Duy nở nụ cười, hội nghị vừa bắt đầu ông ta liền nói:
- Phó Giám đốc sở Trần Kinh hôm nay lần đầu tham gia hội nghị toàn thể cán bộ của chúng ta, nói thật một câu, đối với vị trí mới của anh, tôi vẫn luôn cho rằng, chúng ta cũng nên họp nhau một bữa, coi như đón tiếp cậu.
Tiếc là trọng trách mọi người phải gánh trên vai quá nặng nề, muốn tìm được cơ hội đầy đủ ọi người như hôm nay quả thực cũng không dễ dàng gì!
Trần Kinh cười khẽ, đáp:
- Giám đốc sở khách khí quá rồi, trong bộ máy của sở, mọi người đều là tiền bối của tôi cả, mọi người có lòng đón tiếp tôi, quả thực tôi không thể không nhận!
Chu Duy không nói gì nữa, tuyên bố hội nghị chính thức bắt đầu.
Hội nghị hôm nay chủ yếu bàn về vấn đề quy phạm quản lý hậu cần của sở, quản lý tam công*, cũng như vấn đề về sử dụng kinh phí.
(*chú thích:
Quản lý sử dụng xe công vụ, tiếp đón công vụ, công quỹ cho tham gia học tập và khảo sát ở nước ngoài gọi tắ là quản lý “tam công”.
Chu Duy phát biểu, sau đó phó Giám đốc sở thường vụ Hầu Phượng Phi báo cáo tổng hợp tình hình các phòng ban trước hội nghị.
Ông nói:
- Thưa các vị đại biểu, năm nay Tỉnh ủy và chính quyền tỉnh đã tiến hành cải cách phạm vi rộng với cơ cấu các cấp của tỉnh, có yêu câu nghiêm ngặt về vấn đề kinh phí tam công, Sở Thương mại chúng ta đã bị điểm danh yêu cầu giảm bớt kinh phí tam công. Ngoài ra cần hủy bỏ xét duyệt hành chính quy mô lớn, trước mắt Sở Thương mại chúng ta hủy bỏ phê duyệt nhiều thứ tám.
Cuối cùng, về vấn đề đãi ngộ phúc lợi của Sở Thương mại, tỉnh yêu cầu chúng ta năm nay không được vượt chỉ tiêu, cần chấp hành nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu tài chính, phải kiểm tra nghiêm ngặt quỹ đen, tuyệt đối không cho phép có tình trạng xây quỹ đen.
Căn cứ vào yêu cầu đối với ba hạng mục này, áp lực hiện nay của chúng ta rất lớn, lòng người trong sở rất khó đoán, nếu như xử lý không tốt, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới tính tích cực của công tác.
Ông ta ngừng lại một lát, nói:
- Hôm nay sở mở cuộc hội nghị này, chính là hy vọng các vị có thể đóng góp ý kiến, xem làm thế nào để hoàn thành tốt công tác nội bộ của chúng ta dưới chính sách mới, để bảo đảm nội bộ ổn định, khiến mọi người đều có thể hiểu được yêu câu của Tỉnh ủy và chính quyền tỉnh.
Hầu Phượng Phi chậm rãi nói, ánh mắt quét qua những người tham gia hội nghị.
Hôm nay ông ta chủ trì hội nghị, Chu Duy dường như trở thành người quan sát, không nói lời nào.
Trần Kinh cầm bút, viết viết vẽ vẽ lên giấy, cũng không nhìn Hầu Phượng Phi, dường như rất chăm chú ghi chép.
Sau khi Hầu Phượng Phi phát biểu xong, mọi người liền thay nhau đưa ra ý kiến.
Các ý kiến đưa ra trong hội nghị dường như đã được sắp xếp từ trước, sau Hầu Phượng Phi là Đoạn Tây Hoành.
Đoạn Tây Hoành đưa ra ý kiến, hiện áp lực rất lớn, ông ta đưa ra cho dù yêu cầu về tài chính thế nào, sở cũng nên chủ động nghĩ cách tìm một số con đường tăng thu nhập.
Vấn đề kinh phí tam công, sở tài chính thu hẹp ngân sách, nhưng kinh phí của Sở Thương mại không thể giảm xuống quá nhiều, vì như vậy sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới công tác của sở.
Đoạn Tây Hoành thậm chí còn đề xuất, sở cũng có thể cân nhắc giao thêm một số nhiệm vụ cho các phòng ban cấp dưới, trong sở cũng có thể xây dựng một số cơ chế cạnh tranh.
Cổ vũ các phòng ban mở ra các hạng mục, cổ vũ các phòng ban tìm hạng mục tài chính mới.
Ý của Đoạn Tây Hoành rất rõ, có hạng mục mới là sẽ có tiền, có tiền đồng nghĩa có thể lấp vào chỗ trống do cắt giảm tài chính.
Điều này trên thực tế chính là lối tư duy trên có chính sách, dưới có đối sách.
Do hôm nay là cuộc họp nội bộ, vì vậy Đoạn Tây Hoành phát biểu khá trực tiếp, chỉ thẳng vào điểm mấu chốt của vấn đề.
Sau khi Đoạn Tây Hoành phát biểu, Trần Kinh xếp sau ông ta, nhưng hắn vẫn không có ý định phát biểu.
Hầu Phượng Phi liếc hắn một cái, sau đó nhìn Chu Duy.
Chu Duy cười nói:
- Giám đốc sở Trần, anh nói thử cách nghĩ của mình xem!
Trần Kinh đặt bút xuống, hắng giọng nói:
- Tôi vẫn nên nghe ý kiến của các chuyên gia trước vẫn hơn!
Hầu Phượng Phi tiếp lời:
- Phó Giám đốc sở Trần, tôi có suy nghĩ bước đầu đối với ban Hợp tác kinh tế của các anh thế này. Do chỉnh thể tài chính bị cắt giảm, vì vậy phần của các anh cũng khẳng định sẽ bị giảm bớt, vậy nên, các công tác sau này của các anh phải làm thật chắc chắn. Nội bộ ban Hợp tác kinh tế luôn bất ổn, nhất là khi người lãnh đạo xử lý không tốt.
Chúng tôi hy vọng anh có thể chăm chỉ, thận trọng, nhẫn nại công tác, không nên gây thêm phiền phức cho sở!
Trần Kinh cười khẽ, đáp:
- Giám đốc sở Vương, ông vừa rồi có nhắc tới điều này, tôi cũng tiện đây xin nói hai câu. Hiện nay sỉnh đang trong quá trình phê duyệt quy phạm hành chính, mặt này gây áp lực cho chúng tôi, đồng thời cũng đòi hỏi chúng tôi chuyên nghiệp hóa chức năng. Quy phạm ngoài yêu cầu cắt giảm ra, cũng hy vọng chúng ta có thể nâng cao hiệu suất công tác.
Vì vậy, tôi thấy hạng mục phê duyệt hợp tác nội bộ tỉnh này nên giao cho ban Hợp tác kinh tế chúng tôi phụ trách.
Dù sao mọi người cũng đều biết công tác của ban Hợp tác kinh tế chúng tôi khó khăn, nhưng không bột sao gột nên hồ, chúng ta cũng không thể hoàn toàn một nghèo hai trắng*, nếu thật như vậy, sao có thể phát triển được?
(*chú thích:
Công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật đều kém phát triển)
Hầu Phượng Phi sững sờ.
Trần Kinh như vậy đã cướp mất một quân của ông ta.
Ông ta vừa nói muốn cắt giảm kinh phí tam công của ban Hợp tác kinh tế, Trần Kinh vừa quay đầu lại liền tranh quyền phê duyệt hạng mục với ông ta.
Tuy rằng sở đã có chứng thực hoạch định chức năng của ban Hợp tác kinh tế, nhưng tỉnh vẫn nắm quyền hoạch định các lĩnh vực trọng điểm, không muốn giao xuống cho ban Hợp tác kinh tế.
Những lời này của Trần Kinh ngụ ý, kinh phí tam công có thể cắt giảm, nhưng quyền lợi thuộc về ban Hợp tác kinh tế thì nên giao phó xuống.
Bằng không ban Hợp tác kinh tế hết lòg cống hiến cho sở, nhưng sở lại không quan tâm gì tới ban Hợp tác kinh tế, điều này sao có thể được?
Hầu Phượng Phi hiển nhiên không ngờ rằng Trần Kinh sẽ nổi đóa đòi quyền lợi trong hội nghị, điều này khiến ông ta trở tay không kịp.
Ông ta hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Giám đốc sở Trần, theo phản hồi ban Hợp tác kinh tế các anh kinh phí phản hồi rất nhiều đó thôi! Phúc lợi cuối năm ngoái của các anh rất nhiều đó thôi. Ngoài ra nghe nói các anh còn mới xây trung tâm thể thao, còn mới xây dựng một sân bóng tiêu chuẩn cao nữa.
Ban hợp tác kinh tế điều kiện tốt, khi sở gặp khó khăn có thể giảng giải một chút không?
Trước mắt về vấn đề phê duyệt hạng mục, cần phải qua một quá trình, sở hiện cũng muốn hàon thành thay đổi, sao có thể giải quyết trong chốc lát được.
Trần Kinh bật cười một tiếng, nói:
- Ban hợp tác kinh tế gặp phải khó khăn gì, tôi tin rằng mọi người ngồi đây đều hiểu. Tôi thấy thế này, công tác này sở lãnh đọa giải quyét, nếu như có thể tiếp tục, tôi nhất định sẽ hợp tác. Giám đốc sở Hầu, ông thấy đề nghị này của tôi thế nào?
Sắc mặt Hầu Phượng Phi biến đổi, gương mặt vẫn gượng cười nhanh chóng nhạt đi.
Trần Kinh dường như không thấy được sắc mặt của ông ta, nói:
- Tôi nghe nói gần đây trong sở có một số lời dị nghị về ban Hợp tác kinh tế chúng tôi, rằng chúng tôi rầm rộ xây trung tâm thể thao! Hôm nay các vị lãnh đạo đều có mặt tại đây, tôi cũng xin trình bày vấn đề sử dụng kinh phí của chúng tôi.
Trước tiên tôi cần nhấn mạnh một điểm, trung tâm thể thao không phải lấy kinh phí của ban Hợp tác kinh tế chúng tôi xây dựng, đây là do ban hợp tác chúng tôi hợp tác với câu lạc bộ cựu cán bộ Tà Dương của tỉnh xây dựng.
Chúng tôi tìm nơi xây dựng, kêu gọi quyên góp do câu lạc bộ Tà Dương đứng ra chịu trách nhiệm.
Giám đốc sở Mã Tiến Trúc địch thân phụ trách điều tra, chuyện nàymọi người có thể tới tìm hiểu thêm tại chỗ của Giám đốc sở Mã, tôi tin rằng một chuyện đơn giản như vậy, chân tướng dễ dàng là có thể làm rõ thôi!
Lời này của Trần Kinh vừa nói ra, Hầu Phượng Phi không còn phản bác lại được gì.
Nhưng ông ta mang tư cách một cán bộ lão thành của tỉnh, bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch mỉa mai như vậy, thật không còn mặt mũi nào nữa, ông ta ngập ngừng một lát rồi đáp:
- Phó Giám đốc sở Trần, đã nói tới công tác của ban Hợp tác kinh tế, tôi cũg tiện đây xin ghé vài câu thế này. Về nguyên tắc, ban Hợp tác kinh tế không thể gây thêm phiền phức cho sở, trong vòng một quý trở lại đây, ban Hợp tác kinh tế liên tiếp xảy ra vấn đề, điều này đã gây ảnh hưởng lớn tới các đơn vị anh em.
Điều này đã mang đến rất nhiều phiền phức cho chúng tôi.
Chúng tôi tạm thời không giao thêm nhiệm vụ cho ban Hợp tác kinh tế, chính là vì nghĩ tới nhân tố ban Hợp tác kinh tế hiện vẫn chưa được ổn định, lúc này lại tăng thêm trọng trách cho các anh, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Trần Kinh vừa nghe những lời này của Hầu Phượng Phi, trong lòng liền lạc quna hơn.
Hiện tại rõ ràng là Sở Thương mại đang dồn ép khôgn gian sinh tồn của ban Hợp tác kinh tế. Những lời này của Hầu Phương Phi lại nghe như sở đang bảo hộ ban Hợp tác kinh tế vậy, thực sự khiến người ta thấy tức cười.
Trần Kinh nhấc tách trà nhấp một ngụm, đáp:
- Nếu sở đã có lo ngại như vậy, cũng khiến tôi vô cùng nghi hoặc. Nếu như đã nói thêm trọng trách, âu cũng là trọng trách do sở giao phó. Nếu sở cứ một mực bảo hộ chúng tôi như vậy, phải chăng sẽ khiến các bộ ngành khác trong tỉnh có cách nhìn nhận không đúng?
Một số hiểu lầm giữa ban Hợp tác kinh tế và các đơn vị anh em khác, trước mắt chúng tôi cũng đang tích cực công tác, cũng đang trong nỗ lực làm sáng tỏ đây.
Tôi nghĩ, một đơn vị không có tiền không có quyền như ban hợp tác kinh tế chúng tôi, sao có thể gặp phải hiểu nhầm như vậy? Những nghi ngờ và hiểu lầm này do đâu mà tới?
Chúng tôi thường nói bận rộn túi bụi cũng đều vì lợi ích chung.
Ban hợp tác kinh tế chúng tôi từ trên xuống dưới, bị ép tới mức không còn gì, lại dám rước thêm phiền phức cho sở, tôi cũng đã suy nghĩ cả trăm lần mà vẫn không ra đáp án!
Trần Kinh ngừng lại một lúc rồi tiếp:
- Vậy nên, tôi cho rằng mấu chốt của vấn đề nan giải này chính là mâu thuẫn nội bộ trong đơn vị quá sâu sắc, muốn phụ trách tốt công tác, nhưng hai tay không có gì thì sao phụ trách được? Nguyện vọng của tôi với sở không cao, hoặc là cho tôi một chiếc roi da, để tôi được xướng mặt đen*.
(*chú thích: Bao Công, chỉ những người chính trực, thẳng thắn, công minh)
Hoặc là cho tôi mấy cây cà rốt, để tôi xướng mặt đỏ*.
(*chú thích:
Trung dung, chỉ những người tài đức bình thường.)
Cũng không thể vừa thu roi của tôi, cà rốt cũng không cho tôi.
Nếu thật như vậy, ban Hợp tác kinh tế có gây thêm bao nhiêu nhiễu loạn, cũng không thể tới tìm trách tôi được.
Chuyện này cho dù có bị phản ánh lên sở, tôi cũng có thể hùng hồn biện bạch.
Lời nói của Trần Kinh sắc bén, không hề chùn bước, khi lên tiếng, sống lưng hắn vươn thẳng, ngũ khí vô cùng kiên định, tự tin, không hề bị luồng khí toát lên từ Hầu Phượng Phi làm cho khiếp sợ!
Lần này Hầu Phượng Phi rốt cuộc hoàn toàn không đáp trả được.
Những lời của Trần Kinh đã dồn ông ta vào góc tường, Trần Kinh cũng đã nói tới vậy rồi, ông ta còn có thể nói gì? Ông ta còn gì có thể nói đây?
Chính vào lúc ông ta tiến thoái lưỡng nan, Chu Duy bỗng cười lớn, nói:
- Giám đốc sở Trần, anh cứ yên tâm chớ vội, không nên kích động. Hội nghị của chúng ta hôm nay bàn về cách giải quyết vấn đề cơ mà!
(còn tiếp)
DG: Du Lạc Tiểu ^_^ var content = $('#detailcontent').find('p, br'); var midLength = parseInt(content.length/2); if(midLength>20) { content.eq(midLength).after('
'); }
Quan Sách Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Quan Sách